"Mang con về?" Khóe miệng của Long Hi Phượng hiện lên một nụ cười : "Mẹ chồng à, mẹ nói vậy là có ý gì? Hay là ngay cả tự do cá nhân của con cũng không có..."
"Hừ!'
Mộc Nguyệt Dung cười lạnh, thuận thế ngồi dựa xuống ghế sofa, ngẩng đầu lên nhìn Long Hi Phượng, nói : "Tiểu Phượng, vì sao tôi mang cô về, trong lòng cô còn rõ ràng hơn người khác..."
"Mẹ à, mẹ nói gì vậy, con thật sự không biết, cái gì mà trong lòng con rõ ràng chứ?" Long Hi Phượng đi qua, mặt vẫn mang nụ cười, cười hì hì nói : "Mẹ à, quan hệ của chúng ta như vậy, nói chuyện không cần phải lòng vòng, có cái gì mẹ cứ nói thẳng đi..."
"Tiểu Phượng, đừng có làm bộ với tôi, tâm tư của cô tôi rõ ràng nhất, con người của cô tôi cũng rõ ràng nhất..." Mộc Nguyệt Dung cười lạnh nói : "Tiểu Phượng, hai mươi năm nay, tôi và cô tranh cũng tranh rồi, đấu cũng đấu rồi, cũng nên đến lúc nói chuyện với nhau, cô đi theo tôi đi... Có chuyện gì thì hai mẹ con chúng ta từ từ thương lượng, không được sao?"
"Thương lượng?"
Sắc mặt của Long Hi Phượng đột nhiên thay đổi, cười lạnh nói : "Mẹ mà, mẹ nói ra hai chữ thương lượng này, mẹ không thấy xấu hổ à, những năm gần đây, mẹ đã từng thương lượng với tôi bao giờ chưa?"
"Cô có ý gì?" Sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung vốn không được tốt rồi, nghe Long Hi Phượng nói vậy, bản mặt càng thêm xấu xí : "Tiểu Phượng, cô đừng có nói những lời vô dụng này, lần này tôi đến đây chính là muốn mang cô trở về, cô về thì về, không về cũng phải về... Tóm lại, nếu tôi đã đến đây, thì tôi không thể trở về tay không..."
"Vậy ý của bà là muốn mạnh mẽ bắt tôi về?" Sắc mặt của Long Hi Phượng phát lạnh, cả giận nói : "Bà già, tôi nhắc nhở bà một câu, đây là Hoa Hải, không phải là Chiết Giang của bà, nơi này là địa bàn của Phương Hạo Vân, bây giờ tôi đang là khách quý của hắn, bà dám dùng sức mạnh với tôi, bà không sợ Hạo Vân phản đối à?"
"Cô đang nói về thằng nhóc Phương Hạo Vân miệng còn chưa dứt sữa à?" Mộc Nguyệt Dung cười khinh thường, nói :" Tiểu Phượng, tôi biết tâm tư của cô, cô muốn lợi dụng Phương Hạo Vân áp bức tôi à. Cô nghĩ như vậy là sai lầm rồi.... Phương Hạo Vân đúng thật là có thể hô mưa gọi gió tại Hoa Hải, nhưng tôi chưa chắc đã coi ra gì. Chi tiết của Phương Hạo Vân tôi cũng đã rõ ràng, hắn ỷ vào sự trợ giúp của Lã Thiên Hành, cho nên mới có thể gây sóng gió tại Hoa Hải... Người khác sợ Lã Thiên Hành, nhưng tôi không sợ..."
Nói đến đây, Mộc Nguyệt Dung cười đắc ý, nói : "Năm đó Lã Thiên Hành còn thiếu tôi một nhân tình, nói là sẽ đồng ý làm thay tôi một chuyện... Nếu tôi kêu ông ta bỏ trợ giúp cho Phương Hạo Vân, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác"
Nghe Mộc Nguyệt Dung nói vậy, Long Hi Phượng hơi kinh hãi, âm thầm suy nghĩ, bà già này quả nhiên đúng là có n ăng lực. Bà ta không coi Lã Thiên Hành ra gì, có thế thấy được là mấy năm nay đã ẩn giấu thực lực sâu đến mức nào rồi.
"Bà già, những điều nên nói tôi đã nói rồi, về phần bà muốn làm gì, đó là chuyện của bà..." Long Hi Phượng quay đầu đi, nói : "Dù sao tôi cũng sẽ không trở về với bà..."
"Tiểu Phượng, tôi tự mình đến mời, mà cô còn làm giá với tôi à?" Khóe miệng của Mộc Nguyệt Dung hiện lên một nụ cười lạnh : "Cô biết không, mấy năm nay tôi chưa từng rời khỏi Nam Cung phủ. Lần này vì mang cô trở về, tôi mới có ngoại lệ...." Mộc Nguyệt Dung cười lạnh nói : "Nếu không phải là nể mặt mũi của con trai tôi, thì tôi sẽ không cần khách khí với cô như vậy... Nói như vậy cô cũng biết, người của nhất phẩm đường đã đến đây..."
"Đúng vậy, tôi đã biết, thì sao?" Khóe miệng của Long Hi Phượng cũng xuất hiện một nụ cười khinh miệt : "Hạo Vân nhờ tôi nhắn với bà, Hoa Hải không phải là Chiết Giang, bà đừng có bố láo ở đây..."
Lời này vừa nói ra, Mộc Nguyệt Dung liền cười lạnh : "Tiểu Phượng, những lời nên nói tôi đã nói rồi, nên làm thế nào, tự cô suy nghĩ đi, hy vọng cô không hối hận thì tốt..."
"Bà già, tôi nhắc nhở bà một câu, cuồng vọng ở chổ này là vô dụng... Thế lực của Hạo Vân không đơn giản như bà suy nghĩ đâu" Long Hi Phượng làm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Haha..."
Mộc Nguyệt Dung cười cuồng, nói : "Cô cho rằng tôi là đứa con nít ba tuổi à, cô nói nó lợi hại, thì tôi tin à.... Cô yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, lần này, đừng nói là Phương Hạo Vân, cho dù là Lã Thiên Hành tự mình đến Hoa Hải, tôi cũng sẽ mang cô rời khỏi Hoa Hải..."
"Giữa tôi và bà hình như không có gì để nói chuyện cả" Đôi mắt đẹp của Long Hi Phượng không ngừng nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Dung, nói : "Bà già, bà đã đến đây, chúng ta cũng nói rõ ràng luôn đi, tôi và bà không thể cùng tồn tại được. Chúng ta sớm muộn gì cũng phải phân cao thấp... Nam Cung thế gia rốt cục do ai cầm quyền, cũng nên có kết thúc..."
"Tiểu Phượng, tôi chờ những lời này của cô lâu lắm rồi..." Mộc Nguyệt Dung quay đầu lại nhìn con dâu, nói : "Tiểu Phượng, cô muốn chấp chưởng Nam Cung thế gia, cũng không phải là chuyện không có khả năng..."
Lời này vừa nói ra, Long Hi Phượng hơi động tâm, trong lòng lập tức dâng lên một sự tò mò : "Bà già, bà nói như vậy là có ý gì... tôi không rõ..."
"Cô cũng biết..."
Mộc Nguyệt Dung trầm giọng nói : "Kiếm nhi vẫn luôn thích cô, chuyện này cô biết chứ? Trước đó tôi phản đối hai người.... Nhưng bây giờ, tôi cho phép hai người kết hợp với nhau... Đây là cơ hội để cô chấp chưởng Nam Cung thế gia..."
"Ha ha ha ..."
Long Hi Phượng lập tức bật cười, nói : "Ý của bà là muốn tôi thành thân với Nam Cung Kiếm à.... Bà già, vì sao hai mươi năm trước bà không nói như vậy?"
"Hai mươi năm trước?"
Mộc Nguyệt Dung thản nhiên nói :"Hai mươi năm trước, tôi không dự đoán được là cô lại có thủ đoạn như vậy... Đương nhiên, sự si tình của Kiếm nhi cũng đã làm tôi cảm động..."
"Cảm động? Bà già, bà hài hước thật, bà cảm thấy rằng người giống như bà có thể cảm động được sao? Tôi không biết đấy" Long Hi Phượng không chút khách khí, nói :"Từ trên xuống dưới Nam Cung thế gia ai mà không biết bà là loại người sắt đá chứ, người máu lạnh vô tình..."
"Im miệng!"
Mộc Nguyệt Dung quát lớn một tiếng : "Làm càn, cô đang nói bậy cái gì đó... Mới đi vài ngày mà ngay cả tôn ti cô cũng quên luôn rồi à.... Hôm nay tôi đã nói rõ ràng rồi, cô còn nói cái gì nữa"
"Con dâu của Nam Cung thế gia còn thân hoàn bích đúng không?" Long Hi Phượng cười hỏi.
"Chẳng lẽ cô..."
Mộc Nguyệt Dung dường như cảm thấy được cái gì đó, sắc mặt hơi đổi, thân hình nhoáng lên, xuất hiện ngay trước mặt Long Hi Phượng, đưa tay cầm lấy cổ tay của bà.
Long Hi Phượng cũng không ngăn cản, tùy ý để cho Mộc Nguyệt Dung cầm tay mình.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên xanh mét, đôi mắt giống như muốn giết người vậy : "Tiểu Phượng... sao có lại bị người ta phá hồng hoàn, cô thật to gan, cô làm càn... Cô biết rõ đây là tự tìm đường chết.... Nói cho tôi biết, thằng đàn ông kia là ai?"
" Phương Hạo Vân!"
Long Hi Phượng cũng không hề e sợ, nói : "Nói thật cho bà biết, tôi đã là người của Phương Hạo Vân, chúng ta đã làm tốt lắm rồi... Cho nên, với đề nghị của bà, tôi chỉ có thể xin lỗi thôi..."
"Hừ!"
Mộc Nguyệt Dung hất tay Long Hi Phượng ra, giọng nói trở nên lạnh như băng : "Long Hi Phượng ơi là Long Hi Phượng, vốn tôi còn chút hy vọng với cô, nhưng bây giờ xem ra, là cô tự tìm đường chết. Cô đã phụ Kiếm nhi, có lỗi với Hoành nhi, vậy thì tôi không cần khách khí với cô..."
"Không khách khí?" Long Hi Phượng cũng cãi lại: "Bà già, bà đã điều động cao thủ nhất phẩm đường đến, nói như vậy bà cũng biết thế lực của tôi tại Nam Cung thế gia... Nói thật cho bà biết, tôi muốn giải quyết tranh chấp của tôi và bà ngay ở Hoa Hải này đấy..."
"Tôi biết!"
Mộc Nguyệt Dung khinh thường nói :" Tâm tư của cô tôi rất rõ, cho nên tôi đến đây... Cô đem hy vọng gửi gấm lên người của Phương Hạo Vân, đây là sai lầm của cô..."
Dừng lại một chút, Mộc Nguyệt Dung nói tiếp : "Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu. Tiểu Phượng, cô bất nghĩa, nhưng tôi không thể vô tình. Tôi cho cô một cơ hội cuối, cô hẹn Phương Hạo Vân lại đây... Hắn dám làm bẩn con dâu của Nam Cung thế gia, tôi sẽ không tha cho hắn..."
"Bà già, bà đã nói đến tình nghĩa, tôi cũng nhắc nhở bà một câu, thế lực của Hạo Vân, tuyệt đối không phải là thứ bà có thể nhìn...." Long Hi Phượng nghiêm mặt nói A: "Vì đạo nghĩa, tôi khuyên bà một câu, đừng quá sơ suất... Theo tôi thấy, tốt nhất là bà nên về Hàng Châu đi... Bà là cường long, Hạo Vân cũng là mãnh hổ, nhưng bà lại là mãnh long quá giang*, tuyết đối không đấu lạnh mãnh hổ..."
- = Rồng qua sông, rồng vốn là thú có thể bay, nhưng khi rồng không còn bay được mà phải lội qua sông thì...
"Cô là đàn bà của hắn, nói chuyện đương nhiên là giúp đỡ hắn rồi, nhưng tôi phải nhắc nhở cô, thằng đàn ông mà cô chung tình, hoàn toàn chỉ là một tên vô dụng"
Nói đến đây, Mộc Nguyệt Dung hung hăng nói : "Tôi muốn giết Phương Hạo Vân trước mặt cô, tôi muốn để cho cô biết phản bội Nam Cung thế gia có kết quả gì"
"Haha..."
Long Hi Phượng cười khinh miệt : "Bà già, bà đúng là càng lúc càng hài hước, hơn nữa còn rất tự đại, bà căn bản là không biết Hạo Vân có bao nhiêu năng lực. Sự bảo thủ của bà, sự tự cao tự đại của bà, sớm muộn gì cũng khiến cho bà trả giá, tôi chóng con mắt lên mà xem đây...."
"Chúng ta chờ và xem..."
Mộc Nguyệt Dung đi ra ngoài, lúc ra đến cứa, bả đột nhiên quay đầu lại, nói :" Tiểu Phượng, cô tự giải quyết cho tốt đi, sau khi tôi xử lý Phương Hạo Vân, thì chắc chắn sẽ mang cô trở về Nam Cung thế gia trị tội, tội của cô sẽ đem ra xử lý công khai..."
"Bà già, chúc bà may mắn!" Long Hi Phượng cười nói.
Đợi khi Mộc Nguyệt Dung rời đi, Xuân Hoa mới nói : "Phu nhân, bà nói bà già này tự cao tự đại hay là tự tin, lỡ như chuyện này đúng như lời của bà ta nói, không còn sự trợ giúp của Lã Thiên Hành, Phương thiếu gia còn có thể ...."
"Không cần lo lắng!"
Long Hi Phượng cười nói : "Những lời trước đó ta nói với bà ta cũng đều là sự thật. Thế lực của Hạo Vân, tuyệt đối không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng... Tính tình của bà ta rất nóng, không coi người ta ra gì, lần này bà ta xui xẻo rồi..."
"Nói như vậy, là do Xuân Hoa lo lắng vô cớ rồi" Xuân Hoa lập tức thở phào một hơi.
Long Hi Phượng phân tích : "Với thủ đoạn của Hạo Vân, khẳng định là không chịu cúi đầu, vấn đề ta suy xét bây giờ là, Hạo Vân sẽ đối phó bà ta thế nào? Nếu có thể giết chết bà ta, thì mới xong hết mọi chuyện"
Mộc Nguyệt Dung đến Hoa Hải, Phương Hạo Vân là đầu xà ở đây đương nhiên là rõ ràng. Có đei62u hôm nay hắn không rãnh để ý đến bà già này.
Hôm nay Phương Hạo Vân tính đi gặp Đinh Tuyết Nhu nói chuyện, chuyện quản lý tập đoàn Siêu Uy đã rất gấp rồi, cần phải nhanh chóng đi qua.
Sau khi ấn chuông cửa, người ra mở cửa chính là Vương Hà.
Cô ta đã nhìn thấy Phương Hạo Vân đến từ lổ mắt mèo rồi, sau khi mở cửa ra, vẻ mặt của cô lập tức lạnh như băng, nhìn Phương Hạo Vân giống như có thâm thù đại hận vậy.
"Cậu còn biết mò đến à?" Chờ Phương Hạo Vân đi vào, Vương Hà hung hăng đóng cửa dằn mặt cái rầm lại, theo cái tư thế này, cô dường như coi cánh cửa kia trở thành Phương Hạo Vân vậy.
Phương Hạo Vân thấy vậy, rất là buồn bực.
"Ngồi đi!" Vì lễ phép nên Vương Hà mời Phương Hạo Vân ngồi xuống, nhưng mà nói rất cộc lốc, mang ly trà đến trước mặt Phương Hạo Vân, dằn cái ly xuống cái rầm, nói : "Nhu Nhu còn đang trang điểm, cậu chờ lát đi..."
"À...."
Phương Hạo Vân đáp một tiếng, rồi lập tức nói : "Chị Hà, thật ra chuyện này em nói với chị cũng được... Bên nước Anh truyền tin đến, chuyện của tập đoàn Siêu Uy cơ bản đã kết thúc rồi, bây giờ là thời cơ để tiến hành cướp tốt nhất, cho nên em hi vọng chị có thể cùng Tuyết Nhu đến Anh..."
"Nằm mơ!!!"
Vương Hà quả quyết từ chối : "Chúng tôi không có khả năng rời khỏi Hoa Hải, Phương Hạo Vân, nói thật cho cậu biết, chuyện này tôi sẽ không đồng ý với Tuyết Nhu, cậu nên từ bỏ từ sớm đi..."
"Chị Hà, giữa em và chị dường như đâu có thù oán gì đâu phải không?" Phương Hạo Vân đi qua, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, tay phải khoát lên vai của cô một cách tự nhiên, cười mờ ám : "Người ta nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, chúng ta tốt xấu gì cũng từng là một lần vợ chồng, cho dù không có ân, cũng không đến mức trở thành kẻ thù được chứ"
Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân chạy dài từ bờ vai xuống, dừng lại trên cái mông rất tròn của Vương Hà mà xoa nắn.
"Lấy ra!"
Vương Hà nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt chán ghét, ý muốn đứng dậy rời đi.
Phương Hạo Vân đương nhiên là không thể cho cô làm vậy rồi, cười hắc hắc, đưa tay kéo cô vào lòng, đưa miệng hôn lên vành tai của cô.
Từ lần quan hệ trước, Phương Hạo Vân đã phát hiện ra, vành tai là chổ mẫn cảm nhất của Vương Hà.
Quả nhiên, khi Phương Hạo Vân vừa hôn vừa liếm vào vành tai của Vương Hà, thì thân thể của cô lập tức cảm thấy tê dại, một cảm giác triền miên đột nhiên xuất hiện.
"Chị Hà, em và chị là tình nhân, không phải kẻ thù, đúng không?" Bàn tay của Phương Hạo Vân không ngừng chạy qua chạy lại trên cơ thể của Phương Hạo Vân, miệng của hắn vẫn qua lại ở vành tai của cô, nói chuyện như hấp dẫn vậy.
Vương Hà dần dần cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một cảm giác xôn xao, có lẽ là do cơ thể này lâu quá rồi được người yêu âu yếm, cho nên rất khát vọng mùi của đàn ông.
"Chị Hà, nói cho em biết, trong khoảng thời gian này, chị có nhớ đến em không?" Giọng nói của Phương Hạo Vân dường như có ma lực vậy, làm cho lòng của cô hơi nhộn nhạo.
Bình tĩnh mà xem xét, trong khoảng thời gian từ lúc đó đến giờ, trong lòng cô luôn nghĩ đến Phương Hạo Vân. Thậm chí là mới ngày hôm qua, cô còn nằm mơ nhìn thấy bản thân đang âu yếm với Phương Hạo Vân.
Bàn tay của Phương Hạo Vân kích khởi chân khí nội gian, chậm rãi vuốt lên cái mông của cô, chỉ sau một hồi, ý chí của Vương Hà chậm rãi trở nên yếu đuối.
Vương Hà hơi nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.
Không biết vì sao, bây giờ trong lòng cô lại mong muốn người đàn ông đáng giận này tận tình giải phóng xúc động và dục vọng trong cơ thể của mình.
Nghe tiếng rên của Vương Hà, trong lòng Phương Hạo Vân cũng bắt đầu gợn sóng lên, hắn chậm rãi đặt cô xuống ghế, hai tay không ngừng di chuyển trên người của cô, cứ mỗi lần vuốt ve thì thân thể của Vương Hà lại run lên một trận.
"Muốn không?" Giọng nói như chất chứa ma lực của Phương Hạo Vân lại vang lên bên tai của Vương Hà.