"Khó mà nói, cần phải điều tra... nếu hai người không có ý kiến, con muốn thông báo cho đội trưởng Trương đến nhận vụ án này" Phương Hạo Vân hỏi.
"Hạo Vân... con xem giúp dì đi.." Tần Tú Văn không giống Lã Nguyệt Hồng, bà không có tiềm chất của một người phụ nữ mạnh mẽ, có nhiều chuyện bà không dám quyết định, bà nói : "Hàn Sơn đi rồi, bây giờ con là người đàn ông duy nhất của Hàn gia, từ giờ trở đi, Hàn thị tất cả đều do con quyết định..."
Lúc này, Hàn Tuyết Nhi đã đọc xong bức thư đe dọa, nội dung nói về việc kêu mẹ con cô rời khỏi Hàn thị, nếu không thì sẽ mất mạng.
"Anh Hạo Vân... anh cho người điều tra đi, em sẽ nói chuyện với Đới Cường, cho dù ông ta bất nhân, nhưng mẹ và em cũng không thể bất nghĩa. Lúc ba còn sống, luôn coi ông ta là anh em, coi như là nể mặt ba, em cho ông ta một cơ hội nữa..." Hàn Tuyết Nhi nói.
Phương Hạo Vân nghe vậy, gật đầu nói : "Ừ, anh đồng ý với suy nghĩ của em... Tuyết Nhi, em thật sự đã trưởng thành rồi..."
Trong một phòng cao cấp của khách sạn Shangri La, Đới Cường đang trần nửa người, ngồi trên đầu giường không ngừng hút thuốc, vẻ mặt khá là lo âu.
Trong cuộc họp hôm nay, Hàn Tuyết Nhi đã thay đổi phong cách yếu đuối ngày xưa, trở nên rất mạnh mẽ, trực tiếp sa thải sáu thân tín của hắn, và còn uy hiếp hắn, cái này đúng là không đơn giản rồi.
Vốn tưởng rằng cô nhi quả phụ Hàn gia sẽ dễ giải quyết. Bây giờ xem ra hắn đã quá khinh địch rồi.
"Kính cong!"
Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa.
Hắn vội vàng đứng dậy đi ra, nhìn người bên ngoài qua lổ mắt mèo, sau đó mới mở cửa phòng, kéo người đó vào cửa, sau đó lập tức đóng cửa phòng lại,
Người này là một phụ nữ, cô ta mặc một cái váy màu đen, trên mặt trang điểm rất đậm, trên người toát ra mùi nước hoa nồng nạc.
"Yến, em rốt cục đã đến, làm anh chờ muốn chết..." Đới Cường vội vàng kéo váy của cô ta xuống, ôm lấy cô ta, sau đó để xuống ghế sofa.
"Đừng vội, em hỏi anh, tình huống thế nào rồi?" Cô gái tên Từ Yến kia, là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Hà, hạng mục trước đó là do cô và Đới Cường cùng nhau gây ra.
"Làm xong rồi nói.." Đới Cường dường như đã rất gấp rồi, nhanh chóng cởi cái quần màu đen ra, đè xuống người cô gái.
Mà lúc này trên người của Từ Yến cũng chỉ còn lại bộ đồ lót tam giám, thân thể lộ ra rõ ràng, bộ ngực sữa trắng tuyết và cái mông căng tròn đã kích thích ánh mắt của đàn ông mãnh liệt.
"Anh đó... đến đi..." Từ Yến năm nay đã ba mươi rồi, là một người đàn bà bất mãn, ỷ vào việc mình có chút nhan sắc, cho nên ngày thường cũng ** với không ít đàn ông.
Đới Cường gầm lên một tiếng, đưa tay lên ngực của Từ Yến, hai tay hoạt động liên tục trên cơ thể của Từ Yến, mà thân thể mẫn cảm của Từ Yến cũng nhanh chóng có phản ứng, một cảm giác khô nóng nhanh chóng bốc lên, chỉ sau một hồi, cái quần của cô đã trở nên ướt sũng.
Đới Cường thấy thế liền không do dự nữa, trực tiếp đưa tay về phía dưới của cô, xoa xoa bóp bóp một hồi. Từ Yên thở hổn hển liên tục, ôm lấy hắn chủ động cầu hoan.
Và cái gì đến đã đến, hai người đồng thời quay cuồng trên ghế sofa.
Chỉ tiếc là năm phút sau, Đới Cường đã buông vũ khí đầu hàng, thở dốc liên tục như một con chó vậy, nằm gục trên người Từ Yến.
Từ Yến tức giận đẩy Đới Cường ra, tự mình dùng tay an ủi bản thân, một lát sau mới thỏa mãn được tí tí.
Sau khi xong việc, Từ Yến tức giận nói : "Đàn ông vô dụng..."
Đới Cường biết mình thua thiệt, cũng không dám nói gì, ngượng ngùng mặc quần vào, cười nói :" Từ Yến... chúng ta nói chuyện chính nha?"
"Vậy anh nói đi... anh rốt cục có nắm được Hàn thị trong tay không? Em nói rõ với anh, nếu anh không có cách nào chiếm được Hàn thị, quan hệ của chúng ta chấm dứt tại đây..." Từ Yến cười lạnh.
"Yến à, em yên tâm... anh sẽ cố gắng. Có điều hai mẹ con đó dường như không dễ đối phó.. Đúng rồi, lần trước em nói tìm người xử lý bọn họ, anh cảm thấy phương án này có thể..." Đới Cường cười nói :"Mấy ngày trước, anh đã cho người gửi thư đe dọa rồi. Tuy rằng cuộc họp bị gián đoán, nhưng anh phỏng chừng bọn họ đã nhận được bức thư rồi, bức thư được gửi từ Bắc Hải qua, bọn họ tuyệt đối không tra được anh..."
"Cuối cùng anh đã nghĩ thông suốt..." Từ Yến cười nói : "Chỉ cần anh đồng ý, chuyện này em sẽ thu xếp, cam đoan là không có sai lầm..."
"Vậy làm phiền em..." Trong lòng Đới Cường lập tức thoải mái không ít.
Trương Bưu biết Phương Hạo Vân đã về nước, trong lòng rất vui vẻ. Khi hắn nghe Phương Hạo Vân nói về chuyện mẹ con Hàn gia bị uy hiếp đe dọa, liền vỗ ngực tỏ vẻ : "Hạo Vân, cậu yên tâm, chuyện này cứ để anh giải quyết, cho anh một ngày, anh cam đoan sẽ tra hung thủ cho cậu..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Có phải anh muốn nhờ Đại Phi giúp anh không?"
"Đương nhiên, nói về tra án, người của Đại Phi còn chuyên nghiệp hơn cả anh. Cậu chờ tin tốt của anh đi, khi có kết quả anh sẽ thông báo cho cậu. Mặt khác... Hạo Vân, tìm cơ hội, ba anh em chúng ta ngồi uống vài ly..." Trương Bưu chờ mong hỏi.
"Không thành vấn đề!" Phương Hạo Vân cười nói : "Chờ chuyện của Hàn thị chấm dứt, em mời hai anh uống rượu.
"Quyết định như vậy!"
"Một lời đã định!"
Đợi khi cùng Phương Hạo Vân thề, Trương Bưu mới cảm thấy mỹ mãn và rời đi.
Lúc đi, hắn còn cười nói : "Hạo Vân, khi nào thì được uống rượu mừng của cậu và Tuyết Nhu vậy, cô ấy đã đợi cậu sáu năm rồi đấy!"
"Haha!" Phương Hạo Vân cười cười, không trả lời câu hỏi của Trương Bưu. Đàn bà của hắn rất đông, trừ Trương Mỹ Kỳ đang mang thai ra, còn vài người nữa. Nếu thật sự muốn làm lễ thành hôn, thì sợ rằng không thể bỏ sót một ai cả. Đây là chuyện làm người ta đau đầu, bây giờ Phương Hạo Vân vẫn chưa muốn suy nghĩ.
Mấy ngày nay Phương Tuyết Di rất là buồn bực, Hoàng Kỳ Anh siêng năng theo đuổi làm cho cô chết lặng. Hơn nữa, cô cũng phát hiện ra một vấn đề, bây giờ khi cô gặp Hoàng Kỳ Anh, cũng không còn chán ghét như trước nữa.
Đương nhiên, chỉ là không ghét mà thôi.
Muốn nói đến quan hệ bạn trai bạn trai, cô vẫn không thể nhận được. Bởi vì trong lòng cô, trong tim của cô đã có một người khác rồi.
Đương nhiên, cô cũng rõ ràng, tình yêu trong lòng cô là một hy vọng xa vời, nhưng cô vẫn không muốn tìm một vật thay thế.
Bởi vì trong mắt cô, người đó là có một không hai, tuyệt đối không thể thay thế được.
Thà không có chứ không ẩu, đây là nguyên tắc tình yêu của Phương Tuyết Di.
Trác Nhã dường như cũng đã nhìn ra cái gì đó, nhưng bà cũng không biết nên làm thế nào, con gái lớn rồi, có một số việc bà không thể làm quá, nếu không sẽ hoàn toàn gây ra kết quả ngược lại.
Bà chỉ hy vọng là Hạo Vân có thể giải quyết tốt chuyện này thôi, hy vọng Phương gia đừng làm ra chuyện gì đáng chê cười.
Thân thể của Phương Tử Lân càng lúc càng không tốt, mấy ngày trước dì Bạch đã đến một lần. Lúc gần đi, dì để lại một phương thuốc, nhưng mà dì cũng đã nói thẳng với Trác Nhã, Phương Tử Lân có thể chờ đến lúc cháu trai sinh ra, coi như cũng là kì tích rồi.
Trác Nhã im lặng chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Điều bà có thể làm duy nhất bây giờ chính là cố gắng giúp cho Phương Tử Lân vui vẻ trong cuộc sống, sống tốt qua mỗi ngày.. Về chuyện tương lai, bà không dám nghĩ nữa...
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Phương Tuyết Di đẩy cửa văn phòng đi vào, nhìn thấy Trác Nhã đang ngồi khóc một mình.
Trác Nhã nhìn thấy con gái đến, vội vàng nghiêng đầu lau nước mắt, cố gắng tươi cười nói : "Tuyết Di, có chuyện gì vậy?"
Phương Tuyết Di đi qua ngồi xuống trước mặt bà, thản nhiên nói : "Mẹ, thân thể của ba càng lúc càng không tốt, con biết đây là số mạng, không ai tránh được. Mẹ có nghĩ đến tương lai của mẹ không... Nói trực tiếp một chút, con muốn biết sau này mẹ có tái giá không?"
"Tái giá?"
Trác Nhã nghe thấy thế, thân hình khẽ run lên, câu hỏi như vậy, Phương Hạo Vân đã hỏi bà hai lần, thái độ của bà rất kiên quyết, tuyệt đối không tái giá.
Tuy rằng ở một mình rất khổ, nhưng không phải mấy năm trước bà đã sống như thế rồi sao?
"Không... nếu mẹ thật sự muốn tái giá, lúc trước mẹ đã không cùng con chờ đợi ba đến đón rồi..." Trác Nhã cười yếu ớt, nói : "Tuyết Di, không cần lo cho mẹ... Dù sao mẹ cũng đã có tuổi rồi, như thế nào cũng được cả. Nhưng mà con, con không thể tiếp tục như vậy được. Đừng ngại mẹ nói nhiều, mẹ thấy Hoàng Kỳ Anh rất tốt... Nó là một người đàn ông tốt, biết kiên nhẫn, mấy ngày nay,mặc kệ con từ chối thế nào, nó cũng không từ bỏ... Đàn ông tốt như vậy thật sự rất ít..."
"Con biết hắn là người tốt, nhưng mà..." Phương Tuyết Di nói : "Con không có cảm giác với hắn..."
Tội nghiệp cho Hoàng Kỳ Anh, hắn không bị rằng bản thân đã được Phương Tuyết Di cho là người tốt rồi.
"Tuyết Nhi, có vài lời mẹ không biết nên nói hay không... Nhưng dù sao chúng ta cũng là đàn bà, mẹ không thể không nhắc nhở con, đừng ôm ảo tưởng, có những điều cấm, không thể đụng vào được..." Trác Nhã nói một câu đầy ý nghĩa.
"Xin lỗi mẹ, con còn có chút việc..." Phương Tuyết Di đương nhiên là hiểu ý mẹ, sắc mặt của cô liền không vui, vội vàng đứng dậy.
Trác Nhã cũng không cả.
Hôm nay có thể nói được đến nhiêu đây, cũng đã không dễ dàng rồi.
"Hạo Vân... Hạo Vân... sao con còn chưa nói chuyện với Tuyết Di nữa..." Trác Nhã thở dài yếu ớt, quyết định tìm cơ hội nói chuyện với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân sau khi chia tay với Trương Bưu, đang định đi gặp dì Bạch, thì đột nhiên bị ách xì vài cái.
"Ai đang chửi mình?"
Phương Hạo Vân sờ sờ mũi, nhún vai, lái xe đến chổ dì Bạch.
Bây giờ đã là giờ cơm chiều, dì Bạch dường như đoán được Phương Hạo Vân sẽ đến, cho nên đã chuẩn bị một bàn đồ ăn trước.
" Dì Bạch, dì biết con sẽ đến à?" Nhìn thấy bàn đồ ăn phong phú đó, Phương Hạo Vân rõ ràng đã sửng sốt.
"Lại đây ngồi... chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện..." Dì Bạch nói một câu, ý bảo Phương Hạo Vân ngồi xuống.
Phương Hạo Vân đi qua, cũng không lập tức ngồi xuống, mà đột nhiên ôm lấy dì Bạch, nói : "Dì, đã lâu không gặp, mặt của dì dường như rất kém, đều là con làm hại dì vất vả..."
Cả đời này của dì Bạch, trừ Phương Hạo Vân ra, vẫn chưa từng có tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác. Bây giờ bị Phương Hạo Vân ôm như vậy, cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của hắn, sắc mặt của dì đột nhiên đỏ lên.
Hai người cứ đứng ôm nhau thế, mùi thơm trên người dì Bạch lập tức khiến cho Phương Hạo Vân hơi nhộn nhạo, và thằng em cũng hắn cũng đã có phản ứng.
Dì Bạch lập tức cảm thấy cái thứ ấy ấy của Phương Hạo Vân đang đâm vào bụng mình, dì ý thức được như vậy đã đủ rồi, khẽ cười một tiếng, rời khỏi Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Hạo Vân... dì vừa mới nhận được tin... đầu lĩnh của bộ tộc thủ hộ bên Đông Nam Á rất hài lòng với thiếu chủ..."
"Thật sao?"
Phương Hạo Vân thấy dì Bạch cố ý nói sang chuyện khác, lập tức cười nói : "Không phải do dì dạy dỗ tốt..." Lời này của Phương Hạo Vân không chút giả dối, hắn có được thành tựu của ngày hôm nay, quả thật là nhờ sự dạy dỗ và tin tưởng của dì Bạch.
Hai mắt của dì Bạch nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, nói : "Ngồi đi... chúng ta vừa ăn vừa nói...."
"À!"
Dì Bạch mời hai lần rồi, nên Phương Hạo Vân vội vàng ngồi xuống, có điều ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi dì Bạch, đối với người phụ nữ này, Phương Hạo Vân luôn có một cảm giác vô cùng đặc biệt, vừa là thầy vừa là bạn, đồng thời còn có cả cảm xúc nam nữ bên trong nữa.
Nhưng mà lúc trước, cảnh giới của hai người còn kém nhau quá xa. Phương Hạo Vân không dám hy vọng xa vời, bây giờ đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch, kiêng kỵ trong lòng hắn cũng giảm đi rất nhiều.