Dưới sự khiêu khích từ hai tay của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di cảm thấy thân mình không ngừng nóng lên, cảm giác điện giật truyền từ mông của cô lên, hướng thẳng vào lòng.
Thân thể của Phương Tuyết Di rung động không ngừng, trong miệng cũng đã phát ra tiếng thở gấp, trong đôi mắt đã chậm rãi bóc lên lửa nóng và tình cảm mãnh liệt.
"Đừng... Đừng như vậy!" Phương Tuyết Di thẹn thùng nói : "Hạo Vân, không được động vào... đừng như vậy, chị là chị của em mà..."
Khi Phương Tuyết Di nói ra mình là chị của Phương Hạo Vân, trong lòng bỗng nhiên có một khoái cảm không hiểu được. Bất tri bất giác, trong đầu của cô đã hiện ra những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết của Nhật.
Tuy rằng trong lòng có cảm giác tội lỗi, nhưng cũng có một sự kích thích không hiểu được.
"Chị Tuyết Di... Nói cho em biết, chị yêu em!" Phương Hạo Vân cười hắc hắc, tay to cũng dời từ mông về trước ngực, tùy ý xoa nắn.
Phương Tuyết Di cảm thấy toàn thân ngứa ngấy, dù trong lòng còn một chút lý trí, nhưng lại không thể đẩy Phương Hạo Vân ra. Chỉ sau một hồi, ở dưới của cô đã trở nên ướt đẫm.
Bây giờ Phương Hạo Vân là cao thủ tình trường rồi, hắn nhanh chóng phát hiện ra những điểm hưng phấn trên người của Phương Tuyết Di, hai tay dùn ghết khả năng để tận tình khiêu khích, miệng cũng không ngừng nói những lời kích thích mờ ám.
"Hạo Vân, mau dừng tay... Nếu không dừng tay chị sẽ giận đó..." Phương Tuyết Di thở dồn dập, môi anh đào đóng mở không ngừng, mặc dù cố gắng nói là không muốn, nhưng theo biểu tình hưởng thụ trên mặt, thì trong lòng của cô thật ra lại rất vui mừng.
Phương Hạo Vân căn bản là không để ý đến yêu cầu của cô, bàn tay to vẫn không ngừng xoa nắn, hai ngọn núi trước ngực liên tục biến hình trong tya hắn.
"Hạo Vân.... không được, không được như vậy..." Thân mình của Phương Tuyết Di chậm rãi mềm ra, bây giờ ngay cả sức để đứng cô còn không có, chỉ có thể dựa vào ngực của hắn, tùy ý để hắn làm bậy.
"Chị Tuyết Di.... để em từ từ yêu thương chi... Hôm nay, em sẽ để cho chị hưởng thụ sự vui sướng của phụ nữ..." Khiêu khích một hồi, trong lòng của Phương Hạo Vân cũng đã khó nhịn.
"Chị..." Phương Tuyết Di cắn chặt môi, hai mắt khép hờ, thân mình không ngừng vặn vẹo trong lòng của hắn, muốn nói cái gì đó, nhưng môi đã bị miệng của Phương Hạo Vân hôn lấy.
"Ơ... ơ..."
Phương Tuyết Di hiển nhiên là chưa có chuẩn bị tập lý, miệng bị hôn làm cô kháng cự theo bản năng, trong miệng phát ra những tiếng ú ớ.
Phương Hạo Vân hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Phương Tuyết Di, đưa miệng dính chặt vào hơn, không ngừng mút lấy cái lưỡi của cô.
Sau khi hôn xong, thân mình của Phương Tuyết Di hoàn toàn bị hòa tan.
Cô thở hổn hển liên tục, tê dại ngã vào trong lòng của hắn, nói : "Hạo Vân, em thật xấu..."
"Chị Tuyết Di, thích như vậy không?" Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười, nói : "Chị Tuyết Di, chị đừng gạt em, cảnh này trong mơ của chị, nhất định là không ít...."
"Đi chết đi, không được nói bậy..."
Phương Tuyết Di đưa tay đẩy trán của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân... Chị phải đi, lát nữa chúng ta nói chuyện được không, có một số việc chị cần phải suy nghĩ..."
"Không được đi!"
Phương Hạo Vân kéo Phương Tuyết Di vào lòng ngực, bắt đầu cởi áo của cô ra, để lộ ra làn da trắng noãn cùng với cái áo lót màu đen. Bộ ngực cao ngất của cô không ngừng phập phồng theo nhịp thở, bụng phẳng lỳ, ngay cả một chút mỡ dư thừa cũng không có. Eo mảnh khảnh, một tay là nắm hết, mông vểnh căng tròn đánh sau vào thị giác của người nhìn, khiến cho người ta khó mà khống chế.
Mặc dù biết mình là giả, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn đều kêu cô bằng chị, cho nên bây giờ trong lòng của hắn cũng có một cảm giác chịu tội.
Mặc dù là có tội, nhưng hắn cũng cảm thấy được kích thích vô cùng.
"Chị Tuyết Di, chị thật gợi cảm!" Phương Hạo Vân cười mờ ám, đưa tay chuẩn bị cởi cái áo lót, nhưng ngón tay cứ vuốt ve lên da thịt của cô : "Đồ lót đẹp lắm...."
"Ướt rồi...." Tuy rằng vẫn còn mặc quần lót, nhưng Phương Hạo Vân có thể nhìn thấy rõ ràng cái quần lót đã ướt nhẹp của Phương Tuyết Di.
Sắc mặt của Phương Tuyết Di lập tức trở nên xấu hổ, trong lòng cũng âm thầm trách bản thân... chẳng lẽ mình đúng là loại dâm phụ không biết xấu hổ...
"Chị Tuyết Di, để chúng ta giải phóng tình yêu trong lòng đi... Đừng suy nghĩ nhiều... Tất cả hậu quả em sẽ gánh chịu..." Phương Hạo Vân kéo Phương Tuyết Di đang trần nửa thân vào ngực, bàn tay vuốt ve lên bờ lưng bóng loáng của cô.
Những sự tê dại kéo đến liên tục, làm cho thân thể của Phương Tuyết Di càng trở nên khó chịu, không biết vì sao, trong lòng của cô vô cùng khát vọng được tự tay cởi sạch đồ của Phương Hạo Vân, giống như lúc ở trong mơ vậy.
Phương Hạo Vân kinh nghiệm đầy mình, hắn làm sao mà không nhìn ra Phương Tuyết Di đã bắt đầu động tình.
Trong lòng hơi kích động, bàn tay của Phương Hạo Vân liền chạm xuống khu vườn của cô, và đưa miệng về hướng vành tai, khiêu khích tất cả dục vọng của cô ra.
Hắn biết khúc mắc của Phương Tuyết Di không thể giải hết được một lần, dưới tình huống như vậy, cần phải tiến hành kích thích và hấp dẫn.
Kích thích của thân thể có đôi khi có thể thúc giục sự thay đổi của cảm thục trong lòng.
Phương Hạo Vân quyết định, hiếp trước tính sau.
Đương nhiên, cái này cũng không thể gọi là hiếp được. Trên thực tế, trong lòng của Phương Tuyết Di cũng có tâm tư kia, bằng không, lúc tự an ủi cô cũng không nghĩ đến Phương Hạo Vân được.
Vấn đề lớn nhất của cô bây giờ chính là không thể xóa hết mọi cố kỵ trong lòng trong một khoảng thời gian ngắn được.
"Chị Tuyết Di, thân thể của chị hấp dẫn quá, có phải là muốn rồi không... Nói cho em biết đi, trong mơ, chúng ta có phải là thường xuyên làm như vậy không?" Phương Hạo Vân vừa vuốt ve cơ thể của Phương Tuyết Di, vừa dùng những thứ ngôn ngữ mờ ám để kích thích thần kinh của cô.
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, thẹn thùng từng đợt, chợt nhớ đến những bộ phim hay tiểu thuyết mình coi, liền cảm thấy xấu hổ muốn chết...
"Không được nói bậy!" Phương Tuyết Di khẽ cáu một tiếng, cố gắng bình tĩnh lại.
"Để cho em xem chổ này đi..." Phương Hạo Vân thừa dịp cô không chú ý, đã nhanh tay cởi áo lót của cô ra, cố ý dùng ngón tay trêu chọc bộ ngực sữa của cô.
Thân thể của Phương Tuyết Di lập tức run lên, và thở gấp liên tục.
Và Phương Hạo Vân nhanh chóng nhận ra,đây là chổ mẫn cảm nhất của cô.
"Chị Tuyết Di, không nói gạt chị... mấy ngày trước em nằm mơ thấy em ở chung với chị và như thế này... em cởi đồ của chị ra, cởi áo lót của chị, cởi quần lót của chị.... Tay của em hướng về chổ này này..." Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân cũng đã hướng về chổ ướt át của cô, vì muốn đạt được mục đích nên Phương Hạo Vân đã vận chân khí vào tay, dùng chân khí nội gia để kích thích phần dưới của cô.
Theo như lời của Phương Hạo Vân vừa nói, trong đầu của Phương Tuyết Di lập tức hiện ra những cảnh tượng trong mơ.
Dần dần, hồi tưởng lại những chuyện đó, Phương Tuyết Di cũng đã bắt đầu buông xuông, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, hai mắt đã khép hờ lại.
"Chị Tuyết Di, ba muốn chúng ta sinh một đứa nhỏ, kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm, không bằng hôm nay chúng ta làm chuyện có thể sinh con đi?" Phương Hạo Vân vừa nói vừa vỗ về phần dưới của Phương Tuyết Di.
"Ơ..."
Bị ngón tay xâm nhập, Phương Tuyết Di không khỏi rên khẽ một tiếng.
Cảm nhận được sự trơn tuột của nó, Phương Hạo Vân cố ý khiêu khích nhanh hơn.
"Sao nhiều nước quá vậy" Phương Hạo Vân hỏi.
Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Phương Hạo Vân, thật sự là hận không thể cắn chết được hắn, rõ ràng là hắn gây họa, mà lại làm ra vẻ ngây thơ chẳng biết gì.
Bị Phương Hạo Vân khiêu khích, dục vọng trong lòng Phương Tuyết Di hoàn toàn bộc lộ ra, áp lực bấy lâu nay cũng tràn ra như thủy triều.
"Chị Tuyết Di, có thể chứ?" Phương Hạo Vân lại hỏi.
Bây giờ Phương Tuyết Di đã khó chịu toàn thân rồi, nhất là ở dưới, cảm giác trống rỗng tê dại khiến cho chút lý trí còn sót lại trong đầu của cô bị trôi mất.
"Hạo Vân... chị ... chị muốn..." Rốt cục Phương Tuyết Di đã bất chấp sự rụt rè, đỏ mặt nói : "Chị nghe ba..."
"Cốc cốc..."
Thấy Phương Tuyết Di đã chịu, Phương Hạo Vân chuẩn bị bắt đầu vận động, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng Phương Hạo Vân vẫn có thể nghe thấy được.
"Phương thiếu gia, cậu có ở đó không. Tôi là Bạch An Viễn đây... Có chuyện quan trọng muốn báo cáo với cậu..." Tiếng đập cửa dồn dập hơn, và bên ngoài truyền đến giọng nói của Bạch An Viễn.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, Bạch An Viễn rõ ràng là nhìn thấy mình mang theo Phương Tuyết Di đi vào, nếu không phải là chuyện rất khẩn cấp, thì ông ta không có khả năng vừa gõ cửa vừa la làng như vậy.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân vội buông Phương Tuyết Di ra, xin lỗi : "Chị Tuyết Di, Bạch tiên sinh tìm em, có thể là có chuyện quan trọng, em phải đi một chút..."
"Ừ, em đi đi..."
Khóe miệng của Phương Tuyết Di cố gắng hiện lên một nụ cười gượng, nói : "Đi nhanh về nhanh, chị chờ em..."
Sửa sang lại quần áo, Phương Hạo Vân đi ra ngoài, mở cửa văn phòng ra, và vẻ mặt đầy lo lắng của Bạch An Viễn xuất hiện trước mặt hắn.
"Phương thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi..." Thấy Phương Hạo Vân đi ra, Bạch An Viễn vội nói : "Phương thiếu gia, mấy tập đoàn lớn bên châu Âu đột nhiên đồng thời ngăn chặt thị trường chuyển nhượng của chúng ta, bắt Đằng Phi phải bỏ một trăm triệu đô ra mới cho rút về..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền nhíu mày : "Sao lại nhiều như vậy?"
Bạch An Viễn hổ thẹn nói : "Tôi căn bản là không nghĩ bọn họ sẽ liên hợp lại đối phó với chúng ta... Theo sự tìm hiểu của tôi, mấy tập đoàn lớn tại châu Âu vốn không có liên kết gì với nhau, bây giờ bọn họ đột nhiên liên minh lại, làm cho tôi chuẩn bị không kịp..."
"Gia tộc Morgan!" Phương Hạo Vân lập tức nghĩ ra một vấn đề mấu chốt.
Lời này vừa nói ra, Bạch An Viễn cũng gật đầu đồng ý : "Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không phải là gia tộc Morgan, thì các thế lực khác căn bản là không thể liên kết các tập đoàn vốn tràn ngập mâu thuẫn lại với nhau trong một thời gian ngắn như vậy..."
"Ông sai rồi!"
Phương Hạo Vân nói : "Theo tôi thấy, mấy tập đoàn đó vốn đều cùng một nhóm, bọn họ đều là của gia tộc Morgan... Nếu không như vậy thì không có khả năng đồng loạt tấn công chúng ta..."
"Phương thiếu gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bạch An Viễn quay đầu lại hỏi :" Gia tộc Morgan lần này tấn công, chúng ta cần phải ứng phó tốt, nếu không thì chúng ta sẽ khó mà thành công được..."
"Như vậy đi, tôi giúp ông liên hệ với Bạch Nguyệt Thiên của tập đoàn Hùng Long, chuyện này hai người thương lượng với nhau..." Chống lại gia tộc Morgan, chỉ có thể dựa vào gia tộc thủ hộ ngang tài ngang sức thôi.
"Tập đoàn Hùng Long?"
Lăn lộn trong giới tài chính lâu như vậy, Bạch An Viễn đương nhiên biết tập đoàn Hùng Long rồi, ông mỉm cười nói : "Phương thiếu gia, nếu biết cậu có thể liên hệ với tập đoàn Hùng Long, tôi đã không làm phiền cậu...."
Tập đoàn Hùng Long là thần thoại tại châu Âu, tuy rằng nó không như gia tộc Morgan, nhưng mọi người trong giới tài chính đều biết rằng tập đoàn Hùng Long không hề thua kém gì gia tộc Morgan.
Thời gian không đợi người, Phương Hạo Vân quyết định gọi điện ngay cho Bạch Nguyệt Thiên.
Vừa nối được điện thoại, thì Bạch Nguyệt Thiên liền nói ngay : "Tôn giả, tôi vừa tính liên hệ với cậu... Chuyện của tập đoàn Đằng Phi tôi đã biết, tôi cũng đã thu xếp rồi... cậu còn yêu cầu cụ thể nào không?"
"Không có yêu cầu, tôi chỉ giới thiệu về trợ thủ tài chính của tôi cho anh thôi, chuyện này hai người thương lượng với nhau đi..." Phương Hạo Vân nói xong liền giao điện thoại cho Bạch An Viễn.
Bạch An Viễn vội vàng cầm lấy điện thoại, nói vài câu với Bạch Nguyệt Thiên, sau đó giao điện thoại lại nói : "Phương thiếu gia, tôi đi về văn phòng đây, tôi đã hẹn với Bạch tổng rồi, bây giờ sẽ thương lượng kế hoạch cụ thể, cậu làm việc của mình tiếp đi..."
Nói xong, Bạch An Viễn liền quay người lại đi.
Phương Hạo Vân dặn dò : "Nếu có chuyện gì gấp, nhớ phải báo cho tôi biết..."
"Ừ, tôi biết rồi!" Bạch An Viễn vừa đi vừa nói.
Phương Hạo Vân vội vã trở vào phòng, nhưng nhìn thấy Phương Tuyết Di đã mặc đồ vào rồi, và đang ngồi trên ghế ông chủ của hắn, đang ngồi nghịch máy tính, thấy hắn vào liền cười hì hì nói : "Hạo Vân, máy tính của em không tồi, mai mốt mua cho chị một bộ với..." Bây giờ Phương Tuyết Di đã khôi phục lại phong phạm của nữ cường nhân, giọng nói cũng trở nên mạnh mẽ lại, hoàn toàn khác so với lúc ở trong phòng nghỉ.
Phương Hạo Vân biết, hôm nay đã không được nữa rồi.
Có đôi khi, đời chính là thế đó, cơ hội đi rồi thì mất thôi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
"Chị, xin lỗi!" Phương Hạo Vân nói.
"Hạo Vân, em nói gì vậy, em đâu có làm gì có lỗi với chị đâu..." Phương Tuyết Di hé miệng nở một nụ cười ấm áp, nói : "Hạo Vân, xảy ra chuyện gì vậy, chị có thể giúp gì cho em không?" Hiển nhiên là Phương Tuyết Di đang cố ý đổi đề tài khác, không muốn nhắc đến chuyện trước đó nữa.
Phương Hạo Vân đi qua, hai tay đặt lên bàn, con mắt nhìn chằm chằm Phương Tuyết Di, nói : "Chị, chị giận em sao?"
"Không cần nói nữa..."
Phương Tuyết Di chặn lời Phương Hạo Vân lại, nghiêm túc nói : "Hạo Vân, chị và em đều cần phải bình tĩnh lại một chút, xúc động là ma quỷ... Hôm nay được rồi... Thật sự, chưa bao giờ chị cảm thấy vui như vậy cả..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói :"Em đưa chị về..."
"Ừ!"
Phương Tuyết Di gật đầu, đứng dậy khỏi ghế, nói :"Chúng ta đi thôi"
Cả hai người dường như đang lảng tránh vụ việc hồi nãy cả.
Phương Hạo Vân tự mình lái xe, vẫn là chiếc Lamborghini của hắn, tiếng động cơ gầm rú khiến cho tim của Phương Tuyết Di đập dồn dập hơn, bộ ngực sung mãn không ngừng phập phồng.
Dọc đường đi, Phương Tuyết Di cắn chặt môi, thỉnh thoảng lén nhìn Phương Hạo Vân, nhưng lại không nói gì.
Phương Hạo Vân cũng nhìn trộm Phương Tuyết Di, mấy lần muốn mở miệng, nhưng đến cuối cùng cũng chẳng nói gì, cũng may là có mở nhạc để che lấp sự xấu hổ trong xe rồi đấy.
"Chị Tuyết Di, em không vào đâu..."
Xe dừng lại tại biệt thự Phương gia, Phương Hạo Vân không tính đi vào, mà Phương Tuyết Di cũng không cưỡng cầu, tự mình xuống xe đi vào trong.
Trác Nhã bước ra đón : "Hạo Vân đâu, sao chỉ có một mình con vậy... Hai đứa nói chuyện gì mà nhanh thế..."
"Không có gì!" Phương Tuyết Di dường như không thích ánh mắt lo sầu của Trác Nhã, tùy ý trả lời một tiếng, rồi xoay người bước đi.
"Tuyết Di..." Trác Nhã hô lên một tiếng, nhưng Phương Tuyết Di vẫn không dừng chân lại.
Nhìn con gái đi, Trác Nhã thở dài yếu ớt, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Sau khi lái xe trở về công ty, Phương Hạo Vân gọi điện thông báo cho Trần Thiên Huy, Kim Gia, Kim Phi, Bạch Quý, Trần Thiên Huy, Rosand, Hà Thanh đến dự họp.
Phương Hạo Vân tính tiết lộ khốn cảnh của Đằng Phi trong cuộc họp này.
Nói cách khác, Phương Hạo Vân muốn cho bọn họ biết sớm một chút.
Càng không ngừng lên cao, dã tâm của Phương Hạo Vân càng lúc càng lớn. Theo kế hoạch của hắn, Đằng Phi sau này ít nhất cũng phải phát triển đến quy mô của Hùng Long bây giờ.
Mà đám người Trần Thiên Huy, Kim Gia, Kim Phi, Bạch Quý, Vương Thế Phi, Rosand, Hà Thanh đều là những nồng cốt trong Đằng Phi, nếu Đằng Phi xảy ra chuyện, thì bọn họ cũng phải biết rõ ràng.
Sau khi nhận được điện thoại, cả đám người không ai dám chậm trễ, vội vàng chạy lại đây.
Kim Phi hoàn toàn không để ý đến mọi người, vừa vào cửa là nhào vào lòng của Phương Hạo Vân, hai tay ôm lấy cổ của hắn, hôn cái chột lên trán của hắn nói : "Phương thiếu gia, người ta rất nhớ cậu..."
Kim Gia thấy thế, sắc mặt đỏ lên, hành vi của em gái gần đây càng lúc càng quá đáng, ít nhất là ngay cả người làm anh này cũng thấy không vừa mắt rồi.
Có điều, tình huống diễn ra trước mắt, ông cũng khó mà nói được.
Trong ánh mắt của Hà Thanh hiện lên một tia khinh thường, đi qua nói : "Kim tổng, đang có chính sự..."
Phương Hạo Vân cũng đưa tay vỗ lên mông của cô vài cái, nói : "Đi qua ngồi xuống đi..."
"Ừ.."
Kim Phi đáp một tiếng, lắc mông đi qua chổ ngồi, nhìn Hà Thanh bằng cặp mắt đắc ý.
"Hừ!" Hà Thanh cũng hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Phương Hạo Vân vội ho khan một tiếng, nói : "Hài hòa, chú ý hài hòa một chút... được rồi, tất cả mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi... Các vị, mọi người đều là nồng cốt trong công ty bảo an Đằng Phi, cũng là nồng cốt của tập đoàn Đằng Phi, có một số việc tôi phải nói rõ với các vị..."
Nói xong, ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn quét bốn phía, nói : "Các vị, không biết các vị có từng nghĩ đến tương lai của Đằng Phi không...."
"Tôi đã từng nghĩ qua!" Kim Phi là người đầu tiên giơ tay nói : "Phương thiếu gia, tôi cảm thấy Đằng Phi của chúng ta hoàn toàn có thể phát triển hơn, trở thành một trong năm trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới"
Mọi người nghe thấy thế, cũng gật đầu phụ họa.
"Hạo Vân, nếu chú đoán không sai, thì cái vị trí năm trăm này tuyệt đối không phải là giấc mộng của con... Đằng Phi rốt cục có thể đi bao xa, con nói một chút đi" Trần Thiên Huy nói.
"Ha ha..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, nói : "Quả nhiên vẫn là chú Trần hiểu con... Đúng vậy... Kế hoạch của con không đơn giản là một trong năm trăm tập đoàn mạnh đơn giản như vậy... Theo kế hoạch của con, sau này Đằng Phi chính là một đế quốc tài chính, còn mạnh hơn cả gia tộc Morgan hay tập đoàn Hùng Long ở châu Âu nữa..." Lời này vừa nói ra, mọi người liền hít sâu một hơi.
Bọn họ đã biết miệng của Phương Hạo Vân rất lớn rồi, ánh mắt nhìn ra xa, nhưng mà không ngờ rằng kế hoạch của hắn lại lớn như vậy, cái bụng của hắn đúng là bự thật.
Tất cả mọi người đều là kẻ có chí tiến thân, đều là người thích dốc sức cả.
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, vẻ mặt của mọi người trở nên rực rỡ, ai ai cũng đều xoa tay, muốn làm ra đại nghiệp vậy.
Nhất là ba người Trần Thiên Huy, Kim Gia và Bạch Quý, trong con mắt của bọn họ có thể nhìn ra rất rõ ràng, những người này tràn ngập hy vọng với Đằng Phi.
"Cơ hội và khiêu chiến luôn cùng tồn tại song song với nhau từ trước đến giờ... Trước mắt, chúng ta đã có một cơ hội để mở rộng thực lực của chúng ta rồi, nhưng mà cơ hội này lại mang theo sự khiêu chiến, tôi hy vọng mọi người có thể chuẩn bị tốt tư tưởng. Bởi vì khiêu chiến của chúng ta đến từ gia tộc Morgan...
Lời nói của Phương Hạo Vân chính là một quả bom chấn động, làm cho mọi người giật mình không nhẹ.
"Không cần lo lắng, chỉ cần có niềm tin, chiến thắng cuối cùng nhất định sẽ thuộc về chúng ta..." Phương Hạo Vân cười nói : "Tôi có thể nói cho mọi người biết, tập đoàn Hùng Long chính là đồng minh của chúng ta..." Vì không muốn để cho mọi người chủ quan, hắn không nói tập đoàn Hùng Long là người một nhà.
"Tốt lắm, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây, chính là muốn nói cho mọi người biết chuyện này, bây giờ mọi chuyện đã nói xong, tan họp thôi, đi bận chuyện của mọi người đi..." Phương Hạo Vân cười tuyên bố tan họp.
"Phương thiếu gia, tôi muốn ở lại báo cáo một chút..." Kim Phi cười nói.
"Không được, tôi muốn yên tĩnh một mình..." Phương Hạo Vân khoát tay, ý bảo mọi người đi đi, Kim Phi bó tay, đành phải căm giận rời đi.
Sau khi ra ngoài cửa, Vương Thế Phi xúc động nói với Trần Thiên Huy : "Chú Trần, thật sự là không ngờ, con lại có ngày hôm nay... Chú biết không? Nếu không gặp Phương thiếu gia, có lẽ cả đời này con đã thỏa mãn với Kim Bích Huy Hoàng.... Mà con cũng chỉ là một kẻ chơi bời cho qua ngày thôi... Bây giờ con cảm thấy con thật phong phú..."
"Ha ha ha..."
Trần Thiên Huy nhìn thoáng qua Vương Thế Phi, thâm ý nói : "Thế Phi... con chờ xem, đi theo Hạo Vna6, chúng ta sẽ chứng kiến rất nhiều kì tích...."
Bạch Quý cũng xúc động vô cùng, tập đoàn Hùng Long là gì, trong lòng ông ta còn rõ ràng hơn mọi người. Phương thiếu gia đưa ra một mục tiêu vô cùng lớn, đúng là có phong phạm của một cường giả.
Đối với chuyện này, trong lòng ông vô cùng chờ mong.
Khóe miệng của Hà Thanh lộ ra một nụ cười vui mừng, cô đột nhiên phát hiện ra mình thích cuộc sống bây giờ, ít nhất là cô có thể phấn đấu...
Đợi khi mọi người đi ra, Phương Hạo Vân liền bấm một dãy số, và trong điện thoại truyền ra một giọng nữ dễ nghe : "Phương thiếu gia, anh rốt cục đã gọi điện rồi... Em có tin tức mới cho anh.... Em đã thành công tiến nhập vào võ sĩ trung tâm, phỏng chừng là không bao lâu nữa, em có thể lấy được tình báo mà anh muốn..."