Chương 559: Lũ đến miếu long vương.

Nhiếp Phi tức giận mắng : "Anh câm miệng lại cho tôi... tôi làm vậy là vì cái gì, còn không phải hy vọng chúng ta có thể chơi vui vẻ sao. Anh đúng là vô dụng"

Mấy lời này làm cho Lý Cường rất là buồn bực.

Vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế mà kết quả lại bị chửi. Hắn làm sao mà không muốn hét lớn một tiếng, đuổi hết đám người xấu này đi, giải cứu công chúa của mình. Nhưng mà con dao nhỏ kia quả thật có chất lượng, làm cho hắn hoảng.

"Thằng nhóc, mày dám lại đây, tụi tao sẽ thả nó ra..." Gã dẫn đầu dường như cũng đã nổi lòng trêu chọc lên rồi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người của Lý Cường. Còn Lý Cường thì nhìn con dao kia, cuối cùng vẫn lựa chọn lui bước.

Sinh mạng rất đáng quý, hắn không muốn vì cái còi của mình mà trả giá lớn, cần phải giữ mạng trước, thì sau này mới có cái để hưởng thụ.

"Đồ vô dụng!"

Nhiếp Phi đột nhiên phát hiện ra ánh mắt của mình thật quá kém, tại sao lại tìm một tên vô dụng như vậy nhĩ? Bây giờ đã phát hiện ra được bộ mặt thật của hắn rồi thì đừng hòng.

"Anh Hạo Vân, anh đi ra đi... đừng để Phi Phi chịu khổ nữa..." Hàn Tuyết Nhi đẩy nhẹ Phương Hạo Vân một cái, hy vọng hắn có thể đi làm anh hùng.

Tuy rằng trong lòng không vui vì cô không phải là mỹ nhân, nhưng dù sao thì cũng không thể để bạn tốt chịu khổ được.

Phương Hạo Vân hiểu ý, cười thản nhiên, đứng dậy nói : "Buông cô bé ra, cô bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện... các người muốn gì thì cứ hướng đến tôi..."

Nhìn thấy anh hùng chờ mong rốt cục đã xuất hiện, Nhiếp Phi lập tức làm ra vẻ đáng yêu, hô lên : "Anh Hạo Vân, mau đến cứu em... anh giúp em đánh chết đám người xấu bắt nạt em đi. Em biết anh nhất định sẽ không làm cho em thất vọng, đúng không?"

"Lại bắt đầu điên..." Hàn Tuyết Nhi cảm thấy rằng cô bạn của mình đúng là không thể cứu được nữa rồi, trong hoàn cảnh như vậy mà còn có thể mê trai được nữa, đủ để xưng là mê trai siêu cấp rồi.

"Im mồm!"

Gã cầm đầu cười lạnh nói : "Nói mày không im lặng, tao sẽ cho anh em lên lột hết đồ của mày..."

Lời này quả nhiên dùng được, Nhiếp Phi vội vàng ngậm miệng lại, vẻ mặt thất kinh.

"Cặn bã!"

Khóe miệng của Phương Hạo Vân xuất hiện một nụ cười tà ác, nói : "Nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi... bọn mày thật quá đáng..."Nói xong, thân hình của Phương Hạo Vân nhoáng lên, liền xuất hiện trước mặt gã cầm đầu, ra tay như điện, tát cho hắn ta một cái, đồng thời còn giật lấy Nhiếp Phi trong tay hắn, sau đó trở về bên cạnh Hàn Tuyết Nhi.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Ở đây, mặc kệ là ai cũng không thấy rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào.

Nhất là cái tên đang giữ lấy Nhiếp Phi, hắn nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Nhiếp Phi khẽ vuốt ngực, và càng thêm si mê với Phương Hạo Vân, tuy rằng cô bé không nhìn rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào, nhưng mà quá trình này còn phấn khích hơn cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mà bé tưởng tượng.

Lý Cường thấy chuyện đã giải quyết, lấy dũng khí nói : "Còn chưa chịu cút... muốn bị đòn à" Nói xong còn giơ nắm tay lên với mấy người này, có vẻ rất buồn cười.

"Các anh em, lên cho tao..." Từ khi ra đường đến giờ, cái gã dẫn đầu còn chưa bị nhục nhã đến như vậy, hắn vung tay lên, và năm sáu tên đàn em liền lao đến.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, thân hình giống như tia chớp, vung tay lên với đám người này. Những tiếng bốp bốp vang lên liên tục, và cả đám người đều bị đánh cho bầm dập mặt mũi.

"Mày chờ đó, tao kêu lão đại tao đến..." Gã dẫn đầu dường như cũng ý thức sự tầm quan trọng của vấn đề, có điều hắn không muốn từ bỏ như vậy, nổi giận xông ra ngoài.

"Tao cũng muốn nhìn xem lão đại của mày thế nào, bình thường dạy dỗ đám cặn bã bọn mày ra sao..." Phương Hạo Vân không dám chửi hắc đạo, vì cái này giống như là quạ đen cười gấu đen vậy. Bởi vì công ty bảo an Đằng Phi của hắn cũng là hắc đạo. Chẳng qua, hắn làm việc luôn tuân thủ theo một quy tắc nhất định, không chạm đến giới hạn. Không có chuyện gì thì hắn tuyệt đối không làm, Giống như hôm nay, bắt nạt một đứa nhỏ, hắn tuyệt đối không làm.

Vốn hắn cũng không muốn gây chuyện.

Nhưng mà bây giờ hắn thật sự muốn dạy dỗ mấy tên cặn bã xã hội này.

"Anh Hạo Vân thật tốt!" Hàn Tuyết Nhi đắc ý nói, vẻ mặt rất hạnh phúc.

Mà Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa đang nhìn hắn bằng cặp mắt sùng bái. Hai người đã từng thấy nam sinh đánh nhau, nhưng mà phấn khích như thế này thì mới lần đầu gặp.

Hai người không nhìn thấy rõ thế nào, nhưng mà vẫn cảm thấy rất phấn khích, rất đã ghiền.

"Anh ấy là một người đàn ông mang đến cảm giác an toàn..." Nhiếp Phi thầm nghĩ.

"Là một người đàn ông có mị lực..." Trương Hoa Hoa thầm nghĩ.

Hàn Tuyết Nhi thì bình thản hơn nhiều, bởi vì cái cô đã thấy còn kinh khủng hơn nhiều. Chuyện hôm nay chỉ là bình thường thôi.

Lý Cường vội vàng ngồi xuống, hắn cũng không phải đồ ngốc, thằng mặt trắng này không phải kẻ thường, tốc độ kia còn nhanh hơn cả cương thi nữa.

Nhìn Phương Hạo Vân, trong đầu hắn liền chợt nhớ về cương thi siêu cấp Huống Thiên Hữu.

Nghĩ đến đây, Lý Cường rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà. Hắn thậm chí còn sờ sờ cổ theo bản năng, để bảo đảm là mình không bị cắn.

Cương thi bất tử bất diệt, nhưng hầu như không ai muốn làm cương thi cả. Cả giá của sự trường sinh mà quá lớn, rất ít người có thể chấp nhận được

Văn Huy thì âm thầm kinh hãi, đại hiệp trong truyền thuyết, hắn rốt cục đã gặp một người. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng, mình có nên nhân cơ hội này bái sư không.

Đúng lúc này, mấy người bị đánh kia đã kéo đến, nghe tiếng ồn ào, cũng biết ít nhất là mười mấy người.

Rất nhanh, đám người xông vào, dẫn đầu là một người miệng ngậm xì gà, mặc áo màu đen, cổ áo dựng thẳng, lại còn mang mắt kính đen nữa, rất có phong phạm của Tiểu Mã ca. Chỉ là bên cạnh hắn còn ôm thêm một cô gái nữa, dung mạo của cô ta không tồi, chỉ là cách ăn mặc hơi kém, phỏng chừng cũng không phải thứ tốt.

"Ai dám to gan động vào người của tao..." Người nọ lên tiếng, giọng nói làm cho Phương Hạo Vân cảm thấy rất quen thuộc, ừ, không sai, vô cùng quen thuộc.

"Là tôi!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói một câu.

Người nọ lấy kính đen xuống, lập tức cười làm lành một tiếng; "Haha, lũ đến miếu long vương, thật sự là người một nhà không biết người một nhà... hiểu lầm, hiểu lầm..."

Thấy người này lấy kính đen xuống, Phương Hạo Vân lập tức trợn tròn mắt, hèn chi giọng nói này quen thuộc quá, thì ra chính là lão đại Vương Thế Phi có phong phạm giống Tiểu Mã ca đây mà. Có điều Phương Hạo Vân rất kỳ quái, đám người bên cạnh Vương Thế Phi rất xa lạ, hắn không biết một ai cả.

Phương Hạo Vân phỏng chừng đám người này không phải của công ty bảo an. Tại vì nhân viên của công ty bảo an thì không có tố chất thấp như vậy được.

Khi khai trương công ty bảo an Đằng Phi đã từng nói rằng, mặc dù làm hắc đạo, nhưng chúng ta cũng phải làm hắc đạo có tố chất.

Đám người trước mắt này, căn bản không có chút tố chất gì. Cũng không biết tại sao lại đi chung với Vương Thế Phi.

Nhìn thấy phong cách của Vương Thế Phi như vậy, mặc kệ là Nhiếp Phi, hay Trương Hoa Hoa, Văn Huy đều cảm thấy sợ.

Hàn Tuyết Nhi thì biết Vương Thế Phi, đồng thời cũng biết Vương Thế Phi là người của anh Hạo Vân, trong lòng đương nhiên không e ngại gì. Ngược lại, cô còn hứng thú đánh giá cô gái bên cạnh Vương Thế Phi : "Trang điểm đậm quá... giống như chui ra từ trong cái hang nào vậy..."

Vương Thế Phi nghe thấy thế, lập tức nhìn cô gái trong lòng, sau đó lại nhìn Hàn Tuyết Nhi, Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa, lập tức cảm thấy Hàn Tuyết Nhi đánh giá rất đúng.

"Cút!'

Khẽ quát một tiếng, Vương Thế Phi liền đẩy cô gái ra.

Cô gái xinh đẹp kia lập tức giống như một con gà con sợ diều hâu vậy, vội vàng rời khỏi phòng.

Những kẻ đi theo Vương Thế Phi cũng đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi đại ca còn bảo là cô ta xinh đẹp, nhưng... chỉ nghe nói đàn bà trở mặt nhanh thôi, không ngờ rằng đàn ông cũng có thể đạt được tốc độ trở mặt này, quả thật đúng là trùm.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người không khỏi cẩn thận, hy vọng không bị đại ca tìm ra tật xấu gì.

"Tiếp tục đi... mọi người tiếp tục đi... Hoàng Hà đại hợp xuống, nghe rất hay, tôi vốn tưởng rằng ai đó đang luyện giọng, mọi người tiếp tục đi..." Vương Thế Phi cười gượng vài tiếng, sau đó nhìn Phương Hạo Vân một cách mờ ám. Người ta nói mình đã phong lưu rồi, nhưng so với Phương thiếu gia thì chẳng tính là gì.

Hắn phong lưu, chỉ tìm loại đã trưởng thành.

Còn Phương thiếu gia thì tìm Loli, tuy rằng dáng người không có gì nóng bỏng, nhưng mà đúng là có mùi vị khác.

Hơn nữa, xã hội này bắt đầu biến thái rồi, có rất nhiều ông già bắt đầu tìm kiếm Loli mà chơi. Nhất là mấy lão quan già, luôn thích tìm của mới lạ, bởi vậy có thể thấy được, phong trào Loli đang thịnh hành.

"Nhìn cái gì... tôi chỉ đi theo Tuyết Nhi mà thôi, hai người kia là bạn học của Tuyết Nhi..." Phương Hạo Vân dường như cũng cảm nhận được ý nghĩa trong nụ cười của Vương Thế Phi, vội vàng giải thích một câu. Hắn không muốn người ta hiểu lầm hắn là cầm thú.

Vương Thế Phi ho khan hai tiếng, cười nói : "Tôi cũng không có nói gì..."

Dừng lại một chút, Vương Thế Phi nghiêm mặt nói ; "Hay là tôi gia nhập với các người?"

Đám người bị đánh đều ngẩn ra, cái gì thế này? Đây là lão đại của Kim Bích Huy Hoàng sao? Tại sao lại khách khí với người ta thế?'

Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn hắn : "Chúng tôi hát với nhau, anh đến rống để làm gì?"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, gã dẫn đầu khi nãy liền không nhịn được, như vậy rất không nể mặt lão đại. Trong lòng giận dữ, hắn liền bước ra, tính ra mặt giùm cho lão đại.

"Muốn chết!" Hắn cầm dao đâm về hướng Phương Hạo Vân.

"Dừng tay!" Vương Thế Phi thấy tiểu đệ ra tay đâm về hướng Phương Hạo Vân, cái này không phải là giỡn mặt trên đầu thái tuế sao?

Không kịp suy nghĩ, Vương Thế Phi vọt đến, đá một cái lên mông của tên này, làm cho hắn ngã xuống.

Sau đó, Vương Thế Phi liền nói lớn : "Bọn mày đúng là cái thứ mắt mù vô liêm sỉ, bọn mày biết đây là ai không? Anh ấy là lão đại của tao, lão đại của lão đại Phương Hạo Vân Phương thiếu gia..."

Lời này vừa nói ra, tim của đám người này như muốn rớt ra ngoài, thầm nghĩ, tiêu rồi, lần này thật sự tiêu rồi, tự nhiên đi gây chuyện với lão đại của đại ca.

Nhất là cái tên đang quỳ dưới đất, ngay cả tâm chết cũng đã có rồi, sớm biết như thì đã im lặng rồi, còn ra mặt cái gì.

Hôm nay tốt rồi, đắc tội với lão đại của đại ca, không biết còn sống trở về không.

"Anh là lão đại?" Nhiếp Phi nhanh chóng phản ứng, hưng phấn nhìn Phương Hạo Vân : "Lão đại, anh nhận em làm thiếp đệ đi? Về sau em sẽ đi theo anh..."

"Xin lỗi, chúng tôi không nhận tiểu thái muội!" Phương Hạo Vân lắc đầu.

"Ầm ĩ cái con mẹ gì, bọn mày ở đây tranh cãi cái đíu gì thế, làm ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của bọn tao.... đợt mẹ, xin lỗi bố ngay, nếu không bố đập chết mẹ tụi mày" Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện thêm một người, thì ra là khách ở sát bên phòng của Phương Hạo Vân. Nhìn trên người hắn kìa, bên trái xâm hình Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, nhìn là biết côn đồ rồi.

"Cái này là lão đại nhà ai vậy?" Hôm nay Nhiếp Phi được thấy nhiều chuyện, những chuyện trước kia chỉ thấy trong phim đã được gặp ngoài đời.

Hàn Tuyết Nhi nhếch miệng, nhẹ giọng nói : "Đây chỉ là một tên côn đồ thôi, chứ lão đại cái gì..."

"Vì sao?' Nhiếp Phi tò mò hỏi.

"Rất đơn giản... thời đại tiến bộ, hắc đạo cũng tiến bộ. Xã hội đen bây giờ đều mặc đồ tây đi giày da, cách ăn mặc rất là lịch sự, còn nhìn đám người này đi, vừa nhìn là biết đám du côn đầu đường xó chợ rồi. Làm sao mà có khí chất của xã hội đen?" Hàn Tuyết Nhi giải thích giống như là mình đầy kinh nghiệm.

Nhiếp Phi nghe thấy thế, nhìn nhìn Phương Hạo Vân hào hoa phong nhã, gật đầu đồng ý : "Ừ, cậu nói cũng đúng, bọn họ quả nhiên rất giống côn đồ"