"Sao lại như vậy... thế thì tôi chẳng phải là không được gặp Nhu Nhu sao?" Vương Hà nói.
"Không cần phải gấp, chúng tôi sẽ căn cứ theo tình huống của người bệnh, khi nào đến thời điểm thích hợp sẽ thông báo cho mọi người, mọi người có thể vào thăm hỏi..." Bác sĩ Paul dường như cũng hơi mệt : " Phương thiếu gia, tôi phải nghỉ ngơi một lát, buổi tối tôi còn muốn kiểm tra bệnh tình của Đinh tiểu thư... tình huống của cô ta bây giờ là vậy, nếu anh muốn biết rõ hơn, thì anh có thể hỏi những bác sĩ khác trong nhóm..."
"Bác sĩ Paul, cảm ơn ông..."
Phương Hạo Vân cầm lấy tay của bác sĩ Paul, nói cảm ơn một cách chân thành.
George ở phía sau cũng đi lên, nhỏ giọng nói ;: "Thiếu chủ, anh cũng nên đi nghỉ ngơi đi, ở đây để tôi lo được rồi..."
"ừ..."
Bây giờ cũng không được vào phòng vô khuẩn, nên Phương Hạo Vân chỉ cẩn thận dặn dò ; "Tất cả phải tăng cường bảo vệ, có tình huống gì lập tức báo cho tôi biết..."
Bạch Nguyệt Thiên đi đến, nói như cam đoan : "Thiếu chủ, tôi làm việc anh cứ yên tâm..."
"Đúng rồi, hợp đồng đầu tư với Đinh gia thế nào rồi?" Phương Hạo Vân dặn dò ; "Bây giờ Tuyết Nhu đã giải phẫu xong, chúng ta cũng không thể mất chữ tín với người ta, đương nhiên, chuyện chịu lỗ nhất định không thể làm"
"Thiếu chủ, hợp đồng chi tiết đang được nhân viên hai bên tiến hành định ra... dựa theo tính toán của tôi, sau khi hợp đồng lần này hoàn thành, một năm sau, phần đầu tư này sẽ đem lại từ 10 đến 15% lợi nhuận" Nói đến đây, Bạch Nguyệt Thiên nhỏ giọng xuống nói : "Thiếu chủ, theo kế hoạch của tôi, trong lúc hợp tác từng bước chiếm lấy quyền khống chế của tập đoàn..."
"Hahaha..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế lập tức vui vẻ, vội vàng hỏi tiếp : "Nắm chắc bao nhiêu?"
"Tạm thời còn chưa có nhiều, nếu tiến thêm một bước đầu tư nữa thì hẳn là không có vấn đề lớn" Bạch Nguyệt Thiên tự tin : "Thiếu chủ, anh chờ tin tốt của tôi đi..."
Trở về khách sạn thu xếp cho Vương Hà xong, di động của Phương Hạo Vân liền vang lên, trên màn hình là số điện thoại của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân vội vàng nghe máy.
"Hạo Vân, chừng nào em mới trở về... vài ngày nữa chị phải đi rồi..." Sau khi được nối máy, trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói của Trần Thanh Thanh.
Nhưng bên Phương Hạo Vân thì lại không hiểu gì cả : "Chị Thanh Thanh, chị có ý gì, chị đi đâu?"
Đầu dây bên kia dường như thoáng do dự một chút, rồi mới nói :: "Hạo Vân, ông ngoại muốn chị đi lính, chị đồng ý rồi... có điều chị tạm thời còn chưa nói ra..."
Phương Hạo Vân sửng sốt, lập tức hỏi : "Chị Thanh Thanh, chú Trần và dì Lã có biết chuyện chị đi lính không? Chuyện này... chị có thương lượng với bọn họ chưa?"
"Ba mẹ tỏ ý tôn trọng quyết định của chị... Hạo Vân, chị hỏi em, em có muốn chị đi lính không?" Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng hỏi : "Chị muốn nghe ý kiến của em"
Phương Hạo Vân nghe như vậy, không lập tức tỏ thái độ, mà đang nghiêm túc tự hỏi. Con người của Lã Thiên Hành, già rồi mà không hiền lành, cách làm việc chỉ suy xét vì lợi ích của quốc gia, chứ không bao giờ để ý đến suy nghĩ của người hác. Ông ta cho Trần Thanh Thanh đi lính, khẳng định là không có vì tình riêng.
99% là do ông ta coi trọng biểu hiện của Trần Thanh Thanh trong trò chơi tử vong rồi.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, Trần Thanh Thanh đi lính phát triển cũng không phải là một chuyện xấu. Huống hồ, có chổ dựa vững chắc là Lã Thiên Hành, phỏng chừng tương lai sẽ làm nên nghiệp lớn.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Chị Thanh Thanh, chị đã quyết định rồi, em cũng không muốn nhiều lời... có điều em cảm thấy chị đi lính cũng không tồi... nói không chừng, trong tương lai chị có thể trở thành một nữ anh hùng hiên ngang oai hùng..."
"Hạo Vân, nói như vậy, em cũng đồng ý để chị đi lính?" Trần Thanh Thanh hỏi : "Nếu chị nói với ông ngoại, phỏng chừng là mấy ngày nữa sẽ đi... em có thể trở về một chuyến hay không?"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Trong vòng một tuần em nhất định sẽ trở lại, chị chờ em..."
"Vậy... chị chờ em... Đúng rồi, chuyện ở Luân Đôn thế nào rồi? Có cần chị hỗ trợ không?" Trần Thanh Thanh hỏi.
"Yên tâm đi, chuyện bên này rất là thuận lợi, em sẽ nhanh chóng trở về..." Phương Hạo Vân dặn dò :" Chị Thanh Thanh, đầu tiên đừng vội vã đồng ý với ông ngoại của chị, em phỏng chừng là bên quân đội nhất định là nhìn trúng năng lực của chị, bọn họ nhất định là thèm muốn chị... xét tình huống như vậy, em đề nghị chị nên đưa ra thêm điều kiện..."
"Ừ, chị biết rồi..." Trần Thanh Thanh gật đầu : "Hạo Vân, gặp mặt nói chuyện, chị biết bên em đang là buổi tối, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa..."
....................................
"Robert đã chết?"
Khi Nguyệt Như biết được tin tức này từ miệng bà Jones, biểu tình của cô vô cùng kinh ngạc, thậm chí là còn không tin : "Với thân thủ của Robert, ai có thể giết chết hắn? ... Đúng rồi, hắn bị giết ở chổ nào.... có manh mối không?"
"Chết ở Luân Đôn, ngay trong địa bàn của Thiên Đạo chúng ta..." Bà Jones thở dài nói : "Bà đã tự mình đi xem xét hiện trường, không tìm ra manh mối, ngay cả xác cũng đã hóa thành máu... đáng tiếc, Robert tốt xấu gì cũng là một trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, đã lập không ít công lao cho tổ chức, không ngờ lại có kết quả thê thảm như vậy... tiểu thư, gần đây con có gặp mặt Robert không?"
"Không có..."
Nguyệt Như lắc đầu : "Bà, nếu không phải do bà nói cho con biết tin tức này, thì con còn tưởng rằng bây giờ Robert đang tu luyện tại núi Phượng Hoàng nữa chứ... ba con có ý kiến gì không?"
"Đang điều tra..."
Bà Jones tức giận nói : "Hung thủ thật sự không coi Thiên Đạo chúng ta ra gì, theo ý của đầu lĩnh thì chuyện này nhất định phải điều tra rõ bằng bất cứ mọi giá nào, mặc kệ đối phương là ai cũng phải báo thù..."
"Tiểu thư, con nói thật cho bà biết đi, con rốt cục có gặp Robert hay không?" Bà Jones dường như đã nhìn ra cái gì đó, giọng nói của bà trở nên nghiêm khắc hơn : "Tiểu thư, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, con không thể gạt bà được, nếu con có liên quan, thì tốt nhất bây giờ nên nói cho bà biết, để bà còn cố gắng giúp con..."
"Bà, con thật sự không có gặp Robert, chẳng lẽ bà không tin con?" Nguyệt Như trầm giọng nói : "Hay là tổ chức cũng đã hoài nghi con?"
Nghe Nguyệt Như nói như vậy, bà Jones liền thấp giọng nói :"Tiểu thư, nghe bà nói đã, chuyện này rất nghiêm trọng, cho đến bây giờ, tổ chức chưa hoài nghi con, nhưng mà có người phát hiện ra con đã gặp mặt Robert vài ngày trước..."
"Nói bậy..."
Nguyệt Như bực bội nói : "Là ai nói, tên đó rõ ràng là nói bậy.. bà, bà mau nói cho con biết là ai nói, con muốn đối chất với hắn..."
"Người đã bị bà giết..."
Bà Jones nhìn qua bốn phía theo bản năng, xác định là không có người nghe lén, mới nhỏ giọng lại, nói : "Là một thám tử của bà báo cho bà biết... vì an toàn của con, bà đã ra tay giết hắn. Tiểu thư, con đừng có giấu bà nữa, chẳng lẽ ngay cả bà con cũng không tin sao?"
Nghe bà Jones nói vậy, Nguyệt Như do dự một chút rồi nói : "Bà... nếu bà đã nói vậy, con cũng không gạt bà, trước đó vài ngày quả thật là con đã gặp mặt Robert... hắn cố ý dụ con ra ngoài, bọn con chỉ nói chuyện vài câu thôi, sau đó con không có gặp lại Robert nữa, về chuyện vì sao hắn chết, con càng không biết... bà, hay là bà cũng hoài nghi là con ... là con giết Robert.... bà cũng biết mà, công phu của con căn bản là không thể giết được Robert..."
"Điều này bà rất rõ..." Bà Jones nói : "Lần này Robert từ núi Phượng Hoàng về, đầu lĩnh đã tự làm cho hắn một trang bị, bà phát hiện ra công phu của hắn còn lợi hại hơn trước kia... với công lực của con bây giờ không thể giết được hắn..."
Dừng lại một chút, bà Jones nói tiếp : "Tiểu thư, bà hỏi con một lần nữa, cái chết của Robert, con rốt cục là biết được bao nhiêu... lần này đầu lĩnh và mấy lão già kia đều vô cùng tức giận, con biết được bao nhiêu thì nói cho bà biết đi. Có lẽ bà sẽ ngăn cản bọn họ điều tra..."
"Nếu đã bị hóa thành máu, còn có thể tra được cái gì?" Nguyệt Như thản nhiên nói : "Bà, con có thể nói cho bà biết, chuyện lần này con không biết gì cả, trên thực tế, những cái con biết đã nói hết rồi"
"Tiểu thư... đầu lĩnh nói, người có thể giết chết Robert, ít nhất cũng đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc rồi, con nghĩ xem, bây giờ ở Luân Đôn có bao nhiêu cao thủ như vậy?" bà Jones nói ra một câu có ý rất sâu : "Bà biết Phương Hạo Vân đã đến Luân Đôn, hơn nữa bà còn quan sát, thấy rằng hắn đã được đả thông hai mạch đó rồi..."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Nguyệt Như liền chấn động, vội vàng hỏi : "Bà, theo lời bà nói,v ậy thì tổ chức sớm muộn sẽ điều tra đến Hạo Vân sao?"
"Cái này thì chưa đến mức đó..."
Bà Jones nói : " Sau lưng thằng nhóc đó là tập đoàn Hùng Long, cũng chính là bộ tộc thủ hộ phương Đông từ xưa, tổ chức tuyệt đối không có chủ ý với hắn. Nhưng mà, nếu xác định là hắn ra tay, thì tổ chức sẽ không từ bỏ ý đồ... chuyện này liên quan đến danh dự của Thiên Đạo... cho nên, tiểu thư, con biết cái gì, nói cho bà biết đi..."
Nguyệt Như do dự một hồi, cuối cùng thành thật : "Bà, bà là người con tin tưởng, con cũng không muốn gạt bà. Robert đích thật là do Hạo Vân giết, có điều lỗi là do Robert, nếu không phải là do hắn ép bức, thì Hạo Vân sẽ không dễ dàng ra tay giết người..."
"Cái xác là do con hủy?" Bà Jones hỏi rất nghiêm túc.
Nguyệt Như gật đầu : "Dạ, là con... khi con đến đó, Robert đã chết rồi, con lo rằng tổ chức sẽ điều tra manh mối từ cái xác, cho nên đã dùng Hóa Thi Tán để hủy diệt xác của Robert.. bà, mọi chuyện con đã nói cho bà biết, bà nghĩ biện pháp giúp co đi... đừng để tổ chức điều tra Hạo Vân..."
"Tiểu thư yên tâm, nếu bà đã tìm đến con, thì cũng đã nghĩ biện pháp rồi..." Bà Jones khẽ cười một tiếng : "Tiểu thư, có muốn gặp Hạo Vân không?"
"Muốn!"
Nguyệt Như đáp mà không cần do dự.
Có điều, cô nhanh chóng đổi ý, nhìn ra được là cô đang rất băn khoăn : "Con nghĩ con không cần phải gặp mặt Hạo Vân đâu, lỡ như để xảy ra hiểu lầm gì thì phiền phức lắm..."
"Không sao, chỉ cần con muốn, bà có thể thu xếp cho hai đứa..." Bà Jones giải thích : " Ba đã từng chịu ân của giáo quan, lần này bà được cô ta nhờ, thu xếp cho hai đứa gặp mặt. Cho nên trong lòng con không cần phải lo lắng gì cả... còn nữa, cái chết của Robert, bà sẽ thu xếp kẻ chết thay..."
"Cái này được không?"
Nguyệt Như lo lắng hỏi : "Lỡ như lộ ra thì sao?"
"Không sao cả, sở tài phán và đầu lĩnh đã đem chuyện này giao cho bà, bà tự có biện pháp đối phó, đúng lúc này, Thiên Đạo chúng ta có một kẻ đối đầu rất lợi hại, bà có thể đem chuyện này đổ lên trên đầu hắn, đến lúc đó, sở tài phán phái ra ba cao thủ đánh chết hắn..."
Dừng lại một chút, bà Jones còn nói thêm : "Tiểu thư, bà về trước để thu xếp, con chờ tin của bà..."
.............................
Hai ngày sau, dưới sự thu xếp của bà Jones, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như rốt cục đã gặp mặt. Địa điểm gặp mặt của bọn họ là chổ ở của bà Jones, nơi này là chổ an toàn nhất nước Anh, trừ đầu lĩnh và lão đại của thất tông tội thì người khác không ai được đến đây cả. Huống hồ đầu lĩnh và đại trưởng lão Howard không có thời gian đến đây, nhất là trong ba năm gần đây, bọn họ chưa đến được một lần.
Cho nên, nơi này trở thành địa điểm gặp mặt tốt nhất.
Chổ ở của bà Jones không có gì gọi là xa hoa cả, nhưng mà rất ấm áp, cách trang trí trong nhà thanh lịch nhưng tạo cho người ta cảm giác thoải mái, không giống như phòng của một bà già.
"Hạo Vân, anh ngồi trước đi, em đi pha trà cho anh..." Sau khi hai người gặp mặt cũng không có cái gì gọi là rate hay là không rate cả, Phương Hạo Vân như vậy, Nguyệt Như cũng như vậy, cả hai đều rất bình tĩnh.
Phương Hạo Vân gật đầu, dựa thân vào ghế sofa, cũng không nói gì.
Chỉ lát sau, Nguyệt Như đem trà lên, đưa đến trước mặt Phương Hạo Vân, cười yếu ớt : "Hạo Vân, anh nếm thử trà này đi, là trà quý của bà Jones đấy, là trà tuyết trên núi, cho dù là ba em tự mình đến đây, bà cũng không lấy ra đãi khách nữa..."