Năm người nước Z hơi do dự, sau đó đều ngậm miệng lại không nói lời nào. Trong đôi mắt của bọn họ hiện lên một nỗi sợ hãi, không biết là do sợ Phương Hạo Vân hay là sợ Long Thần nữa.
"Bố!"
Số 1 đi đến tát vào mồm của một người, đánh bay hàng tiền đạo của tên này đi, làm cho hắn phun ra một họng máu.
""Không muốn chết thì trả lời câu hỏi của thiếu chủ..."
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào năm người, hắn phát hiện thân thể của những người này đang run lên, trong đôi mắt có sự trốn tránh, rất là kỳ quái.
"Các người thật sự không sợ chết?" Phương Hạo Vân đi đến, khẽ động một cái, Thiên Phạt liền xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng vung lên, đầu của một người đã lăn xuống đất.
Phương Hạo Vân ra tay rất nhanh, khi cái đầu lăn được một vòng dưới đất rồi thì chổ cái cổ mới bắt đầu phun lên máu tươi.
Toàn bộ quá trình vô cùng nhanh, ít nhất là bốn người kia chưa kịp đề phòng gì, đã bị máu phun ướt cả người.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười lạnh, trong đôi mắt hiện lên sát ý mãnh liệt : "Hắn là bài học cho các người... Yên tâm đi, tốc độ của tôi nhanh lắm, các người tuyệt đối không cảm thấy đau đớn đâu"
"Mày giết bọn tao đi... bọn tao không biết gì cả" Một tên đầu trọc trong nhóm nói : "Bọn tao thật sự không biết gì cả..."
"Ra tay!"
Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, số 1 liền vọt đến trước mặt tên này, vung đao trong tay lên, chém đứt cánh tay phải của hắn, và máu tươi lập tức phun ướt sàn nhà.
Tên này kêu thảm một tiếng, sau đó muốn đập đầu tự sát, đáng tiếc là đã bị số 1 phát hiện ra, nhanh tay điểm huyệt lại, làm cho thân thể của hắn không thể cử động được, nhưng máu trên chổ tay vẫn không ngừng chảy ra.
Ba người còn lại nhìn thấy đồng đội thảm hại như vậy, rốt cục đã không nhịn được, tới tấp giơ tay lên tỏ vẻ là muốn nói cho Phương Hạo Vân biết tất cả.
Số một nghe thấy thế, liền vung đao giết chết tên cụt tay luôn.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội này nói : "Giữa ba người chỉ có một kẻ có thể sống... chỉ có người nói thật mới được tiếp tục sống sót..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ba người liền trở nên trắng bệch, và khoảng sau vài giây, ba người hầu như cùng quát lên một tiếng.
"Không cần phải gấp, từ từ nói... anh trước..." Phương Hạo Vân rất hài lòng với phản ứng của họ, đưa tay chỉ về người bên trái.
" Ngũ Gia... Ngũ Gia đang ở Lam Hải doanh địa..." Giọng nói của người này hơi run rẩy, lúc nói những lời này, hắn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về hai người bạn.
"Vậy Long Thần đâu? Có ở Lam Hải doanh địa không? Lam Hải doanh địa ở đâu?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Tôi chỉ biết có nhiêu đó!" Người này hoảng hốt nói : "Tôi thật sự chỉ biết có nhiêu đó, cầu xin cậu tha cho tôi..."
"Nói dối... anh là tôi quá thất vọng rồi..." Phương Hạo Vân cười lạnh, gật đầu bảo số 1 ra tay.
Số 1 hiểu ý, vung đao lên chặt đứt hai tay của hắn, đồng thời còn điểm huyệt của hắn lại, bắt hắn phải chịu đựng sự đau đớn.
Phương Hạo Vân mỉm cười khinh miệt, nói : "Tôi đã nói rồi, chỉ có người nói thật mới có thể sống sót, anh đã chọn nói dối, vậy cũng có nghĩa là anh đã chọn con đường chết. Đường là do anh chọn, đừng trách người khác..."
"Tôi nói.... tôi nói hết... cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống..." Người vừa lên tiếng là một gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, cầu xin : "Tôi cam đoan sẽ nói tất cả những gì mình biết, hy vọng cậu có thể giữ lời hứa, tha cho tôi một con đường. Mấy ngày nữa vợ tôi sẽ sinh, tôi không hy vọng đứa nhỏ ra đời mà không có ba..."
"Chúc mừng anh!" Phương Hạo Vân mỉm cười : "Tôi tuyên bố, anh có thể sống... Nói đi, anh biết cái gì cứ nói đi...."
"Chúng tôi đều là tâm phúc của Ngũ Gia. Bí mật của ông ta chúng tôi đều biết hết. Vì không để cho chúng tôi lộ bí mật, cho nên Ngũ Gia đã bắt người nhà chúng tôi đến Lam Hải doanh địa. Cho nên chúng tôi không dám nói. Thà rằng chịu chết, cũng phải giữ bí mật. Nếu tôi không nghĩ đến việc sắp làm ba, tôi cũng sẽ không nói..." Nói đến đây, người này nhìn người bên cạnh, nói : "Xin lỗi, vì đứa nhỏ, anh phải làm vậy..."
"Em hiểu .." Người kia cười tự giễu một cái, rồi nói : "Em biết nên làm thế nào..."
Vừa dứt lời, người này liền cắn lưỡi tự sát.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, người này cũng có tình có nghĩa, quả thật rất có ý nghĩa. Đáng tiếc, nếu bọn họ là người trong nước, Phương Hạo Vân sẽ nghĩ biện pháp đưa bọn họ về.
"Phương thiếu gia, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả... Long Thần và Ngũ Gia đều ở Lam Hải doanh địa, đó là hang ổ của bọn họ, cũng là chổ tập kết, hỏa lực rất mạnh, hơn nữa còn rất đông người. Nếu không có đội hình mạnh mẽ, cậu không thể nào tấn công nổi... Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu đường đi, cùng với sơ đồ phòng ngự mà tôi biết..."
Phương Hạo Vân cùng Thất Tinh Tài Phán sở cẩn thận kiểm tra và xem xét, xác định là không có sai, liền thả người đó ra, hy vọng ông ta có thể nhìn thấy con của mình.
Căn cứ theo lời nói của người nước Z, cái gọi là Lam Hải doanh địa ấy, thật ra chính là một căn cứ quân sự, bên trong căn cứ thậm chí còn có cả pháo phòng không, đạn đạo, hỏa lực vô cùng mạnh, người ở đây khoảng hơn năm trăm người, hơn nữa mỗi người đều là binh lính đầy kinh nghiệm.
Phương Hạo Vân nghiêm túc suy xét, quyết định hủy diệt Lam Hải doanh địa bằng bất cứ giá nào, nếu không thì hành động lần này sẽ chẳng còn ý nghĩa nào cả.
Sau khi trở về, Phương Hạo Vân đem tình huống nói cho Bạch Quý nghe, để cho ông ta và Thất Tinh Tài Phán sở cùng với những người phụ trách thảo luận phương án hành động. Sáng ngày mai sẽ bắt đầu tấn công về Lam Hải doanh địa.
Khi trở về phòng, Phương Hạo Vân cởi quần áo ra chuẩn bị đi tắm, để làm cho đầu óc tỉnh táo lại một chút, vô luận thế nào cũng phải bảo đảm số thương vong ít nhất trong lần tấn công sáng ngày mai.
Võ sĩ của bộ tộc thủ hộ, đối với Phương Hạo Vân mà nói, đó là một tài sản không thể nào đếm được, cho dù là mất một hắn cũng sẽ rất đau lòng.
Khi hắn chuẩn bị đi vào phòng tắm, thì lại thấy Hà Thanh đi ra, mái tóc của cô ướt sũng, toàn thân được quấn bởi một cái khăn tắm, hầu như có thể gọi là chấp nửa trái rồi, mà cái khăn cũng không thể che hét được phần mông vào cái đùi nữa.
Hiển nhiên là cô vừa tắm xong.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, thậm chí là còn hoài nghi mình có đi nhầm phòng hay không.
"Xin lỗi, tôi nhầm phòng..." Phương Hạo Vân bây giờ chỉ mặc một cái quần lót, hắn cười một tiếng, rồi quay đầu lại.
"Khoang đã!"
Hà Thanh nghiêng đầu, cầm cái khăn mặt trong tay, lau lau mái tóc ướt sũng của mình, xét tương đối mà nói thì trông cô có vẻ bình tĩnh hơn.
"Phương thiếu gia, đây đúng là phòng của cậu..." Hà Thanh đi đến, nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Cậu cứ đi tắm rửa đi... đi đi, nước ấm bên trong tôi vừa mới pha đó, để lâu sẽ nguội mất, cậu đi tắm đi, tôi ở đây chờ cậu..."
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi không nói gì, xoay người đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy Phương Hạo Vân đi vào, Hà Thanh lập tức thở phào một hơi, hồi nãy cô tỏ ra bình tĩnh, chứ thật ra trong lòng cô cũng đang rất loạn.
Hôm nay, đi vào phòng của Phương Hạo Vân, cô đã phải hạ quyết tâm rất lớn.
Nói trắng ra, hôm nay là cô đến hiến thân.
Làm như vậy có hai mục đích. Một là báo đáp ân cứu mạng của Phương Hạo Vân, hai là mỹ.....
Có điều, Hà Thanh cảm thấy không tin tưởng vào cái "mỹ..." ấy được, bởi vì bên cạnh Phương Hạo Vân có rất nhiều đàn bà, mà hơn nữa còn là người xinh đẹp và có năng lực, cô thật sự không biết mình có thể khiến cho Phương Hạo Vân có hứng thú hay không.
Điều duy nhất là Hà Thanh tự an ủi mình chính là cơ thể của cô vẫn trong sạch, nói chính xác hơn là tem chưa xé.
Trong phòng tắm, Phương Hạo Vân vừa tắm vừa xem xét về động cơ của Hà Thanh. Theo hắn thấy, động cơ của Hà Thanh cũng không nằm ngoài hai điểm, báo ân, mỹ nhân kế.
Có thể nói, hắn đoán chính xác rồi.
Biết rõ là mỹ nhân kế, nên Phương Hạo Vân cũng không cần phải gấp, hắn quyết định đổi khách thành chủ một phen, dùng mỹ nam kế luôn, nói không chừng có thể tìm được hành tung của SeeDs bên cạnh mình từ Hà Thanh.
Nghĩ như vậy, Phương Hạo Vân vội vàng đứng lên, dùng cái khăn quấn quanh đùi lại.
Bây giờ Hà Thanh đang thu người ngồi trên ghế, cặp mông tròn và trắng cùng với eo mảnh khảng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, trong hai núi dưới thậm chí còn có thể nhìn thấy được cái quần lót chữ T màu trắng nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Phương Hạo Vân, Hà Thanh hơi nghiêng người lại, nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên : "Phương thiếu gia, tôi đẹp không?"
"Đẹp!' Phương Hạo Vân cười gian xảo, nói : "Thượng tá Hà Thanh, cô thật sự muốn dùng mỹ nhân kế à... tôi rất vui lòng nhận... biết rõ là cái bẫy, nhưng tôi vẫn tiến vào..."
"Cậu sai rồi!"
Hà Thanh nheo mắt lại, nhìn Phương Hạo Vân một cái, ánh mắt ấy thật sự rất hấp dẫn, nói : "Tối nay tối đến đây, một là vì báo ân, hai là vì ái mộ cậu... Tôi đã hai mươi bảy rồi, mà vẫn còn là xử nữ.. trong cuộc đời của con gái có bao nhiêu lần hai mươi bảy chứ... tôi không muốn lãng phí tuổi xuân của mình. Tôi không cầu thiên trường địa cửu, chỉ mong được điều này... qua tôi nay, cậu vẫn là cậu, tôi vẫn là tôi, chúng ta vẫn sẽ không có quan hệ gì..."
Nói đến đây, Hà Thanh cười tự giễu : "Cậu không cảm thấy rằng tôi quá chủ động chứ?"
"Cô nói sao?" Phương Hạo Vân khẽ cưới, hứng thú nhìn Hà Thanh, ngồi trên ghế sofa, con mắt thỉnh thoáng lên liếc người của cô.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến một câu thành ngữ khá nổi tiếng : Tiền mất tật mang.
Lão cáo già Lã Thiên Hành này là một con yêu tinh ngàn năm, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng nếu mình có thể xúc luôn Hà Thanh, xem như là làm mất quân cờ của Lã Thiên Hành đi.
Đến lúc đó, phỏng chừng là sắc mặt của ông ta nhất định sẽ rất khó coi.
Phương Hạo Vân trừng mắt, sau đó cố ý nhích lại gần Hà Thanh, miệng hầu như đã ở sát bên vành tai của cô, nhỏ giọng nói : "Thượng tá Hà Thanh, tôi muốn dùng mỹ nam kế với cô..."
Hà Thanh nghe thấy thế, hơi bất ngờ một chút, cô cười cười, ánh mắt trở nên quyến rũ, nhìn Phương Hạo Vân hạ giọng chậm rãi nói : "Một lát nữa nhớ nhẹ nhàng một tí, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau..."
Nó xong, Hà Thanh liền ngồi sát vào bên cạnh Phương Hạo Vân, đưa tay đặt lên đùi của Phương Hạo Vân, hơn nữa còn chụp chính xác vào tiểu Hạo Vân nữa.
Hà Thanh cắn răng một cái, đưa thân thể nóng như lửa của mình dựa sát vào ngực của hắn, hơi thở của cô đã trở nên nóng rực, phà ra liên tục trên người của Phương Hạo Vân, không ngừng kích thích thần kinh của hắn.
"Thượng tá Hà Thanh, có từng hôn chưa?" Phương Hạo Vân nâng má cô lên, nhẹ giọng hỏi.
"Chưa..."Hà Thanh cắn môi nói : "Cậu là người đàn ông đầu tiên của tôi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng mở miệng, hôn xuống cái miệng nhỏ của Hà Thanh, tay kia thì chậm rãi nhấc khăn tắm của Hà Thanh lên, nắm lấy ngọn núi sung mãn rắn chắc của cô.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Hà Thanh làm việc này với đàn ông, nhưng mà cũng không xa lạ lấy, ít nhất là cô đã từng thấy trong phim rồi, nên làm thế nào trong lòng cũng rõ ràng.
Trong lúc hai người hôn môi, tay của cô cũng không nhàn rỗi, sờ vuốt lên bụng của Phương Hạo Vân, không ngừng kích thích dục vọng của hắn.
Khi mà Phương Hạo Vân cảm thấy khó có thể nhịn được nữa rồi, thì tay của Hà Thanh đã nắm vào cái tên đang mất thăng bằng bên dưới, nhẹ nhàng mà sóc nó.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn ngập mùi dục vọng.
Hà Thanh hai mươi bảy tuổi đúng thật là một oán phụ khuê phòng, thân thể của cô rất mẫn cảm, chỉ sau một hồi khiêu khích, dục vọng của cô đã dâng trào lên.
Lúc này, Hà Thanh nói là muốn báo ân, thật ra cũng chỉ là muốn lấy cớ thôi. Trên thực tế, cô đã không nhịn được rồi.
Miệng của Hà Thanh đã mở rộng ra, thở dốc, kiều mị nói : "Phương thiếu gia... ở dưới..." Sự ẩm ướt và trống rỗng đã làm cho Hà Thanh khó chịu, cô thậm chí là không tiếc xấu hổ để yêu cầu.
Sau nửa giờ khai cuộc, Phương Hạo Vân đã đè cô gái xuống, khăn tắm đã bị ném đi đâu đó từ đời nào rồi, một thân thể tinh tế hoàn mỹ như điêu khắc lập tức xuất hiện trước mặt hắn.