Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không đúng, Hàn Sơn đã đồng ý với mình là không đem thân phận của mình nói ra. Hàn Sơn là người giữ chữ tín, nếu đã đồng ý, tuyệt không đổi ý.
"Quên đi, không nghĩ nữa..." Phương Hạo Vân không phải là loại người xét nét, chuyện không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Lấy chuyện này mà nói, nguyên nhân căn bản không quan trọng
Quan trọng nhất chính là kết quả.
Quan trọng thứ hai chính là thái độ của Tần Tú Văn đối với hắn.
"Ừ, con ăn nhiều một chút, bây giờ dì cũng ăn..." Tần Tú Văn dường như cũng ý thức được việc nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, vội vàng cầm một miếng dưa hấu lên.
Phương Hạo Vân vừa ăn vừa hỏi : "Tuyết Nhi đi học về chưa? Sao không thấy đâu hết vậy? Mấy ngày nay em nó có khỏe không?"
Tần Tú Văn buông miếng dưa xuống, dùng tay lau khóe miệng một chút, nói : "Tuyết Nhi ra ngoài với ba nó rồi, có thể sẽ về nhanh thôi..."
Nói đến đây, trên mặt của Tần Tú Văn liền lộ vẻ xin lỗi : "Hạo Vân, chuyện ngày đó, thật xin lỗi. Là dì xúc động, hy vọng con không để ý"
"Dì, dì nói quá lời rồi... làm ba mẹ, có phản ứng như vậy cũng không kỳ quái. Có điều, con đề nghị với dì, về sau nên nói chuyện với em Tuyết Nhi nhiều một chút" Phương Hạo Vân nói : "Tuyết Nhi bây giờ đang trong giai đoạn phát triển, cần có người nói chuyện tâm sự. Nếu như dì cứ mở miệng ra là trách với mắng, thì chỉ có kết quả ngược lại, đẩy em nó vào tuyệt cảnh..."
"Ừ, con nói đúng, ba nó cũng đã nói chuyện với dì, dì cũng ý thức được sai lầm của minh... Hạo Vân, dì muốn cầu con một việc, con đồng ý với dì đi, tiếp tục dạy kèm cho Tuyết Nhi nhé?' Tần Tú Văn thành khẩn nói.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nói : "Được rồi... con và Tuyết Nhi là bạn tốt, con sẽ giúp em nó. Hơn nữa, lúc chị Thanh Thanh đi, cũng đã nhờ con chăm sóc cho Tuyết nhi... cho nên, về công hay tư, con đều phải chăm sóc cho Tuyết Nhi cả. Dì cứ yên tâm đi"
Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến Trần Thanh Thanh, Tần Tú Văn vội hỏi : "Hạo Vân, Thanh Thanh có tin tức gì không? Nó bây giờ thế nào?"
Phương Hạo Vân cười nói : "Dì yên tâm, chị Thanh Thanh rất tốt, lần trước bọn con đã nói chuyện với nhau rồi, chị ấy còn gửi lời hỏi thăm dì"
"Cái này thì tốt rồi, có thể liên hệ là tốt rồi" Khóe miệng Tần Tú Văn lộ ra một nụ cười.
"Hạo Vân, dì có thể hỏi một câu riêng tư được không?" Tần Tú Văn đột nhiên đổi đề tài, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Hỏi đi..."
Tần Tú Văn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói : "Hạo Vân, con thành thật với dì đi, bên cạnh con có nhiều người như vậy, sau này con tính như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền biết ý của bà.
Xem tình huống bây giờ, hơn phân nửa là bà đã bị Hàn Sơn khuyên rồi, muốn giao Tuyết Nhi cho mình.
Phương Hạo Vân không biết nên khóc, hay là nên cười.
Suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân quyết định thành thật ; "Dì, dì không phải là người thứ nhất hỏi con vấn đề này. Có điều đáp án của con chỉ có một, cũng là duy nhất. Con nói ra, có lẽ dì không tin. Con rất thật lòng với mọi người, không có gì bất công. mọi người đều có thể nhận được tình yêu giống nhu nhau, đầy đủ giống như nhau..."
Tần Tú Văn nghe thấy thế, gật đầu, tiếp tục hỏi : "Hạo Vân, dì hỏi con thêm một câu nữa, vì sao con lại tìm nhiều đàn bà như vậy?"
Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói :"Câu hỏi này, con không biết nên trả lời dì thế nào. Bởi vì, trên cơ bản, họ đều tìm đến con, chứ con không đi tìm. Đương nhiên, có thể ở cùng nhau, đã nói lên rằng bọn con có tình có duyên, huống hồ, con có năng lực làm cho mọi người hạnh phúc..."
"Ý của con là hạnh phúc về mặt tiền bạc sao?' Tần Tú Văn suy nghĩ một chút, rồi nói :: "Thể lực của đàn ông dù sao cũng có hạn, con có nhiều phụ nữ như vậy, con có bảo đảm là không để cho những người này sống quả hay không?"
"Cái này..."
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, Tần Tú Văn cũng thật là, câu hỏi như vậy mà cũng có thể hỏi được, đúng là bội phục, bội phục.
Câu hỏi của Tần Tú Văn, nói trắng ra là, Phương Hạo Vân có thể đồng thời thỏa mãn nhiều người phụ nữ như vậy hay không.
Theo lý thuyết mà nói, đồng thời thỏa mãn năm sáu người phụ nữ, đúng là không có người đàn ông nào làm được. Nhưng mà trên thực tế, Phương Hạo Vân có thể làm được điều đó.
Từ sau khi hắn đả thông Nhâm Đốc hai mạch, hắn đã không còn là người thường. Thân thể của hắn, thể lực của hắn đều đã được cải tạo.
Đừng nói là năm sáu người, gấp đôi thì hắn vẫn có thể thỏa mãn được.
"Không thành vấn đề!"
Nếu người ta đã hỏi, Phương Hạo Vân đành phải trả lời.
Tần Tú Văn nghe thấy thế, hài lòng gật đầu. Có điều trên mặt đã ửng đỏ rồi. Hiển nhiên bà cũng biết câu hỏi của mình hơi quá... Nhưng mà vì hạnh phúc của con gái, bà không thể không thận trọng.
Tần Tú Văn là người từng trải, bà rất rõ hạnh phúc của đàn bà là gì. Hạnh phúc thật sự phải có tình và có dục. Vui vẻ về tinh thần, cam đoan về vật chất, và thỏa mãn về tình dục.
Ba điều kiện này, không thể thiếu một cái.
"Anh Hạo Vân, anh đã đến rồi... Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?' Đúng lúc này, Hàn Sơn và Hàn Tuyết Nhi đã dạo phố trở về. Nhìn thấy mẹ va anh Hạo Vân nói chuyện vui vẻ, băn khoăn và lo lắng trong lòng Hàn Tuyết Nhi liền không còn.
"Tuyết Nhi, con về đúng lúc lắm, con nói chuyện với Hạo Vân đi, mẹ và ba thu xếp cơm chiều...Ăn cơm xong rồi hai đứa đi chơi đi..." Tần Tú Văn cười nói.
"Dạ..." Hàn Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu.
Hàn Sơn nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt có ý : Hạo Vân, Tuyết Nhi giao cho con. Sau đó, ông liền theo Tần Tú Văn vào bếp.
Đợi khi Hàn Sơn và Tần Tú Văn đi rồi, Phương Hạo Vân cười hỏi : "Tuyết Nhi, mẹ của em đúng là thay đổi rất nhiều, ngày đó sau khi anh đi, bà có trách em không?"
"Không có!"
Hàn Tuyết Nhi cười nói : "Ngày đó, sau khi anh đi, ba liền nói chuyện với mẹ, sau đó hai người cãi nhau, hơn nữa mẹ còn ném rất nhiều đồ. Lúc ấy em rất sợ, em vốn định gọi cho anh đến để khuyên, nhưng mà lại sợ anh không vui. Ai mà ngờ ngày hôm sau thức dậy, thấy bọn họ lại bình thường, cười cười nói nói, giống như là chưa từng cãi nhau vậy..."
"Vợ chồng là như vậy đó, dưới giường cãi nhau lên giường hợp..." Phương Hạo Vân cười nói một câu.
"Anh Hạo Vân, anh nói chúng ta có cơ hội làm vợ chồng không?" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thiếu chút nữa phun miếng dưa hấu trong miệng ra. Đúng là... đúng là... mẹ nào con đó. Nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Tần Tú Văn, Phương Hạo Vân liền cảm thấy rằng Hàn Tuyết Nhi được thừa kế tất cả từ mẹ.
"Haha..."
Thấy Phương Hạo Vân kinh ngạc, Hàn Tuyết Nhi lập tức cười nói : "Làm gì mà căng thẳng quá vậy, anh không hiểu à, người ta chỉ nói giỡn với anh thôi"
Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi nói thêm : "Anh Hạo Vân, tối nay em ra ngoài đi chơi với hai chị em, anh đi với em nhé?"
"Cái này... không được đâu, em đi chơi với bạn, anh đi theo làm gì?" Phương Hạo Vân nói.
"Không sao cả!" Hàn Tuyết Nhi giải thích : "Mấy người đó cũng mang con trai theo mà, không có gì đáng ngại..."
"Bạn trai?"
"Không phải!" Hàn Tuyết Nhi cười : "Người mà hai đứa mang theo cũng giống như anh, đều là dạy kèm"
"Dạy kèm?" Phương Hạo Vân giật mình nói.
"Đúng vậy, một người tên là Nhiếp Phi, người kia tên là Trương Hoa Hoa, đều bằng tuổi em. Hai người đều có người dạy kèm đẹp trai cả, trước đó vài ngày hai người này còn khoe khoang trước mặt em. Anh Hạo Vân, hôm nay anh nhất định phải đồng ý với em, em muốn cho hai người đó nhìn thấy, cái gì mới gọi là đẹp trai thật sự" Hàn Tuyết Nhi hưng phấn nói.
Phương Hạo Vân buồn bực, đem trai theo khoe ai đẹp hơn, hình như có vẻ rất nhàm chán.
Ngay trong lúc hắn do dự, Hàn Tuyết Nhi đã giữ chặt tay hắn, bắt đầu làm nũng, nhích người lại gần hơn, và một mùi thơm con gái liền xọc ngay vào mũi hắn.
Rơi vào đường cùng, hắn đành đồng ý : "Được rồi, anh đi với em"
'Thật sao... tốt quá, anh Hạo Vân vạn tuế..." Hàn Tuyết Nhi liền hoan hô một tiếng. Sau đó, cô đứng lên, cười nói : "Anh Hạo Vân, anh ăn dưa hấu trước đi, em gọi điện cho hai người, hẹn tám giờ tối nay gặp tại quảng trường Thế Kỷ..."
Sau đó, Tần Tú Văn và Hàn Sơn gọi hai người xuống ăn cơm, và hầu như đều là các món Phương Hạo Vân thích ăn, hắn cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống bắt đầu ăn như cọp, làm cho vợ chồng Hàn Sơn vui vẻ. Tần Tú Văn còn chủ động gấp đồ ăn cho hắn nữa, và ánh mắt của bà, tuyệt đối là cái nhìn của mẹ vợ dành cho con rể.
Hàn Tuyết Nhi đương nhiên không chịu thua, không ngừng gấp đồ ăn cho Phương Hạo Vân, chỉ là bản thân thì chẳng ăn bao nhiêu cả.
Lúc đó, Tần Tú Văn đã nhiều lần nhìn con gái bằng cặp mắt mở ám, làm cho Hàn Tuyết Nhi đỏ mặt.
Tuy rằng Phương Hạo Vân cắm cúi ăn, nhưng con mắt vẫn quan sát biểu hiện của mọi người rõ ràng, khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn, âm thầm nhíu mày, cả nhà này tám phần là đã đạt thành hiệp nghị rồi.
"Hạo Vân, con và Tuyết Nhi đi chơi đi, ở đây để dì và chú dọn được rồi, nhớ kỹ, đi chơi cho vui vẻ... Nếu muộn quá thì không cần trở về. Dù sao thì ngày mai cũng là chủ nhật, không có đến lớp" Sau khi bữa cơm kết thúc, Tần Tú Văn mỉm cười.
Có điều, ý ẩn của bà rất rõ ràng.
Nhất là cái câu "Muộn thì không cần về", rõ ràng là có ý ám chỉ.
Hàn Tuyết Nhi liếc xéo mẹ một cái, rồi kéo tay Phương Hạo Vân chạy ra ngoài cửa.
Nhìn hai đứa nhỏ chạy ra ngoài, Tần Tú Văn liền nói với Hàn Sơn : "Tôi nghe lời ông đó, coi như là đánh cược một lần... chỉ mong con gái được hạnh phúc"
"Yên tâm đi, có một số chuyện tôi không tiện nói cho bà, nhưng tôi có thể khẳng định, Tuyết Nhi nhất định sẽ tìm được hạnh phúc trên người Hạo Vân. Hơn nữa, cho dù chúng ta không đồng ý thì có thể làm gì? Con gái thừa kế sự cứng đầu của bà, nếu nó đã quyết định rồi, không dễ dàng thay đổi đâu..."
Lúc đi ra khỏi nhà họ Hàn, theo đề nghị của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân cũng không lái chiếc Lamborghini của hắn, hai người đi ra ngoài ngõ, đón một chiếc xe taxi, đi thẳng đến quảng trường Thế Kỷ.
"Anh Hạo Vân, ở bên kia, chính là chị em tốt của em, Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa... hai người nam sinh dễ nhìn ấy chính là người dạy kèm cho họ" Hàn Tuyết Nhi đứng ở quảng trường nhìn bốn phía, cuối cùng đã nhìn thấy được người.
Theo ngón tay của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân liền nhìn thấy một hàng bốn người, hai cô gái Loli ngây thơi, và hai nam sinh khoảng hai mươi tuổi.
"Bọn mình đến rồi!"
Hàn Tuyết Nhi kéo tay Phương Hạo Vân, vui vẻ đi qua.
"Phi Phi, Hoa Hoa, bọn mình đến rồi..." Hàn Tuyết Nhi lên tiếng chào hỏi hai người.
Cô bé mặc váy ngắn lập tức kéo Hàn Tuyết Nhi qua một bên, nhỏ giọng vào tai của Hàn Tuyết Nhi : "Hắn là ai vậy? Dạy kèm nhà cậu à? Cậu tìm đâu một người dạy kèm đẹp trai thế..." Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô bé cứ len lén nhìn Phương Hạo Vân. Trong đôi mắt thỉnh thoảng còn bắn ra tia lửa điện.
"Ừ, anh ấy tên là Phương Hạo Vân, là dạy kèm nhà mình, là tinh anh của đại học Hoa Hải..." Hàn Tuyết Nhi đắc ý nói : "Phi Phi, cậu thấy anh Hạo Vân của mình thế nào? Mạnh hơn gã đeo kính kém cỏi của cậu đúng không?"
Cô bé nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn người của mình, sau đó lại nhìn Phương Hạo Vân, thở dài yếu ớt nói : "Tuyết Nhi, lần này xem như không so với cậu được rồi..."
Dừng lại một chút, trong đôi mắt cô bé hiện lên một tia gian xảo : "Tuyết Nhi, tớ muốn thương lượng một chuyện với cậu.. Hay là cậu để cho anh Hạo Vân đến nhà tớ dạy kèm luôn nhé?"
"Không được!"
Hàn Tuyết Nhi vội lắc đầu : "Anh Hạo vân của mình bình thường rất bận rộn, anh ấy không có thời gian đi dạy cậu đâu. Thật ra, người của cậu cũng không tồi rồi, chỉ là kém một chút so với anh Hạo Vân thôi. Miễn cưỡng cũng có thể thông qua..."
Cô bé thấy kế này không được, lập tức nghĩ kế khác : "Không dạy kèm cũng được, cậu nhanh giới thiệu cho tớ với... làm bạn với anh ấy cũng được..."
"Phi Phi, cái tên mê trai này, cậu không phải là muốn đánh chủ ý với anh Hạo Vân của mình chứ?" Hàn Tuyết Nhi nhếch miệng lên, nói : "Phi Phi, đừng trách mình không nể tình, anh Hạo Vân nhà mình không giống với những người con trai khác, chưa chắc đã nể mặt của cậu đâu. Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng là chị em, mình sẽ giới thiệu cho cậu"
"Giới thiệu là tốt rồi, giới thiệu là tốt rồi" Cô bé mặc váy này tên là Nhiếp Phi, cùng tuổi với Hàn Tuyết Nhi, đánh giá trên diện mạo thì dường như chưa phát triển như Hàn Tuyết Nhi, nhưng mà tâm trí lại trưởng thành hơn Hàn Tuyết Nhi nhiều. Nghe nói cô bé này đã có hai người bạn trai rồi, gã đeo kính dạy kèm cho bé kia là đối tượng mà bé mới tìm gần đây.
Chỉ là hôm nay nhìn thấy người dạy kèm của Hàn Tuyết Nhi xong, bé liền thay đổi chủ ý.
Nhiếp Phi nổi tiếng là mê trai trong trường, chỉ cần nhìn thấy anh đẹp trai nào là không tha. Hơn nữa, lòng của bé giống như là hoa hướng dương vậy, khi mặt trời mọc thì tươi cười hớn hở, khi mặt trời lặn thì buồn héo rủ, sau đó qua một thời gian lại vui vẻ hân hoan lên.
Gã đeo kính kia tên là Lý Cường, ba mẹ là nhân viên nhà nước, gia đình coi như khá giả. Đang theo học đại học kỹ thuật khoa học Hoa Hải năm thứ ba, thành tích học tập cũng tốt.
Đương nhiên, đây không phải là lý do mà Nhiếp Phi tìm Lý Cường làm người dạy kèm
Nguyên nhân chủ yếu bởi vì khi hắn đeo kính, nhìn hắn có vẻ nhã nhặn, thế thôi.
Khi bé nhìn thấy Phương Hạo Vân, liền tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy giống như là đã tìm được bạch mã hoàng tử vậy. Bé cảm thấy trên người của Phương Hạo Vân phát ra đủ loại khí chất, đẹp trai, hào hoa, u buồn, tang thương, nhã nhặn...
Bé cảm thấy người nam sinh kia vì bé mà đến trái đất.
"Tuyết Nhi... hay là như vậy đi, tớ nuôi dưỡng anh Hạo Vân của cậu, được không?" Điều kiện gia đình của Nhiếp Phi không kém, me là trưởng phòng của một công ty quốc gia. Ba là tổng giám đốc một công ty riêng, tiền tiêu vặt mỗi tháng lên đến mười ngàn, mà bé cũng đã bị dạy hư rồi, làm cái gì cũng lấy tiền ra tính cả.
"Đúng rồi, Tuyết Nhi, nhà anh ấy có tiền không?" Nhiếp Phi lại hỏi một câu.
"Không có, nếu có thì cần gì đi dạy kèm" Hàn Tuyết Nhi cố ý nói dối thân phận của Phương Hạo Vân, muốn cho cô bạn chịu khổ một chút.
Muốn giành anh Hạo Vân với mình à, đúng là gan lắm rồi. Trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi hiện ra một tia gian xảo, cười nói : "Phi Phi, mình phải nhắc cậu trước, khi nói chuyện cậu nên kiềm chế một chút, đừng làm anh Hạo Vân của mình sợ"
"Yên tâm đi, mình thương anh ấy còn không kịp, sao lại dọa anh ấy được?" Nhiếp Phi cười nói.
"Hai cậu đang thì thầm cái gì vậy?' Trương Hoa Hoa thấy Nhiếp Phi và Hàn Tuyết Nhi cứ thì thầm mãi, vội vàng đi hỏ lại.
"Mê trai muốn nuôi dưỡng anh Hạo Vân của mình..." Hàn Tuyết Nhi nhỏ giọng nói : "Hoa Hoa, không phải cậu cũng coi trọng anh Hạo Vân của mình chứ, vừa rồi mình thấy cậu cứ nhìn chằm chằm anh Hạo Vân nhà mình mãi!"
"Đi chết đi!" Trương Hoa Hoa liếc mắt nói : "Cậu nghĩ tớ giống Phi Phi sao, nói cho cậu biết. Bây giờ tớ không có tìm bạn trai, thấy anh ấy không? Anh họ Văn Huy của tớ đấy"
Phương Hạo Vân hơi nhàm chán, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Tuyết Nhi đang thì thầm với bạn, xem tư thế kia, có vẻ như là liên quan đến hắn.
"Được rồi... không nói chuyện anh họ của cậu. Tuyết Nhi, bọn mình đi qua đi, cậu mau chóng giới thiệu anh Hạo Vân cho tớ với... Nhớ kỹ, nhất định phải giới thiệu long trọng đấy" Ánh mắt của Nhiếp Phi từ nãy đến giờ vẫn không rời khỏi người của Phương Hạo Vân.
Hàn Tuyết Nhi âm thầm bật cười, mang hai cô bạn tốt đi đến trước mặt của Phương Hạo Vân, giới thiệu: "Đây là Nhiếp Phi, bạn của em, nổi danh mê trai... anh Hạo Vân, người ta nói thích anh đó"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền buồn bực, lá gan của con gái hiện đại càng lúc càng lớn, mới lần đầu gặp mặt mà đã dám nói ra như vậy rồi, thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Tùy ý đánh giá cô bé tên Nhiếp Phi vài lần, Phương Hạo Vân hơi thất vọng, đúng là còn chưa bắt đầu phát triển, ngực như cái màn hình phẳng, tuy rằng đã để lộ ra rất nhiều, nhưng mà lại không nhìn ra cái gì. Lại nhìn cái mông, nhỏ ơi là nhỏ, có điều cặp giò coi như thông qua, trắng nõn, thon dài, thẳng tắp.
Táo xanh... táo vẫn còn xanh!
Trên cơ bản, Phương Hạo Vân không hề có hứng thú với táo xanh.
"Đây cũng là bạn học của em, Trương Hoa Hoa..." Hàn Tuyết Nhi giới thiệu : "Hoa Hoa là tài nữ nổi danh trong trường của em, tài và nghệ đi chung, rất lợi hại.."
"Xin chào hai em! Có thể làm quen với hai em, anh rất vui!" Xuất phát từ lễ phép, Phương Hạo Vân nhiệt tình chào hỏi một câu.
Nhiếp Phi len lén nhìn Phương Hạo Vân một cái, trên mặt đã đỏ ửng lên.
Trương Hoa Hoa có thể là tương đối tốt hơn nhiều, tuy rằng Phương Hạo Vân quả thật rất có khí chất, quả thật phù hợp với tiêu chuẩn bạch mã hoàng trong lòng của cô bé. Nhưng mà bây giờ cô bé chưa muốn nói chuyện yêu nhau. Trương Hoa Hoa trên cơ bản vẫn còn là một cô gái tương đối ngoan hiền.
Hai cô bạn của Hàn Tuyết Nhi, quả thật có tính cách hơi cực đoan. Nhiếp Phi là loại lớn gan, thành thục và hướng ngoại. Còn Trương Hoa Hoa thì cẩn thận, ổn định và hướng nội.
Về phần Hàn Tuyết Nhi, là cộng của hai người lại rồi chia hai.
Nhiếp Phi nhìn Hàn Tuyết Nhi bằng cặp mắt hâm mộ, nhỏ giọng nói : "Anh ấy là của mình thì tốt rồi... rất đẹp trai, thật muốn hôn một chút
Hàn Tuyết Nhi nghe xong muốn xỉu, Nhiếp Phi này càng ngày càng kỳ cục, nói chính xác hơn là càng ngày càng không biết xấu hổ, đúng là quá đáng.
Có điều, khi cô quay đầu lại nhìn, thì phát hiện ra ngay cả Trương Hoa Hoa cũng đang hâm mộ, tuy rằng đã rất giấu diếm, nhưng Hàn Tuyết Nhi vẫn cảm giác được.
"Bớt làm nữ sát thủ đi..." Trong lòng Hàn Tuyết Nhi âm thầm suy nghĩ, anh Hạo Vân quả nhiên đúng là hàng nóng, mặc kệ là ở đâu cũng được người khác phái hoan nghênh.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên hối hận, sớm biết như vậy đã không dẫn anh Hạo Vân đến đây rồi, để tránh hai con nhỏ mê trai này thèm chảy nước.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, cô cảm thấy anh Hạo Vân của mình tuyệt đối không thể nào coi trọng được hai cô bé còn chưa phát triển như Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa. Theo góc độ phát dục thì Hàn Tuyết Nhi mạnh hơn Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa nhiều.
Tiếp theo, Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa giới thiệu nam sinh bên cạnh mình cho Phương Hạo Vân.
Anh họ của Trương Hoa Hoa là Văn Huy, có ấn tượng không tồi với Phương Hạo Vân, vô cùng nhiệt tình bắt tay chào hỏi. Nhưng mà Lý Cường, người dạy kèm của Nhiếp Phi lại khác. Cũng không biết vì sao, hắn có một cảm giác căm thù Phương Hạo Vân sâu sắc. Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Phi khi nhìn Phương Hạo Vân, hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Điều này, nhóm con gái không ai phát hiện.
Nhưng Phương Hạo Vân lại có thể nhìn ra rõ ràng.
Có điều hắn không quan tâm, loại người như Lý Cường trong mắt hắn căn bản không tính là gì, nếu không phải vì Hàn Tuyết Nhi, hắn tin rằng cả đời mình sẽ không có khả năng quen biết với loại người này. Chỉ cần xong chuyện hôm nay thì thôi, về sau đương nhiên sẽ không gặp lại.
"Nhi Nhi, chúng ta đến Thiên Đường chơi đi... gần đây bận thi, đã lâu rồi không thư giãn. Hôm nay tớ mời khách, mọi người đến Thiên Đường chơi..." Nhiếp Phi dường như muốn tỏ vẻ rộng rãi trước mặt Phương Hạo Vân, cho nên hào phóng mời mọi người ăn chơi.
Thiên Đường cũng giống Kim Bích Huy Hoàng, đều là những chổ ăn chơi lớn tại Hoa Hải, giá cả cực cao. Phương diện phục vụ hay thiết bị cũng đứng đầu Hoa Hải. Bình thường mà nói, tiền ở chổ này đắt hơn rất nhiều so với chổ khác.
"Tốt Tốt..." Hàn Tuyết Nhi là người đầu tiên hưởng ứng. Mấy ngày nay, tâm tình của cô không thoải mái, bây giờ mượn cơ hội này để thư giãn một chút cũng tốt.
Trương Hoa Hoa nhún vai, tỏ vẻ không sao cả : "Được rồi, đi Thiên Đường thì đi, dù sao thì cũng có người bỏ tiền mời khác, tớ chẳng ý kiến..." Lúc nói chuyện, Trương Hoa Hoa vẫn nhìn về hướng Phương Hạo Vân. Hiển nhiên, ngay cả cô bạn thân ngoan hiền cũng có một ít cảm giác với Phương Hạo Vân. Bởi vậy có thể thấy được Phương Hạo Vân có bao nhiêu lực sát thương với phái nữ rồi.
Lý Cường nghe nói là đến Thiên Đường, trong lòng lập tức vui vẻ, có điều ngoài mạt hắn vẫn không có phản ứng gì. Bởi vì hắn cần phải tiếp tục đóng vai hoàng tử buồn.
Văn Huy giống như là thiên lôi, em họ sai đánh đâu thì đánh đó thôi, Trương Hoa Hoa đi, thì hắn đương nhiên cũng đi.
Phương Hạo Vân càng không có ý kiến, dù sao cũng là đi theo Hàn Tuyết Nhi. Cô nói thế nào thì nghe thế đó.
Cả đám người nhanh chóng thương lượng xong, chuẩn bị xuất phát về hướng Thiên Đường.
Lý Cường thấy bạn gái đã hào phóng rồi, bản thân cũng không thể tỏ ra keo kiệt, hắn nhìn nhìn túi tiền, kêu hai chiếc taxi trên đường : "Tiền xe tôi trả..." Nói xong, Lý Cường đắc ý nhìn Phương Hạo Vân, có vẻ như đang thị uy.
Hàn Tuyết Nhi âm thầm bật cười, không phải chỉ là hai chiếc taxi, mấy trăm đồng thôi sao? Nhìn thấy vẻ tươi cười đắc ý của hắn, cũng không biết trong lòng hắn ta nghĩ cái gì nữa.
Có tiền bỏ tiền ra và coi tiền như rác, Phương Hạo Vân đương nhiên không khách khí rồi. Hắn dẫn đầu đoàn người đi đến chổ chiếc xe taxi.
"Thật đẹp trai!"
Nhiếp Phi nhìn tư thế quay người của Phương Hạo Vân, hai mắt liền tỏ sáng, hưng phấn nói với Hàn Tuyết Nhi : "Tuyết Nhi, đẹp trai thật, anh Hạo Vân của chúng ta thật đẹp trai. Ngay cả quay đầu cũng rất có phong cách..."
Lời này vừa nói ra, Hàn Tuyết Nhi liền muốn té xỉu, mê trai không ít, nhưng mê mẩn đến loại như vậy thì lần đầu tiên mới thấy.
Thật ra, trong lòng Trương Hoa Hoa cũng thấy như vậy, chỉ là không nói ra thôi.
Lý Cường cũng hận đến cắn răng, thằng mặt trắng này đột nhiên nhảy ra, mình và Nhiếp Phi đang tốt đẹp, hắn lại cản đường.
Văn Huy thản nhiên cười, dường như rất là bình tĩnh.
"Các người cũng lên đi..." Phương Hạo Vân vươn đầu ra cửa xe, ngoắc mọi người.
Nhiếp Phi vội vàng giành đi trước, cô muốn ngồi cùng với anh Hạo Vân.
"Tuyết Nhi, lại đây, ngồi bên cạnh anh" Hàn Tuyết Nhi tuy rằng đi chậm, nhưng mà Phương Hạo Vân vẫn cẩn thận chừa chổ cho cô.
Nhiếp Phi rất muốn ngồi bên cạnh Phương Hạo Vân, chỉ là người ta đã nói như vậy rồi, đó là chổ của Hàn Tuyết Nhi. Cho dù da mặt của Nhiếp Phi, cũng không thể giả bộ như không biết gì đặt mông ngồi xuống chổ đó được.
Văn Huy và Trương Hoa Hoa lên một chiếc xe khác.
Người buồn bực nhất chính là kẻ coi tiền như rác Lý Cường, suy nghĩ nửa ngày, thấy người ta đều có đôi có cặp, còn hắn thì phải ngồi lẻ loi một mình bên cạnh ghế người lái.
Trong lòng hắn không khỏi hận Phương Hạo Vân nhiều hơn.
"Anh Hạo Vân... anh đến dạy kèm cho em được không?" Sau khi xe lăn bánh, Nhiếp Phi quay đầu lại, chủ động nói chuyện với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhìn cô nhóc ngây ngô nhưng to gan này, khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, tôi với em có quen biết sao? Anh Hạo Vân là để em kêu à?
"Xin lỗi, anh không có thời gian dạy em, Tuyết Nhi cũng biết, ngày thường anh rất bận" Phương Hạo Vân cười nói.
"Đúng vậy... anh Hạo Vân rất bận" Hàn Tuyết Nhi làm ra vẻ bó tay : "Phi Phi, không phải là mình đã nói rồi sao, anh Hạo Vân rất bận rộn, ngay cả dạy kèm cho mình cũng phải rút thời gian ra rất nhiều..."
"Một con dê cũng là thả, hai con dê cũng là thả... thêm em cũng có nhiều đâu?" Nhiếp Phi dường như không muốn từ bỏ.
Hàn Tuyết Nhi lập tức không vui : "Cậu mới là đê, cậu là dê, cả nhà cậu đều là dê..."
"haha..."
Nhiếp Phi cười nói : "Anh Hạo Vận, chỉ cần anh đến dạy kèm cho em, em không ngại làm dê đâu... nhưng mà..."
"Phi Phi..." Hàn Tuyết Nhi sợ Nhiếp Phi nói ra bản thân là một con "dê", như vậy đúng là dọa người.
Nhiếp Phi cười ngượng ngùng, nói : "Được rồi, lát nữa chúng ta nói, tóm lại là, em rất muốn anh Hạo Vân đến nhà dạy kèm cho em, bao nhiêu tiền cũng không sao cả..."
Phương Hạo Vân lập tức cười, hắn âm thầm suy nghĩ, ý của cô bé này hình như là muốn dùng tiền nuôi mình, xem ra cô bé thật sự coi mình là thằng mặt trắng rồi.
Nói đi thì phải nói lại, sao con gái hiện đại bây giờ lại mạnh mẽ, cởi mở như vậy nhĩ?
Chẳng lẽ thời thế thật sự đã thay đổi?
Hay là mình thật sự đã già?
"Anh Hạo Vân, đến rồi, chúng ta xuống xe đi" Ngay trong lúc Phương Hạo Vân trầm tư, xe đã chạy đến Thiên Đường rồi.
Đây là thời điểm mà cuộc sống về đêm của Hoa Hải bắt đầu, Thiên Đường là một trong những lão đại của ngành giải trí Hoa Hải, đã sớm nổi tiếng rồi. Ngoài cửa đã đậu đầy các loại xe cao cấp rồi.
Đương nhiên, trong mấy chiếc ở đây, không chiếc nào có thể so sánh với chiếc Lamborghini Reventon được rồi.
Cả đoàn người xuống xe xong, liền được Nhiếp Phi dẫn đường, xem ra cô bé rất quen thuộc ở đây, hiển nhiên là thường hay đến đây rồi.