Hiển nhiên, Phương Hạo Vân cũng có cảm giác đối với cô.
Nếu không, tim của hắn cũng không cần đập nhanh như vậy.
Gần đây Phương Hạo Vân không đi gặp cô, cô luôn nhìn lại tình cảm của mình, nhìn lại tâm hồn của mình... và cuối cùng, cô đưa ra một kết luận, cô yêu anh Hạo Vân. Hơn nữa, đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi.
Con gái thích ảo tưởng, và thích anh hùng.
Vài lần xuất hiện của Phương Hạo Vân đều phù hợp với hình tượng anh hùng trong lòng của con gái.
Nhất là lần đó, được cứu từ torng tay của Thập Nhân bang, càng là cho cô hâm mộ Phương Hạo Vân không thôi. Chỉ là ngay thời điểm đó, Phương Hạo Vân lại cố ý lộ ra hình tượng ác ma trước mặt Hàn Tuyết Nhi, để gạt bỏ cái hình tượng anh hùng trong lòng cô.
Sau này, hai người vứt bỏ sự trở ngại, bắt tay giảng hòa, làm anh em với nhau.
Khi Phương Hạo Vân lấy thân phận là đại ca để làm quen với cô, thì hạt giống tình cảm trong lòng lại bắt đầu nảy nở.
Chỉ là Hàn Tuyết Nhi biết, Phương Hạo Vân đã có bạn gái rồi, và còn là chị em tốt của cô, người chị họ thân thiết nhất của cỏ, Trần Thanh Thanh.
Yêu cầu của con gái đối với tình yêu cực kỳ cao, trong mấy các cô thì tinh yêu là thần thánh, là lãng mạn, là ích kỷ...
Nhưng cô cũng rõ ràng, nếu cô yêu cầu cao như vậy, thì chỉ có thể lựa chọn từ bỏ thôi.
Bởi vì anh Hạo Vân mà cô thích, không phải là người bình thường, anh ấy có lực lượng của ác ma, có nội tâm của thiên sứ...
Thật ra, cho đến bây giờ, trong lòng Hàn Tuyết Nhi vẫn chưa có quyết định cuối cùng, không biết là nên yêu, hay là nên từ bỏ? Nhưng mà hôm nay, cô đem tâm sự nói ra, cũng không hối hận.
"Tuyết Nhi... anh không đáng để em yêu... em cũng biết, bên cạnh anh có rất nhiều người rồi..." Phương Hạo Vân nói thật, hắn hy vọng Hàn Tuyết Nhi có thể dừng chân trước vực, đừng ngã quá sâu vào.
Phương Hạo Vân không biết rằng, Hàn Tuyết Nhi đã xuống rồi, mà còn ngã rất sâu.
Khi cô nghe Phương Hạo Vân nói bên cạnh có nhiều người, nước trong mắt liền không thể ngăn lại, ào ạt chảy , thậm chí là ướt cả áo của Phương Hạo Vân.
Thấy Hàn Tuyết Nhi khóc, Phương Hạo Vân hơi đau lòng, nâng má của cô lên, nhẹ nhàng nói : "Tuyết Nhi... muốn khóc thì cứ khóc đi... có lẽ khóc rồi, trong lòng em sẽ thoải mái hơn..."
"Không... không đâu... mặc dù nước mắt chảy thành Trường Giang và Hoàng Hà, trong lòng em cũng không thể thoải mái được..."Hàn Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước nhìn Phương Hạo Vân, yếu ớt nói : "Anh Hạo Vân, em thật sự thích anh, em không thể không có anh... chỉ là anh đã có bạn gái, hơn nữa..."
Nói đến đây, nước trong mắt cô lại chảy xuống, nhẹ nhàng nức nở, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
"Tuyết Nhi, xin lỗi, là anh không tốt, là anh làm cho em đau lòng..." Phương Hạo Vân nói lời xin lỗi, trong lòng cũng khó chịu.
Có đôi khi, đào hoa quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
"Anh Hạo Vân, không liên quan đến anh, anh không có sai..." Nói xong, Hàn Tuyết Nhi cố gắng không cho nước mắt chảy xuống nữa.
Phương Hạo Vân đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, đang muốn nói cái gì đó, thì Hàn Tuyết Nhi đột nhiên đưa môi anh đào lên, hôn lên miệng của hắn.
Đối mặt với chuyện như thế, não của Phương Hạo Vân dường như bị teo lại. Hắn không ngờ rằng Hàn Tuyết Nhi lại có hành động to gan như vậy. Hắn định đẩy cô ra, nhưng lại sợ làm tổn thương đến cô.
Mà Hàn Tuyết Nhi dường như cũng sợ Phương Hạo Vân đẩy mình ra, cho nên hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, dùng hết sức toàn thân. Hàn Tuyết Nhi chưa từng có kinh nghiệm hôn môi với ai cả, cho nên, lần này cô chủ động hôn môi có vẻ khá là khó khăn. Cái hành động ngây ngô ấy làm cho Phương Hạo Vân ngứa ngáy.
Dần dần, Phương Hạo Vân cũng cam chịu để hai người thân mật.
Vì để lại cho Hàn Tuyết Nhi thoải mái, hắn bắt đầu dẫn đường cho cô hôn... nếu không, theo cách làm của Hàn Tuyết Nhi bây giờ, phỏng chừng là không bao lâu sau, cô sẽ không thở nổi.
Rất nhiều người cảm thấy rằng hôn môi là một chuyện rất đơn giản, là bản năng của con người, từ nhỏ đã cỏ. Thật ra thì không phải thế, hôn môi là một việc rất tốn sức, là một kỹ thuật sống. Nụ hôn hoàn mỹ, cần phải có thể lực tốt, kỹ thuật tốt.
Chỉ có thể lực và kỹ thuật cùng tồn tại, thì mới có thể đạt đến nụ hôn hoàn mỹ, làm cho tình cảm của hai người thăng hoa trong nụ hôn, đạt đến đỉnh cao.
Lúc hai người còn chưa hòa giải, Phương Hạo Vân đã từng chiếm tiện nghi của Hàn Tuyết Nhi, nhưng khi đó, Hàn Tuyết Nhi đã từ chối.
Đối với Hàn Tuyết Nhi mà nói, nụ hôn này, xem như là nụ hôn đầu tiên của cô, trong đầu cô tràn ngập một cảm giác kỳ diệu.
Giờ phút này, cô rất vui, rất hạnh phúc. Trong đầu của cô đã hoàn toàn không còn những bất mãn, những chuyện không vui.
"Ơ..."
Hàn Tuyết Nhi rốt cục vẫn chỉ là người mới, mặc dù đã có Phương Hạo Vân dẫn đường, nhưng cô vẫn không thể kiên trì lâu được. Chỉ một lát sau là cô cảm thấy không hít thở nổi.
Phương Hạo Vân vội vàng thả miệng ra, cười ha hả nhìn Hàn Tuyết Nhi.
Hàn Tuyết Nhi cúi đầu, không dám nhìn Phương Hạo Vân, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đã ửng đỏ. Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng mà cảm giác tuyệt vời do nụ hôn mang lại vẫn làm cho cô nhộn nhạo.
Một hồi sau, Hàn Tuyết Nhi mới ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một sự ngượng ngùng : "Anh Hạo Vân.... anh không nghĩ rằng Tuyết Nhi là loại con gái tùy tiện chứ... người ta... người ta ... người ta chỉ là không kìm lòng được..." Hàn Tuyết Nhi lúc này giống một đứa nhỏ vừa làm sai chuyện vậy.
Phương Hạo Vân nhìn Hàn Tuyết Nhi thẹn thùng như thế, trong lòng vừa buồn cười, vừa tức giận, nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
"Anh Hạo Vân, anh có thể đồng ý em một chuyện không?" Hàn Tuyết Nhi ngẩng da9u62 lên, giờ phút này, trên mặt của cô không còn ngượng ngùng, không còn nước mắt, chỉ còn lại sự kiên quyết.
"Em nói đi!" Phương Hạo Vân không dám đồng ý bậy nữa. Ít nhất là phải đợi Hàn Tuyết Nhi nói ra yêu cầu của cô trước.
"Anh Hạo Vân, em hy vọng anh có thể cho em một cơ hội, một cơ hội để theo đuổi hạnh phúc và tình yêu" Hai mắt của Hàn Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, dũng cảm nói : "Anh Hạo Vân, em biết anh có rất nhiều bạn gái, nhưng em không quan tâm, trước mặt tình yêu ai cũng ngang hàng nhau, em muốn anh cho em một cơ hội"
Phương Hạo Vân sửng sốt, không ngờ một cô gái nhu nhược như Hàn Tuyết Nhi lại to gan như vậy. Hắn nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Tuyết Nhi, trong lòng vô cùng phức tạp
Không thể phủ nhận, đối với một cô gái như Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân cũng có cảm giác, nhưng, cảm giác không có nghĩa là yêu.
Hơn nữa, Hàn Tuyết Nhi bây giờ vẫn còn nhỏ.
Đương nhiên, cái này không phải là Phương Hạo Vân làm bộ. Thật ra, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Phương Hạo Vân liền biết cái gọi là thuận theo tự nhiên. Nếu hai người thật sự có duyên phận, thật sự có cảm giác với nhau, hắn sẽ không từ chối. Nếu hai người có duyên, dù cố ý từ chối thì cũng không làm được gì.
Duyên phận là cái thứ vô cùng kỳ diệu, có đôi khi không phải do ý chí của con người làm thay đổi.
"Tuyết Nhi, bây giờ em còn nhỏ, có lẽ em không hiểu được, cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là tình cảm... anh biết em có cảm giác với anh. Cái cảm giác này, nếu gọi là sùng bái thì đúng hơn. Sùng bái và tình yêu không phải là một chuyện..." Phương Hạo Vân nói : "Tuyết Nhi, yêu cầu của em anh không trả lời được... anh chỉ muốn nói cho em biết, bây giờ em còn nhỏ, không phải lúc nói chuyện yêu đương. Nhiệm vụ hàng đầu của em là học tập... chờ khi nào em trưởng thành, lòng của em vẫn còn thích anh, vẫn cò yêu anh. Thì khi đó, có lẽ anh sẽ chủ động theo đuổi em..."
Hàn Tuyết Nhi lúc đầu hơi thất vọng, nhưng sau khi nghe được câu cuối cùng, liền trở nên tươi cười. Anh Hạo Vân không từ chối cô, cũng bởi vì do tuổi của cô còn nhỏ.
Không bị từ chối, cũng có nghĩa là có cơ hội, có hy vọng.
Huống hồ, câu nói cuối cùng của anh Hạo Vân cũng đã chứng minh, anh ấy có thích mình.
Nghĩ như vậy, buồn bực trong lòng Hàn Tuyết Nhi lập tức không còn nữa, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn, nói : "Anh Hạo Vân, em nhớ kỹ lời anh nói, em nhất định sẽ nhanh chóng lớn lên..."
"Haha..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, đưa tay nhéo cái mũi của cô, cười nói : "Đừng có suy nghĩ lung tung, em trưởng thành, không phải là bây giờ, không phải là ngày mai, cũng không phải là sang năm... muốn trưởng thành, em còn phải một đoạn đường rất dài..."
"Dạ... em biết..."
Hàn Tuyết Nhi gật đầu, lập tức nói thêm : "Anh Hạo Vân, mặc kệ là nói thế nào, tối nay anh cũng đã đồng ý đi chơi cả đêm với em rồi... chúng ta đi leo núi nha?"
"Leo núi?'
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút rồi gật đầu : "Được rồi, nhưng em phải hứa với anh, từ nay về sau không được suy nghĩ bậy bạ nữa, tất cả phải chờ em trưởng thành rồi tính, được không?"
Hàn Tuyết Nhi ưỡn ngực ra, vốn muốn nói rằng "em hông có nhỏ", nhưng mà nghĩ lại thấy thôi, bây giờ theo lời của anh Hạo Vân, mình chỉ cần cố gắng là được.
Thật ra, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy rằng, theo trình độ phát triển của cô thể thì cô đã không nhỏ rồi. Ít nhất là bộ ngực và cái mông của cô đã lớn hơn, đẹp hơn gái mười tám rồi.
Mỗi ngày uống nước đu đủ, mát xa xoa bóp... những thứ giúp cho cơ thể phát triển, cũng đã trở thành thói quen của Hàn Tuyết Nhi.
Chỉ có một mục đích, làm cho mình nhanh chóng lớn lên.
Hàn Tuyết Nhi len lén nghiên cứu mấy cô gái bên cạnh anh Hạo Vân, cô phát hiện ra rằng số đo ba vòng của bản thân là nhỏ nhất. Cho nên cô nhất định phải cố gắng, cố gắng, cố gắng!
Hai người dùng khoảng một giờ để leo lên đến phía sau núi, gió núi thổi đến rất là mát mẻ. Hơn nữa, nơi này rất gần nội thành, từ đây ngồi ngắm thành phố ban đêm, cũng là một loại hưởng thụ.
Rất nhanh, hai người liền phát hiện ra, mấy chổ hóng mát trên này cũng không chỉ có hai người bọn họ. Ngay trên chổ họ đứng, nhìn trái nhìn phải khoảng hai mươi bước cũng thấy rất nhiều cặp tình nhân, tuổi trẻ có, trung niên có, thậm chí là già rồi cũng có. Bọn họ hoặc là ôm nhau, hoặc là tâm sự nhỏ với nhau, hoặc là ngắm cảnh đẹp trong đêm khuya...
Đáng khen nhất chính là ở đây, Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi đều không thấy những hành vi quá khích, ngay cả hôn môi cũng hiếm thấy nữa.
Lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn những ánh đèn long lanh trước mặt. Tâm tình của Phương Hạo Vân cũng trở nên thoải mái rất nhiều, giờ phút này, hắn không muốn làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi hưởng thụ sự bình an nơi đây mà thôi.
Hàn Tuyết Nhi dựa đầu vào vai của Phương Hạo Vân, đưa mắt nhìn bầu trời đêm xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt của mình, nhìn những ánh sao xa trên trời.
Trong lòng Hàn Tuyết Nhi, chỉ cần được ở cùng với anh Hạo Vân, cho dù là chuyện nhàm chán cũng trở nên vui vẻ. Giờ phút này, cô thật sự, thật sự rất rất hạnh phúc!
Nếu thời gian có thể dừng lại, cô hy vọng giờ khắc này là vĩnh hằng...
"Tuyết Nhi... chúng ta đi thôi..." Phương Hạo Vân ngồi dậy nói.
"Dạ!"
Hàn Tuyết Nhi chủ động nắm chặt tay của Phương Hạo Vân, hai người cùng nhau đi xuống núi, không ai nói gì.
Lúc này, không một tiếng động nào vang lên.
Gió nhẹ thổi vào mặt, mang theo sự tươi mát của đêm đen, mang đến từng cơn mát mẻ. Khuôn mặt của Hàn Tuyết Nhi đầy sự hưng phấn và hạnh phúc, cô kêu lên : "Thoải mái thật..."
Chỉ là, tiếng kêu này làm cho nhiều cặp tình nhân giật mình.
Nhờ có ánh trăng, Phương Hạo Vân phát hiện ra ý tường hồi nãy của mình đúng là ngu ngốc, vốn tưởng rằng là một nơi sạch sẽ. Chỉ là hắn đã sai rồi, dưới gốc cây tùng vẫn có người làm việc xấu. Chỉ là bọn họ không làm ra tiếng động gì cả, cho nên trước đó hắn không có phát hiện.
Giờ phút này, tiếng kêu của Hàn Tuyết Nhi đã làm bọn họ giật mình, có người vội vã mặc quần vào, sau đó biến mất trong bóng đêm.