Trong biệt thự, tầng hai, trong một căn phòng có cửa sổ hướng ra ngoài cửa lớn, đèn trong phòng vẫn sáng.
Cô đẩy cửa ra, dừng chân lại, dùng chân khí trong người làm khô quần áo bị thấm ướt, sau đó, cô mới đi vào trong. Cách bài trí trong phòng rất xa hoa, sang trọng, làm cho người ta có cảm giác như đang ở cung điện vậy.
Bây giờ, trong một có một người đàn bà đang đưa lưng về hướng cửa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề cử động, và trong phòng rất là tịnh mịch.
"Là bà Jones sao?" Nguyệt Như nhẹ giọng hỏi, từ dáng người và quần áo thì người này dường như chính là bà Jones, nhưng Nguyệt Như vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Đúng lúc này, người đàn bà kia đột nhiên quay người lại, tay cầm một tay kiếm, đâm thẳng tới không tạo ra một tiếng động.
Nguyệt Như mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, lắc tay một cái, cũng đã nắm chặc một thanh đao.
"Keng!" Tiếng kim loại va chạm vào nhau, người đàn bà kia lăn một vòng rồi lại nhào đến, đâm thẳng vào bụng của Nguyệt Như.
Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, đao trong tay bổ xuống, ánh đao chợt lóe lên trong phòng.
"Xoẹt!" Một tiếng, người đàn bà kia không kịp tránh, bị đao chém qua một đường, máu tươi liền phun ra.
"Là ai?" Nguyệt Như lạnh lùng quát : "Vì sao lại giả dạng thành bà Jones đến giết tôi, bà rốt cục là ai?"
"Là người muốn mạng của mày..." Bà ta lạnh giọng quát một tiếng, sau đó ném ra một vật hình tròn, nơi này lập tức phát ra một tiếng nổ, và khói bụi nổi lên bốn phía, Nguyệt Như vội vàng lui về sau, mà người đàn bà kia cũng thừa dịp hỗn loạn nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nguyệt Như đang muốn đuổi theo, thì chợt nghe thấy giọng nói của bà Jones : "Tiểu thư không cần đuổi, bà ta chết chắc rồi..."
Xoay người lại, Nguyệt Như phát hiện ra người đứng sau lưng mình đích thật là bà Jones : "Bà, bà đến khi nào vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng gấp, lát nữa bà sẽ nói cho con biết..." Bà Jones bước lại gần cửa sổ, nhìn bầu trời mưa bên ngoài, thản nhiên nói : "Nếu bà đoán không sai, đây là kẻ địch của Edward Morgan...."
"Kẻ địch của Edward Morgan... bà ta muốn giết con, vì ngăn cản Thiên Đạo hợp tác với Edward?" Được bà Jones nhắc nhở, Nguyệt Như lập tức hiểu được là chuyện gì.
"Không sai, chính là thế...|
Đúng lúc này, trong đêm mưa truyền ra một tiếng kêu thảm, hiển nhiên là người đàn bà kia đã bị giết.
Bà Jones cười lạnh nói : "Buồn cười, muốn ra tay ám sát trong địa bàn của Thiên Đạo, ngu ngốc..."
"Bà Jones, vì sao không để lại người sống, hỏi xem là ai phái đến?" Nguyệt Như nhíu mày hỏi.
"Tiểu Thử, khẳng định là tử sĩ do kẻ thù của Edward dạy dỗ rồi, bọn họ tuyệt đối không để lộ tin tức đâu. Hơn nữa, chúng ta không cần biết bọn họ rốt cục là ai... chúng ta chỉ cần biết, bọn họ là kẻ đối đầu với Edward được rồi..."
"Dạ con hiểu!" Nguyệt Như biết được ý của bà Jones, chính là muốn Edward tự mình đi giải quyết, chứ không phải Thiên Đạo. Cần gì phải tự trêu chọc phiền toái cho mình.
Dừng lại một chút, bà Jones nói : "Hai ngày trước, Edward đã đi gặp mặt Long Đầu, còn nói cái gì thì không ai biết. Có điều theo biểu tình của bọn họ, dường như có vẻ rất hợp nhau.... Nguyệt Như, bà lo hôn ước của con sẽ tiến hành sớm..."
Lời này vừa nói ra, thân hình của Nguyệt Như liền run lên : "Sao có thể chứ?"
"Việc tranh giành chức tộc trưởng trong gia tộc Morgan đã đến hồi gây cấn rồi, chổ dựa lớn nhất của Edward chính là Thiên Đạo... Bà đoán lần này Edward đến đây, chính là muốn thương lượng với Long Đầu, tiến hành hôn ước này sớm hơn. Hắn muốn có được sự viện trợ của Thiên Đạo..." Bà Jones phân tích.
"Bà, bà cảm thấy ba con sẽ đồng ý sao?" Nguyệt Như hỏi.
"Cái này khó mà nói... mấu chốt là phải xem Edward có thể cho Thiên Đạo cái gì..." Nói đến đây, bà Jones nhẹ nhàng khuyên : "Tiểu thư, bà hy vọng con đừng hận Long Đầu. Ở vị trí của ông ta, cần phải có suy nghĩ này, ông ta làm vậy cũng là có nổi khổ. Ông ta là ba của con, nhưng cũng là Long Đầu của Thiên Đạo. Vì lợi ích của mọi người, ông ta đành phải nhịn đau mà hy sinh lợi ích của con... Cho nên, bà hy vọng con đừng oán hận ông ta..."
Nguyệt Như cười tự giễu : " Bà Jones yên tâm, con sẽ không ghét ổng đâu, mấy năm nay, con chưa từng coi ổng là ba. Trong mắt con, ổng chỉ là Long Đầu thôi"
"Haizzz..."
Bà Jones cười yếu ớt, nói : "Xem ra trong lòng con vẫn ghét ông ta. Được rồi, bà biết Long Đầu làm tổn thương con. Bà có nói cái gì thì con cũng không tha thứ cho ổn. Lời dư thừa bà không nói nữa, bà chỉ muốn nhắc cho con nhớ, tiểu thư... Long Đầu thật ra vẫn rất yêu con"
"Bà, chúng ta không nói về vấn đề nhàm chán này nữa, con chỉ muốn bà nói cho con biết, bây giờ con nên làm cái gì?" Trong mắt của Nguyệt Như lộ ra vẻ lo lắng : "Con lo thời gian càng gần, bên Hạo Vân sẽ càng chịu nhiều áp lực... con không muốn làm liên lụy đến anh ấy..."
"Tiểu thư, hãy nghe bà nói, con không cần phải lo lắng, cũng không cần phải làm mấy việc ngu ngốc gì. Thế lực sau lưng Hạo Vân rất mạnh, rất cường đại, thậm chí là vượt qua sự tưởng tượng của con" Bà Jones do dự một chút rồi nói : "Tiểu thư, gần đây bà mới nhận được một tin, vốn bà không tính nói cho con biết, nhưng nhìn con bây giờ, bà cảm thấy bà cần phải nói cho con biết, để tránh không cho con làm chuyện điên rồ..."
Nói đến đây, bà Jones trầm giọng : "Theo tin tức của bà, bộ tộc thủ hộ sau lưng Hạo Vân, đã từng nhiều lần chống lại gia tộc Morgan. Nếu hai bên đấu nhau, thắng bại chưa chắc đã định được, cái này làm con yên tâm chưa?"
"Thật vậy sao?" Trên mặt Nguyệt Như hiện lên một sự vui mừng.
"Là thật"
Bà Jones phân tích : "Vốn với thực lực của gia tộc Morgan bây giờ rất là mạnh, nhưng mà bên trong gia tộc Morgan đang lục đục, thế lực suy giảm. Cho nên nếu thật sự đấu, thì phần thắng của Hạo Vân vô cùng lớn. Hơn nữa, bà phỏng chừng rằng chưa chắc đã đánh... Những gia tộc lớn như gia tộc Morgan hay bộ tộc thủ hộ, mỗi bước đi của bọn họ đều được quyết định vô cùng thận trọng, theo bà thấy, chuyện của con chưa chắc đã cần khai chiến, có lẽ cùng lắm chỉ là hai bên đến đánh cờ thôi..."
Nghe bà Jones với cậy, tâm tình của Nguyệt Như liền thoải mái không ít : "Chỉ mong là không cần khai chiến..."
"Nguyệt Như, con yên tâm, bà sẽ đem chuyện của con báo cho Hạo Vân, trước khi Hạo Vân đến, tất cả đã có bà, con không cần lo lắng..." Bà Jones an ủi.
"Dạ, cảm ơn bà!" Trong mắt của Nguyệt Như rốt cục đã không còn sự lo lắng.
Trải qua sự xác định của dì Bạch, lão nhị Long Thần quả thật đang ở nước Z, và nắm giữ một lực lượng không nhỏ. Đồng thời, Long Chiến cũng đã gặp mặt Long Thần rồi.
Dì Bạch cũng đã cho người đến nằm vùng rồi, tin tình báo mới nhất cần phải chờ vài ngày nữa.
Đồng thời, sau khi Lã Thiên Hành nhận được báo cáo của Hà Thanh, cũng thông qua hệ thống tình báo của mình và xác nhận, Long Thần quả thật chính là em ruột của Long Chiến.
Sau khi xác định thân phận, Lã Thiên Hành liền cho người tiến hành giám sát 24/24, về phần đối phó thế nào thì cần phải lập kế hoạch trước.
Sau khi trao đổi tin tức với Hà Thanh, Phương Hạo Vân liền đoán rằng gánh nặng đối với Long Thần, sợ rằng sẽ do hắn lãnh.
Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng trong hai ngày sắp tới, Lã Thiên Hành khẳng định sẽ chủ động liên hệ với hắn, trao đổi chuyện đối phó với Long Thần. Lúc này, Phương Hạo Vân tuyệt đối không thể nhượng bộ trong chuyện phân chia lợi ích. Dù sao lần này là ra nước ngoài hành động, sự mạo hiểm và phí tổn cũng tăng lên rất nhiều.
Đầu năm nay, người yêu nước cũng cần phí tổn, cũng cần tiền.
"Cốc cốc!"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Phương Hạo Vân đoán là Bạch An Viễn đến, hô lên : "Bạch tiên sinh, mời vào..."
Cửa mở ra, quả nhiên là Bạch An Viễn đến.
Ông ta cười ha hả nói : "Phương thiếu gia, sao cậu biết tôi là người gõ cửa chứ... cậu có bận không? Tôi muốn đem tình huống của tập đoàn Hồng Tinh báo cáo cho cậu..."
"Ngồi xuống nói đi... Tôi chỉ có nửa tiếng, sau nửa tiếng tôi phải đi gấp..." Kế hoạch hôm nay của Phương Hạo Vân là sau khi thu xếp xong chuyện của tập đoàn, liền đi gặp Hàn Tuyết Nhi. Nha đầu này càng lúc càng làm cho hắn lo lắng, tối hôm qua Hàn Sơn gọi điện đến, nói là hắn nên dành chút thời gian đến đây, mấy ngày nay Hàn Tuyết Nhi có vẻ không ổn, luôn giận dỗi với bọn họ. Bọn họ đương nhiên biết đây là triệu chứng của thời kỳ trưởng thành, cần có người đến giúp đỡ. Và đối tượng tốt nhất mà bọn họ nghĩ đến chính là Phương Hạo Vân.
Thật ra, cho dù Hàn Sơn không gọi điện, thì Phương Hạo Vân vẫn sẽ đến theo kế hoạch.
"Phương thiếu gia... trước khi báo cáo với cậu, tôi muốn xác định lại một điều, cậu chắc chắn là tập đoàn Hồng Tinh không bị ràng buộc chuyển nhượng chứ?" Sau khi ngồi xuống, Bạch An Viễn liền nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên là không bị ràng buộc chuyển nhượng..." Phương Hạo Vân biết tâm tư của Bạch An Viễn, liền giải thích : "Ông cứ yên tâm mà làm, Kim tổng chỉ cần bốn mươi phần trăm cổ phần thôi... bây giờ tôi muốn biết, hiện trạng của tập đoàn Hồng Tinh bây giờ có thể xây dựng được công ty thực nghiệp Đằng Phi không?"
"Có thể, tuyệt đối có thể!"
Bạch An Viễn trầm giọng nói : "Sau khi nhận được thông báo của cậu, tôi liền tiến hành kiểm tra tài sản, hạng mục và tình huống tài vụ của tập đoàn Hồng Tinh, cuối cùng đưa ra một kết luận tương đối chính xác. Tập đoàn Hồng Tinh căn bản là không cần cải tổ nhiều, có thể thay đổi thành công ty thực nghiệp Đằng Phi... Đương nhiên, ngành đầu tư cần phải thay đổi, tôi cảm thấy rằng khung ngành của tập đoàn Hồng Tinh bây giờ quá lớn, có vẻ lãng phí kinh tế..."
"Tốt... chuyện này ông thượng lượng với Kim tổng đi, sau đó tự đi làm... Khi nào khai trương thì ông báo với tôi..." Phương Hạo Vân nói.
"Không lâu đâu!" Bạch An Viễn cười nói : "Phương thiếu gia, có một câu hỏi riêng muốn hỏi cậu được không? Có phải Kim tổng bị mị lực của cậu thuyết phục, tình nguyện giao tập đoàn Hồng Tinh ra phải không?"
"Té đi, nghe cách nói chuyện của ông, giống như là tôi dùng thân thể để đổi lấy tập đoàn Hồng Tinh vậy..." Phương Hạo Vân tức giận nói : "Nói thật cho ông biết, Kim tổng vì muốn được vào công ty bảo an, cho nên mới làm ra chuyện này"
"Cậu tin sao? Tôi thì không tin đâu..." Bạch An Viễn cười mờ ám, xoay người rời đi...
Khi Phương Hạo Vân chạy đến Hàn gia, đã là mười một giờ rồi, đã đến giờ ăn trưa, Hàn Sơn và Tần Tú Văn đều đang ở trong phòng khách, hiển nhiên là đang chờ hắn đến.
Sau khi nói vài lời khách sáo xong, Hàn Sơn nói thẳng vào đề : "Hạo Vân... chú hy vọng con có thể dạy kèm cho Tuyết Nhi..."
"Dạy kèm?"
Phương Hạo Vân sửng sốt : "Con nhớ thành tích của Tuyết Nhi rất tốt mà, đâu có cần dạy kèm đâu?"
Tần Tú Văn giải thích : "Là như vậy... thành tích học tập của Tuyết Nhi gần đây giảm rất nhiều, hơn nữa cảm xúc lại không ổn định, luôn khó chịu, làm cho dì và chú rất lo lắng... hơn nữa dì cũng hỏi thăm rồi, những người cùng tuổi với nó đều có người dạy kèm cả, dì lo thành tích học tập của Tuyết Nhi sẽ tụt dốc. Cho nên dì hy vọng con có thể dành thời gian đến dạy kèm cho Tuyết Nhi... thuận tiện nói chuyện với nó một chút..."
"Tuyết Nhi đâu?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Từ sáng đến giờ đều ở trong phòng, dì cũng không biết nó đang làm gì nữa... để dì kêu nó xuống..." Tần Tú Văn đứng dậy đi lên phòng của Hàn Tuyết Nhi.
Một lát sau, Hàn Tuyết Nhi đi theo Tần Tú Văn xuống phòng khách, cô buột tóc đuôi ngựa, mặc cái áo phông rộng thùng thình, còn bên dưới là một cái quần bó sát, trong rất là nóng bỏng.
"Anh Hạo Vân, anh đến rồi... thật quá tốt..." Tần Tú Văn dường như không nói là Phương Hạo Vân có đến đây. Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền thay đổi thành sự vui mừng.
"Tuyết Nhi, anh đến thăm em... nghe nói gần đây em không ngoan, hơn nữa thành tích học tập cũng bị giảm..." Phương Hạo Vân cười nói.
"Mẹ... khẳng định lại là mẹ nói bậy..." Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn Tần Tú Văn nói : "Mẹ luôn nói bậy, lần kiểm tra này chỉ là sai lầm chút thôi, mẹ chờ đi, đến cuối kỳ con lại đứng đầu cho coi..."
Tần Tú Văn nghe thấy thế, cười nói : "Đây là con nói đó nha, mẹ sẽ chờ con đứng nhất"
"Chờ thì chờ, ai sợ ai... không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao, căn bản không phải là một chuyện khó...' Hàn Tuyết Nhi chu mỏ nói.
Hàn Sơn nhân cơ hội nói : "Tú Văn, để cho bọn trẻ nói chuyện, chúng ta đi làm cơm trưa..."