Chương 540: Tiểu Điệp tìm chết.

"Lão nhị, có một cô gái muốn gặp..." Ngay trong lúc hắn đang do dự, Tần Tử Hoa mang theo một cô gái đến gặp hắn.

Long gia bị diệt, đối với Tần Tử Hoa mà nói, chính là một tin tức tốt không thể nghi ngờ rồi. Đây chính là thắng lợi của Phương Hạo Vân, cũng chính là thắng lợi của hắn, bởi vì hai bên là đồng minh mà.

Không còn sự chống đỡ của Long gia, hắc đạo Hoa Hải cũng mất đi cái vốn để chống lại Phương Hạo Vân. Tần Tử Hoa đoãn rằng, không lâu sau, thằng em tạp chủng của hắn nhất định sẽ chết.

Đến lúc đó, quyền thừa kế của Tần gia đương nhiên là dành cho hắn.

"Đại ca, bây giờ là lúc nào rồi, mà anh còn mang cô ta đến tìm em, là sao?" Tần Tử Kiếm tức giận hỏi.

"Tần nhị thiếu gia, tôi tên là Tiểu Điệp, từng là đàn bà của Vương Thế Phi..." Cô gái tự giới thiệu, còn làm ra một tư thế rất mê người, bộ ngực được mở rất rộng, có thể nói là chấp nửa trái rồi đấy.

"Mặc quần áo cho đàng hoàng vào... rồi lại đây nói chuyện" Tần Tử Kiếm vốn muốn đuổi cô gái này ra ngoài, nhưng nghe cô ta nói từng là đàn bà của Vương Thế Phi, lập tức đổi ý.

Tiểu Điệp sửa sang lại cổ áo cho tốt rồi chậm rãi đi qua.

"Cô thật sự là đàn bà của Vương Thế Phi?" Tần Tử Kiếm nghi hoặc hỏi.

"Tần nhị thiếu gia, nếu anh không tin, có thể phái người đến Kim Bích Huy Hoàng điều tra..." Tiểu Điệp cười thản nhiên mị, nhìn Tần Tử Kiếm nói : "Tiểu Điệp mạo muội đến đây, là hy vọng có thể cùng với Tần nhị thiếu gia làm đại sự..."

"Các người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước..." Tần Tử Hoa trước đó đã được Tiểu Điệp hầu hạ rồi, cho nên hắn rất thoải mái. Vì vậy hắn mới đồng ý mang Tiểu Điệp đến gặp Tần Tử Kiếm. Bây giờ hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cũng cần phải đi ra, thuận tiện còn muốn báo tin cho Phương Hạo Vân, Tiểu Điệp này dường như không phải thứ tốt.

"Tôi cũng ra ngoài gọi điện thoại, các người từ từ nói chuyện..." Robinson cũng kiếm cớ đi ra.

Tần Tử Kiếm nhìn cửa phòng đóng lại, trầm giọng hỏi : "Tiểu Điệp... khẩu khí của cô thật không nhỏ, cô suy nghĩ cái gì vậy, muốn cùng tôi làm đại sự... làm như thế nào?"

"Đừng nói với tôi rằng thân thể của cô đáng giá. Tần Tử Hoa thích thiếu phụ, thích bị chơi đùa. Nhưng mà tôi không có cái sở thích ghê tởm đó" Tần Tử Kiếm cười khinh thường.

Tiểu Điệp nghe thấy thế, hừ lạnh nói : "Nhị thiếu gia, đừng có nhìn mặt người mà nói chuyện... đừng tưởng rằng đàn bà chỉ biết dùng thân thể đi làm đại sự... đàn bà trong thiên hạ, cũng không phải đều là cái loại ngực lớn não bé đâu"

"Nói như vậy, cô là một người thông minh?" Tần Tử Kiếm hứng thú nói : "Nói suy nghĩ của cô đi..."

"Tôi đã nói rồi, tôi là người của Vương Thế Phi, là người đàn bà hắn từng yêu... Tuy rằng giữa chúng tôi xuất hiện mâu thuẫn, nhưng tôi dám khẳng định, hắn vẫn còn yêu tôi. Chỉ cần tôi dùng chút thủ đoạn, thì hắn khẳng định là sẽ trở lại bên cạnh tôi..." Tiểu Điệp tự tin nói :"Tôi biết bây giờ Vương Thế Phi là cánh tay đắc lực của Phương Hạo Vân. Nếu anh nắm giữ Vương Thế Phi, vậy có phải là có thể đối phó tốt với Phương Hạo Vân hay không?"

"Cô nói nghe dễ dàng quá, nhưng mà tôi lại nghĩ chuyện này tuyệt đối không dễ dàng như cô nói" Tần Tử Kiếm cười lạnh : "Như vậy đi, tạm thời cô ở tạm trong Tần gia, chuyện của cô khi nào tôi có nhu cầu sẽ tìm cô giải quyết... chờ tôi điều ra rõ mọi chuyện, sẽ tìm cô nói chuyện... nhớ kỹ, đừng âm mưu dùng cái thân thể dơ bẩn của cô để lấy lòng tôi... Nếu tôi xác định cô không có giá trị lợi dụng, tôi sẽ giết cô không chút do dự..."

Tần Tử Kiếm cười lạnh nói : "Biết gì không? Trước khi cô bước vào đi, tôi hầu như đã từ bỏ việc chống đối Phương Hạo Vân. Cô xuất hiện, làm cho lửa chiến trong lòng tôi lại nổi lên. Nếu cô làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết..."

Lúc nói xong câu cuối cùng, trong đôi mắt của Tần Tử Kiếm xuất hiện một tia giết người, làm cho Tiểu Điệp trở nên hồi hộp, vội vàng gật đầu : "Tần nhị thiếu gia, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không làm cho anh thất vọng, những lời tôi nói đều là sự thật. Tôi có thể cảm nhận Vương Thế Phi vẫn còn tình cảm với tôi... mặc dù đã bị tôi lừa gạt, nhưng trong lòng hắn vẫn còn yêu tôi... chỉ cần làm thật tốt, hắn vẫn sẽ tin tưởng tôi..."

"Được rồi, bây giờ tôi không có thời gian nghe cô nói nhảm, tôi đi điều tra chuyện quá khứ của các người còn hay hơn..." Tần Tử Kiếm gọi người hầu mang Tần Tử Kiếm đi, còn bản thân thì ra ngoài kêu người điều tra về chuyện của Vương Thế Phi và Tiểu Điệp.

Tần Tử Hoa đem tin Tiểu Điệp đi gặp Tần Tử Kiếm nói cho Kim Phi biết, Kim Phi liền gọi điện báo cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đã sớm đoán được Tiểu Điệp sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ là không ngờ rằng, cô ta lại tìm đến Tần Tử Kiếm, đây chính là do cô ta tự tìm đường chết.

Vì để thận trọng, sau khi suy nghĩ, Phương Hạo Vân liền gọi điện cho Vương Thế Phi, hắn tính để cho Vương Thế Phi giải quyết chuyện này.

Chuyện lần này, đối với Vương Thế Phi mà nói, chính là một cơ hội tốt. Chỉ cần Vương Thế Phi có thể hạ quyết tâm giải quyết chuyện của Tiểu Điệp, thì sau này trong lòng sẽ không còn vướng bận gì cả. Tâm tính cũng trở nên kiên cường và lãnh khốc hơn, mà đây chính là điều kiện đầu tiên của một người làm đại sự.

Sau khi nhận được tin, Vương Thế Phi liền hối hận, sớm biết Tiểu Điệp là loại đàn bà tàn độc như vậy, thì lúc đầu đã không thả cô ả đi rồi.

"Phương thiếu gia, cậu yên tâm, lần này tôi tuyệt đối không mềm lòng..." Vương Thế Phi trầm giọng nói : "Chờ tôi bắt được cô ta, tôi sẽ tự tay giết chết cô ta, chấm dứt hoàn toàn sự hổ thẹn này..."

"Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ liên hệ với Tần Tử Kiếm, gây áp lực cho hắn, để cho hắn giao con tiện nhân Tiểu Điệp ấy ra. Lát nữa anh đến mà xử lý..." Phương Hạo Vân nói xong, liền gọi điện cho Tần Tử Kiếm, quyết liệt yêu cầu hắn phải giao Tiểu Điệp ra. Nếu không thì Tần gia sẽ gặp phải sự đả kích của công ty bảo an Đằng Phi, Phương Hạo Vân nói rằng, vì anh em, sẽ khai chiến với Tần gia bằng bất cứ mọi giá mà không hề tiếc nuối.

Tần Tử Kiếm nghe thấy thế, liền biết được mình thu được một ngôi sao tai họa, chứ không phải ngôi sao may mắn.

Cúp điện thoại xong, hắn liền gọi người của Kim Bích Huy Hoàng về, sau đó đi đến phòng nghỉ của Tiểu Điệp.

"Con tiện nhân này... bố mày thiếu chút nữa đã bị mày đùa chết..." Tần Tử Kiếm tát một cái, tức giận nói : "Mày còn nói nữa, mày cho rằng Vương Thế Phi là một thằng ngu à, mày phản bội hắn, vì sao hắn lại phải yêu mày... Còn nữa, mày không phải nói rằng, mày tìm đến tao, trừ người của Tần gia ra thì không ai biết, vậy vì sao Phương Hạo Vân tự mình gọi điện thoại đến gặp tao, muốn đòi người hả?"

"Bọn họ đã biết?"

Tiểu Điệp hoảng sợ nói : "Tần nhị thiếu gia, tôi cầu xin anh... anh đừng giao tôi cho tên ác ma Phương Hạo Vân... anh để cho tôi ở lại Tần gia đi, chỉ cần anh cho tôi ở lại Tần gia, anh bắt tôi làm gì tôi cũng làm... cho dù làm nô lệ, làm trâu làm ngựa, tôi cũng đồng ý..."

"Mày nói nghe dễ dàng quá... tao để mày lại..." Tần Tử Kiếm tức giận quát : " Phương Hạo Vân đã nhấn mạnh trong điện thoại, nếu tao không giao mày ra, thì hắn sẽ xử lý Tần gia. Long gia to lớn như vậy mà cũng bị Phương Hạo Vân làm cho sụp đổ, ngay cả tao còn không dám đối kháng với hắn... con tiện nhân này, bây giờ tao phái người đưa mày đến..."

"Đừng... đừng đưa tôi đến đó... Tần nhị thiếu gia, tôi có thể làm nô lệ tình dục cho anh... tuy rằng tôi không còn thân trong trắng, nhưng mà công phu của tôi rất tốt, tôi có thể làm cho anh sảng khoái, làm cho anh thoải mái..." Tiểu Điệp rất rõ hậu quả khi bị đưa đến chổ của Phương Hạo Vân.

Bây giờ, cô chết chắc rồi.

Cô không muốn chết, cho dù có chết, cũng phải kéo cha con nhà họ Vương và Phương Hạo Vân xuống chết chung, nếu không, cho dù chết cô cũng không cam lòng.

"Người đâu, lôi con tiện nhân này đi..." Tần Tử Kiếm tức giận ra lệnh.

Sau khi xong việc, hắn gọi điện cho Tần Tử Hoa, nói là có chuyện gấp cần thương lượng.

Tần Tử Hoa chạy đến, vẻ mặt tươi cười, còn Tần Tử Kiếm thì rất tức giận. Hắn hung hăng chỉ vào mặt của Tần Tử Hoa : "Đại ca.. vì sao phải làm vậy... Tin Tiểu Điệp đến chổ tôi là do anh nói ra? Tôi hỏi anh, vì sao phải làm vậy... chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"

Tần Tử Hoa nghe thấy thế, mặt không chút thay đổi, nói : "Lão nhị, nói cái gì vậy... anh làm sao? Anh làm gì với chú?"

"Đại ca, chẳng lẽ anh còn không chịu thừa nhận, chuyện của Tiểu Điệp rõ ràng là do anh thông báo với Phương Hạo Vân, nếu không thì làm sao mà hắn biết rõ tin tức như vậy?" Tần Tử Kiếm cắn răng nói : "Tôi thừa nhận là tình cảm giữa hai chúng ta không tốt, nhưng mà nói thế nào thì chúng ta vẫn là anh em ruột, sao anh có thể hại tôi chứ..."

"Lão nhị, chú đừng có ngậm máu phun người, anh xác định là không có làm gì cả" Tần Tử Hoa tức giận quát lại : "Nếu chú gọi anh đến đây chỉ để nói mấy cái này, xin lỗi, anh không có thời gian tiếp chú.."

Bước đi vài bước, Tần Tử Hoa quay đầu lại nói : "Lão Nhị, anh phải nhắc chủ một câu, nếu chú không có bằng chứng xác thật, thì hy vọng chú đừng có nói bậy với anh. Nếu không, đừng trách anh không khách khí..."

"Hừ!"

Tần Tử Kiếm giận dữ nói : "Đừng để tôi tìm được chứng cứ, nếu không, tôi nhất định sẽ báo cho ba biết"

"Chờ chú tìm được chứng cứ rồi nói..." Tần Tử Hoa bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

..................................

Nhìn Tiểu Điệp quỳ gối cầu xin mình, trong lòng Vương Thế Phi rất không thoải mái. Nói thật ra, Tiểu Điệp cũng là người đáng thương.

Nếu không phải là vì chuyện của ba cô, thì cũng không làm cho tâm lý của cô trở nên biến thái, và gây ra hậu quả ngày hôm nay.

Cái này gọi là người đáng thương cũng có chổ đáng giận.

Vương Thế Phi đã tha cho cô, chỉ là cô không biết tốt xấu, lại còn muốn cùng Tần Tử Kiếm hãm hại mình.

"Tiểu Điệp... duyên phận của tôi và cô, tình cảm của chúng ta đã hết. Lần trước tôi đã tha thứ cho cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu, lần này tôi không thể tha thứ cho cô được nữa. Cô yên tâm, người nhà của cô tôi sẽ nuôi dưỡng giùm..." Nói xong, Vương Thế Phi không để ý đến lời cầu xin của Tiểu Điệp, giơ tay chém xuống, tự mình kết thúc cho Tiểu Điệp.

Phương Hạo Vân bước lại vỗ nhẹ vai của Vương Thế Phi, thản nhiên nói : "Chuyện này cuối cùng cũng có một kết thúc... Thế Phi, từ từ mà làm, sau này còn nhiều chuyện cần anh làm. Đúng rồi, tư liệu của người thân Tiểu Điệp tôi cũng đã điều tra giúp anh, anh tự xem đi, công việc nuôi dưỡng anh cũng tự thu xếp đi... Tiền sẽ do công ty bỏ ra..."

"Phương thiếu gia, cảm ơn cậu đã thu xếp cho tôi" Vương Thế Phi cảm kích nói.

"Đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm... Thế Phi, hành động hôm nay của anh không sai. Tôi hy vọng trong lòng anh không có vướng bận nữa" Lúc sắp đi ra ngoài, Phương Hạo Vân quay lại nói thêm một câu.

Vương Thế Phi gật đầu : "Tôi biết..."

Hôm nay là cuối tuần, Phương Hạo Vân có được thời gian rãnh hiếm có, hắn tính đi đến chổ dì Bạch, nói với dì về chuyện Đoạn Long Thạch. Hắn hy vọng dì Bạch có thể nghĩ biện pháp xử lý khối Đoạn Long Thạch này, làm thành vũ khí phân phát cho thuộc hạ của mình. Như vậy thì sẽ làm tăng sức chiến đấu của bọn họ lên rất nhiều.

Lúc Phương Hạo Vân đến, đã là buổi chiều rồi, một cô phục vụ xinh tươi dẫn Phương Hạo Vân vào, giúp hắn gõ cửa, dì Bạch mặc cái váy ngủ tơ tằm màu trắng lộ ra nửa người đi ra mở cửa.

Phương Hạo Vân đứng ngoài cửa nhìn mà ngơ ngác, trong mắt của dì Bạch lộ ra một tia vui mừng, nhưng ngay lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, thản nhiên nói : "Hạo Vân, vào đi... dì mới vừa ngủ thôi... có chuyện quan trọng gì muốn nói với dì?"

Phương Hạo Vân cười nói : "Có phải là quấy rầy dì nghỉ ngơi không... nếu không thì con ra ngoài chờ, dì cứ nghỉ đi, buổi tối chúng ta nói chuyện cũng được..." Nhìn thấy dì Bạch có vẻ buồn ngủ, Phương Hạo Vân cảm thấy áy náy.

Dì Bạch đẩy cửa phòng ra, nhìn hắn nói : "Vào đi... nếu đã rời giường, dì cũng không tính ngủ tiếp..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền đi vào, ngồi xuống ghế sofa, nhìn nhìn tô mì ăn đã vơi đi một nửa, hỏi : "Dì, sao dì lại ăn cái này..."