Nhắc đến yêu sớm, Hàn Tuyết Nhi đúng là khinh thường.
Nói thật, mấy tên đầy tớ trong trường, cô nhìn mà thấy chướng mắt nữa, không phải là cô cảm thấy bọn họ tầm thường, chỉ là thấy bọn họ không xứng.
Nói túm lại một câu, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Mỗi khi trời tối, lúc nằm trên giường, trong đầu của cô đều hiện lên một bóng người, cao lớn đẹp trai, anh tuấn hào hoa, hơn nữa lại còn có bản lĩnh...
Chỉ tiếc, đó lại là một tên vô lại, cho đến bây giờ vẫn chưa hề quan tâm đến cảm giác của mình.
"Hừ!"
Khi nghỉ trưa, Hàn Tuyết Nhi đứng ở cửa sổ, nhìn mây trắng trên bầu trời, tức giận nói : "Chờ anh bận xong, nếu còn chưa chủ động đến tìm em, em sẽ không nhận anh làm anh trai nữa..."
"Ách xì...!
Phương Hạo Vân đang xử lý chuyện trong tập đoàn Đằng Phi bỗng nhiên bị ách xì, ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt Thái Dương, cười khổ : "Chắc chắn là ai đang mắng mình..."
Sau đó, Phương Hạo Vân lại cúi đầu xem tiếp về kế hoạch tài chính của Bạch An Viễn. Số tiền mười triệu đô kia được chuyển vào sổ, công ty đầu tư Đằng Phi dưới sự giúp đỡ của Bạch An Viễn đã chính thức thành lập, trong đó, Phương Hạo Vân đảm nhận chức tổng giám đốc, còn Bạch An Viễn thì làm phó giám đốc, còn nhân viên bên dưới đều do một tay Bạch An Viễn tuyển dụng, tất cả đều là nhân viên tài chính có kinh nghiệm, trong đó còn có mấy người là bạn học cũ.
Phương Hạo Vân ngầm phái người điều tra những người này, sau khi xác định thân phận của bọn họ xong, lúc này mới gật đầu đồng ý. Công ty đầu tư Đằng Phi sau khi thành lập, Bạch An Viễn liền bắt đầu vòng kế hoạch đầu tiên của mình.
Đối với đầu tư tai chính, Phương Hạo Vân chỉ là người thường, nhưng mà dưới những bản kế hoạch của Bạch An Viễn, cho dù Phương Hạo Vân là người thường, thì vẫn có thể nhìn thấy rõ những điểm hay trong đó.
Lúc sáu giờ chiều, Phương Hạo Vân rốt cục đã xem xong bản kế hoạch dày cộm đó. Sau khi xong việc liền tự tay ký tên, cuối cùng gọi điện cho Bạch An Viễn đến lấy.
Nhìn thấy bản kế hoạch đã được ký, Bạch An Viễn cười vui mừng, giống như nói giỡn : "Phương thiếu gia, đối với đầu tư tài chính, cậu chỉ là người bình thường, cậu không tính là nhờ người nhà xem giúp mà đã kí tên nhanh như vậy sao? Cậu không sợ tôi làm thua lỗ mười triệu của cậu à?"
Phương Hạo Vân cười thản nhiên, không cho là đúng : "Tôi tin tưởng ông... ông đừng quên, ngay cả Warren Buffett, George Soros cũng phải thừa nhận ông là thiên tài tài chính Trung Quốc..."
"Cậu thật sự tin tưởng tôi như vậy sao?" Trong đôi mắt của Bạch An Viễn lộ ra một tia sáng, dường như rất hài lòng với câu trả lời của Phương Hạo Vân.
"Haha..."
Phương Hạo Vân nói : "Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, nếu tôi đã mời ông đến làm việc, tôi đương nhiên là tin tưởng ông... Hơn nữa, mười triệu đô cũng không tính là gì, cho dù ông thật sự làm thua lỗ, tôi cũng không trách tội ông. Bạch phó tổng thân yêu, ông cứ yên tâm mà làm đi, tôi ủng hộ ông..."
"Phương thiếu gia..." Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Bạch An Viễn dường như hơi cảm động : "Có những lời này của cậu, Bạch An Viễn đã cảm thấy đủ rồi... cậu yên tâm, nếu lần đầu tư này của tôi, tiền lợi không đạt được như trong mục tiêu của tôi, tôi sẽ dùng cái chết để tạ tội..." Nói xong, Bạch An Viễn xoay người bước ra.
Nhìn bóng dáng của Bạch An Viễn, khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nửa giờ sau, Phương Hạo Vân xuất hiện tại quán cafe của khách sạn Shangri La, đối mặt với hắn là bà mẹ tiện nghi Trác Nhã.
Sở dĩ hai mẹ còn cùng ngồi ở đây, hoàn toàn là do tâm linh.
Bởi vì trước đó khi gọi điện hẹn nhau, hai người bọn họ hầu như là cùng nhấn số điện thoại của đối phương, và làm cho điện thoại cả hai đều bận.
Phương Hạo Vân định hẹn Trác Nhã ra là để nói về bệnh tình của Phương Tử Lân, cùng với chuyện hôn nhân của Phương Tuyết Di. Không ngờ rằng Trác Nhã liên hệ với Phương Hạo Vân cũng vì chuyện này.
Cho nên nói, hai người ngày hôm nay ngồi tại đây, là do tâm linh tương thông.
Chỉ là cách xử lý vấn đề này thì hai người lại khác nhau.
Ví dụ, lấy hôn nhân của Phương Tuyết Di ra mà nói, ý của Trác Nhã là hy vọng Phương Hạo Vân có thể chủ động khuyên Phương Tuyết Di, hơn nữa còn làm mai cho chị với Hoàng Kỳ Anh.
Mà Phương Hạo Vân lại muốn khuyên Trác Nhã, hy vọng bà có thể không can thiệp vào hôn nhân của chị, để cho chị tự làm chủ. Dù sao thì giày có vừa chân hay không cũng chỉ có người mang giày mới hiểu được.
Hai người gọi cà phê Lam Sơn ra, chậm rãi thưởng thức mùi vị của nó, nhất thời không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, Trác Nhã mới phá vỡ thế im lặng này : "Hạo Vân, bệnh của ba con... con có thể tìm dì Bạch, nhờ dì ấy bớt chút thời gian đến xem không... gần đây thân thể của ông càng ngày càng yếu, có lẽ không đợi con sinh con được rồi"
Phương Hạo Vân thở dài nói : "Mẹ... bệnh của ba con hiểu rõ hơn mẹ... dì Bạch cũng đã cố hết sức rồi... con thậm chí là từng nghĩ sẽ thay nội tạng, nhưng mà sau khi kiểm tra lại, tình hu6o1ng của ba, hoàn toàn không thể phẫu thuật được nữa, bởi vì ca phẫu thuật rất lớn, có thể là 90% ba sẽ chết trên bàn mổ..." Phương Hạo Vân đang nói sự thật. Trước đó hắn từng thương lượng với dì Bạch về chuyện này, nhưng trải qua kiểm tra và nghiệm chứng, phát hiện ra mạo hiểm quá lớn, liền gạt bỏ.
"Thay nội tạng?"
Trác Nhã nghe thấy thế, vội vàng hỏi : "Việc này, con chưa nói với ổng mà... 90% thất bại, như vậy vẫn còn 10% thành công, vì sao lại không thử?"
"Không được?"
Phương Hạo Vân lắc đầu, giải thích : "Nếu không phẫu thuật, với tình huống của ba bây giờ, có lẽ còn có thể kéo dài một thời gian, nếu phẫu thuật, thì mạng của ba có thể sẽ kết thúc ngay..." Trên thế giới cũng đã có nhiều ca phẫu thuật như vậy, cũng đã từng thành công. Chỉ là Phương Tử Lân không giống người ta, vấn đề của ông nghiêm trọng hơn rất nhiều. Những người được thay nội tạng thật ra chỉ nhằm vào một chổ, còn những cơ quan trong cơ thể của Phương Tử Lân đều có vấn đề cả. Tình huống như ông, tỷ lệ chết trên bàn mổ thật sự quá lớn, hơn nữa, trên thế giới cũng chưa từng có ca phẫu thuật nào như vậy cả.
Vì thế, Phương Hạo Vân không dám mạo hiểm.
"Ơ... là như thế à!"
Trác Nhã nghe thấy thế, hơi thất vọng ; "Nếu như vậy thì thôi... Hạo Vân, với mẹ, khi ba con còn sống, thì nhất định phải làm ổng mãn nguyện"
"Đây cũng là suy nghĩ của con" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Dừng lại một chút, Trác Nhã gọi phục vụ đến, đổi lấy ly cà phê nóng, nhấp nhẹ một ngụm, thản nhiên nói : "Hạo Vân... có một số việc vốn mẹ không muốn nói, nhưng mà chuyện đã đến nước này, mẹ không thể không nói rõ với con. Chị Tuyết Di của con,c ó thể là có tình cảm không bình thường với con... có lẽ vì nguyên nhân này, cho nên nó mới không chấp nhận quen người khác".
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng chấn động mạnh.
Cho đến nay, hắn đều luôn cố ý lảng tránh vấn đề này, tuy rằng hắn đã nhìn ra vài vấn đề, nhưng mà hắn không dám cẩn thận nghĩ đến.
Hắn không muốn đi tìm hiểu.
Chỉ là hôm nay, Trác Nhã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề này.
Sắc mặt của Phương Hạo Vân không chút nào vui vẻ, hắn nhìn Trác Nhã thật lâu mà không nói gì, trong lòng cực kỳ khó chịu, không biết nên nói thế nào cho tốt.
Trên thực tế, tâm tình của Trác Nhã cũng không được tốt. Lúc đầu bà không tính đem chuyện này ra nói, chỉ là bà không còn biện pháp, bà không thể trơ mắt nhìn con gái lầm đường lạc lối, gây ra chuyện khiến cho thiên hạ chê cười.
Nếu Phương gia xuất hiện một chuyện bại hoại đạo đức như vậy, thì chính là nguyên nhân thúc đẩy Phương Tử Lân chết nhanh hơn.
Trác Nhã cũng đang lo lắng về điều đó, hôm nay lấy hết dũng khí ra trực tiếp nói thẳng với Phương Hạo Vân.
Có điều, theo tin tức mà Trác Nhã nắm giữ, Phương Hạo Vân hẳn vẫn còn bình thường, ít nhất là hắn không có biểu hiện gì insect cả.
"Hạo Vân, mẹ nói như vậy, con giận à" Cảm thấy tâm tình của Phương Hạo Vân không bình thường, Trác Nhã thản nhiên hỏi một câu.
"Mẹ... con không có giận..." Phương Hạo Vân uống một ngụm cà ophe6, ánh mắt chuyển hướng nhìn Trác Nhã, thản nhei6n hỏi : "Mẹ tính nên làm thế nào?"
"Cái này mẹ cũng tính hỏi con..." Trác Nhã cười tự giễu : "Trước đây mẹ luôn cảm thấy mình là một người mẹ thành công, bởi vì Tuyết Di có thành tựu lớn trong sự nghiệp, vượt qua những người bạn cùng lứa tuổi rất nhiều. Chỉ là mẹ đã bỏ qua suy nghĩ của nó, bỏ qua tình cảm của nó... cho nên mới để chị của con lầm đường..."
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, thật ra chuyện này cũng không thể trách Trác Nhã được, nếu cẩn thận suy nghĩ, thì chuyện này là lỗi của Phương Tử Lân.
Nếu không phải là do Phương Tử Lân có tư tưởng trọng nam khinh nữ, lúc trước Phương Tuyết Di cũng sẽ không chọn sự nghiệp mà từ bỏ tình yêu, cuối cùng mới làm cho tâm lý trở nên khác thường.
Chỉ là, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi, vấn đề mấu chốt bây giờ chính là giải quyết chuyện này thế nào.
Đứng ở góc độ của Phương Hạo Vân mà xem, chuyện này thật ra cũng không phải là chuyện xấu. Theo lý mà nói, Phương Hạo Vân hắn không có quan hệ huyết thống với Phương gia, hắn hoàn toàn chấp nhận chuyện này.
Nhưng mà, người của Phương gia thì không biết.
Hơn nữa, bọn họ không có khả năng biết được sự thật. Mặc kệ là xuất phát từ mục đích nào, Phương Hạo Vân cũng không có khả năng tự mình thừa nhận thân phận của mình. làm như vậy, đối với hắn, hay là Phương gia, đều không phải là chuyện tốt.
Lui một bước mà nói, cho dù không có quan hệ huyết thống, thì sống chung lâu như vậy, Phương Hạo Vân cũng đã quen với gia đình này, quen với những người gọi là người thân này.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc phát triển cái gì khác ngoài tình cảm người thân với Phương Tuyết Di.
Đương nhiên, không tính cái lần do bị ảnh hưởng tiêu cực nên xém tí đã làm ra chuyện xấu.
Bình thường mà nói, trong tình huống bình thường, hắn thật sự không nghĩ bậy. Còn trong thời điểm đặc biệt, có lẽ hắn sẽ có ý bậy, nhưng cái này chỉ là phản ứng bình thường của đàn ông đối với một mỹ nữ siêu cấp thôi. Bởi vì hắn biết, người con gái xinh đẹp mà hắn gọi là chị kia, căn bản không phải là chị của hắn.
Dù vậy, hắn vẫn cố gắng kìm chế.
"Mẹ, theo ý của con là, chuyện này đừng để nhiều người biết..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Không nói gạt mẹ, tâm tư của chị Tuyết con cũng biết một ít, nhưng mẹ yên tâm,con sẽ không để cho chị làm sai nữa đâu. Nếu mẹ tin tưởng con, thì giao chuyện này cho con giải quyết, con sẽ nghĩ biện pháp..."
Trác Nhã nghe thấy thế, cũng không cho Phương Hạo Vân câu trả lời nào cả, chỉ cầm lấy cái muỗi, khoáy nhẹ ly cà phê. cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
Phương Hạo Vân cũng không nói gì, hắn cũng đang suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ, nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào.
Theo hắn thấy, Phương Tuyết Di không phải là không có thuốc cứu, chỉ là trong tâm lý của chị xuất hiện một số vấn đề. Chỉ cần dẫn đường chính xác, thì sẽ có thể đi thẳng lại được.
Bây giờ nghĩ lại, làm mai cho chị với Hoàng Kỳ Anh thật ra lại là một lựa chọn không tồi. Ít nhất là Hoàng Kỳ Anh có thể thay đổi lực chú ý của chị.
Chỉ là chị kiên quyết không chịu nhận Hoàng Kỳ Anh, Phương Hạo Vân nhất thời cũng không có kế hoạch gì.
What is L.O.V.E ?
Đây là câu hỏi mà nhiều người đã từng đi kiếm câu trả lời, chỉ là trải qua mấy ngàn năm, vẫn chưa ai có được câu trả lời chính xác.
Bởi vậy, có thể thấy được, tình yêu không thể phân tích được.
Cũng vì vậy mà khiến cho chuyện thuyết phục Phương Tuyết Di trở nên khó khăn.
"Hạo Vân, con là đứa con hiểu chuyện, mẹ tin tưởng con..." Suy nghĩ thật lâu sau, Trác Nhã mới ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hạo Vân : "Mẹ sẽ tích cực phối hợp với con... đúng rồi, có vài chuyện mẹ nghĩ là cần phải nói cho con biết.. trong máy tính của Tuyết Di mẹ phát hiện ra mấy bộ phim và tiểu tuyết, nội dung đều nói về tình yêu chị em... mẹ nghĩ, tư tưởng của Tuyết Di, có phải là bị mấy thứ kia làm ảnh hưởng không..."
"Khẳng định là vậy!" Trên thực tế, Phương Hạo Vân cũng từng phát hiện ra một lần, nhất là cuốn tiểu thuyết trên giường kia, cũng chứa nội dung như vậy.
"Quỷ lùn thật là hại người!"
Phương Hạo Vân dừng lại một chút rồi hỏi : "Làm sao mà mẹ biết được... Theo con được biết, máy tính của chị được bảo vệ rất tốt, hơn nữa còn được cài mật mã..."