Sau khi thăm hỏi Trần Cận Nam và các vị huynh đệ thiên địa hội. Vi Tiểu Bảo về cung đến ngay Ngự thư phòng. Vua Khang Hy đang ngồi phê duyệt các bản tâu, ngài vừa thấy gã đã hỏi ngay:
“Ngươi do thám được tin tức gì chưa?” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Thánh thượng liệu việc như thần, không sai chút nào. Kẻ cầm đầu bọn thích khách quả là người nhà họ Mộc ở Vân Nam.” Vua Khang Hy cả mừng, cười hỏi:
“Thiệt thế ư? Vậy mà Ða Long vẫn có vẻ chưa tin. Cuộc do thám của ngươi thế nào?” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Ba tên thích khách bị bắt vẫn một mực khai là bộ thuộc của Ngô Tam Quế. Ða tổng quản khảo đả chúng đến chết đi sống lại mà chúng vẫn không thay đổi lời cung. “Vua Khang Hy cười nói:
“Võ công của Ða Long khá thật, nhưng hắn chỉ là một tên dõng phu lỗ mãng.” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Nô tài vâng thánh dụ của chúa thượng đã dùng thuốc mê khiến cho bọn thị vệ canh giữ phải ngã ra. Ngay lúc đó Hoàng Thái Hậu phái bốn tên thái giám tới truyền cho lập tức động thủ xử tử bọn thích khách. Nô tài lớn mật tuân theo kế hoạch của chúa thượng đã an bài, hạ sát bốn tên thái giám ở trước mặt bọn thích khách rồi thả chúng và dẫn ra ngoài Hoàng cung. Ba tên phản tặc này quả nhiên không nghi ngờ gì nữa... “Vua Khang Hy thấy rất đắc ý, mĩm cười ngắt lời:
“Vừa rồi Ða Long vào đây báo cáo lại nói là một tên thái giám thủ hạ của Thái Hậu thả thích khách. Trẫm đang lấy làm kỳ, thì ra đó là thủ đoạn của ngươi.” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Xin Thánh Thượng đừng nói cho Thái Hậu hay, không thì cái mạng nhỏ xíu của nô tài chẳng thế nào an toàn được. Thái Hậu đã từng thoá mạ nô tài về tội chỉ biết tận trung với Thánh Thượng, mà không tận trung với lệnh bà. Thực ra giữa Thái Hậu và Thánh Thượng làm gì có chuyện khác biệt. Hơn nữa, trời không hai mặt, nước chẳng hai vua. Chỉ có thánh chỉ của chúa thượng là đáng kể. Thái Hậu không hỏi qua thánh thượng đã hạ chỉ giết thích khách là không hợp đạo lý.” Vua Khang Hy hỏi:
“Dĩ nhiên ta không nói với Thái Hậu. Về sau ba tên thích khách đó ra làm sao?” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Nô tài lãnh bọn chúng ra khỏi Hoàng cung. Bọn chúng liền nói rõ họ tên thực cho nô tài biết. Lão già tên là Dao đầu sư tử Ngô Lập Thân. Còn hai thiếu niên thì một là Ngao Bưu và một là Lưu Nhất Chu. “Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
“Bọn chúng vô cùng cảm kích nô tài, muôn ngàn tạ ơn. Sau chúng bị nô tài lừa gạt liền dẫn về yến kiến chủ nhân của chúng thì quả nhiên không ra ngoài sự tiên liệu của Thánh Thượng. Nhân vật ngồi trong bóng tối chủ trương cuộc phản loạn là một thanh niên. Bọn phản tặc kêu hắn bằng tiểu vương gia,tên là Mộc Kiếm Thanh. Trong bọn thủ hạ của Mộc Kiếm Thanh có một lão già bản lãnh rất cao thâm tên gọi Thiết Bối Thương Long Liễu Ðại Hồng gì đó Ngoài ra còn bọn Thánh thủ cư sĩ Tô Cương, Bạch nhị hiệp Bạch Hàn Phong trong Bạch thị song hiệp và nhiều người nữa. Chúng chia ra cư trú ở hai nơi là hẻm Dương Liễu và hẻm Mạo Nhi.” Vua Khang Hy hỏi:
“Ngươi gặp cả chúng rồi ư?” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Nô tài gặp cả rồi. Bọn chúng bảo trăm họ trong thiên hạ đều ca tụng Thánh Thượng tuy chưa lớn tuổi, nhưng là bậc thánh minh tuyệt thế. Dù bọn chúng lớn mật đến đâu cũng không dám đụng đến Thánh thượng. Ðêm trước chúng vào Hoàng cung đại náo, hoàn toàn vì muốn hãm hại Ngô Tam Quế để trả mối hận đã giết Mộc Thiên Ba.”
Mấy câu này gã nịnh hót quá đáng vì vua Khang Hy lên cầm quyền chưa được bao lâu. Trăm họ trong thiên hạ chưa chắc đã có ai ca tụng công đức ngài. Nhưng con người sáng suốt đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi tính tự tôn. Nhà vua nghe Vi Tiểu Bảo nói trăm họ đều ca tụng ngài cả mấy ngàn năm khó được một vị Hoàng đế công cao đức cả như mình thì không khỏi lấy làm khoan khoái. Ngài mĩm cười hỏi:
“Trẫm cũng chưa làm được ơn đức gì đáng để cho muôn dân. Vậy mà ngươi nói những gì Thánh minh, những gì nhân hậu trẫm e rằng ngươi đã tự soạn ra thiên cố sự này phải không?” Vi Tiểu Bảo vội tâu:
“Không có! Không có! Ðó chính là miệng chúng nói ra. Chúng còn bảo Ngao Bái là một tên đại gian thần, tàn hại lương dân, khiến cho trăm họ căm hận thấu xương. Thánh Thượng vừa lên ngôi báu đã hạ sát hắn. Ðó là một việc lớn làm cho muôn dân nức lòng hởi dạ. “Vi Tiểu Bảo ngừng lại một chút rồi tiếp:
“Bọn chúng lại tôn sùng Thánh Thượng như là Ngưu Thuận, Ngũ Thang gì gì đó mà nô tài không hiểu. Chỉ biết đó là những lời ca tụng thánh đức, nô tài nghe rất lọt tai.” Vua Khang Hy ngơ ngác một lúc, nhưng rồi ngài hiểu ngay, nổi lên tràng cười khanh khách, phán:
“Té ra chúng ví ta với Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Con mẹ nó! Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang là nghĩa làm sao?” Nhà vua nghĩ ngay đến người ta xưng tụng mình là Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang liền cho là Vi Tiểu Bảo quyết không thể nào bịa ra được. Thậm chí hắn còn nói chữ nọ xọ chữ kia. Nhà vua có biết đâu Vi Tiểu Bảo khi nghe thầy đồ giảng Anh Liệt truyện đã nói đến quần thần không ngớt ca tụng vua Thái Tổ nhà Ðại Minh Chu Nguyên Chương là Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang gã đã thuộc lòng. Tuy gã chẳng hiểu ý nghĩa nhưng cũng biết "Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang" là câu chuyện để nịnh hót nhà vua. Mỗi lần Chu Ngụyên Chương nghe quần thân ca tụng mình là "Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang" lại mặt rồng hớn hở. Vi Tiểu Bảo bịa ra câu này nịnh hót tiểu Hoàng đế, quả nhiên vua Khang Hy mặt rồng hớn hở, nổi lên tràng cười khoan khoái. Gã biết mình bợ đỡ đúng đường, liền hỏi:
“Tâu Thánh thượng! "Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang" là cái gì vậy?” Vua Khang Hy lại bật cười phán:
“Không phải Ngưu thuận ngũ thang đâu mà là Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Ngươi thật chẳng có chút học vấn nào hết. Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang là những đấng minh quân thời xưa. Các ngài là những bậc Hoàng đế đại trí, đại đức cổ kim không ai sánh kịp.” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Thảo nào! Thảo nào! Nếu bọn phản tặc đó biết vậy thì chẳng phải là hạng hoàn toàn không hiểu nghĩa lý.” Vua Khang Hy lại nói:
“Tuy nhiên không thể để bọn chúng trốn chạy. Ngươi đi kêu Ða Long vào đây ngay cho trẫm.” Vi Tiểu Bảo vâng lệnh lui ra truyền Ngự tiền thị vệ tổng quản Ða Long lập tức đến Ngự thư phòng bệ kiến. Ða Long vào tới nơi, đức vua phán:
“Phản tặc quả nhiên là Mộc gia ở Vân Nam. Ngươi lập tức thống lãnh đội thị vệ đi đuổi bắt.” Nhà vua lại nhìn Vi Tiểu Bảo phán:
“Tiểu Quế Tử! Bọn phản tặc có những ai, ngươi hãy nói cho Ða tổng quản biết!”
Vi Tiểu Bảo liền kể họ tên Mộc Kiếm Thanh, Liễu Ðại Hồng cho Ða Long nghe. Ða Long giật mình kinh hãi tâu.
“Té ra vụ này do Thiết Bối Thương Long đứng trong bóng tối cầm đầu. Bọn phản tặc này lai lịch không phải tầm thường. Cả tên Dao đầu sư tử Ngô Lập Thân, nô tài cũng đã được nghe danh tự hắn. Không ngờ đã giam chúng một ngày một đêm trong cung mà không tra ra lai lịch. Giả tỷ nô tài thông minh một chút, thấy hắn cứ lắc đầu hoài thì nghĩ ra được rồi. Nếu Thánh Thượng không quyết đoán minh mẫn thì bọn nô tài đều nhất định là Ngô Tam Quế cầm đầu.” Vua Khang Hy mĩm cười phán:
“Không chừng bây giờ chúng đã xa chạy cao bay, khó lòng bắt được. “Nhà vua ngừng lại một chút rồi tiếp:
“Mình đã biết mấu chốt thì dù bữa nay chưa bắt được cũng không ngại gì. Ðiều đáng sợ là mình bị bưng mắt, mắc bẫy người ta mà không hiểu.” Ða Long gật đầu cáo từ lui ra, lập tức điểm nhân mã rượt theo. Vua Khang Hy nói:
“Tiểu Quế Tử! Trẫm đến cung Từ Ninh vấn an Thái Hậu. Ngươi hãy đi theo trẫm.” Vi Tiểu Bảo tâu:
“Xin tuân mệnh.” Vua Khang Hy an ủi:
“Ngươi bất tất phải nhăn nhó buồn phiền. Trẫm dẫn ngươi đi bái kiến Thái Hậu là cốt để giữ vững cái đầu trên cổ ngươi.” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Dạ dạ!”
Ðến cung Từ Ninh, vua Khang Hy vấn an Thái Hậu rồi bẩm rõ lai lịch bọn thích khách và nói rõ đã phái Tiểu Quế Tử cố ý thả bọn thích khách để điều tra chân tướng chúng. Thái Hậu mỉm cười nói:
“Tiểu Quế Tử! Ngươi là một thằng nhỏ rất được việc.” Vi Tiểu Bảo quỳ xuống tâu:
“Ðây hoàn toàn nhờ ở Hoàng Thượng đoán việc như thần. Nhất thiết do ngài định đoạt. Nô tài bất quá vâng mệnh đức vua mà thôi. “Thái Hậu lại cười hỏi móc:
“Hay lắm! Ngươi ngoan ngoãn mà được việc. Ta khen cho ngươi đó.” Rồi bà hỏi vua Khang Hy:
“Hoàng nhi! Ta muốn gã này ở bên mình giúp việc thì nhà vua tính sao?”
Mấy bữa nay vua Khang Hy sai phái Vi Tiểu Bảo làm việc rất đắc lực. Nhà vua coi gã như cánh tay mặt. Nay đột nhiên nghe mẫu hậu đòi giữ gã ở lại cung Từ Ninh thì không khỏi sững sờ. Nhà vua thờ mẹ vốn một lòng hiếu thảo. Thái Hậu tuy không phải là mẹ ruột, song đức vua được Thái Hậu nuôi nấng dạy dỗ từ thuở nhỏ, chẳng khác gì mẫu thân. Nhà vua không dám trái ý, mỉm cười nói:
“Tiểu Quế Tử! Mẫu Hậu đã sẵn lòng thương, sao ngươi còn chưa tạ ơn?”
Vi Tiểu Bảo vừa nghe Thái Hậu mở miệng yêu cầu nhà vua cho hắn ở lại với nàng thì hắn biết nàng đang hứng tính nữa rồi. Hắn liền thưa”
“Dạ dạ! Nô tài xin tuân mệnh!” Thái Hậu hỏi:
“Vậy là hay lắm! Tiểu Quế Tử! Ngươi ở lại đây, để người khác đưa chân Hoàng Thượng. Ta có việc giao ngươi làm ngay. ”
Đợi Hoàng thượng và các thái giám cung nữ ra ngoài hết thì Tổ Dung gỡ mặt nạ rồi nhanh chóng lao đến hôn tới tấp vào miệng Vi Tiểu Bảo.
“Nào nàng cứ từ từ. Rồi ta sẽ làm nàng sung sướng”
“Cho thiếp đi thiếp muốn quá”
Hai người thoát ý nhanh chóng, Vi Tiểu Bảo đặt nàng lên giường rồi banh hai chân nàng ra xa. Hắn gục đầu vào l-n le lưởi mơn man hai múi thịt liếm lên liếm xuống, liếm lấy liếm để như kẻ khát nước đi ngoài sa mạc, nước l-n ứa ra càng lúc càng nhiều. Vi Tiểu Bảo xì xụp húp, lưỡi tung hoàng ngang dọc, đi lên đi xuống. Vi Tiểu Bảo không ngừng bú, liếm, lột lớp da che cái hột le rồi hắn liếm vào đó. Tay của Tổ Dung túm lấy đầu hắn ấn mạnh xuống, cái l-n nàng sưng lên to mọng. Nàng rên rỉ lên vì sướng.
“A…chàng ơi. ….sướng quá. ….chàng bú sướng quá. ... …á……..á…..ôi trời ơi sướng. ……liếm ngay đó nút mạnh lên……….ô…..ô. …….a……chết thiếp …a….a…hhhh”
Tổ Dung ưỡn cao mu l-n chà sát hẩy bạch bạch vào mặt Vi Tiểu Bảo. Nàng hứng quá kêu lên:
“Quay lại đi chàng. ..thiếp muốn bú c-c ……thiếp thèm nó quáa….a….chàng bú sướng a……ahhhhh…”
Vi Tiểu Bảo xoay người lại bây giờ hai người lộn ngược nhau theo kiểu 69. Tổ Dung cầm con c-c bỏ vào miệng nút lấy nút để lưởi nàng miên man từ đầu khất cho đến bìu dái, mùi c-c xộc lên mủi làm nàng thích thú,. Nàng gục đầu lên xuống liếm vòng đầu c-c, nước miếng của Tổ Dung làm con c-c hắn ướt đẫm. Vi Tiểu Bảo nắc nắc vào miệng nàng như đang đ-t, Tổ Dung nhắm mắt để hưởng thụ, nàng say mê bú hai má hóp lại tiếng kêu chụt chụt phát ra. Nàng sướng cong cả người, hai mắt nàng nhắm nghiền lại tận hưởng
“Chàng ơi đ- thiếp đi. …ahhhh. …thiếp không chịu nổi nửa. ..chết thiếp ơi. …ahhh……ngứa l-n quá. ……đ- ….đút c-c vào l-n thiếp. …em ngứa quá. …….á……á….”
Mặc cho Tổ Dung lảm nhảm nói tục Vi Tiểu Bảo cứ miệt mài bú l-n cho nàng thật sướng. Hắn bú cho đến khi cả người nàng giựt tưng lên vùng bụng nhấp nhô như sóng biển, hai tay nàng ghì chặt đầu Vi Tiểu Bảo như muốn nhét cả cái đầu hắn vào l-n nàng. Tổ Dung rên vang vì không kềm chế nổi
“A……á…….á….chết thiếp. ..không chịu nổi nữa….ahhhh…..thiếp ra nè chàng ơi. ….thiếp raaaaa”
Người Tổ Dung giật giật, hai tay nàng quơ quào trong không khí như nắm bắt được cái gì, miệng há ra không còn bú c-c được nửa, từ từ cơn sướng giảm đi cường độ nàng nhắm nghiền hai mắt lại hơi thở phập phồng. Lúc này Vi Tiểu Bảo mới trèo lên cầm c-c mình nhét vào l-n nàng, ôi cảm giác âm áp trơn tuột bao phủ cả con c-c. Hắn nắc mạnh ọc ạch, phạch phạch, nước l-n của nàng ra quá nhiều tạo ra tiêng kêu phòm phọp mổi khi hắn rút c-c ra vào l-n. Tổ Dung vẫn nhắm chặt mắt thở hổn hển mới được bú l-n sướng, bây giơ lại được con c-c to bự đ- tới tấp vào l-n.
Vi Tiểu Bảo nắc liên tục không ngưng nghỉ sầm sập rung rinh cả cái giường, hắn chồm lên hôn lên miệng nàng, đôi môi nàng hé mở lưỡi hắn lùa sâu vào trong miệng Tổ Dung hai cái lưỡi đảo qua đảo lại liên tục. Hắn quay qua hôn vành tai nàng làm người nàng co rúm lại,rồi từ từ rê lưỡi xuống vùng cổ nàng liếm xung quanh cái cổ cao trắng ngần, cong người vừa nắc con c-c vào l-n vừa bú vú Tổ Dung làm hai cái núm, làm cho nó săn cứng lại. Nàng cắn chặt răng chịu đừng từng cú nhấp của hắn, con c-c của Vi Tiểu Bảo chui ra chui vào l-n làm nàng ngây ngất. Tổ Dung cảm thấy nếu thiếu con c-c này thì mình sẽ sống không nổi mất.
Nhấp một lúc Vi Tiểu Bảo lật Tổ Dung lên trên hắn nằm dài phía dưới con c-c chỉa cao, nàng nhổm mông từ từ nhấn l-n xuống, cái l-n ướt sủng nước của nàng từ từ nuốt mất con c-c của hắn. Tổ Dung không kềm được tiếng hít hà vì sướng hấy lên hẩy xuống. Con c-c cứ ra vào liên tục trong l-n nàng khiến nàng như điên dại.
“Á…á…..ưmmm….đã quá chàng ơi. ..á…….l-n thiếp sư…..ơng quá….ahhh…..”
“Nắc mạnh lên,. ..ư…..u..ô…a…….đả quá….l-n nàng bóp chặt sướng quá. …bóp bóp l-n lại đi…. sướng. …..nhấp nhấp mạnh lên á….a…”
“Chàng ơi ơi thiếp sướng. …thiếp ra. ….á….á…….c-c chàng chơi sướng quá a……a….c-c gì mà hung dử chơi rách l-n thiếp mất. ..á……..nắc lên đi mạnh, ,,,mạnh nửa”
Tiếng rên rỉ hít hà vang lên liên tục, hai bầu vú Tổ Dung tưng tưng theo nhịp nắc, nàng đưa tay lên tự bóp vú mình
“Bú vú thiếp. ….bú thiếp làm ơn. …….”
Vi Tiểu Bảo nhoài người lên ngậm lấy cái núm vú căng cứng , nhấp liên hồi. Đến lúc hắn gồng người lên, từng dòng tinh trùng xịt thật sâu trong l-n Tổ Dung, nàng kêu rên nghẹn ngào hai tay nàng bấu chặt vào ngực Vi Tiểu Bảo. Nàng sướng chân tay bị bủn rủn thân thể nàng trôi bềnh bồng trong cơn khoái lạc, Rồi Tổ Dung rủ người như tàu lá nằm sấp lên ngực hắn thở hổn hên hai mắt nhắm nghiền. Vi Tiểu Bảo đ-t nàng thêm mấy hiệp nữa cho đến khi Tổ Dung xin hàng mới trở về phòng.
*Lưu ý: Đợt tới mình rất bận nên cố hoàn thành nhiều chương cho anh em đọc. khi nào công việc đỡ bận lại thì mình viết tiếp. Giới thiệu tiêu đề chương tiếp (Chương 29: Phá trinh hai tỷ muội. )