"Dương thị trưởng khách khí rồi... đều là phục vụ cho dân... có việc gì con sẽ đến... chú là người bận rộn, con không làm trễ thời gian của chú nữa, khi nào có thời gian, con sẽ mời chú ăn cơm" Khách sáo vài câu xong, Phương Hạo Vân tiễn Dương Vọng Giang ra về.
Sau khi trở về phòng hợp, Phương Hạo Vân tuyên bố về chuyện vũ hội tối nay. Sau đó triệu tập các thành viên cao cấp của tập đoàn lại, nội dung cuộc họp này rất là đơn giản, chủ ý là muốn để cho nhân viên nhận chức thôi. Căn cứ theo kế hoạch trước đây, Phương Hạo Vân đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty bảo an Đằng Phi, để bảo đảm quyền lực tuyệt đối. Bạch Quý là phó tổng thứ nhất, Kim Gia, Vương Thế Phi là phó tổng hai, chỉ phụ trách những việc cần hành động. Trần Thiên Huy là tổng giám, phụ trách công việc phối hợp.
Mặt khác, những lãnh đạo trước kia của công ty bảo an Trần thị cũng được đưa vào, trong đó A Lượng được đưa lên làm phó tổng của công ty bảo an Đằng Phi, những nhân viên còn lại thì dựa trên năng lực của bọn họ mà tiến hành nhậm chức.
Cuối cùng là Hà Thanh.
Dựa theo lời hứa của Phương Hạo Vân trước đây, Hà Thanh được đảm nhận chức tổng giám vinh dự.
Phương Hạo Vân đồng ý việc nhậm chức hôm nay chỉ là tạm thời.
Sau này xem biểu hiện và hành động của mọi người sẽ tính lại. Về việc thăng chức thì xem cách làm việc.
Hành động này nâng cao tính tích cực và tính cạnh tranh. Mặc kệ là công ty gì, tính tích cực và cạnh tranh chính là cái giúp cho công ty phát triển.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Trên cơ bản, mọi người vô cùng hài lòng về sự thu xếp của Phương Hạo Vân.
Đương nhiên, cũng có vài người không vui. Ví dụ như đồng chí Nhị Ngưu, hắn vốn muốn làm quan, làm quan thật lớn, mà bây giờ Phương Hạo Vân chỉ cho hắn làm đội trưởng thôi.
Đối với việc này, hắn không có ý kiến, bởi vì xuất phát từ sự tôn trọng Phương Hạo Vân. Chỉ là trong lòng hắn hơi bất mãn, ngoài miệng không nói gì thôi.
Mặt khác, Kim Phi cũng có ý kiến về sự thu xếp của Phương Hạo Vân, vốn dĩ cô muốn cùng tham dự vào trong nhóm lãnh đạo của công ty bảo an Đằng Phi, nhưng sau khi tuyên bố xong, căn bản là không có tên của cô.
Nói cách khác, Phương Hạo Vân không muốn cô tham dự vào.
Nếu không phải là do Kim Gia giữ lại, thì Kim Phi đã sớm chạy đến gặp mặt nói chuyện rồi.
Tuy rằng Phương Hạo Vân không nói gì, nhưng mà cũng hiểu rất rõ tâm tư của Kim Phi. Đây là một người phụ nữ cực kỳ nguy hiểm, bây giờ giữ cô ta lại cũng chỉ vì trấn an Kim Gia thôi, thứ hai cũng là để làm công cụ phát tiết, chỉ thế thôi.
Nếu như để cô ta tham gia vào công ty bảo an, sớm muộn gì cũng có chuyện xấu.
Người bất mãn cuối cùng là Hà Thanh, cô cực kỳ không thích cái chữ tổng giám vinh dự này, chỉ là cô không thể nói gì được. Ai kêu Phương Hạo Vân là một kẻ mạnh.
"Nhị Ngưu... muốn làm quan lớn phải không? Là cái loại rất lớn phải không?" Phương Hạo Vân nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng mắt lại ở chổ Vương Nhị Ngưu.
"Ừ!"
Nhị Ngưu là một người thành thật, cho nên trả lời cũng thành thật.
"Haha... anh muốn làm quan, tôi hiểu. Có điều anh phải thể hiện bản lĩnh ra... Tôi nói rồi, hôm nay chỉ là tạm thời thôi, sau một tháng, tôi dựa trên biểu hiện của mọi người mà bổ nhiệm lại. Đến lúc đó có thể làm quan lớn hay không, còn tùy vào biểu hiện của anh" Phương Hạo Vân cười nói.
"Phương thiếu gia, cậu yên tâm, Nhị Ngưu sẽ không làm cậu thất vọng..." Nhị Ngưu vỗ ngực cam đoan.
Vương Đại Ngưu âm thầm đá Vương Nhị Ngưu một cái, ít bảo hắn cúi đầu một chút, ai dè Nhị Ngưu không hiểu ý của anh, ngược lại còn hét lên : "Đại ca, đang yên bình anh đá em làm gì?"
Trong phòng lập tức phát ra một trận cười, và làm cho Vương Đại Ngưu ngượng ngùng.
"Còn tôi..." Cuối cùng Kim Phi vẫn không nhịn được, giơ tay lên nói : "Phương thiếu gia... hành động trước đó tôi cũng có phần, hơn nữa sự thật cũng đã chứng minh, năng lực của tôi không tồi. Tôi có tài năng trong phương diện này..."
"Tôi biết!"
Không thể phủ nhận, năng lực của Kim Phi không kèm, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Phương Hạo Vân tin tưởng cô. Không tin tưởng, đương nhiên là không thể vào trong công ty rồi.
Chỉ là, trước mặt mọi người, Phương Hạo Vân cần có một lý do rõ ràng.
"Kim Phi, vốn cô không được tham dự cuộc họp này, nhưng tôi nể mặt của Kim Gia, cùng với sự cống hiến trước kia của cô, cho nên mới có ngoại lệ. Về phần vì sao tôi không an bài chức cho cô, thật ra cũng rất đơn giản, bây giờ cô đang là chủ tịch của tập đoàn Hồng TInh. Tập đoàn Hồng Tinh là một tập đoàn lớn, bình thường cô khẳng định là bận rất nhiều chuyện, cho dù tôi có an bài chức vị cho cô, thì cô cũng không có thời gian đi làm. Vả lại, những người ngồi ở đây, ai cũng có công cả. Tôi làm việc luôn công bằng... sự cống hiến của cô đúng là đủ để vào trong công ty. Đương nhiên, nếu cô tình nguyện từ bỏ tập đoàn Hồng Tinh, tôi có thể xem xét lại một lần nữa..."
"Từ bỏ?"
Kim Phi hơi sửng sốt, hỏi : "Ý của anh là gì?"
"Tự cô suy nghĩ đi...' Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tôi không hy vọng người trong công ty của mình một lòng hai dạ... được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Tối nay công ty tổ chức buổi vũ hội long trọng tại khách sạn Shangri La. Những nhân vật nổi tiếng tại Hoa Hải đều đến, hy vọng được đón tiếp các vị tham dự... Đại Ngưu, Nhị Ngưu, nhớ đem theo bạn gái mới tìm được nhé..."
Nhị Ngưu nghe thấy thế, cười ngây ngô : "Hắc hắc, Phương thiếu gia, cậu không biết thôi, bạn gái của tôi rất là dễ thương, hơn nữa trên giường còn..."
"Đại ca, sao anh lại đá em nữa, sao không để người ta nói..." Vương Nhị Ngưu còn chưa nói xong, đã bị Đại Ngưu đá thêm một cái.
Trên đầu Vương Đại Ngưu chảy mồ hôi ròng ròng, thầm nghĩ, cùng là do một cha một mẹ sinh ra, tại sao bộ óc của thằng em mình lại nhỏ như vậy. Lời nói vô liêm sỉ như vậy cũng có thể nói ra trước đám đông sao?
Bạch Lăng Kỳ ngồi bên cạnh Phương Hạo Vân đã đỏ bừng mặt, trong lòng không vui. Những người này đúng là nói chuyện không chút đứng đắn gì hết. Những lời xấu hổ như vậy mà cũng có thể nói ra.
Phương Hạo Vân vội vàng nháy mắt với Vương Đại Ngưu, nhanh chóng mang đồng chí Nhị Ngưu ra ngoài, đừng để cho hắn nói thêm những lời gì cả.
"Đi, Nhị Ngưu... theo anh về luyện tập..." Vương Đại Ngưu sợ Bạch Lăng Kỳ và Hà Thanh khó xử, vội vàng mang Nhị Ngưu rời đi.
Hà Thanh trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, xem thuộc hạ của anh kia, không có tố chất gì cả..."
Lời này vừa nói ra, Bạch Lăng Kỳ lập tức không vui, nói : "Chị thượng tá, Vương đội trưởng mặc dù hơi thô tục, nhưng là người không tồi, còn mạnh hơn so với mấy tên cầm thú nhã nhặn khác!"
"Đúng vậy!'
Kim Phi cười một cách ẩn ý, nói : "So với kẻ chỉ biết rắp tâm hại người còn mạnh hơn nhiều!"
"hừ!"
Hà Thanh hừ lạnh một tiếng, liền bước đi không quay đầu lại. Công ty bảo an Đằng Phi của Phương Hạo Vân đã thành lập, cô cần phải báo cáo tình huống cho ông chủ lớn, không rãnh ** đỡn với hai cô gái kia.
"Kỳ, chúng ta về nhà thôi... anh phỏng chừng là bộ lễ phục dạ hội đã được đưa đến..." Phương Hạo Vân cười nói.
Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, lập tức vui mừng, ôm lấy tay của Phương Hạo Vân : "Ừ, chúng ta về thôi..."
"Cùng đi thôi, chị cũng muốn về nhà..." Phương Tuyết Di cũng muốn ngồi thử chiếc Lamborghini trị giá một triệuro của thằng em xem thế nào.
.................................
Hà Thanh về đến chổ ở của mình, liền lấy cái điện thoại đặc biệt ra, gọi ngay cả Lã Thiên Hành. Đem tình huống thành lập công ty bảo an Đằng Phi ngày hôm nay ra báo cáo với ông ta, trong đó có cả việc bổ nhiệm nhân sự cùng với việc nắm giữ lực lượng.
Trong đó, Hà Thanh đặc biệt chú ý đến vài gương mặt mới
Trực giác của phụ nữ, cùng ánh mắt của võ giả, cô đoán rằng những người này đều là cao thủ. Từ thân thủ mà nhìn, dường như còn hơn cả anh em họ Vương, thậm chí là đủ liều mạng với cô.
Lã Thiên Hành nghe Hà Thanh báo cáo xong, trầm giọng nói : "Hà Thanh... bây giờ cô là tổng giám vinh dự của công ty bảo an Đằng Phi, như vậy cô có cơ hội biết rõ lai lịch của bọn người đó... Theo thông tin chúng ta có được đến bây giờ, sau lưng Phương Hạo Vân còn có một thế lực rất lớn. Chỉ tiếc là bây giờ chúng ta còn chưa điều tra được thế lực ấy là ai, bọn họ làm việc rất cẩn thận..."
Hà Thanh nghe thấy thế, vội hỏi : "Ông chủ lớn, nói như vậy, tình cảnh của SeeDs kia chẳng phải là gặp nguy hiểm sao? Lỡ như thân phận của hắn bại lộ thì sao?"
"Không đâu!"
Lã Thiên Hành tự tin nói : "Thân phận của SeeDs vẫn an toàn, hắn không gặp nguy hiểm, nhưng còn cô...tuyệt đối không được gặp mặt SeeDs đó, nếu không thì cô sẽ làm hỏng đại sự của tôi"
"Hà Thanh, cô là thành viên lâu năm của tổ chức, cấm lệnh của tổ chức cô hẳn là cũng biết, bởi vì sơ xuất của cô mà làm hỏng đại sự, thì hậu quả là gì, cô cũng rõ ràng..." Lã Thiên Hành trầm giọng nói.
"Ông chủ lớn yên tâm, tôi biết chừng mực!" Hà Thanh trầm giọng nói.
"Nhớ kỹ, nhiệm vụ của cô bây giờ là phối hợp với chúng tôi điều tra về thế lực sau lưng Phương Hạo Vân. Mặt khác, khi tiến hành hành động với Long gia, cô cũng phải có mặt... tuyệt đối không được để cho Phương Hạo Vân nuốt riêng số tài sản của Long gia, nhất là số bạc trắng kia..." Lã Thiên Hành dặn dò.
"Hà Thanh hiểu rồi..."
Trong căn cứ bí mật, trong phòng của Lã Thiên Hành, có một lão già cùng tuổi với Lã Thiên Hành, đang cười nói với ông : "Lão Lã, thằng cháu rể nhà ông thật là cao... tiền đồ tương lai không thể đoán trước được... chỉ là, làm bạn, tôi không thể không nhắc nhở ông, người như nó, một khi chúng ta không thể nắm giữ trong tay, thì nhất định phải tiêu diệt. Nếu không thì sẽ vô cùng nguy hại cho quốc gia, cho xã hội. Kiếp nạn ba mươi năm trước, trong lòng tôi và ông đều rất rõ ràng..."
"Ông bạn già, ý của ông tôi hiểu!"
Lã Thiên Hành thản nhiên cười nói :"Tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay của tôi... vì sao tôi bắt Thanh Thanh đi lính... là vì hy vọng có thể lấy nó làm đòn sát thủ khống chế Phương Hạo Vân. Đương nhiên, dù sao Thanh Thanh cũng là cháu gái của tôi, khi chưa đến lúc bất đắc dĩ, tôi sẽ không đi nước cờ này..."
Lão già nghe thấy thế, liền xin lỗi :" Lão Lã à, thật làm khó cho ông... sau này ông làm thế nào ăn nói với con gái và con rể?"
"Haizzz..."
Lã Thiên Hành thở dài nói : "Lúc đó thì đợi lúc đó tính. Nếu đã ngồi vào vị trí này, tôi phải chịu trách nhiệm... cho dù bị người thân hiểu lầm, tôi cũng không thể làm gì được. Trong mắt của tôi, lợi ích của quốc gia mãi mãi là đứng đầu... không có quốc gia thì không có gia đình..."
"Đúng vậy, tôi đồng ý với suy nghĩ của ông... đúng rồi, lão Lã, tôi thấy đứa nhỏ Thanh Thanh này không tồi. Tôi đề nghị nên tiến hành công tác huấn luyện tư tưởng. Nếu có thể đạt tiêu chuẩn, thì hoàn toàn có thể giao trọng trách. Mấy ngày nay căn cứ huấn luyện gửi báo cáo đến, tôi xem một chút liền chấn động. Cháu gái của đánh con thú huấn luyện bị thương..." Lão già kia cười nói :"Đây chính là chuyện lần đầu tiên xuất hiện... tôi và những người phụ trách huấn luyện đã trao đổi ý kiến, cảm thấy rằng hẳn là nên tiến hành bồi dưỡng cho Thanh Thanh... bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp cho chúng ta..."
"Ý định của tôi vốn là như vậy... Nhưng chỉ sợ cháu gái của tôi cứng đầu, không có khả năng trung thành trăm phần trăm...." Lã Thiên Hành lo lắng nói.
"Cái này tôi cũng đang xem xét, cho nên tôi đề nghị tiến hành huấn luyện tư tưởng với Thanh Thanh..."
Lã Thiên Hành cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói : "Như vậy đi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Thanh Thanh, chờ tôi nói xong, chúng ta đưa ra quyết định cuối cùng, có thể chứ?"
"Đương nhiên là có thể rồi... chuyện này do ông làm chủ mà" Lão già nói đến đây, liền đổi giọng: " Lão Lã, chuyện của nhà họ Long nhất định phải làm gọn gàng. Theo tin tình báo của tôi, thì Long Chiến còn có một người em tại nước ngoài... Bởi vậy có thể thấy được, nhà họ Long đã sớm có ý đồ rồi, đối với gia tộc như vậy, chúng ta không thể nhẹ tay được"
"Là vậy à?" Lã Thiên Hành nhíu mày nói : "Muốn nhỏ cổ tận gốc sao?"
"Nói dễ hơn làm"
Lã già nói : "Ông cũng đã gửi tám SeeDs đi rồi, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa điều tra được em trai của Long Chiến rốt cục là ai? Có điều tôi phỏng chừng rằng, sau khi chuyện của nhà họ Long kết thúc, hắn ta sẽ đưa mặt lên thôi"
Lã Thiên Hành suy nghĩ một chút rồi đề nghị : "Một khi đã như vậy, thì ra lệnh, diệt môn với Long gia... và phải đem tin tức này truyền ra ngoài..."