Chương 537: Long Nhị bị bắt.

"Không ràng buộc?"

Phương Hạo Vân khinh miệt nói : "Cô nghĩ như thế sao? Nên nhớ, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, bây giờ tôi hợp tác với mấy người, không lấy lợi ích, thì không phải là làm chùa sao?"

"Phương thiếu gia, nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng phải nhắc nhở cậu một câu. Nếu cậu làm một mình, thì hành động của cậu là không hợp pháp..." Hà Thanh nhắc nhở.

"Tôi hiểu chứ!"

Phương Hạo Vân cười khinh thường :" Là quan hay là giặc, thật ra chỉ là một câu nói của mấy người!"

Đột nhiên di động của Phương Hạo Vân vang lên, là dì Bạch gọi đến, sau khi được chuyển máy, dì Bạch đem vị trí của Long Nhị nói cho Phương Hạo Vân biết,

Do thời gian quá ngắn, nên dì Bạch không thể xác định cụ thể được, chỉ đại khái là trong vòng một trăm mét vuông thôi.

Có điều, như vậy thì khác biệt giữa một trăm mét vuông và tìm kiếm không mục tiêu đã khác nhau lắm rồi. Phương Hạo Vân vội vàng thông báo cho đám người Bạch Quý, để bọn họ thu hẹp phạm vi tìm kiếm.

"Các người rốt cục là ai?" Hà Thanh giật mình, trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể làm được điều này, coi như đã thành công rồi. Mặc dù chỉ có một trăm mét vuông, nhưng cũng đã không tồi rồi. Chuyện như vậy mà giao cho người khác làm, chưa chắc đã làm được.

"Thượng tá Hà Thanh, cô có nghe qua câu này chưa, tò mò sẽ hại chết con mèo đấy..." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.

Hà Thanh đang muốn nói thêm cái gì nữa, thì điện thoại chợt vang lên, là Long Nhị gọi đến : "Hà Thanh, các người đang phái người tìm tôi à... tôi khuyên các người một câu, trong vòng ba phút nữa, nếu người của các người còn chưa rút đi, thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn..."

Nói xong, Long Nhị liền cúp điện thoại.

"Phương thiếu gia, bây giờ nên làm cái gì?" Hà Thanh cúp điện thoại xong liền hỏi.

"Long Nhị sợ, vậy chứng minh rằng Bạch Quý đã tìm đúng chổ..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Long Nhị có thể thông qua camera để theo dõi bọn họ... như vậy đi, để tôi kêu bọn họ cẩn thận một chút, né các máy quay này, hẳn là không có vấn đề... Đúng rồi, cô chẳng lẽ không muốn xin chỉ thị của ông Lã... Điều kiện của Long Nhị các người có đồng ý hay không?"

"Long Nhị đưa ra yêu cầu rất quá đáng, cấp trên tuyệt đối không đồng ý" Hà Thanh nói

"Cô gái, đừng tự cho mình thông minh, tôi khuyên cô, tốt nhất là nên tranh thủ liên lạc với cấp trên, nếu sau này xảy ra vấn đề, không ai gánh nổi trách nhiệm đâu" Phương Hạo Vân đề nghị.

"Chuyện này tôi tự biết thu xếp, bây giờ cậu nên lo tốt chuyện của mình đi, nhớ kỹ, Long Nhị nói là chỉ cho người của cậu ba phút thôi..." Hà Thanh nói.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng truyền lệnh cho đám người Bạch Qúy, dặn dò bọn họ chỉ có hai phút tìm kiếm, đồng thời tránh né các máy quay, trong thời gian nhất phải tìm thấy Long Nhị.

Phương Hạo Vân cũng không cho rằng bởi vì có người tìm thấy mình mà Long Nhị từ bỏ cơ hội sống. Có những người không sợ chết, nhưng lại vô cùng để ý đến ngưới thân của mình.

Long Nhị làm ra chuyện ngày hôm nay, cũng đã chứng minh rằng ông ta coi trọng người thân của mình. Chỉ dựa vào điểm này cũng đã chứng minh, không đến thời khắc cuối cùng, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Bên Hà Thanh cũng đã liên hệ với Lã Thiên Hành, cô đem yêu cầu của Long Nhị nói cho Lã Thiên Hành biết, và thông báo về việc thế lực sau lưng của Phương Hạo Vân có hệ thống định vị toàn cầu qua vệ tinh.

Lã Thiên Hành lập tức nổi giận : "Hắn muốn một triệu đô, còn muốn vợ con mình được di dân qua Mỹ, đây là chuyện không có khả năng... Hà Thanh, cô nói với Long Nhị, nếu hắn cố ý như thế, thì chúng ta không cần phải bàn nữa... hắn muốn chết thì cứ để hắn chế. Vợ con của hắn cũng vì vậy mà sẽ có cuộc sống không bằng chết..."

Hà Thanh nghe thấy thế, liền nhíu mày, ông chủ lớn quả nhiên là tàn nhẫn.

Thoáng suy nghĩ một chút, Hà Thanh khuyên : "Ông chủ lớn... như vậy không tốt... nếu tôi thật sự đem lời nói của ông chuyển cho Long Nhị, phỏng chừng rằng ông sẽ nhanh chóng nghe thấy một tiếng nổ lớn qua điện thoại... đến lúc đó, hành động lần này của chúng ta đã hoàn toàn thất bại..."

"Vậy cô bảo tôi phải làm sao bây giờ?" Lã Thiên Hành tức giận nói : "Hành vi của Long Nhị ngày hôm nay xem như là đã phản bội tổ chức, phản bội quốc gia... Nếu chúng ta thỏa mãn yêu cầu của hắn, sau này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Có lẽ sẽ làm cho nhiều thành viên khác noi theo..."

"Ông chủ lớn, tôi biết tổ chức khó xử, nhưng Long Nhị đã ôm tâm lý liều chết rồi, chúng ta tốt nhất không nên ép ông ta..." Hà Thanh suy nghĩ một chút rồi nói : "Ông chủ lớn, ông xem như vậy được không. Tôi đại biểu cho ông đáp ứng Long Nhị... chờ khi mọi thứ đã tới tay, thì chúng ta đổi ý. Nếu thật sự không được thì cứ nói là tôi tự tiện đồng ý, không liên quan đến tổ chức..."

Lã Thiên Hành suy nghĩ một chút rồi nói : "Đề nghị của cô quả thật có thể suy nghĩ một chút, nhưng mà... Hà Thanh, có một số việc cô nên rõ ràng, danh dự của tổ chức không thể bị tổn thất. Sau này, nếu tôi xử lý như vậy, cô đành phải chịu oan ... hiểu chưa?"

Hà Thanh sao mà không hiểu chứ, Lã Thiên Hành nói như vậy, thật ra chính là muốn cô đi chết thay, làm người chịu tiếng xấu thay cho tổ chức. Loại chuyện như vậy, Hà Thanh không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.

"Đương nhiên, tổ chức sẽ bồi thường thích đáp cho cô..." Lã Thiên Hành bỏ thêm một câu.

"Ông chủ lớn, ông yên tâm đi, Hà Thanh hiểu rồi, tôi không cần phải báo đáp gì cả, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho tổ chức, cho quốc gia mà thôi..." Mấy lời này nhìn thì có vẻ đàng hoàng, nhưng có đôi khi lại vô cùng quan trọng thế đó.

"Cô có thể nghĩ như vậy là tôi yên tâm rồi..." Nói đến đây, Lã Thiên Hành đổi giọng nói : "Hà Thanh, về thế lực sau lưng Phương Hạo Vân, cô cần phải tranh thủ thời gian... bọn họ có thể điều động cả vệ tinh, có thể thấy được thủ đoạn và năng lực..."

"Tôi hiểu rồi, có điều khó khăn" Hà Thanh gật đầu.

"Cô cố gắng đi, nhớ kỹ, nhanh chóng giải quyết chuyện Long gia..." Nói xong, Lã Thiên Hành liền cúp điện thoại.

Mà lúc này, bên Bạch Quý đã truyền đến tin tốt, nói là đã bắt được Bạch Quý.

Phương Hạo Vân liền ra lệnh : "Lập tức mang ông ta đến đây..."

Hà Thanh hít sâu một hơi, Long Nhị cũng từng là người nổi bật trong tổ chức, công phu không kém cô, hơn nữa năng lực phản ứng cũng vô cùng mạnh, mà chỉ qua một cú điện thoại liền bị bắt.

Bởi vậy có thể thấy được năng lực của Thất Tinh Tài Phán sở.

Nghĩ đến đây, Hà Thanh hơi đau đầu, sau này lỡ như trở mặt với Phương Hạo Vân, thì phỏng chừng là tổ chức sẽ gặp phải nguy cơ lớn chưa từng có.

"Thượng tá Hà Thanh, người đã bắt được, cũng đã lấy được điều khiển từ xa... có điều tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy... cô và ông Lã thương lượng thế nào rồi. Cấp trên có đồng ý với điều kiện của Long Nhị hay không?" Phương Hạo Vân quay lại hỏi.

"Đồng ý!'

Hà Thanh thản nhiên nói : "Cấp trên đã trao toàn quyền cho tôi giải quyết chuyện này, thu xếp cho Long Nhị"

Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Tôi hiểu rồi, cô tình nguyện chịu tiếng xấu thay cho người khác? Đáng tiếc, sợ rằng đã làm các người thất vọng rồi. Long Nhị là thành viên trong tổ chức, cái thủ đoạn này của các người làm sao mà có thể lừa được ông ta/"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hà Thanh liền biến, tâm tư của Phương Hạo Vân cẩn thận, cái gì hắn cũng rõ cả. Đồng thời, lời nhắc nhở của Phương Hạo Vân cũng rất có đạo lý, Long Nhị chưa chắc là dễ bị lừa như vậy.

Hà Thanh dường như không muốn nhắc đề cái đề tài nhạy cảm này, cố ý quay đầu đi, không thèm nhìn Phương Hạo Vân nữa. Phương Hạo Vân cũng mặc kệ cô, thừa dịp Long Nhị còn chưa đến đây, liên lạc với Vương Thế Phi xem tình huống bên kia tiến triển đến đâu rồi.

Vương Thế Phi báo rằng, đã phát hiện ra hết bom, nhưng mà cần có thời gian gỡ, hơn nữa còn vô cùng khó khăn, phỏng chừng cần đến bảy tám giờ.

Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, bảy tám giớ, làm gì có nhiều thời gian như vậy.

Có điều, tốt xấu gì cũng đã tìm được Long Nhị, vấn đề cuối cùng cũng có đột phá.

"Đã mang Long Nhị an toàn trở về..."

Không lâu sau, Bạch Quý và Thất Tinh Tài Phán sở đã trở lại.

Phương Hạo Vân lần đầu tiên nhìn thấy Long Nhị, không ngờ đã là ông già hơn năm mươi rồi, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, vừa nhìn là đã biết do suy nghĩ quá nhiều. Có điều đôi mắt của ông ta không hề gì, thâm thúy mà có thần.

Giờ phút này, ông ta đang hung hăng nhìn Hà Thanh và Phương Hạo Vân, có vẻ rất muốn ăn thịt người.

"Thiếu chủ, đây là điều khiển từ xa...' Bạch Quý cho mấy người canh giữ Long Nhị, còn mình tự cầm cái điều khiển từ xa đi đến.

"Để tôi xem trước..." Cái điều khiển từ xa này là mấu chốt của nhiệm vụ lần này, Hà Thanh giành lấy trước, cẩn thận xem xét.

"Thế nào?" Phương Hạo Vân hoài nghi thứ này chưa chắc là thật, Long Nhị là một lão già thành tinh rồi, sao có thể phạm vào sai lầm ngốc nghếch như vậy.

Hà Thanh lắc đầu : "Khó mà nói... có điều tôi cảm thấy thứ này hẳn không phải là đồ thật..."

"Coi như các người tinh mắt..." Long Nhị cười lạnh một tiếng; "Hà Thanh, Phương Hạo Vân...nói thật cho các người biết, thứ trong tay các người là giả... tôi khuyên các người bây giờ thả tôi ra ngay lập tức, nếu không trong vòng mười phút, người của tôi sẽ khởi động một phần thuốc nổ..."

"Không tồi, ông còn chuẩn bị người trước rồi à?' Phương Hạo Vân cười khinh thường, nói : "Long Nhị, tôi cũng không tin còn có người biết rõ mình phải chết, còn có thể nhận sự nhờ vả của người khác... Tôi thừa nhận, cái điều khiển từ xa này chưa chắc là thật, nhưng mà cái thật đã bị ông giấu đi, và nó tuyệt đối không nằm trong tay kẻ nào hết"

"Nói bậy, nếu các người không tin, thì mười phút sau các người sẽ biết..." Long Nhị nói.

"Tốt, vậy thì chờ thử xem"

Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Long Nhị, tôi muốn cho ông biết, trên thế giới này còn rất nhiều người không sợ chết, không chỉ riêng một mình ông..."

Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt của Long Nhị hiện lên một tia khác thường.

Hà Thanh thì có chút lo lắng, dù sao thì chuyện này cũng quá quan trọng, không thể qua loa được. Nếu không thì tương lai của cô cũng không tốt hơn Long Nhị là bao.

"Phương thiếu gia, không thể... việc này rất quan trọng, tôi cảm thấy nên cẩn thận thì tốt hơn" Hà Thanh vội nói :"Long Nhị, tôi đã xin chỉ thị của cấp trên, chuyện này do tôi toàn quyền phụ trách, tất cả yêu cầu của ông, tôi đều thay mặt cấp trên đồng ý... bây giờ ông nhanh chóng lấy điều khiển từ xa thật ra đưa cho chúng tôi đi"

"Cô đồng ý với tôi?"

Long Nhị cười khinh thường : "Hà Thanh, đừng tự cho là thông minh, lúc tôi vào tổ chức, phỏng chừng cô còn chưa sinh ra... thủ đoạn trong tổ chức tôi biết rất rõ, nói cho cô biết, cô đã bị người khác đùa giỡn rồi..."

Nói đến đây, Long Nhị càng cười lớn hơn : "Có lẽ cô là vật hy sinh cũng không chừng, vì trên đời này luôn tồn tại mấy đứa ngốc"

Phương Hạo Vân ngắt lời : "Long Nhị, nói thật với ông, điều kiện của ông bọn họ không đồng ý, thông minh một chút thì giao điều khiển từ xa ra đây, có thể vì tình nghĩa của ông với vợ con mà thôi có thể giúp ông..."

"Cậu giúp tôi thế nào?" Long Nhị quay đầu lại hỏi.

"Rất đơn giản, chuyện ngày hôm nay sau khi kết thúc, tôi sẽ làm cho vợ con ông được tự do..." Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói :"Ông hẳn là biết, hợp tác với tôi, còn nắm chắc hơn là hợp tác với đám người Hà Thanh, đúng không?"

"Phương thiếu gia, cậu đang nói bậy bạ gì đó?" Hà Thanh vội chặn lời của Phương Hạo Vân, đã như vậy mà còn bị hắn trực tiếp nói ra, lỡ như Long Nhị không chịu nổi, cho nổ hết luôn thì thế nào?

Phương Hạo Vân quay lại nhìn Hà Thanh, nói : "Được rồi, thượng tá Hà Thanh, tôi đã sớm nói rồi, cái trò diễn kịch gạt người của cô không thể lừa được Long Nhị. Long Nhị, bây giờ ông đang nằm trong tay tôi, ông không còn lựa chọn nào khác.. Tôi hỏi ông một lần cuối, điều khiển từ xa rốt cục là nằm ở đâu? Còn cơ quan mở cửa đá ở đâu?"

"Đây là đoạn long thạch!"

Long Nhị nhìn về hướng cửa đá, cười đắc ý, nói : "Khối đá này, mười nắm trước tôi vô tình phát hiện ra, dùng nó làm cửa vào Tàng Bảo các, cũng là đề nghị của tôi..."

Phương Hạo Vân hứng thú hỏi : "Nói như vậy, ông đã sớm dự liệu tình cảnh ngày hôm nay?"

"Không sai!"

Long Nhị cười nói : "Mười lăm năm trước, tôi đã bắt đầu kế hoạch này... tôi rốt cục đã chờ đến ngày hôm nay... Phương Hạo Vân, Hà Thanh, nói thật cho các người biết, nếu yêu cầu của tôi không được thỏa mãn, tôi sẽ không khuất phục... Long Nhị tôi cũng đã từng thề, nhất định phải đòi lại công bằng cho vợ con tôi, và cho họ tự do..."

Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, nói : "Năm phút đã qua rồi, bây giờ chỉ còn năm phút theo như lời ông nói, tôi thật sự muốn biết là nó có nổ hay không?"