Chương 3: BẠN GÁI CHIA TAY.

CHƯƠNG 003: BẠN GÁI CHIA TAY.

Có thể nói Điền Tiểu Mai từ trước đến giờ chưa từng dám nói chuyện với Vương Thiên Thành như vậy, nếu như trước kia thì Vương Thiên Thành đã liền một cước đạp tới, nhưng hiện tại Vương Thiên Thành đã không còn có vốn liếng để dùng rồi, hắn trợn mắt nhìn Điền Tiểu Mai, tay co lại thành nắm đấm thật chặt chẽ, nhưng Vương Thiên Thành không có ra tay, hắn biết Điền Tiểu Mai từ là loại người nào.

-Hừ…, thật không biết xấu hổ..

Vương Thiên Thành chỉ nói đơn giản như vậy, xong rồi một cái tát liền quất tới, cha mình đã rơi đài, thì người đàn bà như vậy làm sao còn có thể theo mình, nằm mơ đi, Vương Thiên Thành lúc này triệt để nhìn thấy rõ mặt khác nhân tính.

Điền Tiểu Mai bị Vương Thiên Thành đánh cho một cái tát quay một vòng tròn, mới dừng lại, nàng bụm mặt, phẫn nộ nhìn Vương Thiên nói.

-Vương Thiên Thành, anh phách lối cái gì, cha anh xem như là đã xong, làm như em không biết vậy, bây giờ cho dù anh có đeo đuổi theo tôi cũng vô dụng mà thôi .

Điền Tiểu Mai nói xong, thì níu lại tay của người đàn ông vừa rồi mới cùng một chỗ điên cuồng, rất thị uy nhìn thẳng vào mặt Vương Thiên Thành.

Vương Thiên Thành thấy mình đã bó tay rồi, đúng vậy… cha mình xuống đài, bây giờ thì không có tiền, cũng không có quyền rồi, còn có cái gì đáng giá để mà khoe khoang vốn liếng chứ.

-Mày tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây, nếu không mày sẽ đẹp mắt đấy, tao Lưu Phong cũng không phải là hạng người dễ trêu vào đâu.

Lưu Phong vung vẩy nắm đấm nói ra, nguyên lai người đàn ông với Điền Tiểu Mai cùng một chỗ chính là con một của tập đoàn Lưu thị của Thành phố Nam Môn. Cũng là mới buổi sáng hôm nay nghe tin tức cha của Vương Thiên Thành, vì vậy vừa sáng sớm mới có lá gan đi tìm Điền Tiểu Mai.

Lưu Phong vừa mới dứt lời, ngay cửa ra vào liền xuất hiện mấy tên thanh niên hầm hố, những tên này thì Vương Thiên Thành biết, chính là những tên từng theo Vương Thiên Thành lăn lộn chứ đâu xa lạ..

Nhưng Vương Thiên Thành biết rõ những tên này tuyệt đối không phải vội chạy tới đây để trợ uy với mình, quả nhiên một tên trong đó giả như là không biết Vương Thiên Thành nói:

-Này.. nếu mày không cút, đừng trách chúng tao không khách sáo.. .

Cho dù Vương Thiên Thành muốn đánh nhau, mấy tên này cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng Vương Thiên Thành một chút tâm tình giờ cũng đều không có, cha mất tích, bạn gái chia tay, bạn bè anh em phản bội, còn có cái gì so với cái đả kích này lớn hơn, Vương Thiên Thành liền đẩy ra mấy người trước mặt trực tiếp đi ra ngoài.

Vương Thiên Thành theo từ quán Karaoke đi ra, cảm giác uể oải, trong lòng buồn khổ không có chỗ phát tiết, mở ra xe chạy không có mục đích, vì sao lại như vậy, nếu thời gian có thể quay trở lại, Vương Thiên Thành tình nguyện chỉ muốn làm một người bình thường, đi làm, kết hôn sinh con… Đây chính là những điều Vương Thiên Thành lúc đứng trên cầu vượt nghĩ tới thì gặp Lưu Linh Linh.

Đương nhiên hiện tại trời còn rất sớm, bầu trời tối đen còn xa mới sáng, Vương Thiên Thành không có chỗ nào để đi, liền quay trở về phòng tập thể hình của thầy mình, đem tất cả oán giận trút lên cái máy tập chạy bộ .

Điều này làm cho thầy của Vương Thiên Thành rất là đau lòng, không chỉ đau lòng học trò Vương Thiên Thành, càng thêm đau lòng cho cái máy tập chạy bộ của mình. Nhưng Ngũ Hổ biết rõ bây giờ cái gì cũng không thể nói, cho dù cha của Vương Thiên Thành đã chạy mất, nhưng Ngũ Hổ cũng không phải là loại người dây leo trên tường, muốn nói trước kia Ngũ Hổ đối với Vương Thiên Thành rất tốt, cũng có nguyên nhân tại vì cha của hắn, còn bây giờ đối với Vương Thiên Thành tốt, chỉ thuần túy xuất phát từ tình nghĩa thầy trò mà thôi...

Vương Thiên Thành theo máy chạy bộ một hồi, rồi ngồi vào trên ghế thở dốc, Ngũ Hổ đưa qua một cái khăn mặt nói:

-Đến, hôm nay thầy trò chúng ta uống mấy chén..

Ngũ Hổ nói xong liền bước xuống phòng bếp, không lâu sau, cầm trong tay một lọ rượu đi ra.

Nếu bình thường, Vương Thiên Thành cũng không thèm ở trong nhà ăn cơm, nhưng hiện tại thì khác, bây giờ Vương Thiên Thành mới thấy được nhiều năm qua mình sống thật là vô dụng, ngoại trừ người thầy này ra, vẫn thật là không có lấy một người bạn…

  • Cầm lấy, rượu này không thể uống nhiều, hôm nay thầy phá lệ, mỗi người ba chén rượu.

    Ngũ Hổ nói xong, tại trên mặt bàn xếp thành hai hàng , mỗi bên ba chén rượu, đều đổ đầy.

Điều này làm cho Vương Thiên Thành có chút kinh ngạc, chỉ là ba chén rượu mà thôi, có cái gì đâu mà quan trọng, nhìn thấy Ngô Hổ, bưng lên một chén rượu rất sảng khoái uống vào.

Vương Thiên Thành cảm thấy được từ trước đến giờ chưa bao giờ thoải mái qua như vậy, rượu này có chút ngọt, cảm nhận được tất cả tứ chi xương cốt như được đắm chìm trong gió xuân. Vương Thiên Thành cảm nhận được rượu này tuyệt đối không bình thường, liên tục đem hai chén rượu còn lại uống sạch.

Ngũ Hổ tựa hồ là sợ Vương Thiên Thành đoạt lấy rượu của mình vậy, cũng liên tục uống hết ba chén rượu, sau đó đem nửa bình rượu còn lại cất vào phòng bếp.

-Con có biết là loại rượu này đánh thức đại não, có thể cho làm cho đầu con thanh tỉnh, khí lực tăng gấp đôi, bây giờ ra đây chúng ta đánh nhau một trận thử xem.

Ngũ Hổ nói ngay liền ra khu tập đất trống triển khai thủ thế.

Vương Thiên Thành tuy ưa thích rượu này, nhưng có chút không tin, ngoại trừ đầu óc thoải mái một chút, những thứ khác cũng không có gì cảm giác, thấy thầy mình thủ thế, Vương Thiên Thành cũng liền chuẩn bị.

Bình thường Vương Thiên Thành theo thầy Ngũ Hổ học công phu, để đề cao thực lực của mình, nhưng hôm nay tựa hồ có chút không giống, hắn thấy nắm đấm của thầy mình trầm trọng dị thường, mỗi một lần quyền đánh tới đều bức bách, làm bản thân hắn phải dùng hết ngón nghề trổ ra, nhưng mỗi lần Vương Thiên Thành dụng hết toàn lực, cũng cảm giác được lực lượng của mình tăng gấp đôi.

Hơn một giờ về sau, Ngũ Hổ dừng tay lại nói ra>

-Bây giờ con thử cái tạ kia thử xem.

Vương Thiên Thành có chút không tin, đây chính là tạ hai trăm cân t, trước kia Vương Thiên Thành cũng thử nâng qua, thế nhưng thời điểm đó không chút nhúc nhích, hiện tại thầy mình lại kê sử dụng nó, nhưng rồi Vương Thiên Thành cũng đi tới, hai tay bắt lấy quả tạ, làm cho Vương Thiên Thành ngoài ý muốn chính là, rõ ràng rất nhẹ nhàng nâng lên.

-Đây cũng quá thần kỳ, thầy cho con uống thêm mấy chén, để con trực tiếp đi tham gia thế vận hội Olimpic cho rồi.

Vương Thiên Thành hưng phấn nói, không nghĩ tới rượu này có tác dụng như vậy.

-Bộ con cho rằng đây là nước nóng a, rượu này chính là do lão tổ tông của thầy lưu lại đấy, tại thầy thấy con tâm tình không tốt, muốn giúp cho cho co có chút cao hứng, quên chuyện uống nữa đi…

Ngũ Hổ nói xong quay đầu lại đóng cửa phòng bếp, như sợ Vương Thiên Thành sẽ đi cầm lấy nửa bình rượu còn lại vậy.

Thật ra Ngũ Hổ cũng không phải là đau lòng thần tửu, chỉ là rượu này không thể uống nhiều, nếu không chịu nỗi, thân thể sẽ bị phá đổ, Ngũ Hổ cũng là vì lòng tốt đối với Vương Thiên Thành.

Vương Thiên Thành cũng chỉ là nói qua một chút, không ngờ Ngũ Hổ nhạy cảm như vậy, liền mỉm cười..

-Thầy ạ… nói một chút về tổ sư gia đi, làm sao mà còn loại rượu lợi hại như vậy.

Vương Thiên Thành chợt thấy thấy hứng thú, đi đến trước mặt Ngũ Hổ khẽ cười nói, hơn nữa còn kéo qua một cái ghế để bên cạnh dưới mông đít Ngũ Hổ.