Chương 578: Kết nghĩa chị em.

Phương Hạo Vân gật đầu, lại lắc đầu, nói : "Đúng vậy, bà là người đàn bà có mị lực, nhưng không liên quan đến sự ngượng ngùng của tôi. Tôi chỉ nghĩ là, múa một đao trước mặt Quan Công, đúng là hơi mất mặt..."

Long Hi Phượng lắc đầu nói : "Cậu sai rồi, Nhiếp Tâm Thuật của cậu còn hơn cả tôi, nhưng mà tôi biết phương pháp phá giải. Có thể nói cho tôi biết không? Cậu học Nhiếp Tâm Thuật ở đâu thế? Theo tôi được biết, trừ đệ tử của Nam Cung thế gia ra, thì người ngoài căn bản là không có khả năng tiếp xúc với Nhiếp Tâm Thuật"

"Xin lỗi, câu hỏi này, không thể trả lời được!" Phương Hạo Vân từ chối.

"Cũng đúng, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, tôi tội gì phải hỏi tới..." Long Hi Phượng cười, nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, thật ra chúng ta cùng một loại người, cậu biết không? Tôi cũng từng nghĩ sẽ dùng Nhiếp Tâm Thuật khống chế cậu. Đáng tiếc là đã bị cậu giành trước"

Nói đến đây, Long Hi Phượng cười nói : "May là cậu đoạt trước, nếu không, nhất định sẽ bị cậu chê cười.. Phương thiếu gia, nếu cậu tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cậu tìm Long Chiến và Long Thần"

Phương Hạo Vân cười nói :" Tôi đương nhiên tin tưởng bà, phu nhân xinh đẹp như hoa, vừa nhìn là đã biết không dối gạt người rồi"

Long Hi Phượng bật cười : "Phương thiếu gia, đã lâu rồi tôi không vui vẻ như vậy, nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy rằng cả người rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng... Phưng thiếu gia, tôi hy vọng chúng ta có thể thành bạn bè. Sau khi về nước, có cơ hội cậu hãy đến Hàng Châu gặp tôi, được không?"

"Cầu còn không được!" Phương Hạo Vân nói.

Hai chai rượu vang đã nhanh chóng cạn hết, mặc kệ là Phương Hạo Vân hay Long Hi Phượng, thì cũng chẳng ai có vẻ là say cả. Đối với hai người có nội công cao như họ, uống rượu vang không khác gì uống nước lạnh, mặc kệ là uống bao nhiêu cũng không say.

"Còn uống tiếp không?" Long Hi Phượng nhìn hai chai rượu trên bàn, lễ phép hỏi.

"Không được!"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Đầu tiên nói về chuyện chính đi, chúng ta làm thế nào để tìm Long Chiến và Long Thần?"

Long Hi Phượng nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt có sự cân nhắc, sau đó chậm rãi nói : "Tôi biết một người ở phố D, nhất định có thể tìm được Long Thần. Chốc nữa tôi sẽ liên hệ sau, rồi dẫn cậu đi gặp"

Dừng lại một chút, Long Hi Phượng nói tiếp :"Phương thiếu gia, nói chuyện riêng với tôi một chút đi... chuyện Long thần, tối ngày mai tôi sẽ mang cậu đi gặp người kia, tôi nghĩ ông ta có biện pháp giúp chúng ta tìm Long Thần và Long Chiến"

Phương Hạo Vân không thể kết luận được Long Hi Phượng đang nói thật hay nói giả, nhưng bây giờ đành phải chấp nhận. Nêu không như vậy thì chuyện này khó mà tiếp tục.

"Ừ, bà nói đi, tôi cam đoan là một người nghe trung thực..." Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ ra, câu này hai chương trước hắn vừa nói xong, là nói với Hà Thanh.

Hai người đàn bà đáng thương.

"Cảm ơn!"

Dừng lại một chút, Long Hi Phượng tự cởi giày ra, để chân lên ghế, dựa nửa người lên ghế, thản nhiên nói : "Phương thiếu gia, cậu có cảm thấy trên đời này có tình yêu chân chính không?"

Giống như Hà Thanh, bà cũng hỏi về vấn đề tình yêu.

Cảnh ngộ của hai người này dường như có vẻ tương tự.

"Đương nhiên là có!"

Làm một người từng trải, đối với vấn đề này, Phương Hạo Vân có quyền lên tiếng. Bên cạnh hắn tuy rằng có nhiều người đàn bà, nhưng mà mỗi người đều yêu hắn. Đồng thời, hắn cũng yêu những người đó.

"Hi hi!"

Long Hi Phượng cười híp mắt, nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Tôi quên mất, cậu là đại tình thánh mà... đáng tiếc, tình huống giống như cậu, tôi không thấy được nhiều. Ít nhất, người tôi yêu không thể cho tôi tình yêu chân chính. Đương nhiên, bởi vì hắn chết sớm.... nhưng mà, tôi cúi đầu cẩn thận suy nghĩ lại, cho dù hắn không chết, cho dù hắn vẫn sớm, thì hắn cũng chưa chắc đã cho tôi tình yêu chân chính.... hạnh phúc chân chính"

Nói đến đây, Long Hi Phượng hỏi : "Phương thiếu gia, cậu nói cho tôi biết đi, cái gì là hạnh phúc? Hạnh phúc là cái gì?"

"Hạnh phúc là cái gì, tôi cũng không biết... trên thực tế, tôi đang tìm hiểu câu trả lời. Đáng tiếc, cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra..."Nói đến đây, Phương Hạo Vân thở dài một tiếng : "Thật ra câu hỏi này vốn không có một câu trả lời nhất định, trong mắt một trăm người, có một trăm hạnh phúc. Hạnh phúc có lẽ nằm ngay trong lòng người..."

"Phương thiếu gia, cậu có từng yêu chưa?"

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nói : "Rồi!

Nói đến câu hỏi này, lại chạm vào vết thương của hắn, hắn lại nhớ về Đinh Tuyết Nhu, suốt sáu năm qua, sáu năm đầy đau khổ.

Cũng bởi vì yêu quá nhiều, cho nên vận mệnh của hắn đã thay đổi một cách đột ngột.

Dừng lại một chút, hắn thản nhiên nói : "Từng rồi, bởi vì gia tộc cản trở, làm hại tôi và người ấy tách ra... có điều trời thương người hiền, chúng tôi đã đến lại với nhau!"

"Haha!"

Long Hi Phượng nghe thấy thế, lập tức bật cười. Tình yêu của Phương Hạo Vân sao có chổ tương tự với bà. Nhưng mà Phương Hạo Vân may mắn hơn, sau khi chia xa, bọn họ lại có thể đến với nhau. Nhưng người yêu của bà thì lại bị Long gia giết hại tàn nhẫn, đoạn tuyệt tất cả ý niệm trong đầu.

"Vì sao phu nhân lại cười?" Phương Hạo Vân hỏi.

Ánh mắt của Long Hi Phượng đột nhiên trở nên bình tĩnh, ánh mắt của bà mang một vẻ thản nhiên : "Phương thiếu gia, chuyện của cậu có chổ tương tự với tôi. Nhưng cậu may mắn hơn tôi.. " Khó có cơ hội, Long Hi Phượng liền đem chuyện tình yêu của mình kể cho Phương Hạo Vân nghe, nói đến chổ đau lòng, bà thậm chí còn rơi lệ.

Phương Hạo Vân lẳng lặng lắng nghe, sau đó thở dài, chậm rãi nói : "Thật ra sinh ra trong một gia đình giàu có, chưa chắc đã có phúc..."

Long Hi Phượng cười khổ : "Cậu nói đúng, nhưng, sinh ra ở đâu, cũng không phải do chúng ta quyết định"

Nói đến đây, trong mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia khác thường, nhìn Phương Hạo Vân, hỏi : "Hạo Vân, cậu có cảm thấy tôi là một người đàn bà tồi tệ không? Ngay cả người nhà của mình cũng không buông tha"

"Không!"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Là bọn họ phụ bà trước..."

Long Hi Phượng cười tự giễu :"Có lẽ trong mắt người ngoài, tôi là một bà điên, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi không điên. Người nhà họ Long mới là kẻ điên, bọn họ vọng tưởng rằng có thể dùng đám cưới để có sự hỗ trợ. Nhưng mà khi bọn họ xảy ra chuyện, không ai giúp đỡ được bọn họ... đây là báo ứng"

"Nhân quả luân hồi, báo ứng bất sảng..."

Long Hi Phượng nhẹ giọng nói ; "Chỉ khi nào người nhà họ Long chết hết, thì mới có thể bù đắp những lỗi lầm mà bọn họ gây ra cho tôi... Phương thiếu gia, tôi muốn làm giao dịch với cậu. Đầu của Long Chiến và Long Thần, cậu giao cho tôi chém. Sau khi thành công, tôi sẽ cảm ơn cậu, mặc kệ cậu muốn cái gì, tôi cũng sẽ không từ chối..."

Phương Hạo Vân cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói : "Yêu cầu này không có gì quá đáng, đương nhiên là có thể.... Tôi chỉ muốn Long Chiến và Long Thần chết. Về phần ai chặt đầu họ, đối với tôi mà nói cũng không quan trọng"

"Nhưng đối với tôi mà nói, nó lại rất quan trọng!"

Long Hi Phượng đứng dậy, đi đến bên cạnh Phương Hạo Vân, ngồi xuống, một mùi thơm giống hoa lài thản nhiên xộc vào mũi hắn, bà cười nói : "Phương thiếu gia, hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ... Nếu có thể, tôi hy vọng nhận cậu làm em nuôi..."

"Em nuôi?" Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, không biết trong hồ lô của người đàn bà này có bán thuốc gì, lại còn chơi trò nhận người thân nữa.

Long Hi Phượng nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Như thế nào? Cậu không muốn à?? Có phải ghét tôi là người họ Long không? Hay là chê tôi là quả phụ?"

Phương Hạo Vân thoáng giật mình, khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Long Hi Phượng nói :" Phu nhân hiểu lầ ý của tôi rồi, tôi chỉ cảm thấy rằng mình trèo cao không nổi..."

"Phưng thiếu gia, cậu nói lời này có vẻ dối trá quá. Phương đại thiếu gia Hoa Hải, bây giờ đã là một danh hiệu nổi tiếng trong nước. Nếu nói về trèo cao không nổi, phải là do tôi nói mới đúng" Long Hi Phượng nói : "Hay là cậu thật sự không muốn kết nghĩa với tôi?"

Long Hi Phượng đã nói đến mức này rồi, Phương Hạo Vân thật sự không thể nói thêm gì, đành phải gật đầu.

"Được rồi, nếu phu nhân không chê, thì chúng ta kết nghĩa chị em đi..."

"Cảm ơn!" Trong đôi mắt của Long Hi Phượng xuất hiện một chút nước, dường như có vẻ cảm động rơi nước mắt vậy. Thậm chí còn đứng dậy làm thế đáp tạ Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân vẫn không nhận ra được cái nào là thật tình, cái nào là ý giả.

Có điều cũng không sao cả, chân thật cũng tốt, giả dối cũng tốt, đối với Phương Hạo Vân mà nói, hắn hoàn toàn coi như đang diễn trò thôi.

Lúc rời khỏi biệt thự, hai người hẹn chiều ngày mai gặp lại. Đến lúc đó Long Hi Phượng sẽ dẫn Phương Hạo Vân đi gặp một người.

Mà người này, có thể giúp bọn họ tìm được Long Chiến và Long Thần.

Lúc Phương Hạo Vân đi ra ngoài, Long Hi Phượng gọi hắn lại, hỏi : "Hạo Vân, Bách Hợp và người của cô ta là do em giết?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hơi nghiêng đầu lại cười nói : "Chị Phương, tin tức của chị quả nhiên rất nhạy, có điều, Bách Hợp không phải do em giết... tự cô ta bị hù chết"

"Haha!" Long Hi Phượng cười thản nhiên : "Lý luận rất hay, Hạo Vân, nói cho chị biết, em là ác ma hay thiên sứ?"

"Em không biết!"

Phương Hạo Vân nói : "Đối với bạn, em có thể là thiên sứ, nhưng đối với kẻ địch của em, bọn họ nhất định sẽ cho rằng em là ác ma....'

"Ác ma hay thiên sứ, hoàn toàn là do đối phương quyết định!" Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền bước đi.

Lúc đi ra ngoài, thời tiết đã bắt đầu chuyển, mưa sắp đến rồi, vốn là buổi chiều nắng vàng,nhưng lại trở nên u ám, giống như là ban đêm vậy.

Mây đen kéo bít trời, tiếng sấm rền vang, Phương Hạo Vân từ chối cái dù của người bảo vệ, bước đi ra ngoài. Người bảo vệ kia căng mắt ra mà nhìn, giọt mưa căn bản là không thể chạm vào người hắn.

Nhìn thấy tình cảnh này, người bảo vệ cũng không kinh ngạc nhiều, bởi vì bọn họ đều là võ sĩ của Nam Cung thế gia, bọn họ rất rõ ràng, người luyện nội công đến một trình độ nhất định có thể giống như Phương Hạo Vân, đi dưới mưa mà không ướt một giọt cũng không phải là chuyện hiếm có. Vả lại trong Nam Cung thế gia cũng có nhiều người đã luyện đến trình độ này.

Trên một sườn núi cách biệt thự không xa, có một người đàn ông trung niên tay cầm kiếm dài, sắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng đứng đó, dường như đang đợi một người. Những giọt nước mưa rơi xuống, làm ướt đẫm đầu tóc quần áo của ông ta, nhưng ông ta không quan tâm.

Phương Hạo Vân đang đi trên đường không ngừng suy nghĩ, cái gọi là người chị kết nghĩa này cũng thật là keo kiệt, không giữ mình lại ngủ một đêm gì hết.

Từ chổ này mà về khách sạn của Hà Thanh, ít nhất cũng phải lết một tiếng rưỡi.

Đột nhiên, hắn cảm thấy trong mưa truyền đến một luồng sát khí mãnh liệt.

Hơn nữa, sát khí này hắn vô cùng quen thuộc, nếu hắn đoán không sai, thì cái khí này đến từ Nam Cung thế gia.

Bởi vì cái khí này, hắn vừa được thể nghiệm trên người của Tiểu Đao, lão Lang.

"Chẳng lẽ là sát thủ do Long Hi Phượng an bài?" Phương Hạo Vân vừa đi vừa nghĩ.

"Không có khả năng..." Rất nhanh, Phương Hạo Vân đã phủ định suy nghĩ của mình, Long Hi Phượng tuy rằng là một bà điên, nhưng vẫn chưa điên đến mức làm loại chuyện nhàm chán này. Sau khi dùng Đà Ông để thử xong, có lẽ là tạm thời hết hy vọng rồi.

Lui một bước mà nói, cho dù Long Hi Phượng thật sự có năng lực giết chết Phương Hạo Vân, thì tin rằng bà cũng không làm như vậy. Bà biết rõ, sau lưng Phương Hạo Vân là cơ quan quốc gia, Nam Cung thế gia cho dù mạnh, cho dù trâu bò, tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của cơ quan quốc gia.

Nếu không phải là trở mặt liều mạng, thì chắc chắn là một chuyện khác.

Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang suy nghĩ, thì hắn đã tiếp cận luồng sát khí ấy. Sườn núi nhỏ phía trước ấy, chung quanh không có ánh sáng, cho nên mặc dù thị lực của Phương Hạo Vân rất tốt, cũng không thể nào nhìn rõ được dung mạo của đối phương, có điều nhìn quần áo thì có thể đoán ra, đối phương là đàn ông.

Mang theo sự tò mò, Phương Hạo Vân phi thân lên sườn núi. Lúc này, hắn đã nhìn rõ hơn, là một người đàn ông hơn ba mươi, toàn thân đã ướt đẫm nước mưa rồi, trong tay đang nắm chặt một thanh kiếm chỉ về hướng mình. Trong con mắt của ông ta đầy sát khí, sắc mặt giống như tảng băng vậy.