Chương 4: Người thần bí

Trời đã sáng.

Sáng sớm, từng tia nắng mặt trời chiếu rọi cả mặt đất, xuyên thấu qua tấm thủy tinh chiếu vọng căn phòng trọ nhỏ của Trần Trọng.

Bên ngoài vang lên từng tiếng rao hàng rộn rã, cùng với không khí dịu nhẹ nắng sớm, làm cho buổi sáng nổi lên sinh cơ bừng bừng. Mà Trần Trọng lại nằm trên giường không thể động đậy được.

Tối hôm qua sau khi Lâm Hiểu Tuệ rời đi, Trần Trọng tận mắt chứng kiến cảnh thi thể ngay trước mặt quỷ dị biến mất, đây đã lần thứ hai hắn bắt gặp điều này, ngay cả hắn cũng không biết những thi thể này biến đi nơi nào, nhưng có một điều hắn chắc chắn, đây là do lực lượng của trang web tạo thành.

Trần Trọng chỉ quan tâm một điều duy nhất đó là, liệu điều này có thể sẽ mang đến phiền phức cho hắn hay không. Dù sao thì đối với trang web này, Trần Trọng vẫn còn chưa quen thuộc.

Mặc dù trên danh nghĩa Trần Trọng là chủ nhân trang web, nhưng trên thực tế, theo chính hắn xem ra hắn chẳng qua chỉ là người đi hoàn thành nhiệm vụ do trang web đưa ra mà thôi, càng nói càng cảm thấy, Trần Trọng hắn giống như là người hầu của trang web a!

Tối qua trong tình huống nguy kịch, Trần Trọng phải bất đắc dĩ mượn lực lượng cốt trảo, mà lực lượng kia lại mạnh mẽ quá mức, mỗi lần dùng xong Trần Trọng lại giống như bây giờ, phải nằm nghỉ ngơi hết nửa ngày mới có thể khôi phục.

Đau nhức a~

Trần Trọng cảm thấy các khớp xương toàn thân như bị vỡ vụn, thân thể chỉ còn lại đống thịt, việc cơ bản như xoay người còn làm không được.

Mà thôi, nếu như giãy dụa không được, chi bằng hưởng thụ nó.

Trần Trọng nhìn chằm chằm trần nhà trước mặt, bắt đầu tinh tế nhớ về chuyện xảy ra ba tháng gần đây.

Ba tháng trước, chính hắn bị tai nạn xe cộ sắp chết đi, may mắn lại đột nhiên xuất hiện một người thần bí mặc áo đen trước mắt, cưỡng bức đem linh hồn đã thoát ly thân thể của hắn lần nữa nhét vào cơ thể.

"Ngươi bây giờ đã chết, là nhờ ta mạnh mẽ đem linh hồn của ngươi bỏ trở về. Nói cho ta biết, muốn chết, hay là vẫn muốn sống?" Giọng nói lạnh lùng của người thần bí vọng lại bên tai Trần Trọng.

"Muốn sống!" Mặc dù cả người đầy máu, nhưng Trần Trọng không chút do dự đưa ra lựa chọn.

Theo dòng suy nghĩ của hắn, sinh ra đã là một đứa cô nhi, toàn bộ dựa vào cô nhi viện giúp đỡ mới có ngày hôm nay, sắp phải tốt nghiệp đại học, có thể bắt đầu tìm việc làm kiếm tiền, đương nhiên phải sống, hơn nữa còn phải cố gắng sống tốt, như vậy mới có thể báo đáp cô nhi viện, mới có thể không uổng công mọi người nuôi dạy mình.

"Tốt, ta giao cho ngươi một trang web, từ nay về sau ngươi chính là chủ nhân của nó, nó. . . . Có thể giúp ngươi kéo dài tính mạng!"

Tiếp đến, người thần bí lấy ra một cốt trảo lớn chừng nắm tay, "Cốt trảo này sẽ là vũ khí của ngươi, nó có thể giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ."

"Vì... vì cái gì giúp ta?" Trần Trọng nghi hoặc nhìn qua người thần bí.

"Không cần hỏi, thời điểm đến ngươi tự nhiên sẽ biết."

Trần Trọng cố gắng vươn mình, muốn nhìn rõ bộ dạng của người thần bí kia, thế nhưng trên mặt người thần bí kia tựa như bao phủ một tầng sương mù dày đặc, mặc cho hắn xem thế nào đều không rõ.

Cốt trảo!

Nghĩ tới đây Trần Trọng khó khăn vươn tay, cầm lấy cốt trảo ở bên người.

Không biết có phải hay không do ánh nắng mặt trời phản xạ, Trần Trọng luôn cảm thấy, cái cốt trảo này so với trước kia lại phát sáng thêm vài phần.

Vù vù ~ vù vù ~ vù vù

Điện thoại di động rung mạnh làm rối loạn suy nghĩ của Trần Trọng.

Giật giật cánh tay, Trần Trọng phát hiện mình có thể động.

"Uy, Trần Trọng, ngươi thế nào còn chưa tới a, ngươi có biết hôm nay là buổi học của tên ma quỷ họ Lý kia hay không, lớp của hắn mà không đến ngươi liền chết chắc, chuẩn bị rớt tín chỉ đi." Phía bên kia điện thoại truyền đến âm thanh gầm thét của tên bạn tốt Điền Dã.

"Ách. . . ."

Trần Trọng còn chưa kịp lên tiếng, Điền Dã đã tiếp tục hét lên: " Mẹ nó, đừng dự định để cho ta điểm danh thay a, ngươi cũng không phải không biết, tên ma quỷ Lý kia quá tinh, nghe giọng liền có thể nhận ra ai là ai, ngươi muốn chết cũng đừng kéo bạn thân là ta a, bạn thân của ngươi cũng không thể rớt tín chỉ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng học bá trong lòng muội tử nha. Ngươi nhanh một chút lết tới đây!"

Điền Dã đùng đùng nói một tràng, Trần Trọng mặt xạm lại, quả nhiên, vẫn là vì muội tử!

"Được rồi, đang tới!"

Trần Trọng đứng dậy, thay một bộ y phục thường ngày, chuẩn bị xuất phát đi đến trường, đi làm một việc mà vốn là một người sinh viên đại học nên làm —— đi học!

Trường Đại học vốn là cho phép kí túc ở trường. Thế nhưng hoàn cảnh Trần Trọng như thế này, buổi tối có thể phải đi khắp nơi, thật sự là không thích hợp sống chung với người khác.

Hơn nữa, không biết vì sao, từ khi sống lại, Trần Trọng luôn có thể nhìn thấy những đồ vật kỳ kỳ quái quái, càng kinh khủng nữa là những vật kia tựa hồ có hứng thú đặc biệt với hắn!

Vì không liên lụy đến người khác, Trần Trọng đơn giản dùng tiền trường học phụ cấp đi mướn một căn phòng nhỏ ở phía sau chợ đêm. Ở nơi này, chí ít cũng không có người phát hiện sự quái dị của hắn.

Tất nhiên, điều này cũng diễn sinh ra một vấn đề mới, Trần Trọng hắn không đủ tiền dùng!

Ai, thực sự là nhân sinh gian nan. Một mặt phải tranh thủ thọ mệnh, một mặt phải lo nghĩ kế sinh nhai, thật thảm.

Mà thôi, chờ hôm nay sau khi tan học đi bên ngoài tranh thủ xem một chút có... cách kiếm tiền nào không đi.

........

"Ài, Trần Trọng, nơi này nơi này." Mới vừa bước vào phòng học, Trần Trọng chỉ nghe thấy thanh âm vội vã của Điền Dã. Lúc này Điền Dã đang ngồi ở hàng cuối cùng hướng hắn vẫy tay, bên cạnh còn có một chỗ trống.

Đi thẳng tới cuối lớp, ngồi xuống bên cạnh Điền Dã."Hôm nay làm sao chừa chỗ cho ta ngồi đây? Không bồi muội tử nữa à?"

"Hắc hắc, muội tử có người nào khả ái bằng Trần Trọng nhà ta, bổn đại gia hôm nay liền bồi tiểu tử ngươi, thế nào, vinh hạnh a!"

Trần Trọng mặt đen lại, "Vạn phần vinh hạnh. . . Ta xem ra là do giờ học của tên ma quỷ Lý kia nên ngươi không dám a?"

"Hắc hắc, nhìn thấu rồi thì đừng nói toạc." Điền Dã vẻ mặt cười hì hì nói.

"Đến, uống cà phê, nhìn ngươi tinh thần không tốt lắm, có phải hay không tối qua ngủ quá muộn, sẽ không phải là lục lọi một chút cơ mật trang web nha, nếu có trang nào tốt thì lấy ra chia sẻ cho huynh đệ a " Điền Dã đẩy một ly cà phê đến trước mặt Trần Trọng, hiển nhiên hắn đã sớm mua cho Trần Trọng từ lúc nãy.

Tiểu tử này không chỉ dáng dấp đẹp trai, mà lại còn rất cẩn thận, gia cảnh có vẻ như cũng giàu có, ăn mặc ngủ nghỉ mọi thứ đều rất thoải mái, đối với muội tử cũng là xuất thủ rộng rãi, ân, thành tích cũng còn tốt, thảo nào có nhiều muội tử ưa thích như vậy.

Trần Trọng lắc đầu, nhìn lại chính mình một chút, ân, ngoại trừ dáng dấp đẹp trai, còn lại cái gì cũng không có!

"Được rồi, các học sinh, bây giờ đã bắt đầu vào tiết rồi." Một đại thúc có mái tóc hoa râm, trên gương mặt nghiêm túc mang một đôi mắt kiếng bước vào.

"E hèm, hiện tại bắt đầu điểm danh!"

"Đến rồi, đến rồi, ma quỷ Lý đến." Điền Dã ở một bên nhỏ giọng thầm thì, đối với vị Lý lão sư này chán ghét cực kỳ.

"Lưu Vĩ "

"Có "

"Điền Dã "

"Có "

"Tống Khang "

"Hả? Tống Khang có ở đây không? Tống Khang!" Tên ma quỷ họ Lý bắt đầu điểm danh, hô đến tên Tống Khang liền dừng lại.

"Tống Khang là ai a? Vì sao không có tới?" Lý lão sư vẻ mặt tức giận, "Ai là bạn cùng phòng của hắn, gọi điện thoại cho hắn, giờ học của ta mà cũng không tới? Muốn rớt tín chỉ à? Chương trình học trọng yếu như vậy mà không lo học tập cho giỏi, về sau ra đời làm sao lăn lộn ?".

"Thôi đi, có thể trọng yếu bao nhiêu a, ngươi nếu như mỗi tiết đều không điểm danh, để ta xem thử có mấy người nguyện ý đến." Điền Dã nhỏ giọng nói nhỏ với Trần Trọng, biểu đạt sự bất mãn đối với việc điểm danh cường liệt của Lý lão sư.

"Ách. . . Ta nhớ không lầm, Tống Khang, hình như là bạn cùng phòng của ngươi a?" Trần Trọng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn Điền Dã.

"Ngang, đúng vậy. . . Bất quá ta mới không dám gọi điện đây. Tiểu tử kia gần nhất có chút là lạ. Đối với ai cũng đều không nói lời nào, giống như bị ma ám vậy." Điền Dã suy nghĩ một chút, thần thần bí bí tiếp tục nói.

"Hơn nữa, đêm qua khi ta đi tiểu, phát hiện hắn vừa khóc vừa cười trước máy tính, ngươi không biết đâu, tràng cảnh hôm qua, thật sự là hù chết ta!"

"Ta đã nói với ngươi a, mấy người chung phòng chúng ta, bây giờ gặp hắn đều đi vòng. Luôn cảm giác phụ cận nơi tiểu tử kia xuất hiện đều lạnh buốt."

"Ồ? Bao lâu rồi?" Nghe Điền Dã nói như thế, Trần Trọng có điểm hứng thú hỏi.

Cái này Tống Khang, sợ là gặp phải mấy thứ bẩn thỉu a!