Trương Bưu mang theo toàn bộ cảnh sát đặc vụ và hơn mấy trăm cảnh sát vũ trang chạy đến chổ hiện trường xảy ra chém giết giữa hắc bang, hơn nữa còn phong tỏa hiện trường lại, không cho phóng viên và những người không liên quan đi vào.
Trước đó hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nhưng mà khi đến hiện trường, nhìn thấy thảm cảnh xong, Trương Bưu và phó đội trưởng Tiểu Lý vẫn cảm thấy buồn nôn. Một chổ sang trọng như vậy, mà bây giờ đã biến thành một Tu La Luyện Ngục trên nhân gian rồi.
"Tiểu Lý, tự mình thu xếp đi, cảnh giới cao độ... tình huống ở đây tuyệt đối không được cho người khác chụp hình quay phim lại... một khi phát hiện thì phải lập tức đoạt lại. Đúng rồi, nói với các anh em, chuyện hôm nay nhất định phải giữ bí mật, nếu không sẽ bị nghiêm trị..." Trương Bưu vội vàng hạ lệnh.
Sau đó, hắn liền gọi đến cho phó đội trưởng trung đoàn cảnh sát vũ trang thành phố Hoa Hải Lữ Hoàng Quân để hỗ trợ chấp hành nhiệm vụ. Trương Bưu và Lữ Hồng Quân thường xuyên cùng nhau làm nhiệm vụ, coi như cũng là bạn bè với nhau. Không cần khách khí, Trương Bưu trực tiếp nói : "Hồng Quân... tình huống ở đây nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng, anh lập tức phái người trong trung đoàn đến đây, nhớ kỹ, nhất định phải giữ bí mật... Ngoài ra, tôi đề nghị, người bị thương nơi này toàn bộ đều đưa đến bệnh viện cảnh sát của các anh, bác sĩ của bệnh viện địa phương không được phép tham dự vào..."
"Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào mà..." Lữ Hồng Quân trước khi xuất phát cũng đã nhận được lệnh của cấp trên, tất cả đều phải nghe theo lời của Trương Bưu. Cho nên, hắn ta cũng phối hợp 100% luôn. Lữ Hồng Quân đầu tiên là tìm trung đoàn trưởng để báo cáo tình huống, sau đó yêu cầu phái thêm hai trăm cảnh sát vũ trang đến hỗ trợ. Bên trung đoàn không nói nhiều lời, lập tức cho phó chính ủy dẫn người đi dến.
Sau khi hai bên nhập đội, phó chính ủy biến được tình huống xong, liền bắt các chiến sĩ của mình tuyên thề điều lệ giữ bí mật.
"Bắt tôi đi.. chuyện hôm nay là do một tay tôi bày ra..." Tần Tử Kiếm bây giờ đã chết lặng rồi, thất bại thật lớn làm cho hắn cảm thấy còn khó chịu hơn cả cái chết nữa.
"Mang đi!"
Trương Bưu biết lai lịch của Tần Tử Kiếm, cho dù mang đi thì phỏng chừng là mấy giờ sau cũng lại thả ra thôi. Người như vậy, có được cái gọi là miễn quyền ngoại giao, thì cũng khó đụng vào lắm.
Đương nhiên, Trương Bưu cũng không tính là sẽ bắt Tần Tử Kiếm thật, loại người như hắn, để cho kẻ khác đi đối phó. Trương Bưu chỉ cần xử lý tốt chuyện ở đây là được.
Căn cứ theo thống kê hiện trường, thì trong đám người ở đây, có hơn mười người là tội phạm truy nã. Chỉ cần dựa vào điểm này tôi thì hôm nay Trương Bưu cũng đã có thu hoạch rất lớn rồi.
"Tần thiếu gia... cậu không nên nói lung tung... chuyện hôm nay rất nghiêm trọng, cũng đã kinh động đến cấp trên. Nếu cậu muốn nhận tội một mình, phỏng chừng là cho dù bộ ngoại giao cũng không cứu được cậu..." Trương Bưu uy hiếp.
"Hừ!"
Tần Tử Kiếm cười lạnh : "Đội trưởng Trương, anh đừng làm tôi sợ, có một số việc, tôi và anh đều rõ ràng..."
Tiểu Lý đi đến, tức giận nói : "Việc này rõ ràng là do Long gia an bài, tại sao anh lại phải chịu tội thay cho Long Chiến, Long Chiến rốt cục đã cho anh những gì?"
Lời này vừa nói ra, tâm tư của Tần Tử Kiếm liền lung lay.
Đúng vậy, vì sao không đổ chuyện này lên đầu của Long gia. Tuy rằng mình có quyền ngoại giao, không sợ ngồi tù, nhưng mà Long gia cũng rất đáng giận, không đủ năng lực, còn làm liên lụy đến mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tần Tử Kiếm liền thay đổi, gật đầu thản nhiên nói : "Tôi biết chính sách của các người, thành thật thì được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm phạt... tôi nói thật cho các người biết, chuyện lần này là tôi và Long Chiến bày ra.... đương nhiên, chủ yếu vẫn là do Long Chiến, tôi cũng chỉ bị ép buộc thôi"
"Chỉ có cái này thôi sao?"
Trương Bưu cười nói : "Chỉ cần cậu thành thật, thì chúng tôi có thể nói rõ với cấp trên, cậu sẽ không có chuyện gì... Như vậy đi, bây giờ lấy lời khai?"
"Tiểu Lý, cậu tự phụ trách đi..."
"Tần thiếu gia, đi thôi, chúng ta qua bên kia ngồi chơi, cậu đem âm mưu của Long Chiến nói cho tôi biết... chuyện này có lợi với cậu, không hề gây hại..." Tiểu Lý nói một cách đầy ẩn ý.
Tần Tử Kiếm vấn không phải người ngu, nghe Tiểu Lý nói vậy, lập tức hiểu được. Nói không tốt chính là chính phủ sẽ xuống tay với Long gia.
Tưởng tượng như vậy, Tần Tử Kiếm liền hiểu được vài đạo lý, theo tình huống bây giờ, Phương Hạo Vân có khả năng là đã có hiệp nghị gì đó với bên chính phủ rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tần Tử Kiếm ầm thầm cười khổ, cảm thấy buồn cười vì mình muốn giết Phương Hạo Vân. Sau lưng người ta là cơ cấu mạnh nhất nước, cơ quan quốc gia.
Tuy rằng Tần Tử Kiếm ở nước ngoài đã lâu, nhưng mà cũng hiểu biết một ít về tình huống trong nước, trong nước, mặc kệ là gia tộc gì, cũng không quan tâm là tổ chức gì, chỉ cần gây khó xử với cơ quan quốc gia, thì chính là tự tìm đường chết.
Nhưng mà Tần Tử Kiếm không cam lòng, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, hắn sẽ tiếp tục chống đối Phương Hạo Vân, đến lúc đó, hắn phải làm cho Phương Hạo Vân sống không bằng chết.
"Đừng ngẩn người, chúng ta bắt đầu lấy khẩu cung chứ?" Tiểu Lý quát lạnh một tiếng, kéo Tần Tử Kiếm đang suy nghĩ mơ hồ trở về hiện thực.
.......................................
Sau khi xong chuyện, cả bọn không ai về nhà, mà cùng nhau đi đến Kim Bích Huy Hoàng.
Vương Thế Phi dặn A Tài lấy một phòng VIP< để chú Hằng đứng ở ngoài canh cửa, sau đó cả đám bắt đầu thương lượng công chuyện.
"Phương thiếu gia, cậu nghĩ Long Chiến có thực hiện lời hứa hay không?" Người mở miệng đầu tiên là Kim Gia, theo tình huống hôm nay, Long Chiến dườn như không muốn thực hiện ước định trước đó. Nếu không thì khi xảy ra chuyện, bọn họ không thể rời đi nhanh như vậy, rõ ràng là muốn tránh né.
"Không đâu!"
Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Long Chiến là trụ cột của nhà họ Long, tôi nghĩ ông ta không dễ dàng đến để nhận lấy cái chết đâu... Ngoài ra, Hoa Hải là căn cơ của nhà họ Long... Long Chiến dễ dàng gì thực hiện lời nói của mình..."
Kim Phi hừ lạnh nói : "Nhà họ Long làm ra chuyện bội ước như vậy, bọn họ không sợ bị hắc đạo Hoa Hải chê cười sao?"
"Chê cười?"
Trần Thiên Huy nãy giờ im lặng đã lên tiếng; "Hắc đạo bây giờ, đã không còn giống như hồi đó. Bây giờ chỉ coi trọng thực lực thôi, nghĩa khí là cái thứ gì? Cho dù Long Chiến không thực hiện lời hứa, thì hắc đạo Hoa Hải cũng không ai dám cười cả... thế lực của Long gia lớn như vậy, ai mà dám trêu chọc vào?"
"Vậy chúng ta nên làm sao?" Kim Phi quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, hỏi.
Phương Hạo Vân cười cười ; "Yên tâm đi, Long gia lần này sẽ tiêu đời thôi, để cho Long Chiến sống thêm vài ngày nữa đi... sau khi công ty bảo an Đằng Phi thành lập, lấy Long gia ra làm đồ tế..."
"Hạo Vân, con đã thương lượng với cấp trên chưa?" Trần Thiên Huy cười hỏi : "Chuyện phân chia lợi ích thế nào?"
Phương Hạo Vân cười nói : "Lão cái già ấy cũng ghê lắm, có điều nếu nhìn tổng thể thì coi như không tồi rồi... ai kêu con là thanh niên yêu nước làm chi..."
"Phương thiếu gia, cậu nói bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Vương Thế Phi thấy Phương Hạo Vân vui vẻ, vậy phỏng chừng rằng số tiền ấy cũng không nhỏ.
"Ngồi chơi xơi nước, dùng toàn lực để làm cho công ty bảo an Đằng Phi được thành lập..." Phương Hạo Vân nói : "Trừ cái này ra, chúng ta còn phải phái người giám sát Long gia, trong khoảng thời gian này, không thể để cho bất kỳ kẻ nào của Long gia rời khỏi Hoa Hải"
"Hiểu rồi!" Mọi người gật đầu.
Kế tiếp, mọi người bắt đầu đi sâu vào một số vấn đề chi tiết, nhằm để bảo đảm cho việc khai trương công ty bảo an Đằng Phi được tiến hành thuận lợi, đồng thời đưa ra kế sách đối phó với Long gia.
Sau khi xong việc cũng đã gần rạng sáng rồi.
Phương Hạo Vân chào tạm biệt mọi người xong, liền mang Kim Phi rời đi.
Hai người lái xe về văn phòng của Kim Phi ở tập đoàn Hồng Tinh, mới vừa vào cửa, Kim Phi liền gấp gáp cởi bỏ quần áo trên người, dường như là sắp thèm chết vậy. Nhạo vào trong lòng của Phương Hạo Vân, khiêu khích : "Phương thiếu gia, anh đã đồng ý với tôi rồi... tối nay anh là của tôi, làm tôi thỏa mãn một lần được chứ?"
"Dâm phụ!"
Lúc Phương Hạo Vân phát tiết, thật ra cũng thích vẻ chủ động của Kim Phi, hắn đưa tay xuống nhéo cặp mông của cô, cười nói : "Chỉ cần cô có thể chịu được thì tôi liền làm cô cả đêm..." Theo tình hình chung thì đàn bà thường mạnh hơn đàn ông về khoảng này. Nhất là loại đàn bà như sói như cọp giống Kim Phi vậy. Chỉ có điều đối thủ của cô không phải là người đàn ông bình thường, mà là một người đàn ông đi khắp thế giới cũng không kiếm ra được người thứ hai. Dưới sự giúp đỡ của chân khí nội gia, Phương Hạo Vân tuyệt đối có thể dùng cụm từ "một đêm mười lần" để diễn tả.
"Nô tài không sợ..." Kim Phi đẩy Phương Hạo Vân ra, cười nói : "Phương thiếu gia, anh chờ một chút, tôi đi lấy vài thứ..."
"Cái gì vậy?" Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, hỏi.
"Đương nhiên là đồ tốt rồi!'
Kim Phi cười thần bí, nói : "Phương thiếu gia, tôi biết đàn ông các anh, thích nhất là kích thích... cho nên tôi đã mua vài món đồ..."
Nói xong, Kim Phi liền đi vào phòng nghỉ, lát sau, cô ôm ra một đống đồ, Phương Hạo Vân vừa nhìn thấy liền giật mình, đều là mấy món sextoy chạy bằng điện của đám quỷ lùn.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mấy thứ này trông có vẻ kích thích.
Phương Hạo Vân đưa tay vỗ vào mông của Kim Phi, nói : "Cô đúng là dâm phụ, cũng hiểu được ý của đàn ông... Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ làm cho cô không xuống giường nổi..."
Đúng lúc này, điện thoại trong túi hắn liền vang lên, vốn hắn không muốn nghe, nhưng nhìn nhìn, phát hiện người gọi đến là Tạ Mai Nhi, vội vàng bắt máy.
"Chị Mai, đã trễ như vậy rồi, sao chị còn không nghỉ ngơi?" Phương Hạo Vân hỏi.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Tạ Mai Nhi : "Hạo Vân, em xong chuyện chưa... khi nào em có thời gian vậy, chị đang ở Hoa Hải, chị muốn gặp em..."
"Chị đang ở Hoa Hải? Bây giờ muốn gặp em?" Phương Hạo Vân sửng sốt hỏi : "Chị Mai, sao chị lại đến Hoa Hải, có phải là bên thôn Lưu Thủy xảy ra vấn đề rồi không?"
"Không có!"
Tạ Mai Nhi khẽ cáu một tiếng : "Sao em không biết nghĩ tốt cho chị vậy... yên tâm đi, hạng mục ở thôn Lưu Thủy không có vấn đề. Người ta nhớ em, cho nên mới dành chút thời gian đến thăm em, sau khi gặp em xong, chị còn phải tranh thủ trở về..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền cảm động, đã nói là sẽ đi thăm chị Mai, chỉ là không có thời gian. Bây giờ thì hay rồi, chị Mai chủ động đến thăm luôn, khỏi đợi.
"Chị Mai, chị đang ở đâu... em lập tức đi qua..." Tuy rằng hắn rất mong được cùng Kim Phi chơi mấy trò kích thích kia, nhưng mà trước mặt tình cảm, dục vọng cũng phải nhượng bộ.
Kim Phi nghe thấy Phương Hạo Vân muốn đi, lập tức không vui, cô không muốn để cho Phương Hạo Vân rời đi, chuyện hôm nay, cô đã cẩn thận chuẩn bị lâu rồi.
Huống hồ, phía dưới của cô đã ướt lắm rồi, thả Phương thiếu gia đi như vậy, sao mà cô có thể làm được?
Nghĩ đến đây, Kim Phi bắt đầu tính kế, lập tức rên to một tiếng, muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu quyến rũ, đủ làm rụng rời xương cốt của đàn ông.
Trong lòng Tạ Mai Nhi đang bị ngọt ngào vây lấy, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ của đàn bà truyền ra từ trong điện thoại, mặt của cô lập tức thay đổi : "Hạo Vân, em đang làm gì vậy?"
"Phương thiếu gia, dùng sức một chút..." Kim Phi lại rên thêm một câu nữa.
"Hạo Vân, xin lỗi, chị đã quấy rầy em..." Tạ Mai Nhi không cho Phương Hạo Vân có cơ hội giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.
Kim Phi cười nói : "Phương thiếu gia, anh đã đồng ý với tôi..."
"Đồng ý cái ** gì!"
Phương Hạo Vân tức giận ném điện thoại trong tay xuống, quay sang tát vài phát vào mông của Kim Phi, đánh đến đỏ cả lên : "Con đàn bà đáng giận... thật sự là to gan... nói cho cô biết, nếu chị Mai vì chuyện này mà trở mặt với tôi, tôi sẽ không tha cho cô..."
Kim Phi giải thích : "Nhưng mà anh đã đồng ý với tôi rồi? Tôi chỉ tranh thủ quyền lợi của mình thôi..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân phẫn nội quát : "Cô chỉ là đồ chơi của tôi, cô có quyền lợi gì? Kim Phi, gần đây tôi không dạy dỗ cô, cô thật sự là càng lúc càng quá đáng. Bây giờ tôi không có thời gian, chờ tôi tìm được chi Mai rồi, sẽ chậm rãi trừng trị cô..."
Vẻ mặt của Kim Phi rất là oan ức, vốn định nói cái gì nữa, nhưng đã thấy Phương Hạo Vân xoay người rời đi.