"Dạ, con biết rồi..." Phương Hạo Vân ngượng ngùng nói : "Mấy ngày nay con bận quá... xem ra con chưa chuẩn bị tâm lý là cha... có điều con sẽ nhanh chóng thích nghi..."
Đến gần sáu giờ tối hai người mới ăn xong cơm.
Nói cũng kỳ quái, đã trễ thế này rồi mà Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ vẫn còn chưa về đến nhà nữa.
Lúc dì Bạch nấu cơm, đã làm phần bốn người, thấy đã trễ quá rồi mà hai người vẫn chưa vậy, cho nên đứng dậy dọn cơm luôn, đem toàn bộ đồ ăn thừa bỏ vào tủ lạnh.
Phương Hạo Vân hơi lo lắng, cho nên gọi điện đến tập đoàn Thịnh Hâm hỏi thăm tình hình, biết được nhân viên cao cấp đang họp, thảo luận về công trình vịnh Kim Thủy.
Vì tránh làm phiền, cho nên Phương Hạo Vân chỉ dặn dò vài câu rồi vội vàng cúp điện thoại.
Đợi khi trời hoàn toàn tối lại, dì Bạch cho người đem Đoạn Long Thạch đi, lập tức rời khỏi Lam Tâm Hoa Viên.
Phương Hạo Vân lại gọi điện lại cho bộ hành chính của tập đoàn Thịnh Hâm để tìm hiểu về tình huống cuộc họp, sau đó tính lái xe đến đón Kỳ và chị Mỹ Kỳ về.
Ai mà ngờ vừa ra khỏi cửa lớn của Lam Tâm Hoa Viên, chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân đã bị hai chiếc Ferrari chặn đầu chặn đuôi, Phương Hạo Vân nhìn nhìn, người lái xe đều là hai cô gái còn trẻ, nhìn theo khí chất hẳn không phải là người bình thường.
"Hai em gái, cẩn thận một chút, xe của anh rất quý, lỡ như làm trầy thì hai đứa phải bồi thường đấy..." Phương Hạo Vân không cho rằng đây là một chuyện ngẫu nhiên, không cần nghi ngờ, hai cô gái này đang nhằm vào mình.
"Phương thiếu gia, anh còn thiếu chút tiền ấy sao?' Một cô gái mặc đồ màu đen cười mị với Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, anh yên tâm đi, nếu thật sự làm hư làm trầy của anh, bọn em sẽ đền lại gấp mười... đúng rồi, bọn em là bạn không phải là địch, hy vọng anh có thể hiểu được điều này..."
"Hai em, nếu có việc gì cứ nói ra, nếu không thì xin tránh ra, không nói dối hai em, anh rất bận..." Phương Hạo Vân nói : "Tuy rằng bộ dạng của hai em không tồi, nhưng ai biết các em là cái thứ gì, không biết đã hầu hạ bao nhiêu đàn ông rồi..."
"Phương thiếu gia quả nhiên sảng khoái, em còn tưởng rằng dung mạo của hai chị em em sẽ khiến cho anh hứng thú chứ..." Cô gái cười đáng yêu nói : "Phương thiếu gia, không dám giấu diếm, việc của bọn em chính là mời Phương thiếu gia đến gặp mặt phu nhân nhà em..."
"Phu nhân nhà em?"
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt : "Mẹ em họ gì?"
"Mẹ em..." Cô gái mặc đồ đen hơi mơ hồ, việc này hình như không liên quan đến mẹ của cô, mà hơn nữa cô cũng không có mẹ, cô là cô nhi, từ nhỏ đã được Nam Cung thế gia nuôi dưỡng.
"Chị Xuân Hoa, đừng nhiều lời với hắn, trực tiếp dẫn hắn đi gặp phu nhân không phải được sao?" Cô gái mặc đồ màu trắng nãy giờ không nói gì đã bực bội lên tiếng.
"Thu Nguyệt, không được vô lễ!'
Cô gái mặc đồ đen vội quát lớn một tiếng : "Thu Nguyệt, em quên trước khi đi phu nhân đã dặn gì rồi sao... Phương thiếu gia là khách quý của chúng ta, chúng ta phải lấy lễ đối đãi..."
"Xuân hoa thu nguyệt!'
Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Tên không tồi... hai em, nói cả buổi rồi, hai em vẫn chưa nói cho anh biết phu nhân nhà em rốt cục là ai? Bà ta muốn gặp anh, vì sao không tự mình đến, lại để cho hai tiểu nha đầu đến đây quậy phá..." Phương Hạo Vân nói bọn họ là tiểu nha đầu cũng không sai, bởi vì nhìn bộ dáng của bọn họ, cũng cỡ mười sáu tuổi là cùng.
"Làm càn!"
Cô gái tên Xuân Hoa tức giận nói : "Anh tính là gì... phu nhân nhà chúng tôi muốn gặp anh, coi như đã nể mặt anh rồi, anh còn muốn phu nhân nhà chúng tôi đến gặp anh, thật sự là buồn cười..."
"Xuân Hoa... em câm miệng lại cho chị..." Thu Nguyệt hiển nhiên là chững chạc hơn Xuân Hoa nhiều, hai cô tuy rằng không rõ Phương Hạo Vân Phương thiếu gia này rốt cục là ai, nhưng trước khi đi phu nhân đã dặn dò rất kỹ, nhất định phải lấy lễ đối đãi, không được chậm trễ.
Trong ký ức của Thu Nguyệt, phu nhân còn chưa coi trọng người đàn ông nào cả.
Không cần nghi ngờ nữa, Phương Hạo Vân tuyệt đối không bình thường.
Hơn nữa, hắn có thể lái chiếc Lamborghini Reventon này, cũng đã nói lên vấn đề rồi.
"Phương thiếu gia, em gái Xuân Hoa của em không hiểu chuyện, xin anh đừng để trong lòng... bọn em là nha hoàn của Thiếu phu nhân Nam Cung thế gia, lần này bọn em đến đây, chính là nhận lệnh của phu nhân mời anh đến làm khách một chuyến" Thu Nguyệt giải thích.
"Thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia?"
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, nói : "Xin lỗi, sợ rằng anh không rãnh, anh và Nam Cung thế gia dường như không có qua lại gì..."
Trong lòng Phương Hạo Vân chỉ nghĩ đến Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ, cho nên nói : "Phiền hai em tránh ra, anh thật sự có việc gấp..."
"Hừ!"
Xuân Hoa chu mỏ lên nói : "Anh có việc gấp gì chứ? Cho dù là gấp, cũng không hơn được việc gặp mặt phu nhân..."
Phương Hạo Vân vốn không muốn để ý đến hai nha đầu này, nhưng mà ai ngờ Xuân Hoa thật sự rất vô lễ, coi mình không ra cái gì cả.
"Cút ngay!'
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng : "Cho các người mười giây, nếu không đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc..."
"Phương thiếu gia, hãy nghe em nói... thiếu phu nhân nhà em tên là Long Hi Phương, là tiểu thư của Long gia Hoa Hải..." Thu Nguyệt thấy Phương Hạo Vân tức giận, vội vàng mở miệng giải thích.
"Long Hi Phượng?" Phương Hạo Vân nhướng mày, nhìn Thu Nguyệt : "Bà ta có quan hệ gì với Long Chiến?"
"Là em gái ruột của Long Chiến..." Thu Nguyệt thành thật đáp : "Phương thiếu gia, chuyện Long gia phu nhân nhà em cũng biết, bà muốn gặp anh... bà nhờ bọn em chuyển lời cho anh, là bạn không phải địch..."
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, cẩn thận suy nghĩ lại, hình như trong tư liệu của Hà Thanh không có người nào tên là Long Hi Phượng cả.
Có điều, người ta đã tìm đến cửa rồi, mình không đi cũng không được.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Dẫn đường!"
"Cảm ơn Phương thiếu gia!" Thu Nguyệt cười cảm kích với Phương Hạo Vân.
Xuân Hoa thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu khởi động xe chạy đi.
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Không có giáo dục..."