Chương 611: Sát thủ đến từ gia tộc Morgan

Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân đổi hướng xe, cố ý chạy đến một vùng ngoại ô ít người. Nửa giờ sau, hắn đi vào một nhà máy hóa chất bỏ hoang, đậu xe vào bên trong.

Sau đó, Phương Hạo Vân mở cửa xe đi xuống, tựa người vào cửa xe, thản nhiên nói : "Hại Vị, xuất hiện đi... Các người có thể đuổi kịp chiếc Lamborghini này, chứng minh công phu cũng không tồi rồi. Tôi rất bất ngờ, bây giờ còn ai phái sát thủ đến giết tôi.... " Tần gia, Long gia đều bị diệt rồi, Đinh gia ở châu Âu còn tự lo cho mình chưa xong, cũng không có khả năng phái người đến đây, về phần Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân biết bà ta không dám phái sát thủ đến tìm mình nữa.

Trừ những kẻ đối đầu này ra, Phương Hạo Vân thật sự nghĩ không ra, còn ai muốn đối phó với mình.

Phương Hạo Vân nói xong rồi, mà hiện trường vẫn không có ai xuất hiện cả.

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng cười : "Sao thế? Chẳng lẽ muốn tôi ép các người xuất hiện..." Thân thủ của hai người theo dõi Phương Hạo Vân không kém, sát khí trên người cũng dày đặc, cho nên phản ứng của Thiên Phạt vô cùng mạnh mẽ.

Cười lạnh một tiếng, Thiên Phạt đã xuất hiện nơi tay, Phương Hạo Vân chém về hướng một chiếc xe cũ, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, và chiếc xe ấy banh thành năm sáu mảnh, và hai người nước ngoài mũi cao nhảy ra.

"Người nước ngoài?" Phương Hạo Vân hơi bất ngờ, thì ra lại là hai kẻ nước ngoài.

"Để tôi đoán xem... hai người là người của gia tộc Morgan?" Sau khi nhìn thấy hai tên này, Phương Hạo Vân lập tức nghĩ đến Tần Tử Kiếm.

Bởi vì theo tin tức của Bạch Nguyệt Thiên, trong lần vây bắt Tần gia ở châu Âu đã để xổng Tần Tử Kiếm.

Vì hắn chạy đến gia tộc Morgan, cho nên Bạch Nguyệt Thiên không phái người đuổi theo.

Cho nên, Phương Hạo Vân đoán rằng hai người này đến từ gia tộc Morgan, rất có thể vì chuyện của Tần gia mà đến trả thù mình.

Phương Hạo Vân chậm rãi bước đến trước vài bướ,c khoanh tay đứng lại, hai mắt chớp động, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt, nói : "Hai người là võ sĩ chữ Địa?"

Phương Hạo Vân chậm rãi thở dài : "Ông chủ của các người phái hai người đến tìm chết rồi..."

Nói đến đây, hai mắt của Phương Hạo Vân hơi co lại, trong đôi mắt hiện ra một tia sát khí, nói : "Khoan đã, sai rồi... Nếu tôi đoán không sai, hai người hẳn phải là võ sĩ chử Thiên mới đúng... Các người không phải là do Tần Tử Kiếm phái đến, mà là do trưởng lão trung tâm của gia tộc Morgan phái đến..."

Phương Hạo Vân phát hiện ra khí tức của hai người này đang tập trung lại, và tạo áp lực lên người hắn. Một sự uy hiếp thản nhiên đang đè nặng lên người của hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Phương Hạo Vân thậm chí còn cảm thấy hít thở không được thông.

Sau cơn khiếp sợ, chân khí trong cơ thể của Phương Hạo Vân lập tức vận hành, chạy được một chu thiên, áp lực trên người giảm hẳn, hô hấp cũng trở nên dễ dàng hơn.

Hai người trước mặt quả thật rất mạnh, đáng tiếc là bọn họ vẫn chưa đả thông Nhâm Đốc hai mạch, vẫn còn chênh lệch so với hắn. Và chênh lệch này là trí mạng.

Hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, Phương Hạo Vân quát một tiếng : "Các người rốt cục là thần thánh phương nào? Suy đoán của tôi có đúng hay không?"

"Mày rất thông minh..." Tên cao gầy trong hai người khẽ cười nói : "Để cho hai võ sĩ chữ Thiên đến giám sát mày, đúng là lãng phí. Bây giờ nếu mày đã phát hiện, vậy thì bọn tao không cần phải trốn nữa, đã sớm nghe nói Phương thiếu gia Hoa Hải vô địch thiên hạ, anh em bọn tao muốn nhìn xem thử một lần..."

"Tốt lắm, vốn tiếng Trung không tồi" Phương Hạo Vân thản nhiên khen, hỏi tiếp : "Nói cho tôi biết, hai người rốt cục là hiến dâng tính mạng cho ai?"

"Chờ lúc mày chết, bọn tao sẽ nói cho mày biết..." Người này đột nhiên lạnh mặt, sát khí trong nụ cười đột nhiên trở nên âm trầm dị thường.

Phương Hạo Vân cười khinh thường một tiếng, Thiên Phạt trong tay cũng chậm rãi giơ lên, đối mặt với kẻ địch mạnh, tiên hạ thủ vi cường, mới chính là vương đạo.

Phương Hạo Vân dồn sức đã lâu, nhoáng lên một cái, thân hình như điện, mang theo một tia sáng, chớp mắt một cái đã ở trước mặt đối phương, đao khí của Thiên Phạt cuồn cuộn nổi lên, bổ xuống đầu của tên vừa nói chuyện.

Hai mắt tên này sáng lên, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười lạnh, cũng dùng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy nổi để di chuyển, chỉ là tốc độ của hắn vẫn bị Phương Hạo Vân nắm bắt.

Một tiếng va chạm kim loại vang lên, thân hình của tên này bị chấn động mạnh khi cùng đối kháng với Phương Hạo Vân, miệng phun ra một ngụm máu, hai mắt cũng bỗng trở nên đỏ rực lên.

Rất hiển nhiên, công phu của hăn vẫn còn kém Phương Hạo Vân một chút. Sau khi bị bức lui, người này cắn chặt ra, hắn ta không đợi đáp xuống đất mà đã cuộn người lại giữa không trung, tung ra một trảo, chộp đến ngực của Phương Hạo Vân.

"Thủ đoạn tàn nhẫn lắm!"

Phương Hạo Vân quát một tiếng, tay phải chém ra một đao, quét lên đùi của người đó.

Sắc mặt của hắn ta lập tức thay đổi, co chân thu người về phía sau, chỉ là tốc độ của hắn không nhanh bằng Hoạt Bộ của Phương Hạo Vân. Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải xoay một vòng tại chỗ, tránh đòn tấn công của Phương Hạo Vân.

Có điều, khi hắn đáp xuống đất, miệng của hắn đã hộc ra một ngụm máu nữa.

"Babi... mày còn đứng trơ ra đó làm gì, chẳng lẽ mà muốn phân tích sơ hở của nó trong khoảng thời gian này sao, mày mà không ra tay, tao sẽ chết" Người này dường như đã không chịu nổi, vội vàng lên tiếng quát đồng đội của mình.

Người tên Babi bị quát như thế, vội nói : "Bata, mày kiên trì một chút, tao lập tức có biện pháp ngay..."

Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đã đá trúng Bata, thân hình của Bata lập tức bị dập mạnh, bay ngược ra đằng sau giống như là bị xe tông vậy, miệng phun ra mưa máu luôn.

Sau khi rơi xuống đất, Bata cố gắng vài lần mới đứng vững thân hình lại, cúi đầu xuống nhìn ngực mình, sắc mặt liền trở nên trắng bệch ngay lập tức, bởi vì trước ngực hắn đã bị thủng một lổ, máu tươi đang chảy ra từ đó rất nhiều.

"A!"

Một tiếng kêu thảm vang lên, Bata lập tức ngã xuống bỏ mạng.

Trong khoảng khắc đó, Babi vừa nhìn liền rùng mình, trong lòng kinh hãi vô cùng, hai mắt chớp không ngừng, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, hắn thật sự không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Phương Hạo Vân đã đánh chết đồng đội của mình, đúng là không tưởng tượng nổi.

"Đồng bọn của anh đã chết, tôi nghĩ anh cũng đã nghiên cứu xong rồi chứ?" Ánh mắt của Phương Hạo Vân phát lạnh, tức giận nói : "Nói cho tôi biết, rốt cục là ai phái bọn anh đến... Nếu anh kiên trì không chịu nói, vậy thì đừng trách tôi không khách khí... đồng bọn của anh chính là tấm gương cho anh ..."

"Hừ!"

Babi cười lạnh : "Mày cho rằng tao không nhìn thấy gì khi mày ra tay sao? Nói thật cho mày biết, tao đã nhìn ra sơ hở của mình..."

"Vậy chịu chết đi..."

"Ai chết còn chưa biết" Babi cười lạnh một tiếng, trong tay đã cầm một thanh đao cong, chém về hướng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân không coi chiêu này ra gì cả, theo hắn thấy, người này rõ ràng là theo trường phái lý thuyết, chiêu thức căn bản là không có tác dụng gì.

"Ầm!"

Thậm chí ngay cả Thiên Phạt hắn cũng chẳng muốn dùng, trực tiếp lao đến, tung một cước đá vào ngực của Babi, làm cho hắn bay ngược về sau ngay.

Babi té xuống đất, mặt không còn chút máu, bởi vì máu của hắn đã theo miệng hắn mà phun ra ngoài hết rồi.

Phương Hạo Vân liếc nhìn Babi, nói :" Không ngờ anh lại vô dụng như vậy... xem ra võ sĩ của gia tộc Morgan cũng không được tốt lắm thì phải"

Babi hít sâu một hơi, dùng cái giọng khàn khàn của mình nói : "Mày đã đột phá Nhâm Đốc...."

Nói đến đây, con ngươi của hắn co rút mạnh, sắc mặt trở nên xanh mét, trong mắt bắn ra sát khí dầy đặc : "Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân... mày quả nhiên là một đối thủ đáng để tao ra tay..."

Phương Hạo Vân cười trào phúng, nói : "Anh bạn nước ngoài này, anh rất hài hước, anh thật sự cho rằng mấy cái trò của anh có thể đánh bại tôi?"

Đảo mắt một vòng, Phương Hạo Vân khinh thường nói : "Nói cho tôi biết ông chủ của anh là ai, tôi sẽ để anh rời khỏi Hoa Hải. Nếu không, tôi sẽ làm cho anh sống không bằng chết...."

Babi lúc này cũng không nói gì, chỉ khẽ quát một tiếng, thân hình giống như một quả cầu lửa lao thẳng đến hướng Phương Hạo Vân, tốc độ cực nhanh, vượt xa sự dự đoán của Phương Hạo Vân.

"Muốn chết!"

Quát lạnh một tiếng, thân hình của Phương Hạo Vân lập tức biến mất, Hoạt Bộ dưới chân cũng đã đạt đến cực hạn, cả người hóa thành một tia chớp, Babi căn bản là không thể nhìn thấy được hình ảnh của Phương Hạo Vân.

"Rầm!"

Một tiếng nổ vang lên, Phương Hạo Vân đã so chiêu với Babi, sắc mặt của Babi đã thay đổi thảm hại, trước ngực phun ra một dòng máu, cả người lập tức gục xuống.

Phương Hạo Vân cười lạnh : "Cũng chẳng hơn gì...Anh cuối cùng vẫn là một kẻ lý thuyết, tuy rằng nah cũng có chút năng lực, nhưng mà tốc độ của anh, công phu của anh vẫn còn kém lắm. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả kỹ xảo đều là vô dụng... Bây giờ tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, là ai phái anh đến đây..."

"Edward..." Babi nói ra một cái tên, sau đó lập tức cắn lưỡi tự sát, động tác rất nhanh, Phương Hạo Vân căn bản là không kịp phản ứng.

"Edward? Edward Morgan?" Phương Hạo Vân lập tức nghĩ đến Thiên Đạo, nhớ đến Nguyệt Như, và người hợp tác với Thiên Đạo, Edward Morgan.

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, hắn phát hiện ra tất cả suy đoán của hắn đều sai lầm.

Không ngờ kẻ phái sát thủ đến giết mình lại chính là người đang bận rộn tranh chức gia chủ, Edward Morgan.

Gần đây không có tin của Thiên Đạo, Phương Hạo Vân quyết định đem chuyện này nói cho dì Bạch biết, để dì chú ý đến tiến độ hợp tác của Thiên Đạo và Edward.

..................................

Sáng ngày hôm sau, Phương Hạo Vân vừa mới rời giường thì điện thoại di động vang lên, hắn nhìn nhìn, là Bạch An Viễn gọi đến.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Bạch An Viễn : "Phương thiếu gia, có chuyện tôi muốn xin chỉ thị của cu65... bây giờ cậu có thể đến công ty một chuyến hay không?"

"Chuyện gì?" Phương Hạo Vân hỏi : "Không có việc gấp thì ông không có khả năng gọi cho tôi... có phải là vì kiếm tiền không?"

Bạch An Viễn cười khổ qua điện thoại : "Phương thiếu gia, cậu đoán sai rồi... lần này không phải là kiếm tiền, mà là đền tiền. Ngay vài phút trước, hợp đồng hoàng kim của chúng ta đã phải đền ba triệu rồi... Mới đầu tôi còn tưởng do không được may mắn, nhưng trải qua sự phân tích cẩn thận, tôi phát hiện ra có người đang chơi xấu chúng ta..."

"Đối thủ là ai?" Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, từ khi Bạch An Viễn làm việc cho mình đến giờ, còn chưa từng xảy ra loại chuyện đền tiền này, hôm nay là lần đầu tiên, phỏng chừng là thực lực của đối phương rất mạnh, nếu không thì không có khả năng làm cho Bạch An Viễn chịu thiệt.

"Có thể là gia tộc Morgan..." Bạch An Viễn lo lắng nói : "Chỉ có thể là Edward của gia tộc Morgan thôi. Hắn đã tìm được tôi, hắn sẽ không để cho tôi sống trong giới tài chính nữa"

"Ông ở văn phòng chờ tôi, nửa giờ sau tôi đến ngay...." Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng, bật dậy dùng tốc độ nhanh nhất của hắn để đánh răng rửa mặt thay đồ và phóng xe đi.

Hai mươi lăm phút sau, Phương Hạo Vân đã chạy đến văn phòng của Bạch An Viễn, thấy ông ta đang ngồi trước màn hình máy tính, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Sắc mặt tái nhợt, cả người tiều tụy, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

"Tối qua ông không ngủ?" Đi đến đối diện Bạch An Viễn, ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận quan sát bộ dáng tiều tụy của Bạch An Viễn xong, Phương Hạo Vân vội hỏi.

Từ khi Bạch An Viễn gia nhập vào công ty đầu tư Đằng Phi đến nay, hoàn toàn là một mỏ vàng hút tiền, lợi nhuận do ông ta mang đến mấy ngày nay quả thật rất kinh người.

Phương Hạo Vân một lần nữa xúc động, là dì Bạch giới thiệu thiên tài này cho hắn, cho hắn một thứ còn hơn cả cây sinh tiền

Nhưng mà mấy ngày nay, hắn chỉ lo để cho Bạch An Viễn kiếm tiền, lại quên chú ý đến cuộc sống cá nhân của ông ta, Lúc này nhìn thấy Bạch An Viễn tiều tụy như vậy, trong lòng hắn liền tràn ngập áy náy.

Phương Hạo Vân cảm thấy rằng mình quả thật có hơi ích kỷ.

"Phương thiếu gia, xin lỗi, là tôi làm cho công ty bị tổn thất..." Bạch An Viễn cúi đầu áy náy nói.

"Cái này không liên quan đến ông... Đây là chuyện của toàn bộ tập đoàn, chúng ta cùng nhau đối mặt..." Phương Hạo Vân cau mày nói : "Hay là ông nghỉ ngơi trước đi"

Bạch An Viễn vội vàng lắc đầu : "Tôi không thể nghỉ ngơi... bây giờ tôi cần phải điều tra rõ ý đồ của Edward... Tôi phải nghĩ ra biện pháp...không thể để tổn thất thêm nữa. Phương thiếu gia, bây giờ tôi cần sự ủng hộ của cậu... hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi, tiếp tục ủng hộ cho tôi"

"Yên tâm đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng đều là hậu thuẫn kiên cường cho ông..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Bạch tiên sinh, ông không cần gấp gáp, chuyện gì cũng có thay đổi cả..."

Bạch An Viễn cười mệt mỏi : " Phương thiếu gia, chỉ cần có được sự ủng hộ của cậu, tôi yên tâm rồi.... Cảm ơn cậu tin tưởng tôi...."

"Đều là người một nhà, còn nói mấy lời khách khí này với tôi làm gì?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.

Bạch An Viễn ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hạo Vân, cười nói : "Phương thiếu gia, trước khi cậu đến, trong lòng tôi rất lo lắng, nhưng bây giờ trong lòng tôi đã không còn gánh nặng rồi. Tôi quyết định chơi lớn một lần, không phải chỉ là Edward thôi sao? Hắn chưa chắc đã có thể đại biểu cho cả gia tộc Morgan..."

"Nói đi, cần tôi hỗ trợ cái gì?" Phương Hạo Vân hỏi.

Bạch An Viễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi do dự, nói : "Sở dĩ Edward có thể chặn tôi trên thị trường tài chính, cũng bởi vì trong tay hắn có nhiều tiền hơn tôi. Nếu tôi có đủ tiền, Tôi tin rằng tôi nhất định có thể đấu với hắn...."

Nghe Bạch An Viễn nói vậy, trong lòng Phương Hạo Vân cũng bình thường trở lại.

Nếu ông ta nói vậy, hiển nhiên là có nắm chắc rồi.

Tiền, không phải là vấn đề. Vấn đề là có thể giành thắng lợi trong trận chiến tài chính này.

"Cần bao nhiêu?" Phương Hạo Vân đưa ra câu hỏi quan trọng.

Dừng lại một chút, không đợi Bạch An Viễn nói cái gì, Phương Hạo Vân đã nói tiếp : "Tôi sẽ cố gắng phối hợp với ông, gần đây mới lấy của Tần gia một ít tài sản, nếu chưa đủ, tôi sẽ nghĩ biện pháp mượn tạm cho ông"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, khuôn mặt vốn mệt mỏi của Bạch An Viễn lập tức trở nên tỉnh tó, ông ta bật dậy khỏi ghế : "Phương thiếu gia, có những lời này của cậu tôi yên tâm rồi, bây giờ tôi cần một tỷ đô... không cần kéo dài lâu, chỉ cần mười ngày thôi, trong vòng mười ngày tôi có thể ngăn chặn và đánh trả thành công cuộc chiến này.. Hơn nữa sẽ lấy kèm theo một món lợi kếch xù...."

"Cần nhiều vậy?" Phương Hạo Vân hơi khó xử, hắn không ngờ rằng Bạch An Viễn mở miệng ra đòi đến một tỷ. Một tỷ đô đối với một người như Phương Hạo Vân mà nói, quả thật là một con số trên trời.

"Phải cần nhiều vậy sao?' Phương Hạo Vân lại hỏi.

Thấy mặt của Phương Hạo Vân lộ vẻ khó khăn, cảm xúc của Bạch An Viễn dường như cũng bị đả kích, hồi hộp nói : "Đây là con số tôi phỏng chừng thôi, có lẽ sẽ còn tăng lên.. Trong tay của Edward có khoảng tám trăm triệu đô, hơn nữa chúng ta đang ở thế bị động... Muốn đánh thắng trận chiến này, chúng ta phải có nhiều tiền hơn hắn, nếu không phần thắng của chúng ta sẽ không được lớn..."

Phương Hạo Vân gật đầu : "Như vậy đi, để tôi nghĩ biện pháp"

Bạch An Viễn mở to mắt nhìn về hướng Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói : "Phương thiếu gia, phải nhanh chóng lên, chúng ta chỉ có hai ngày thôi, nếu trong hai ngày không có cách nào gom đủ số tiền này, vậy thì sẽ rất phiền toái. Đến lúc đó tôi đành rút hết đầu tư bên ngoài thị trường về..."

"Một tỷ à? Tôi biết rồi" Phương Hạo Vân đứng dậy khỏi ghế : "Cứ quan sát hành động của Edward, bây giờ tôi đi gom tiền..."

"Nếu không đủ thì thôi, cùng lắm thì chúng ta rút lui, bù lỗ khoảng một trăm năm mươi triệu đô..." Bạch An Viễn ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân : "Cậu đồng ý rút lui chứ?"

"Không cần rút lui, chúng ta nhất định sẽ thắng..." Phương Hạo Vân nói : "Không phải chỉ là một tỷ thôi sao? Tôi nhất định có thể mượn được..."

"Phương thiếu gia, tôi có thể trả 10% tiền lời ...." Phương Hạo Vân nói.

"Tôi biết!" Nói xong, Phương Hạo Vân liền đi ra khỏi văn phòng của Bạch An Viễn.

Bạch An Viễn ngồi lại xuống ghế, nhìn Phương Hạo Vân rời đi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, một tỷ đấy, còn là tiền đô nữa, hắn sẽ đi đào ở đâu?

"Hắn thật sự có thể giúp sao?" Bạch An Viễn tự thì thào.

Buổi tối, Bạch An Viễn lẳng lặng ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nó, ông ta cứ lẳng lặng ngồi như vậy cả đêm.

Ăn, ngủ đều ở đây.

Theo tình huống trước mắt, bên Edward cũng chưa có động thái gì cả, dường như đang chờ đợi thời cơ. Bởi vì thị trường tài chính gật đầu bị giám sát tương đối nghiêm ngặt, cho nên hắn ta có vẻ kiêng kỵ.

Trừ việc nhìn màn hình, Bạch An Viễn còn ngồi chờ điện thoại.

Chờ đợi tin tức tốt của Phương Hạo Vân.

Nhưng mà cho đến giờ, hắn vẫn chưa nhận được cú điện thoại nào cả.

"Phương thiếu gia, Phương thiếu gia, lần này toàn bộ dựa vào cậu, nếu không thể gom đủ tiền trong thời hạn, tôi cũng không thể miễn cưỡng được..." Bạch An Viễn thở dài, dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm.

Một tỷ đô, đối với một người bình thường mà nói, chính là một con số không nhỏ. Tuy rằng Bạch An Viễn cũng tràn ngập hy vọng với Phương Hạo Vân, nhưng mà trong lòng vẫn rất lo lắng

[/QUOTE]