Chương 630: Rốt cục đã gặp lại dì Bạch.

Quả nhiên, khuôn mặt anh tuấn của tôn giả đã hơi nhăn lại, tức giận nói :"Đôi cẩu nam nữ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt bọn chúng trả giá... Đàn bà Bạch gia, đúng là không có thứ tốt..."

"Tôn giả, tôi còn nghe nói một chuyện, nghe nói tiểu thư cũng có một chân với tên họ Phương kia, chúng tôi phỏng chừng rằng Tố Nữ Công của tiểu thư hơn phân nửa là truyền cho thằng nhóc đó rồi, nếu không thì với tuổi của hắn không thể nào đả thông được Nhâm Đốc hai mạch, luyện thành tuyệt thế thần công..." Hoa Thiết Thụ cố ý nói thêm những lời này.

"Im miệng, Hoa Thiết Thụ, đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi... Ngươi muốn chọc giận ta, để ta nhanh chóng ra tay giết chết thằng nhóc Phương Hạo Vân..." Tôn giả cười lạnh nói : "Nhớ kỹ, mặc kệ là lúc nào, ở đâu, các người cũng không được khinh nhờn Tố Tố... Hơn nữa, ta cũng muốn nói cho ngươi biết, Tố Nữ Công của Tố Tố vẫn còn nguyên... Cho dù Bạch Tố Tố muốn thất thân, thì phải cho ta... Đàn bà Bạch gia thiếu nợ ta, ta phải lấy lời lại... Về phần Phương Hạo Vân, hắn sớm muộn gì cũng chết..."

Nói đến đây, tôn giả hơi dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Hoa Thiết Thụ, tiếp tục nói : "Không cần làm vẻ bất mãn trước mặt ta... năm đó các người gây tổn cho ta lớn hơn những cái các ngươi đang chịu bây giờ... Hơn nữa, bây giờ ta cũng chưa làm gì các ngươi... Chỉ là bắt các ngươi tôn trọng một chút mà thôi"

"Tôn giả, sao lại nói những lời này... những cái khác không quan trọng, tôi cảm thấy rằng điều quan trọng nhất là chúng ta có cùng một kẻ địch, không phải sao?" Hoa Thiết Thụ nói.

"Nói như vậy cũng đúng, chúng ta bây giờ có chung một kẻ thù!" Tôn giả gật đầu nói : "Đi thôi, tiếp tục điều tra lai lịch của Phương Hạo Vân, có tin tức báo cho ta..."

"Tôn gia, gần đây có bắt được vài mật thám của Nguyệt Nha Nhi, ông nói chúng ta nên làm sao đây? Giết hay là giữ lại?" Phong Vân lại hỏi.

"Giữ lại..." Tôn giả cười nói : "Bọn chúng muốn biết cái gì thì nói cho bọn chúng biết, nhất là sự tồn tại của ta,nhất định phải làm cho chúng biết rõ ràng..."

"cái này..." Hoa Thiết Thụ lo lắng : "Như vậy có tốt không? Công tác chuẩn bị của chúng ta còn chưa làm xong?"

"Không cần lo lắng!"

Tôn giả tự tin nói : "Ta cũng đã luyện thành Duy Ngã Độc Tôn công, cải lão hoàn đồng... Trong thiên hạ, ta còn sợ ai?"

"Tôn giả nói rất đúng...' Phong Vân và Hoa Thiết Thụ nghe thấy thế,sắc mặt hơi đổi, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Vui là vì lão bất tử có thể đối phó với tiểu thư Bạch gia, lo là lão bất tử lợi hại như vậy, sau này bọn họ sẽ không dễ dàng.

"Tôn giả, chúng tôi ra về!' Phong Vân và Hà Thanh cung kính lui ra ngoài.

Đợi khi Phong Vân và Hoa Thiết Thụ rời đi, tôn giả mới cười lạnh :" Hai tên ngu, đến lúc này còn muốn đối phó ta, các ngươi cho rằng ta là đồ ngốc à... Mỹ nhân giang sơn ta đều muốn..."

Dừng lại một chút, tôn giả quyết định đi gặp tiểu thư của Bạch gia.

Cẩn thận suy nghĩ, khoảng cách gặp mặt từ lần cuối đến giờ đã là tám năm rồi, mà lần đó, hắn ta chỉ nhìn trộm thôi, hôm nay hắn quyết định lấy thân phận mới đi gặp tiểu thư Bạch gia.

Bây giờ hắn có tự tin và dũng khí tuyệt đối. Bởi vì hắn đã có tư cách đứng ngang hàng với tiểu thư Bạch gia rồi.

Lúc tôn giả nhìn thấy dì Bạch, cô đang ở gần biệt thự Tuyết thành.

"Tố Tố tiểu thư, đã lâu không gặp!" Tôn giả mỉm cười, giống như một quý ông vậy, mỉm cười nhìn dì Bạch.

Dì Bạch hơi sửng sốt, bởi vì trong ký ức của cô, dường như không quen người trước mặt này. Có điều cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người của hắn.

Đây là cảm giác mà đã lâu rồi dì Bạch chưa từng thể nghiệm.

Khi luyện công phu đến cảnh giới cao như cô, hầu như đã đến mức nóng lạnh không xâm, vinh nhục không sợ rồi, nhưng bây giờ tâm tình của cô đã hơi rung động rồi.

Càng kỳ quái hơi là người đến lại biết tục danh của mình.

Tên đầy đủ của dì Bạch là Bạch Tố Tố.

Nhưng cái tên này, người ngoài hầu như không ai biết.

Bởi vì vậy có thể thấy được, đối phương là người quen.

Dì Bạch vừa đề phòng, vừa cẩn thận tìm kiếm trong ký ức của mình.

Tôn giả hiển nhiên là rõ tâm tư của dì Bạch, mỉm cười đi đến trước vài bước, nói : "Tố Tố, em đúng là người hay quên. Chỉ vài năm thôi mà em đã không nhận ra anh là ai rồi sao.... Như vậy đi, để anh nhắc nhở em một chút... Chúng ta là người quen hơn mười năm rồi... Hơn nữa thiếu chút nữa anh đã thành trưởng bối của em..."

Lời này vừa nói ra, dì Bạch lập tức hiểu được, thất thanh la lên : "Ông là lão bất tử..."

"Haha!"

Tôn giả cười cuồng một tiếng : "Tố Tố tiểu thư, em cuối cùng cũng nhớ đến anh... Có điều anh không hy vọng em gọi anh là lão bất tử.. Anh là tôn giả của Thiên Phạt thành, từ hôm nay trở đi, em hẳn nên gọi anh là tôn giả... Anh muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về anh..."

"Ông... Tôi biết rồi, ông nhất định là đã luyện thành Duy Ngã Độc Tôn công?" Bạch Tố Tố bình tĩnh lại, nói : "Ông quả nhiên là thiên tài võ học..."

"Đúng vậy, năm đó dì của em cũng nói như thế... chỉ tiếc là đến cuối cùng bà ta cũng vứt bỏ anh" Nói đến đây, trên mặt của tôn giả hiện lên sự không vui.

Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói : "Chuyện năm đó đã qua, anh không muốn nói lại làm gì... Tố Tố, hôm nay anh đến tìm em, là hy vọng em có thể đồng ý liên thủ với anh... Anh và em liên thủ, thiên hạ vô địch"

"Ông có ý gì?" Dì Bạch hỏi.

"Rất đơn giản, anh muốn làm tôn giả của thiên hạ này..." Tôn giả trầm giọng nói : "Đại trượng phu chí tại bốn phương, anh cũng không muốn chui rúc trong Thiên Phạt thành nhỏ bé này... Tầm mắt cuối cùng của anh chính là thiên hạ, chúa tể của thế giới..."

"Si tâm vọng tưởng!"

Dì Bạch khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói : "Tuy rằng ông đa luyện thành Duy Ngã Độc Tôn công, nhưng mà chỉ dựa vào lực của một mình ông, căn bản là không có khả năng làm chúa tể của thế giới này. Có lẽ ông ở Thiên Phạt thành lâu quá rồi, tách rời khỏi thế giới, ông căn bản là không biết thế giới bên ngoài như thế nào..."

"Em sai rồi!"

Tôn giả nói : "Mấy năm nay, anh chưa bao giờ từ bỏ sự chú ý đến bên ngoài cả... Bên ngoài thay đổi thế nào, anh rõ như lòng bàn tay.. Ngay cả tình huống của tập đoàn Hùng Long anh cũng rõ... Tố Tố, chỉ cần em đồng ý làm vợ anh, sau này anh làm hoàng đế, em chính là hoàng hậu..."

"Haha!"

Nghe tôn giả nói vậy, dì Bạch cười giận dữ : "Lão bất tử à, xem ra ông đã luyện công đến điên luôn rồi... đúng là không biết trời cao đất rộng..."

Dừng lại một chút, dì Bạch hỏi : "Tôi hỏi ông, có phải ông đã cấu kết với Hoa Thiết Thụ, Phong Vân hay không? Tôi khuyên ông một câu, rời khỏi Thiên Phạt thành, nếu không thì ông không thể chết già đâu"

"Em đang uy hiếp anh?" Sắc mặt của tôn giả lập tức thay đổi.

"Ông có thể cho là như vậy!"

Dì Bạch trầm giọng nói : "Đừng tưởng rằng Duy Ngã Độc Tôn công là thiên hạ vô địch, nếu ông đấu với tôi, ông chưa chắc đã là đối thủ của tôi..."

"Chẳng lẽ em cũng đã luyện thành Thần Phạt tâm quyết?" Lúc này đến lượt tôn giả giật mình, làm người có duyên với Thiên Phạt một lần, cho nên hắn ta cũng biết tình huống của Bạch gia.

Thần Phạt tâm quyết chính là tâm quyết cao nhất của Bạch gia, cũng là công phu lợi hại nhất của Bạch gia.

Tôn giả nhớ rất rõ ràng, ngay cả thế hệ đời trước của Bạch gia cũng không thể tu luyện thành công. Bạch Tố Tố quả nhiên là kì tài võ học.

Đương nhiên, tôn gia cũng không tin tưởng hoàn toàn, dù sao thì Thần Phạt tâm quyết cũng chỉ là truyền thuyết...

"Ông đang hoài nghi à?" Dì Bạch hừ lạnh : "Nếu ông không tin, chúng ta có thể thử .. Cho ông nhìn xem, tôi rốt cục có luyện thành Thần Phạt hay không..."

Nhìn ánh mắt tự tin của dì Bạch, tôn giả hơi do dự.

"Như thế nào? Sợ à?" Khóe miệng của dì Bạch hơi nhếch lên.

Lòng tự trọng của tôn giả bị đả kích, hắn lạnh lùng nhìn dì Bạch, trong đôi mắt hiện ra một tia tàn nhẫn : "Tố Tố, em đang khích anh? Tính tình của anh em cũng rõ ràng, trên đời này anh chưa từng biết cái gì gọi là sợ, cái gì gọi là hãi cả? Anh không muốn ra tay với em... Đó là do anh sợ lỡ tay làm bị thương em... Nói thẳng với em, anh đã xem em trở thành vật thay thế, em nhất định phải làm vợ anh... Không chỉ có em, ngay cả Nguyệt Nha Nhi cũng là của anh.. Bước đầu tiên của anh chính là làm hoàng đế của Thiên Phạt thành, tất cả đàn bà trong Thiên Phạt thành phải là của anh, Bạch gia thiếu nợ anh quá nhiều, anh phải đòi lại gấp đôi..."

"Lại si tâm vọng tưởng!"

Dì Bạch cười lạnh một tiếng.

Tôn giả thoáng do dự, đột nhiên nói : "Tố Tố, em suy nghĩ lại đi, bây giờ em đồng ý với anh, thì em chính là hoàng hậu... Còn nếu không, em sẽ là nô lệ của anh..."

"Khẩu khí thật lớn!" Ngay trong lúc dì Bạch muốn nói chuyện, thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Quay đầu lại nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy Phương Hạo Vân không biết đã chậm rãi bước đến từ khi nào, khóe miệng hiện lên một nụ cười nghiềm ngẫm.

"Phương thiếu gia, hân hạnh, hân hạnh..."

Tôn giả hiển nhiên là biết Phương Hạo Vân, hắn cười lạnh nói :"Thằng nhóc nhỏ, đến đúng lúc lắm... Ta và Tố Tố đang thương lượng chuyện hôn sự, ngươi đến đúng lúc lắm, đứng nghe đi..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười khinh thường :" Các hạ chính là lão bất tử trong truyền thuyết đó sao? Đúng là trăm nghe không bằng gặp mặt... Người ta nói ông đã hơn trăm tuổi rồi, vậy mà còn làm cái mặt non trẻ như vậy... Nếu tôi mà là ông, thì tôi đã sớm đi kiếm một khối đậu hủ đập đầu vào chết mẹ cho rồi..."

"Hì hì!"

Dì Bạch nghe thấy thế, không khỏi bật cười.

Dừng lại một chút, dì Bạch nói : "Hạo Vân, sao con lại đến đây..."

"Con cố ý đến tìm dì... Dì, có con ở đây dì không cần lo lắng, con tuyệt đối không để cho lão bất tử ăn hiếp dì... Đương nhiên, lão bất tử không có bản lĩnh đó đâu. Nhưng làm đàn ông, con có trách nhiệm bảo vệ dì..."

"Hạo Vân... con đến rồi thì chuyện này giao cho con xử lý..." Trong đôi mắt của dì Bạch hiện lên một làn n ước, khóe miệng hiện ra một nụ cười vui mừng.

Thấy dì Bạch và Phương Hạo Vân nói chuyện vui vẻ như vậy, sắc mặt của tôn giả lập tức trở nên xám xịt, hắn hận không thể giết chết Phương Hạo Vân ngay tại chổ.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thôi.

Nhưng theo lời của dì Bạch, tôn giả biết mình vẫn chưa phải là thiên hạ vô địch. Ít nhất là đối mặt với Thần Phạt tâm quyết của Bạch gia, hắn vẫn còn thiếu chút tin tưởng.