Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
“Quanh đây không chừng còn có người bị thương chưa chết.” Âu ta phải tìm giết cho kỳ hết để bịt miệng. Gã liền đi kiếm trong bụi hoa cùng bên toà núi giả hết một lượt thì thấy dưới đất có tất cả năm xác chết: ba người là thị vệ trong cung và hai tên thích khách ở ngoài vào. Chúng đều tắt hơi hết cả rồi. Vi Tiểu Bảo ôm xác chết một tên thích khách đặt lên cửa sổ để quay đầu vào trong, chân hướng ra ngoài. Ðoạn gã cầm gươm truỷ thủ đâm vào lưng xác chết mấy cái. Tiểu Quận chúa kinh hãi hỏi:
“Y là người trong vương phủ chúng ta đã chết rồi. Sao ngươi còn đâm y làm chi?” Vi Tiểu Bảo "hừ" một tiếng rồi đáp:
“Vì ta muốn cứu con nhỏ sư tỷ của ngươi nên ta làm thế này.” Nữ lang kia đang nằm trên giường vội lên tiếng:
“Ngươi mới là một đứa thối tha.” Vi Tiểu Bảo vừa cười vừa hỏi:
“Ngươi đã ngửi đâu mà biết ta thúi?” Nữ lang đáp:
“Trong phòng này toàn một mùi hôi thúi.” Vi Tiểu Bảo cười nói:
“Trong phòng trước vẫn thơm tho, từ lúc ngươi vào mới thành mùi thúi.” Tiểu Quận chúa vội gạt đi:
“Các người chưa từng quen biết nhau, mới gặp nhau lần đầu đã gây lộn om sòm. Thôi đừng cọ miệng nhau nữa. Sư tỷ! Sao sư tỷ lại vào đây? Phải chăng sư tỷ vào... để cứu tiểu muội?” Nữ lang kia đáp:
“Chúng ta không biết ngươi vào đây. Mọi người kiếm không thấy ngươi, liền đoán là ngươi bị... bị bọn Thất Ðát... Nàng nói tới đây rồi hơi thở không kể tiếp được.” Vi Tiểu Bảo xen vào:
“Ðã không đủ hơi sức để nói thì nín đi được không?” Nữ lang kia tức mình đáp:
“Ta cứ nói, ta cứ nói! Ngươi làm gì ta?” Vi Tiểu Bảo nói:
“Ngươi có bản lãnh thì nói đi! Tiểu Quận Chúa ôn nhu văn nhã thế kia, đâu có mồm loa mép giải như ngươi.” Tiểu Quận Chúa can ngăn:
“Ðừng đừng...! Ngươi không biết đó thôi. Sư tỷ ta là người rất tốt. Ngươi đừng thoá mạ y thì y không tức mình với ngươi. Sư tỷ ơi. Sư tỷ bị thương chỗ nào? Thương thế có nặng lắm không?” Nữ lang chưa kịp đáp, Vi Tiểu Bảo đã cướp lời:
“Bản lãnh thị kém cỏi lại không biết tự lượng, sấn vào cung một cách càn rỡ thì dĩ nhiên là bị thương rất nặng. Ta xem chừng thị không sống nổi ba giờ nữa. Chỉ đến sáng là về chầu trời.” Tiểu Quận Chúa ngập ngừng nói:
“Không có đâu! Hảo... hảo ca ca... nghĩ cách gì cứu cho sư tỷ đi. “Nữ lang kia tức giận nói:
“Chẳng thà ta chết còn hơn chứ không thèm cầu gã cứu. Tiểu Quận Chúa! Thằng lỏi này là đứa lẻo mép, sao tiểu Quận Chúa lại kêu gã... kêu gã như vậy!” Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Kêu ta bằng gì?” Nữ lang kia không mắc hợm liền đáp:
“Kêu ngươi bằng con khỉ.” Vi Tiểu Bảo cười nói:
“Ta là con khỉ ông, ngươi là con khỉ bà.” Vi Tiểu Bảo cầm cây đèn nến trên bàn giơ lên nói:
“Ðể ta coi xem thị bị thương chỗ nào?” Nữ lang la lên:
“Ta không cần. Ðừng nhìn ta! Ðừng nhìn ta!” Vi Tiểu Bảo quát:
“Ðừng lớn tiếng! Ngươi muốn người ta bắt ngươi đem đi làm vợ chăng? Gã soi đèn gần vào thì thấy nưa mặt nữ lang nhuộm đầy máu tươi. Nàng lối 19, 20 tuổi. Khuôn mặt thon gọn, đôi mắt có chút sắc sảo. Dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Vi Tiểu Bảo không nhịn được cất tiếng khen:
“Té ra con nha đầu là một mỹ nhân.” Tiểu Quận Chúa lại can ngăn:
“Ngươi đừng mắng nhiếc sư tỷ ta. Y vốn là người đẹp.” Vi Tiểu Bảo nói:
“Vậy ta phải nhất định lấy nàng làm vợ.”
Nữ lang kinh hãi muốn cựa quậy ngồi dậy đánh Vi Tiểu Bảo, nhưng nàng vừa nghiêng mình đã "ối" lên một tiếng rồi lại té xuống giường. Vi Tiểu Bảo dĩ nhiên hiểu về chuyện nam nữ rất sớm.
“Ngươi làm gì mà nóng thế? Chưa bái đường thì đã thành phu thê thế nào được? Trời ơi! Vết thương ngươi vẫn chảy máu, làm ô uế cả giường ta.” Áo nữ lang máu tươi vẫn ứa ra không ngớt đủ tỏ thương thế nàng khá nặng. Bỗng nghe tiếng bước chân người chạy nhộn nhịp, lại có tiếng gọi:
“Quế công công! Quế công công! Công công không việc gì chứ? “. Nguyên bọn thị vệ trong cung đánh lui bọn thích khách, bảo vệ Hoàng Thượng, Thái Hậu, cùng những phi tần địa vị cao hơn rồi đến những thái giám có chức nghiệp. Vi Tiểu Bảo là một tên thái giám hầu cận Hoàng Ðế, dĩ nhiên mười mấy tên thị vệ chạy đến để tân công. Vi Tiểu Bảo giục tiểu Quận Chúa:
“Lên giường đi!” Ðoạn gã kéo chăn bông đắp kín lên hai người, buông màn xong hô:
“Các ngươi lại đây mau! Ở đây có thích khách! Nữ lang sợ hãi vô cùng, nhưng mình bị trọng thương thì còn cục cựa thế nào được? “Tiểu Quận chúa vội nói:
“Ngươi đừng lên tiếng và đừng kêu người đến bắt sư tỷ ta.” Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Nàng không chịu làm vợ ta, sao ta phải nể nàng? Hắn vừa nói dứt lời thì mười mấy tên thị vệ đã chạy đến trước cửa sổ. Bỗng một tên la lên:
“Úi chao! Ở đây có thích khách!” Vi Tiểu Bảo cười đáp:
“Các ngươi bất tất phải hoang mang. Tên này muốn mò vào phòng ta nhưng bị ta phóng đao phát lạc xong rồi.” Bọn thị vệ giơ đuốc lên soi quả thấy trên lưng người này có mấy vết thương. áo quần và cửa sổ hãy còn huyết tích. Một tên khác nói:
“Quế công công phải một phen kinh hãi?” Một tên khác cãi:
“Làm sao Quế công công phải kinh hãi? Quế công công võ công trác tuyệt, chỉ cất tay một cái là giết chết được thích khách. Nếu còn mấy tên nữa đến tất cũng bị giết.” Bọn thị vệ hùa nhau tâng bốc, tán dương Vi Tiểu Bảo giỏi giang, đêm nay lại lập công lớn. Vi Tiểu Bảo cười nói:
“Có gì đáng công lao đâu? Tên thích khách lạ này đã bị thương rồi, giết gã chẳng khó khăn gì.” Một tên thị vệ thở dài nói:
“Thi lão lục và Hùng lão nhị chết về phận sự. Bọn thích khách này thật hung ác.” Vi Tiểu Bảo nói:
“Các vị đi bảo vệ Hoàng Thượng là điều khẩn yếu. Ta ở đây không sao cả.” Một tên nói:
“Trước tẩm cung của Hoàng Thượng đã có hơn hai tram người canh gác. Bọn thích khách tên nào chết đã chết rồi, tên nào trốn đã trổn rồi. Trong cung trở lại yên tĩnh. “Vi Tiểu Bảo nói:
“Anh em thị vệ bỏ mình vì chức vụ, chúng ta phải mai táng tâu xin Hoàng Thượng ban phủ tuất cho. Các anh em vất vả đêm nay tất được Hoàng Thượng trọng thưởng.” Bọn thị vệ cả mừng ngỏ ý cảm ơn. Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
“Mình không mất tiền, tội gì chẳng xin cho họ?” Hắn liền nói:
“Tên họ các vị ta không nhớ rõ. Vậy các vị báo danh đi. Nếu Hoàng Thượng hỏi đến những ai đã gắng sức đêm nay, ta biết chừng mà nhắc dùm.” Bọn thị vệ càng mừng rỡ hơn, vội báo họ tên. Vi Tiểu Bảo trí nhớ rất hay. Mười mấy họ tên mà gã chỉ nghe qua một lượt đã ghi nhận được không trật một ai. Tuấn nói:
“Các vị lại đi tuần khắp nơi. Không chừng còn có thích khách ẩn nấp trong bóng tối và những nơi hiu quạnh. Nếu bắt sống được đàn ông thì khảo đả thật kỹ, đàn bà thì lột trần quần áo bắt làm vợ.” Bọn thị vệ liền nổi lên tràng cười ha hả, vâng dạ luôn miệng. Vi Tiểu Bảo lại bảo chúng:
“Khiêng xác chết này đi!” Bọn thị vệ vâng lời, vấn an rồi khiêng xác chết đem đi. Vi Tiểu Bảo đóng cửa sổ lại, xoay mình trở vào, móc màn lên rồi mở chăn ra. Tiểu Quận chúa cười nói:
“Ngươi thật tệ quá! Làm chúng ta sợ hết hồn... Trời ơi!... “Cô chợt thấy chan đệm toàn những máu tươi mà sư tỷ cô sắc mặt lợt lạt, hơi thở yếu ớt, nên bật tiếng la hoảng. Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Y bị thương chỗ nào? Phải cầm máu cho y mau!” Nữ lang kia lên tiếng:
“Ngươi... ngươi đi đi! Tiểu Quận Chúa! Ta... bị thương ở ngực.” Vi Tiểu Bảo muốn nói mẩy câu đùa cợt, nhưng thấy máu ra nhiều quá, sợ nàng bị thương nặng mà chết, liền quay ra chỗ khác nói:
“Vết thương chảy máu, hay gì mà coi? Ngươi có phải là tấm gương trong đâu mà ngươi thích ta nhìn vào? Tiểu Quận Chúa! Ngươi có đem thuốc dấu không?” Tiểu Quận chúa đáp:
“Ta không Có đâu.” Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
“Nương tử! Bên mình ngươi có thuốc không?” Nữ lang đáp:
“Không có. Ai là nương tử của người.” Bỗng nghe tiếng sột soạt. Tiểu Quận Chúa đã cởi áo nữ lang. Cô bỗng la hoảng:
“Trời ơi!... Làm thế nào bây giờ?” Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy phía dưới bầu vú bên mặt có vết thương dài đến hơn 10 phân. Máu tươi vẫn ứa ra không ngớt. Tiểu Quận Chúa còn nhỏ tuổi chưa biết gì. Nàng cuống lên khóc nói:
“Ngươi... ngươi mau cứu sư tỷ ta...! Nữ lang vừa kinh hãi vừa hổ thẹn nói:
“Ðừng cho hắn coi!” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Hừ! Ta không thèm đâu!” Hắn thấy máu vẫn chảy hoài, liếc mắt nhìn vào trong nhà kiếm chút bông nhét vào vết thương. Hắn lại ngó trong hòm thuốc rồi bắt đầu phối chế thuốc chữa thương.
Vi Tiểu Bảo nhanh chóng lấy thuốc thoa vào chỗ vết thương của nàng. Hã thấy đầu vú của nàng rung động, máu dâm lại nổi lên không kiềm chế được, liền lấy tay bóp bóp vào cái vú của nàng. Nữ lang tức quá cơ hồ ngất đi. Nàng la lên:
“Tiểu... tiểu Quận Chúa! Giết gã... đi cho ta!” Tiểu Quận chúa đáp:
“Sư tỷ. Sư tỷ hãy nằm yên, để gã trị thương cho!” Nữ lang tức giận cơ hồ ngất đi mà chẳng làm thế nào được. Vi Tiểu Bảo xúi giục tiểu Quận Chúa:
“Ngươi điểm huyệt thị lẹ đi. Ðừng để thị nói năng và cử động càn rỡ,không thì máu chảy hoài và nguy đến tính mạng.” Tiểu Quận Chúa đáp:
“Phải rồi!” Nàng điểm vào mấy chỗ huyệt đạo ở nơi bụng, dưới nách và trên đùi nữ lang. Miệng nàng khuyên dỗ:
“Sư tỷ! Chớ có cử động!” Lúc này chỗ xương đùi gãy của tiểu Quận Chúa cũng đau đớn phi thường. Nàng không nhẫn nại được, nước mắt trào ra.