Chương 19: Chương 19: Phương Di thề làm thê tử

Về đến phòng với bộ mặt mệt mỏi, Vi Tiểu Bảo ôm đống đồ vứt lên trên bàn. Mộc Kiếm Bình băn khoăn cất tiếng hỏi:

“Ðại ca!... Trong mình đại ca khó chịu hay sao?” Vi Tiểu Bảo đáp:

“Khó chịu thì có khó chịu thật, nhưng trông thấy tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường của muội muội là tiểu huynh lại thấy trong mình khoan khoái ngay”. Mộc Kiếm Bình cười nói:

“Dung nhan của sư tỷ tiểu muội mới đúng là nguyệt thẹn hoa nhường. Còn trên mặt tiểu muội có hình con rùa đen trông xa như quỷ dạ xoa.” Vi Tiểu Bảo thấy cô cười cười, nói nói, lập tức tâm tình trở lại dễ chịu. Hắn cười hỏi:

“Sao trên mặt muội muội lại có con rùa đen? À! Ta hiểu rồi. Hảo muội tử! Gương mặt của muội muội vừa nhẵn vừa bóng, vừa trắng vừa trong khác nào một tấm gương. Vì vậy mà có con rùa đen.” Mộc Kiếm Bình không hiểu hắn nói thế là nghĩa làm sao, liền hỏi lại:

“Tại sao thế?” Vi Tiểu Bảo đáp:

“Tiểu muội ngủ với ai, bộ mặt cũng như tấm gương soi rõ diện mạo người bên cạnh. Vì thế mà trên mặt muội muội mới có con rùa đen.” Phương Di phì cười nói:

“Ồ! Ngươi thử lại soi mặt coi.” Vi Tiểu Bảo cười đáp:

“Ta mà soi vào thì trên bộ mặt sáng sủa của hảo muội tử lại có bóng dáng một vị đại lão gia tươi tỉnh.” Hai cô Phương, Mộc đều cười khúc khích. Phương Di lại cười hỏi:

“Con rùa mà biến thành đại lão gia thì ra ô quy đại lão gia hay sao?” Ba người cùng cười ồ, nhưng không dám cười lớn. Phương Di bỗng hỏi:

“Này! Chúng ta làm thế nào để trốn thoát khỏi Hoàng cung? Ngươi thử nghĩ dùm coi có biện pháp nào chăng?” Hắn không muốn buông tha hai cô rời khỏi phòng mình. Hắn liền đáp:

“Vụ này để thủng thẳng lo nghĩ phương pháp. Bây giờ hai ngươi mình còn bị thương, chỉ ra khỏi phòng này một bước là lập tức bị người bắt liền.” Phương Di lại hỏi:

“Những bạn ta vào cung đêm qua không hiểu bao nhiêu người bỏ mạng? Bao nhiêu người bị bắt? Những người bị nạn tên là gì, ngươi có biết không?” Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:

“Không biết. Có điều nàng đã quan tâm thì rồi ta sẽ hỏi dò cho. “Phương Di khẽ nói:

“Cám ơn ngươi.” Vi Tiểu Bảo từ ngày gặp Phương Di đến giờ, nay mới được nghe nàng nói một câu tử tế. Trong lòng gã đang lấy làm kỳ, thì Mộc Kiếm Bình nói:

“Nhất là đại ca hỏi dùm xem một vị họ Lưu có bình yên thoát nạn không?” Vi Tiểu Bảo hỏi:

“Họ Lưu ư? Nhưng tên là gì?” Mộc Kiếm Bình đáp:

“Ðó là Lưu sư ca của chúng ta. Y tên là Lưu Nhất Chu. Y... Y là ý trung nhân của sư tỷ đây... Cái đó... cái đó... Cô chưa nói dứt câu, bỗng bật lên tiếng cười khúc khích vì Phương Di cù lét cô, không để cô nói nữa.” Vi Tiểu Bảo "ồ" lên một tiếng rồi đáp:

“Lưu Nhất Chu ư? Hừ!... Vụ này... vụ này không hay đâu…” Phương Di trong dạ bồn chồn, nàng không nhịn được, vội hỏi:

“Y làm sao?” Vi Tiểu Bảo hỏi lại:

“Có phải y người cao cao, mặt mũi trắng trẻo, lối hai mươi tuổi? Y là một thanh niên diêm dúa phải không? Võ công y rất tinh thâm. Có đúng thế không?”

Thực ra vi Tiểu Bảo chẳng biết Lưu Nhất Chu là người thế nào. Gã chỉ đoán hắn là ý trung nhân của Phương Di tất nhiên phải là chàng trai tuấn tú. Ðồng thời hắn lại là sư ca của hai cô, chắc võ công cũng vào hạng khá, gã liền nói bịa ra như vậy. Quả nhiên Mộc Kiếm Bình đáp:

“Ðúng rồi! Ðúng rồi! Chính y đấy. Y làm sao?” Vi Tiểu Bảo thở dài nói:

“Hỡi ơi! Té ra vị Lưu sư phó này là người yêu của Phương cô nương... “Gã nói tới đây Phương Di gấp gáp hỏi ngay.

“Quế đại ca! vị Lưu... Lưu sư ca đó tình trạng thế nào?” Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:

“Con nhóc này trước nay chưa được câu nói nào tử tế với mình. Từ lúc thị nhắc đến Lưu sư ca mới kêu mình bằng Quế đại ca. Chi bằng ta hăm thị một phen cho bõ ghét.” Gã liền thở dài, lắc đầu đáp:

“Ðáng tiếc ôi là đáng tiếc!” Phương Di cả kinh, ấp úng hỏi:

“Sao? Y... y... bị thương, hay là... y chết rồi?” Vi Tiểu Bảo cười ha hả đáp:

“Trước nay lão gia chẳng biết Lưu Nhất Chu hay Lưu Nhất Ðếch chi hết. Cô muốn biết hắn sống hay hắn chết thì phải kêu ta ba tiếng "Hảo lang quân! ", ta mới cất công điều tra dùm.” Ban đầu Phương Di thấy gã lắc đầu, thở dài, kêu "đáng tiếc " luôn miệng thì tưởng là Lưu Nhất Chu chắc chắn dữ nhiều, lành ít. Sau nàng nghe gã nói vậy thì trong bụng mừng thầm, hỏi:

“Sao đại ca không ăn nói đứng đắn? Ðại ca cho hay câu nào thật, câu nào dối được không?” Vi Tiểu Bảo đáp:

“Hừ! Thằng cha Lưu Nhất Chu mà lọt vào tay ta thì ta cột hắn lại, đánh cho tan xác để tra hỏi hắn đã dùng những lời đường mật gì để làm xiêu lòng vợ ta, rồi ta mới vung đao chém một nhát cho rồi đời tên lưu manh chuyên đi dụ dỗ vợ người…” Mộc Kiếm Bình hỏi lại:

“Ðại ca đã giết y rồi chăng?” Vi Tiểu Bảo đáp:

“Không phải! Ta mới cắt hai hột của hắn để biến hắn thành một tên thái giám.” Mộc Kiếm Bình không hiểu gã nói thế là nghĩa làm sao, còn Phương Di đã hiểu rõ ràng, nên mặt nàng đỏ bừng lên, cất tiếng mắng nhiếc:

“Ngươi chỉ thích nói càn, nói bậy, chẳng còn ra thể thống gì.” Vi Tiểu Bảo đáp:

“Lưu sư ca của cô mười phần chắc đến chín là bị bắt rồi. Cô có muốn cho gã làm thái giám không? Quế công công này mà nói ra một câu thì chẳng thiếu gì người nghe theo. Còn Phương cô nương! Cô có năn nỉ ta không?” Phương Di lại đỏ mặt lên. Mộc Kiếm Bình xen vào:

“Quế đại ca! Người ta gặp bước gian nan mà đại ca không cần người năn nỉ cũng ra tay giúp đỡ mới phải là anh hùng nghĩa hiệp.” Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:

“Không được! Không được! Ta chỉ thích nghe người cầu khẩn. Nhất là cô nào kêu ta bằng "Hảo lang quân", "Thân ái lang quân! " một cách thiết tha thì ta càng phấn khởi tinh thần để giúp việc cho.” Phương Di ngần ngừ một chút rồi hô:

“Quế đại ca! Hảo đại ca! Tiểu muội năn nỉ đại ca.” Vi Tiểu Bảo vênh mặt lên nói:

“Phải kêu ta là "Hảo lang quân" mới được.” Mộc Kiếm Bình lại xen vào:

“Ðại ca nói thế là không phải. Sư tỷ của tiểu muội đã hứa hôn với Lưu sư ca rồi. Lưu sư ca mới là lang quân của y. Khi nào y chịu kêu đại ca bằng " lang quân"?” Vi Tiểu Bảo đáp:

“Không được! Y lấy Lưu Nhất Chu thì lão gia phải nổi cơn ghen, ghen tới long trời lở đất.” Mộc Kiếm Bình khuyên giải:

“Ðại ca đừng làm thế, Lưu sư ca là người rất tử tế!” Vi Tiểu Bảo nói:

“Hắn càng tử tế bao nhiêu, ta càng ghen tức bấy nhiêu. Trời ơi! Ghen đến phát điên! Ghen đến chết người! Ghen càng cay đắng càng ghen cho nhiều! Ha ha! Ha ha!... “. Nghe đến đây Phương Di ngập ngừng đáp.

“Nếu ngươi cứu được Lưu ca ca ra ngoài thì ra sẽ đồng ý làm thê tử của ngươi”. Vi Tiểu Bảo chỉ đợi nhất là câu nói này thôi. Gã hưng phấn

“Ngươi nói thật chứ”. Phương Di đáp

“Ta nói đương nhiên là sự thật”. Vi Tiểu Bảo ngờ vực nói.

“Nàng phải thề độc thì ta mới tin được”. Phương Di nghĩ ngợi một lúc thì xuống giường quỳ hai chân xuống đất dơ tay lên trời thề.

“Ta Phương Di xin thề nếu Quế đại ca cứu được Lưu đại ca thì ta sẽ gả cho huynh ấy. Nếu làm trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết vạn kiếp không thể siêu sinh”. Vi Tiểu Bảo nghe đến đây là đã hưng phần lắm rồi. Hắn mau chóng đưa tay ra đỡ nàng dậy.

“Ta tin rồi. Nàng nhất định sẽ là nương tử của ta. Hảo nương tử haha”. Hắn không quên quay sang trêu chọc Mộc Kiếm Bình.

“Hay Hảo muội muội cùng gả cho ta đi có phải tốt không”. Mộc Kiếm Bình ngượng đỏ mặt không dám lên tiếng, Phương Di thấy vậy quát.

“Ngươi cái đồ tham lam như vậy còn chưa đủ ư”. Vi Tiểu Bảo cười to rồi đi ra ngoài.

“Ha ha chưa đủ chưa đủ”