Chương 675: Kỳ hạn ba ngày.

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, trên mặt của Mộc Nguyệt Dung liền xuất hiện vẻ tươi cười, mặc kệ là nói thế nào thì trong chuyện này, Phương Hạo Vân cũng đã có suy nghĩ rồi.

Hai mắt của Mộc Nguyệt Dung liền ngập nước, nói : "Phương thiếu gia, cậu cho tôi một lời chắc chắn đi..."

"Tôi cần thời gian..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

"Mẹ, Hạo Vân, đến ăn cơm..." Long Hi Phượng mang cả tạp đề trên người đi ra, hướng về phía hai người, ngoắc : "Hai người đi rửa tay đi ..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền đi rửa tay.

Nhưng Mộc Nguyệt Dung thì không có đi, mà bước về hướng Long Hi Phượng, nói : "Con đã nghe hết những gì nãy giờ ..."

"Ừ ..."

Long Hi Phượng thẳng thắn : "Từ đầu đến cuối con đều nghe được, mẹ chồng à, không thể không nói, bản lĩnh diễn trò của mẹ quả thật không tồi. Ngay cả một người hiểu mẹ như con mà cũng bị mẹ làm cho cảm động..."

"Không phải là diễn trò, mẹ nói sự thật đấy ..." Mộc Nguyệt Dung hơi hừ lạnh một tiếng, nói : "Tiểu Phượng, mấy năm nay con biết vì sao me không tranh giành quyền khống chế Nam Cung thế gia với con nữa không?"

"Mẹ nói đi ..." Long Hi Phượng đầy hứng thú nhìn Mộc Nguyệt Dung.

"Bởi vì mẹ không muốn ... mẹ không muốn chúng ta bất hòa bên trong nữa ..." Mộc Nguyệt Dung nói : "Tiểu Phượng, để cho Hạo Vân làm con rể của Nam Cung thế gia chúng ta, con có đồng ý không?"

"Con đồng ý, nhưng con có một điều kiện ..." Khóe miệng của Long Hi Phượng hiện lên một nụ cười mờ ám.

"Điều kiện gì ?" Mộc Nguyệt Dung hỏi.

"Mẹ à, mẹ đừng có vội, con hỏi mẹ một chuyện, mẹ muốn Hạo Vân làm con rể của Nam Cung thế gia, cũng là vì muốn hắn buộc chung với Nam Cung thế gia đúng không?" Long Hi Phượng hỏi.

"Không sai!" Mộc Nguyệt Dung nghiêm mặt nói : "Cái này cũng là không còn cách nào thôi... Ngay cả người như Nhạc Hằng còn không bảo vệ được cho cháu của ông ta, thì có thể thấy được lần này cấp trên ủng hộ cho Hạo Vân mạnh thế nào. Cho nên, mẹ phải có được sự ủng hộ của Hạo Vân... Tiểu Phượng, Nam Cung thế gia đã đến cảnh sinh tử tồn vong rồi, hy vọng con ó thể nắm tay với mẹ, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Tiểu Phượng, tuổi của mẹ cũng lớn rồi, mẹ cũng chỉ có thể nắm giữ được Nam Cung thế gia vài ngày nữa thôi, sau này Nam Cung thế gia cũng để lại cho con, cho nên con giúp mẹ, cũng chính là giúp con, con hiểu chưa?"

( Lão cáo già, lừa ai vậy hả? Ăn đại hoàn đan vào rồi, ít nhất là còn có thể sống thêm mười năm, qua mười năm nữa có lẽ bà đây cũng chết mẹ rồi chứ không chừng... ) Đây là suy nghĩ trong đầu của Long Hi Phượng.

Đương nhiên, Long Hi Phượng cũng không đem chuyện này nói ra được, mà chỉ cười nói : "Mẹ, những lời mẹ nói con đều hiểu cả... Con cũng tính phối hợp với mẹ, nhưng chuyện này không phải do một mình con là có thể hoàn thành được. Nếu muốn trói buột Hạo Vân lại, mẹ cũng phải hy sinh một ít..."

"Có ý gì ?" Mộc Nguyệt Dung nghi hoặc hỏi.

"Rất đơn giản!"

Long Hi Phượng đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt của Mộc Nguyệt Dung, cười nói : "Mẹ à, mẹ biết không? Khuôn mặt của mẹ đã khiến cho Hạo Vân chú ý rồi đấy ...."

"Mẹ không hiểu ..." Mộc Nguyệt Dung ngạc nhiên nói.

"Hì hì ..."

Long Hi Phượng khẽ cười một tiếng, nói : "Mẹ à, mẹ khờ thật hay giả ngốc thế ... Ý của con là Hạo Vân coi trọng mẹ... Nếu muốn gả, chúng ta cùng nhau gả..."

"Cùng nhau?" Mộc Nguyệt Dung nghe thấy thế, sắc mặt trở nên xanh mét, tức giận nói : "Con nói bậy bạ cái gì đó... láo xược, Long Hi Phượng, con không được nói bậy..."

"Hừ!" Long Hi Phượng tức giận hừ một tiếng, nói : "Con có nói bậy hay không, trong lòng mẹ rõ ràng nhất... Mẹ à, nói thật cho mẹ biết, đây là giới hạn của Hạo Vân đấy. Không phải mẹ nói, vì gia tộc, cái gì mẹ cũng có thể nhịn sao, vậy thì chuyện này đã có sao đâu? Bây giờ muốn mẹ hy sinh, mẹ lại lùi bước..."

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên xấu hổ và giận dữ, thân mình run rẩy lên, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào cho tốt.

"Mẹ à, con nhắc nhở mẹ một câu, mẹ nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi...." Long Hi Phượng cười nói : "Thời gian không đợi người đâu... "

Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đã rửa tay trở về.

Tim của Mộc Nguyệt Dung không khỏi đập nhanh hơn, vội vàng nói với Long Hi Phượng :"Tiểu Phượng, mẹ không đói bụng, hai đứa ăn trước đi, mẹ có việc đi trước..."

"Ha ha ha ... "

Long Hi Phượng cũng nhìn thấy Phương Hạo Vân đang đi đến, thầm nghĩ bà già này nhất định là thẹn thùng, cho nên mới lấy cớ rời đi. Có điều như vậy cũng tốt, coi như là kích thích đối với bà.

"Chị Phượng, lão phu nhân đi đâu thế?" Phương Hạo Vân tò mò hỏi.

"Hạo Vân, em thật sự muốn biết nguyên nhân sao?" Long Hi Phượng cười thản nhiên, dựa mình vào ngực của hắn, cười hắc hắc nói : "Chị nói em thích bà, bà liền thẹn thùng ..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức ngây người ra như tượng đá.

Sau một hồi lâu, hắn mới hỏi : "Chị thật sự nói như vậy à?"

"Đúng vậy!"

Long Hi Phượng cười mờ ám, nói : "Hạo Vân, chị thấy bà ta đã động tâm rồi, nếu không sao bà ta lại thẹn thùng chứ, thẹn thùng nha ..."

"Bậy bạ!"

Phương Hạo Vân giả bộ phẫn nộ, nói : "Sao chị có thể đùa như vậy được, em làm sao mà có ý tưởng gì với lão phu nhân chứ..."

"Ha ha ..."

Long Hi Phượng chớp đôi mắt quyến rũ của mình, nói : "Hạo Vân, chị nói thật đấy, thân thể của bà ta hơn mấy chục năm nay chưa có ai chạm vào cả, em cần phải nắm chắc cơ hội. Hơn nữa, chinh phục bà ta, cũng chính là chinh phục Nam Cung thế gia, chuyện như vậy, người khác nằm mơ cũng không thấy được..."

"Em chinh phục lão phu nhân, chinh phục Nam Cung thế gia, chị lại đến chinh phục em, là như thế này sao?" Phương Hạo Vân cười nói : "Chị Phượng, kế hoạch của chị quả thật không tồi nha ..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Long Hi Phượng hơi đổi, có điều bà nhanh chóng bình tĩnh lại ngay.

"Hạo Vân, em nói bậy cái gì đó, chị là dạng người này, chẳng lẽ bây giờ em còn không rõ sao?" Long Hi Phượng khẽ thở dài, lập tức đổi đề tài : "Chúng ta đi ăn cơm thôi..."

"Ha ha, em chỉ nói giỡn với chị thôi mà ..." Phương Hạo Vân vỗ vào mông của cô vài cái, sau đó đi đến hướng bàn cơm, ngồi xuống.

Long Hi Phượng cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân,a tự tay gấp cho hắn miếng bánh bao nấm hương thơm ngào ngạt, nói : "Là chị tự tay làm đấy ..."

Phương Hạo Vân đưa tay cầm lấy, nhét vào trong miệng nhai ngấu nghiết rồi nuốt xuống, khen : "Chị Phượng, tay nghề nấu ăn của chị càng lúc càng ngon nha ... Ai có thể lấy được chị làm vợ, chính là phúc khí tu mấy đời đấy ... "

"Hứ, người ta đã là người của em rồi, em còn nói vậy nữa" Long Hi Phượng khẽ gắt một tiếng, rồi liếc mị Phương Hạo Vân một cái, chợt nháy mắt với hắn một cái.

Phương Hạo Vân hiểu ý, tâm thần hơi động, trong nháy mắt liền cảm ứng được hơi thở của Mộc Nguyệt Dung. Bà già ấy hình như đang núp gần đó nhìn lén bọn họ.

"Dụ dỗ!"

Đột nhiên, Long Hi Phượng viết hai chữ này xuống bàn.

Phương Hạo Vân cười hiểu ý, nhét vào miệng vài miếng thịt nữa, uống hết một ly sữa, sau đó đứng dậy đi qua ôm lấy Long Hi Phượng, nhẹ nhàng kéo bà về ghế sofa, trong mắt hiện lên vẻ mờ ám, hôn lên đôi môi mê người của Long Hi Phượng.

Trong lòng Long Hi Phượng cũng có một tia chờ mong, bà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nỉ non nói : "Hạo Vân, yêu chị đi ... "

Nhìn thấy hoàn cảnh này, Mộc Nguyệt Dung núp trong một góc lập tức đỏ bừng mặt, trong lòng thầm hô đồ không biết xấu hổ, vốn định rời đi, nhưng lại sợ gây ra tiếng động bị bọn họ phát hiện.

Trong lúc nhất thời, bà có cảm giác giống như là phóng lao thì phải theo lao.

Phương Hạo Vân cởi áo của Long Hi Phượng, đôi môi hôn xuống một đường, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực mê người, hàm chứa sự thành thục của bà, tận tình nhấm nháp. Cùng lúc đó, tay phải của hắn cũng đã mò xuống địa phương thần bí giữa hai chân của bà.

Thân mình của Long Hi Phượng nhẹ nhàng lắc lư, dường như cực kỳ sung sướng, trong miệng phát ra những tiếng thở dốc nhỏ, trong con mắt lộ vẻ xuân sắc, cũng không biết vì sao, nghĩ đến việc mẹ chồng đang nhìn lén mình, tình cảm mãnh liệt trong lòng bà liền trổi lên không thể nhịn được.

Đôi môi của Phương Hạo Vân hôn xuống thân thể của bà, vùi đầu vào giữa hai ngực của bà, hưởng thụ sự sung mãn của nó. Long Hi Phượng thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ vuis ướng, hơn nữa còn vặn vẹo cặp mông đẹp, phối hợp với sự âu yếm của hắn.

Hai tay của Phương Hạo Vân không ngừng vuốt ve ngọc thể làm lây động lòng người kia, tay phải tách hai chân của bà ra, vuốt ve phần ẩm ướt ấy, khiến cho hô hấp của bà càng trở nên dồn dập hơn.

"Không biết xấu hổ!"

Mộc Nguyệt Dung thầm hô một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng mà cảnh tượng hai người cuốn vào nhau ấy đã khắc thật sâu trong đầu bà.

Mặc dù là đã nhắm mắt lại, nhưng bà ta vẫn cảm nhận được động tĩnh của hai người.

"Hạo Vân... yêu chị đi..." Long Hi Phượng vặn vẹo thân mình, sung sướng kêu to lên. Nói xong, bà chủ động hôn lên môi hắn, cái lưỡi thơm nhanh chóng tiến vào trong miệng của hắn, không ngừng mút lấy. Sự chủ động của Long Hi Phượng càng thêm kích thích Phương Hạo Vân, tay trái của hắn nắm lên ngọn núi sung mãn ấy, tay phải đã tách hai chân của bà ra, dưới tiếng kêu gợi tình của bà, hắn đã tiến nhập thành công vào trong.

Mộc Nguyệt Dung không biết đã mở mắt ra từ khi nào, hai má đỏ như lửa, ánh mắt nhìn thân hình hai người kết hợp lại với nhau. Long Hi Phượng dường như muốn kích thích Mộc Nguyệt Dung, cho nên càng kêu la kịch liệt hơn, làm cho mặt của Mộc Nguyệt Dung đỏ rực đến nổi không thể đỏ hơn nữa.

Nhìn người đàn bà đang vặn vẹo dưới thân của mình, Phương Hạo Vân thầm kêu sảng khoái, thân hình hắn cũng không khỏi hoạt động nhanh hơn, và từng đợt khoái cảm không ngừng xâm nhập vào thần kinh của Long Hi Phượng.

"Chị không được rồi..."

Sau một hồi, Long Hi Phượng hô lớn một tiếng, đạt đến cực khoái, cặp mông nhanh chóng co giật lên, còn hai tay thì ôm chặt lấy cổ của hắn.

Sau khi mây mưa xong, trên mặt Phương Hạo Vân mang theo vẻ tự hào của kẻ chinh phục, xoay người lại để lộ vật hùng tráng của hắn ra ngoài. Và ở góc độ của Mộc Nguyệt Dung, bà có thể nhìn thấy rõ ràng vật cứng ấy.

"A ..." Trong lòng Mộc Nguyệt Dung kinh hô một tiếng, vội vàng dùng tay che hai mắt lại.

Long Hi Phượng thì lẳng lặng tựa đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim hắn đập, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn quyến rũ say lòng người.

"Chị Phượng, nói cho Mộc Nguyệt Dung biết, em không có khả năng làm con rể của Nam Cung thế gia... " Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười tà : "Hoặc là thần phục, hoặc là bị hủy diệt ... Chỉ có hai lựa chọn này ..."

Lời này vừa nói ra, không chỉ làm cho Mộc Nguyệt Dung giật mình, ngay cả sắc mặt của Long Hi Phượng cũng trở nên xanh mét.

Bà vốn tưởng mình sắc đẹp của mình và Mộc Nguyệt Dung đủ để cho Phương Hạo Vân động tâm, nhưng không ngờ rằng trái tim của hắn lại làm bằng sắt thép. Long Hi Phượng đột nhiên phát hiện ra, trước kia mình đã xem thường Phương Hạo Vân rồi.

Hắn tuyệt đối không phải là loại động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.

Còn Mộc Nguyệt Dung cố nén phẫn nộ trong lòng, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh lại, nếu không bà sẽ phát cuồng lên, bà sợ rằng mình sẽ lao đến tranh luận với Phương Hạo Vân.

"Hạo Vân, em có phải là nói giỡn với chị Phượng không?" Vẻ mặt của Long Hi Phượng trở nên nghiêm túc hơn.

"Nói giỡn?" Phương Hạo Vân mỉm cười, vỗ một phát thật mạnh lên mông của bà, nói : "Em không có tâm tình để đùa giỡn ... Chị Phượng, chuyện hôm nay mời chị chuyển lời cho Mộc Nguyệt Dung giùm em ... "

"Được rồi!"

Chuyện đã thế này, Long Hi Phượng thấy Phương Hạo Vân không giống nói giỡ, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng gật đầu đáp ứng. Trên thực tế, bà cũng biết rõ, Phương Hạo Vân nói những lời này là cố ý để cho Mộc Nguyệt Dung nghe.

"Hạo Vân, có thể nói cho chị biết không, vì sao phải làm vậy?" Long Hi Phượng tò mò hỏi.

Nghe Long Hi Phượng nói vậy, cái lổ tai của Mộc Nguyệt Dung liền dựng lên, cẩn thận lắng nghe. Muốn nghe xem ý của Phương Hạo Vân rốt cục là gì ...

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười khinh miệt, nói : "Mộc Nguyệt Dung thật biết tính kế, nhưng bà ta không nghĩ lại à. Muốn em làm con rể của Nam Cung thế gia, rốt cục là bằng cái gì ... Nói không khách khí chính là, chỉ một cái Nam Cung thế gia này, chưa chắc đã lọt vào mắt của em..."

"Ý của em là, Nam Cung thế gia không đủ tư cách?" Long Hi Phượng dò hỏi.

"Ừ, chính là như vậy!'

Phương Hạo Vân kiêu ngạo nói : "Lực lượng em nắm giữ trong tay, căn bản không phải là thứ mà các người có thể tưởng tượng được ..."

Lời này vừa nói ra, hai mắt của Long Hi Phượng không ngừng xoay tròn, dường như đang tự hỏi gì đó.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân tiếp tục kiêu ngạo nói : "Chị Phượng, nhớ kỹ .... các người có hai lựa chọn ... Em không có khả năng cho thêm cơ hội nào nữa ..."

Nói xong, Phương Hạo Vân tiếp tục đè Long Hi Phượng xuống, hai tay ôm lấy cặp mông, đẩy eo một cái, lại đâm vào, tiếp tục một vòng chinh phạt mới.

"Vô sỉ!"

Lúc này Mộc Nguyệt Dung đã không nhịn được nữa, liền mạnh mẽ bước ra, nổi giận nói : "Phương Hạo Vân, cậu quá cuồng vọng, quá vô sỉ rồi ..."

Đối mặt với sự chỉ trích này, Phương Hạo Vân chỉ cười thôi, cũng không thèm để ý, tiếp tục đẩy eo tới.

"Lão phu nhân, nếu bà thích, xin mời thưởng thức ..." Nói xong, Phương Hạo Vân đẩy nhanh tốc độ lên.

Dưới sự kích thích mãnh liệt, Long Hi Phượng há miệng ra rên rỉ rất to, không để ý đến sự tồn tại của Mộc Nguyệt Dung.

Bây giờ Mộc Nguyệt Dung vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không biết nên làm cái gì.

Nếu là trước kia, sợ rằng bà đã động sát tâm. Nhưng sự cường thế của Phương Hạo Vân làm cho bà sợ hãi. Một người luôn luôn cao ngạo như bà, mà trước mặt sự cường thế như vậy, cũng không biết nên làm thế nào.

"Chị không được rồi... nhanh lên một chút ..."

Thân mình của Long Hi Phượng run lên, hiển nhiên là đã đạt đến cực khoái cực sướng rồi.

Còn Mộc Nguyệt Dung tận mắt nhìn thấy quá trình con dâu bị đẩy lên mây luôn.

Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân vẫn để trống phần dưới, nói : "Bà đã nghe được rồi, tôi không cần phải nói lại nữa, thần phục hay bị hủy diệt, tự bà quyết định đi, nhớ kỹ, bà chỉ có thời gian ba ngày ..."

Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân chuyển mắt nhìn về hướng Long Hi Phượng, nói : "Lại đây, làm sạch giúp em ..." Lúc nói chuyện, trong con mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia khác thường, khởi động Nhiếp Tâm Thuật.

Nếu là trước kia, Nhiếp Tâm Thuật của Phương Hạo Vân chưa chắc đã có tác dụng với Long Hi Phượng, nhưng bây giờ thì khác, từ sau khi hấp thu Tịnh Thế Tử Viêm, công lực toàn thân đều có thay đổi mới. Mặc dù hai người đều biết Nhiếp Tâm Thuật, nhưng Phương Hạo Vân vẫn chiếm thế thượng phong.

Long Hi Phượng nghe thấy thế, ánh mắt ngẩng ra, lập tức ngồi chồm hổm dậy, hé miệng liếm sạch sẽ cho Phương Hạo Vân, làm cho Mộc Nguyệt Dung đứng bên cạnh há mồm trợn mắt ra, nhìn nhìn Long Hi Phượng, âm thầm giật mình, đây là Long Hi Phượng mà mình quen biết sao?

Trong ký ức của bà, Long Hi Phượng là một người đàn bà cao ngạo cường thế, nhưng bây giờ lại làm ra hành động này, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

Sau khi mặc đồ vào, Phương Hạo Vân mới kết thúc Nhiếp Tâm Thuật.

Long Hi Phượng dường như cũng không nhận thấy sự khác thường gì cả, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười như trước.

Chậm rãi đi qua, Phương Hạo Vân đến gần Mộc Nguyệt Dung, nói : "Hôm nay được coi phim 3D, đương nhiên là không có miễn phí rồi.. Bà phải trả tiền ..."

"Có ý gì ?" Mộc Nguyệt Dung hỏi.

"Bà sẽ biết thôi ..." Phương Hạo Vân nói : "Cái giá bà phải trả, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của bà, hoặc hàng, hoặc diệt vọng ..."

"Chị Phượng, em đi!"

Phương Hạo Vân quay đầu lại, mỉm cười nói : "Ba ngày sau, chúng ta gặp lại..."

"Ừ ..." Long Hi Phượng thản nhiên cười, sửa sang lại quần áo, nói : "Chị chờ em ..."

Đợi sau khi Phương Hạo Vân rời đi, Mộc Nguyệt Dung mới tức giận nhục mạ Long Hi Phượng : "Không biết xấu hổ, cô đúng là không biết xấu hổ, tôn nghiêm của đàn bà, mặt mũi của Nam Cung thế gia đều bị cô làm nhục hết ..."

"Hừ!"

Long Hi Phượng khinh thường hừ lạnh một tiếng : "Bà già, bà mau chóng đưa ra quyết định đi, nếu không, bà chỉ có một con đường chết thôi ... "

Haizzz, đàn bà ... tốc độ trở mặt nhanh thật ... vừa mới mẹ con rất ngọt ngào, mà trở mặt một liền như muốn cắn xé nhau...

"Tiểu Phượng, cô thay đổi rồi!"

Mộc Nguyệt Dung thở dài yếu ớt : "Trước kia cô không phải là người như thế, vì sao cô lại biến thành cái dạng này ... chẳng lẽ cô cam tâm đi làm con rối cho người khác sao ?"

"Cái này là chuyện của tôi, không cần bà phải xen vào ... " Long Hi Phượng nói một câu đầy ẩn ý : "Bà chỉ có ba ngày thôi đấy ... Ba ngày sau, nếu bà còn sống, tôi sẽ trả lời nghi vấn trong lòng của bà ..."

Nói xong câu đó, Long Hi Phượng liền xoay người rời đi ...

Mộc Nguyệt Dung ngơ ngác đứng trơ ra như đá, hơn nửa ngày sau mới hồi phục, trong lòng có đủ loại cảm xúc.

.............................

Dưới lời dặn dò của Phương Hạo Vân, sau khi tiếp quản thành công tập đoàn Siêu Uy, Đinh Tuyết Nhu liền lợi dụng mạng lưới quan hệ của hắn để tìm đến một cô gái tên là Nguyệt Như.

Sau khi nói chuyện qua điện thoại, hai người hẹn gặp nhau tại văn phòng của Đinh Tuyết Nhu ở tập đoàn Siêu Uy. Thật ra, Nguyệt Như đã sớm biết sự tồn tại của Đinh Tuyết Nhu, thậm chí là còn lén đến gặp mặt cô nữa.

Cách đây mấy hôm, cái bữa khi cô gặp Đinh Tuyết Nhu, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Thật ra, cô không hy vọng người con gái này sẽ đến Anh.

Bởi vì, sự tồn tại của Đinh Tuyết Nhu, chắc chắn sẽ chia xẻ tình yêu của cô.

Đương nhiên, việc này không nằm trong khả năng quyết định của cô rồi.

"Xin chào!!!"

Sau khi chào hỏi qua lại xong, hai người ngồi đối mặt nhau trên ghế sofa, đánh giá đối phương. Mặc kệ là Đinh Tuyết Nhu, hay là Nguyệt Như, đều đang thưởng thức đối phương cả. Không thế không nói, ánh mắt của tên ấy đúng là rất tốt, rất cao, vô luận là khí chất hay vẻ bề ngoài của hai cô, đều thuộc về cái loại đi ngàn dặm mới kiếm được một nguo722i.

"Uống trà, hay uống cà phê?" Đinh Tuyết Nhu mỉm cười hỏi.

"Uống trà!"

Nguyệt Như thản nhiên nói : "Lúc ở cùng Hạo vân, em vẫn đều uống trà. Mấy năm nay, cái này đã trở thành thói quen của em không thể thay đổi được ..."

"Ừ!"

Đinh Tuyết Nhu trả lời một tiếng, cô thật sự rất muốn hỏi Nguyệt Như rằng, hỏi xem cô ta và Hạo Vân quen biết nhau thế nào. Chỉ là khi chữ đi ra đến miệng thì lại chạy vào trong bụng, bởi vì trực giác nói cho cô biệt, việc này không thể tùy tiện hỏi thăm được.

Một lát sau, Đinh Tuyết Nhu pha cho Nguyệt Như một tách trà thơm, cười nói : "Nguyệt Như, em thật hạnh phúc ..."

"Vì sao lại nói vậy?" Nguyệt Như tò mò hỏi.

"Bởi vì em cùng làm việc với Hạo Vân ..." Đinh Tuyết Nhu khẽ thở dài, nói "Chị thì không được may mắn như vậy... Chị và Hạo Vân từ quen biết đến yêu, lại phải chia lìa, cho đến bây giờ ... thời gian hai người ở cùng một chổ thật sự quá ít ..."

"Ha ha ..."

Nguyệt Như khẽ cười một tiếng, nói : "Chị Tuyết Nhu, chị sai rồi, thật ra chị còn hạnh phúc hơn so với em ... Em biết về chị từ bốn năm trước, cũng chính là lúc em vừa quen biết với Hạo Vân. Thời điểm ấy, trong lòng hắn có một mình chị... biết không? Khi đó, em hận chị muốn chết, em hận không thể giết chết được chị. Bởi vì sự tồn tại của chị giam cầm Hạo Vân ..."

"Thật vậy sao?"

Đinh Tuyết Nhu hơi động tâm, vội vàng hỏi : "Trong lòng của Hạo Vân thật sự vẫn luôn có chị sao?"

"Tất nhiên!"

Nguyệt Như thản nhiên nói : "Từ lúc em quen biết hắn, mãi cho đến một năm trước... thì trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình chị, em vừa hâm mộ, vừa ghen tị ..."

Nghe Nguyệt Như nói vậy, ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu lập tức trở nên ướt : "Hạo Vân ... là em có lỗi với anh ..." Nói xong, nước mắt liền chảy dài trên khuôn mặt của cô.

"Chị Tuyết Nhu, vì sao chị khóc... bây giờ không phải đã tốt rồi sao?" Nguyệt Như cười nói : "Tuy rằng chúng ta tạm thời không thể ở cùng Hạo Vân được, nhưng em tin tưởng rằng trong tim chúng ta mãi mãi có nhau ..."

Lời này vừa nói ra, Đinh Tuyết Nhu lập tức cười lên, nói : "Đúng vậy, Nguyệt Như, em nói cũng đúng ... nói đúng .. trong tim chúng ta mãi mãi có nhau, mỗi phút mỗi giây ..."

Dừng lại một chút, Đinh Tuyết Nhu lau đi nước mắt trên mặt, nghiêm túc nói : "Nguyệt Như, hôm nay chị hẹn em đến đây, là vì muốn nói với em một chuyện, do Hạo Vân nhờ chị chuyển lời. Hắn nhờ chị nói cho em biết, hắn sẽ làm theo ước định mà đến gặp em, hắn bảo em không cần phải lo lắng, tất cả đều đã có hắn xử lý ..."

"Ừ..."

Nguyệt Như nghiêm túc gật đầu : "Thật ra cho dù chị không nói, em cũng biết Hạo Vân nhất định sẽ đến ... Cho đến giờ em cũng chưa từng hoài nghi lời nói của hắn .."

Vừa dứt lời, điện thoại của Nguyệt Như đột nhiên vang lên, nghe tiếng chuông này, cô liền xác định là do bà Jones gọi đến.

Hơn nữa, bà Jones nhất định là có việc gấp mới tìm cô.

Nếu không như vậy, thì bà Jones sẽ không gọi cho cô vào ban ngày.

"Xin lỗi, chị phải nghe điện thoại!" Nói một câu xong, Nguyệt Như liền đi ra ngoài cửa sổ, sau một hồi nói chuyện, cô cất điện thoại vào, đi lại nói : "Chị Tuyết Nhu, nếu không còn việc gì, em đi về trước ..."

"Xảy ra chuyện gì? Có cần chị hỗ trợ hay không?" Đinh Tuyết Nhu thân thiết nói : "Tuy rằng chị với em quen biết không lâu, nhưng mà chúng ta cũng là người của Hạo Vân, nói cách khác, chúng ta chính là chị em, có gì cần chị hỗ trợ, em cứ việc mở miệng, đừng ngại ngùng ..."

"Em sẽ!" Nguyệt Như mỉm cười, cho Đinh Tuyết Nhu một ánh mắt tự tin : "Yên tâm đi, em có thể xử lý ... Hôm khác em hẹn chị đi uống trà ..."

"Tốt, chị đợi tin của em ..." Đinh Tuyết Nhu cười nói : "Chị đưa em ra ngoài ..."

Tiễn bước Nguyệt Như đi, khi trở về văn phòng, Đinh Tuyết Nhu liền gặp phải Vương Hà.

"Nhu Nhu, người nhà họ Đinh nên xử lý thế nào? Đinh Vọng Long, Đinh Tuyết Siêu làm ầm ĩ lên đòi gặp em .... gặp hay không gặp?" Vương Hà nhíu mày hỏi.

"Bây giờ không gặp!"

Đinh Tuyết Nhu nói : "Để bọn họ suy nghĩ thêm vài ngày nữa, đến lúc đó rồi gặp .... Chị Hà, dựa theo lời dặn của Hạo Vân, hai chổ quan trọng ấy nhất định phải dùng người chúng ta tin được. chuyện này xin nhờ chị xử lý. Mặt khác, Đinh Vân Uy, Đinh Vọng Tân, Đinh Bối Thành cũng không được tự do, đầu tiên phải giam lỏng lại, để từ từ xử lý ...''

"Ừ chị biết rồi!"

Dừng lại một chút, Vương Hà lại hỏi : "Cô gái kia là ai? Có phải là tình nhân của Hạo Vân tại Anh không?"

"Dạ!"

Đinh Tuyết Nhu mỉm cười nói : "Chị Hà, em biết trong lòng của chị nhất định là không thoải mái rồi... Có điều em muốn nói cho chị nghe, Nguyệt Như rất tốt, chúng ta không cần có địch ý gì cả. Đúng rồi, Hạo Vân từng là đồng sự của cô ta ..."

"Được rồi, đó là chuyện của em, em không gấp, chị cũng không muốn quản nhiều ..." Vương Hà chu mỏ, xoay người bước ra ngoài làm việc.

...................

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, kỳ hạn của Phương Hạo Vân và Mộc Nguyệt Dung chỉ còn một ngày. Trong hai ngày này, Phương Hạo Vân bận đến tối cả mặt, hắn gom tất cả những bằng chứng phạm tội trình lên cho SeeDs, để bọn họ giao cho các ban ngành tương quan tiến hành thẩm tra, xử lý.