Chương 2: Chương 2: Đi đánh bạc cùng lũ thái giám

Theo trí nhớ của bộ phim đã xem thì Tuấn cũng mò được ra tủ thuốc đem ra cho lão thái giám. Vi Tiểu Bảo mở rương thấy bên trong có rất nhiều chai thuốc để ngổn ngang, chưa biết lấy thứ nào, thì Hải lão công lại nói:

"Ngươi lấy một ít Hoa thi phấn rắc lên xác chết." Hắn dạ một tiếng để đáp lại, nhưng cứ đúng ngẩn ngưới ra vì hắn không biết chai nào là Hoa thi phấn. Hắn đành hỏi:

"Công công ơi! Hoa thi phấn đựng ở chai nào?" Hải lão công không trả lời, hỏi lại:

"Thằng nhỏ bửa nay sao mà lú lẩn thế? Có phải ngươi sợ quá mà thất đảm, đầu óc mê muội không?" Vi Tiểu Bảocất giọng run run đáp:

"Tiểu tiểu tử rất đổi bồn chồn!....Cặp mắt công công đã nhìn thấy gì chưa?" Giọng nói của Vi Tiểu Bảo lộ vẽ cực kỳ thiết tha, tưởng chừng gã rất băn khoăn về bệnh thế của Hải lão công. Hải lãi công vươn tay xoa đầu gã nói:

"Ngươi lấy chai thuốc màu xanh có lốm đốm trắng....Thuốc này quý lắm, chỉ lấy một chút thôi." Vi Tiểu Bảo vâng dạ luôn miệng. Gã đổ thuốc ra mãnh giấy rồi rắc lên mình Tiểu Quế Tử. Hải Lão công nói:

"Bửa nay ta nhận thấy ngươi thật là quái dị." Tâm tư lú lẩn mà giọng nói cũng thay đổi nhiều. Giữa lúc ấy, Vi Tiểu Bảo nghe chổ vết thương của Tiểu Quế Tử sủi sùng sụt, rồi khói bốc lên nghi ngút. Tiếp theo đó vết thương có nước vàng chảy ra. Nước vàng càng chảy nhiều thì vết thương càng loang rộng ra mãi... Vi Tiểu Bảo thấy xác Tiểu Quế Tử hễ chổ nào mà gặp phải nước vàng liền tan ra nước ngay. Cả quần áo cũng nát theo.

"Tiểu Quế Tử!....Trời sắp sáng rồi phải không?" Vi Tiểu Bảo đáp:

"Ðúng thế!" Hải lão công nói:

"Ngươi lấy nước rữa sạch chổ này đi, vì mùi tanh hôi rất khó ngữi." Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi đi vào nội thất lấy cái bầu nước múc nước trong chum ra rữa chổ bãi nước vàng. Hải lão công lại nói:

"Bửa nay ăn cơm xong ngươi cùng bọn chúng đi đánh bạc". Vi Tiểu Bảo liền hỏi:

"Ðánh bạc ư. Con rèn luyện chưa kỹ lắm."

"Ði lấy những con thò lò ra đây, dừng rắc rối nữa. Vì ngươi không cố công rèn luyện nên đã bao lâu mà chẳng tiến bộ mấy". Vi Tiểu Bảo không nhớ những con thò lò để ở đâu liền hỏi lại:

"Suốt một ngày một đêm đầu óc bị căng thẳng, tinh thần bị hôn ám! Ðến mấy con thò lò cũng không nhớ để ở đâu nữa". Hải lão công mắng liền:

"Con bà mi! Mi khinh ta đui mắt phải không. Ðưa cho ta sáu hạt. Ðoạn lão vươn tay sờ vào trong chén sứ thì quả nhiên có đũ sáu con, bốn con "nhị" và hai con "lục"." Hải lão công:

"Bửa nay ngươi hên vận thì đổ lấy bông "mai hoa" cho ta coi." Vi Tiểu Bảo cầm mấy con thò lò toan liệng ra, nhưng gã lại biết:

"Nghe giọng lưỡi lão này thì gã Tiểu Quế Tử gieo thò lò kém lắm. Bây giờ nếu lão bảo mình gieo cái gì được cái đó, tất lão con rùa sinh lòng ngờ vực." Hắn nghĩ vậy rồi xoay chuyển thủ kình đổ bảy tám cái đều không trúng "mai hoa" gã đổ thêm một lần nữa rồi thở dài sườn sượt. Hải lão công hỏi:

"Ngươi đổ được cái gì?" Vi Tiểu Bảo hàm hồ đáp:

"Dạ....dạ....." Hải lão công hắng giọng một tiếng đưa tay sờ vào lòng chén sứ thì thấy bốn con "tam" một con "tứ" và một con "ngũ" thế là chín điểm. Hải lão công an ủi gã:

"Thủ kình ngươi còn sai một chút. Ðịnh đổ "mai hoa" lại thành chín điểm. Có điều chín đìểm cũng là khá rồi. Ngươi thử đổ nữa đi!" Vi Tiểu Bảo giả vờ đổ hơn chục lần mới thành "mai hoa". Hải lão công sờ thấy đúng, lão cao hứng nói:

"Ngươi có tiến bộ rồi đó. Ði đánh thử coi. Bửa nay đem theo năm chục lượng bạc." Vừa rồi lúc Vi Tiểu Bảo lục rương kiếm bộ thò lò đã trông thấy hơn chục đỉnh bạc, đột nhiên ngoài cửa có tiếng hô hoán:

"Tiểu Quế Tử! Tiểu Quế Tử!" Vi Tiểu Bảo chạy ra nhà ngoài rồi mới thưa lên. Hải lãi công khẻ bảo gã.

"Y đã đến kêu ngươi đó. Ngươi đi đi". Vi Tiểu Bảo sung suớng toan bước ra cửa, gã chợt nghĩ ra điều gì la thầm:

"Chết cha rồi! Con quỷ cờ bạc này không đui mắt, hắn trông thấy mình là nhận ra ngay là không phải Tiểu Quế Tử. Biết làm thế nào bây giờ?" Người ngoài cửa lại gọi:

"Tiểu Quế Tử! Ra đây mau! Ta có điều muốn bàn với ngươi".Vi Tiểu Bảo đáp:

"Hãy chờ một chút. Ta ra ngay bây giờ." Vi Tiểu Bảo có tài ứng biến rất mau lẹ. Gã chạy vào nội thất lấy mãnh vải trắng quấn ngang đầu, che cả mặt mũi, chỉ để hở con mắt và cái miệng. Gã nhìn Hải lão công nói:

"Tiểu tử đi đây." Rồi bước lẹ ra khỏi phòng. Gã thấy người đứng chờ là một tên thái giám ngoài ba chục tuổi. Người này hỏi ngay:

"Ngươi làm sao thế?" Vi Tiểu Bảo đáp:

"Ta thua bạc rồi bị công công đánh thâm tím mặt mũi". Người kia cười hì hì, không lộ vẽ gì hoài nghi, khẻ hỏi gã:

"Ngươi có dám đi gở không?" Vi Tiểu Bảo nắm tay áo người kia kéo ra ngoài mấy bước rồi mới đáp:

"Ðừng để công công nghe tiếng. Dĩ nhiên ta phải đi gở chứ!" Người kia dơ ngón tay cái lên nói:

"Hảo tiểu tử! Giỏi đấy! Vậy thì đi!" Vi Tiểu Bảo sóng vai đi với người kia. Gã thấy hắn đầu nhỏ mà trán nhọn, sắc mặt xanh lợt. Hai người đi được mấy trượng, tên thái giám kia nói:

"Bọn anh em ở Ôn Gia và Bình Uy đều đến cả rồi. Bửa nay may ra có thể ăn được đấy." Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:

"Bửa nay không thắng thì... kẹt dữ... "Xuyên qua dãy hành lang ra tới hoa viên. Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:

"Co mẹ nó! Những nhà tài chủ có nhiều tiền kiến trúc tòa viện rộng lớn quá đi mãi không hết. Hắn đưa mắt lên thềm thấy rường cột chạm trổ rất đẹp. Suốt đời hắn chưa bao giờ được nhìn thấy tòa nhà hào phú như thế này. Hai người đi một lúc nữa thì đến một căn nhà nhỏ ở góc vườn hoa. Người kia dắt Vi Tiểu Bảo xuyên qua hai gian phòng rồi đưa tay lên gỏ cửa "cách,cách, cách" ba tiếng. Hắn ngừng lại, gỏ hai tiếng, sau cùng gỏ ba tiếng nữa. Cánh cửa kẹt mở ra. Lại nghe những tiếng leng keng do những con thò lò gieo xuống chén phát ra nghe êm ái làm sao! Trong phòng đã quần tụ 5,6 người đều ăn mặc như nhau. Chúng đang để hết tinh thần vào việc gieo thò lò. Chỉ có một hán tử lối 20 tuổi cất tiếng hỏi:

"Tiểu Quế Tử! Ngươi làm sao thế?" Tên thái giám dẫn Vi Tiểu Bảo tiến vào đáp:

"Gã thua bạc bị Hải lão công đánh đòn." Người kia cười khành khạch rồi tặc lưỡi mấy tiếng. Vi Tiểu Bảo đứng ở phía sau mấy người. Gã thấy bọn con bạc đang đặt tiền. Kẻ đặt nữa lạng người đặt 5 đồng cân. Gã lấy một đỉnh bạc ra mua 5 cái thẻ, mỗi thẻ ăn 5 đồng cân rồi ngồi vào sòng bạc.