Đinh Vọng Long lại ngậm chặt miệng lại không nói gì nữa, đôi mắt hơi lim dim, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, dừng lại một chút, gã chậm dãi nói : " Nhân vật Phương Hạo Vân này, không dễ đối địch....ý của tôi là, nếu ta có thể dùng hắn, tôi lại muốn cho hắn làm con rể của tôi....."
" Vậy còn gia tộc Morgan?" Đinh Vân Uy có chút lo lắng.
" Không sao...."
Đinh Vọng Long hừ một tiếng rồi nói : " Con gái tôi không nhất định phải gả cho gia tộc Morgan.....phàm là có lợi cho tôi, thân sự có lợi cho Đinh Gia chúng ta đều có thể lấy. Tên tiểu tử của gia tộc Morgan đó lại không nắm chắc được quyền lợi thực tế, so sánh mà nói, tôi lại có hứng thú với tràng thanh niên khiến Thiên Đạo phải kinh sợ hơn......."
Nói đền đây, Đinh Vọng Long vừa cười vừa nói : ' Cậu lại đến Hoa Hải một lần nữa, đem ý của tôi truyền cho Tuyết Nhu, bảo nó và tên tiểu tử đó cùng đến gặp tôi...."
" Không cần đâu....."
Đinh Vân Uy thoáng do dự một chút, nói : " Anh Cả, có lẽ mấy ngày nữa Phương Hạo Vân sẽ đên nước Anh tìm chúng ta....." Lúc trước sợ Đinh Vọng Long tức giận, Đinh Vân Uy lại không dám nói ra những lời nói cuối cùng của Phương Hạo Vân .
" Có chuyện này sao? Sao cậu không sớm nói ra? " Đinh Vọng Long chau mày, giống như nghĩ ra điều gì : ' Hắn có thể là vì bệnh tình của Tuyết Nhu....."
" Chính là nguyên nhân này.....!"
Đinh Vân Uy không dám dấu diếm điều gì nữa, vội vàng tường thuật lại những lời của Phương Hạo Vân. Sau đó, Đinh Vân Uy lo lắng nói : " Anh Cả, oán hận của Tuyết Nhu với Đinh gia chúng ta chất chứa đã sâu, em thấy chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu......Tên họ Phương đó chưa chắc đã chịu nhận anh làm nhạc phụ đại nhân......"
" Hắn dám....!"
Đinh Vọng Long cười lạnh lên một tiếng, noi : " Nếu hắn không theo, vậy đừng nghĩ đến chuyện ghép tủy cho con tiện nhân Tuyết Nhu đó nữa......Tủy ở trên người tôi, tôi không đồng ý. Tôi xem hắn làm thế nào?"
Đinh Vân Uy phụ họa nói : " Anh Cả nói đúng.....chính là cái đạo lí này.....chỉ ơợ hắn không đến, chỉ cần hắn đến, chúng ta nhất định sẽ nói điều kiện với hắn....."
" Ừ....!"
Đinh Vọng Long suy nghĩ một chút rồi nói : " Lão Tứ, nhân lúc tên tiểu tử đó chưa đến, cậu đưa người đi tra xét trước xem thế nào, xem sau lưng Phương Hạo Vân đó ngoài tập đoàn Thịnh Hâm ra còn có bối cảnh gì to lớn không? Nguy hiểm của Đinh Gia bây giờ không phải một doanh nghiệp nhỏ như tập đoàn Thịnh Hâm có thế giúp đỡ được......."
" Anh Cả, anh cứ yên tâm đí, em đảm bảo sẽ điều tra ra hết mọi chuyện......Anh Cả, có còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy em đi làm việc." Đinh Vân Uy cung kính hỏi.
" Bảo Hoàng Bột đưa một số người đi, theo dõi Lão Nhị , Lão Tam chặt chẽ.....Tôi đoán mấy ngày nữa, bọn họ sẽ có hành động lớn......" Đinh Vọng Long lại dặn dò thêm một tiếng.
" Vâng, em biết rồi."
Đinh Vân Uy lập tức lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Xuống dưới nhà liền gọi Hoàng Bột đến, cẩn thận dặn dò vài câu.
Nghe thấy gia chủ không có trách cứ gì nhiều, trong lòng Hoàng Bột bỗng chốc lấy lại tinh thần, gã vừa cười vừa hỏi : ' Bố, xem gia gia chủ đối với chúng ta cũng rất tốt......"
" Không nên bàn luận sau lưng những chuyện này.....nhớ kĩ, nhất định phải theo dõi Lão Nhị và Lão Tam chặt chẽ, hễ có động tĩnh gì lập tức thông báo cho tôi....."
Đợi Đinh Vân Uy rời đi, Đinh Vọng Long cũng đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Gã nhìn theo bóng của Đinh Vân Uy và Hoàng Bột vội vội vàng vàng, chậm dãi mở đôi mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia giận dữ : " Nếu không nghĩ đến giá trị bây giờ còn có thể lợi dụng được của hai người, chuyện lần này, chắc chắn ta sẽ không nhẹ tay như vậy......"
" Siêu Nhi, ra đây đi....." Dừng lại một chút, Đinh Vọng Long hướng vào trong phòng gọi một tiếng.
Rất nhanh chóng, một người thiếu niên ánh mắt sáng như sao, lông mày như lưỡi kiếm bước ra. Thân hình người thiếu niên rất gầy, nhưng trông lại rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt đó, tràn đầy linh hồn, đem lại cho người khác cảm giác rất tuyệt.
Lúc này, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói : ' Bố, chú Tư và anh họ nên bị trừng phạt......bố dung túng bọn họ như vậy, chỉ sợ sau này sẽ xảy ra vấn đề đấy."
Khuôn mặt Đinh Vọng Long tỏ ra đồng tình, chau mày nói : " Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn cần dựa vào bọn họ để đấu lại chú Hai và chú Ba của con.....Tuyết Siêu, bây giờ tuổi con còn nhỏ, tuyệt đối không thể bảo thủ được, có một số chuyện, bắt buộc phải áp dụng biện pháp mềm mỏng, con hiểu chưa?....."
" Vâng, con trai hiểu rồi......!"
Đinh Tuyết Siêu dừng lại một chút, đột nhiên hỏi : " Bố, chị bị bệnh máu trắng, bố thực sự định không cứu chị à?"
" Chuyện này còn phải xem đã, xem chị con có giá trị để được cứu hay không đã......!" Trong mắt Đinh Vọng Long lóe lên một tia đau khổ : " Bố cho nó cơ hội, nhưng nó đã từ bỏ, hơn nữa còn đồng lõa với người ngoài chống lại Đinh Gia nhà chúng ta.....Nó đã chọn đoạn tuyệt quan hệ, vậy tại sao bố còn phải nhận đứa con gái này chứ..
Đinh Tuyết Siêu nghe thấy vậy, hạ thấp giọng nuối tiếc nói : " Lúc còn bé, chị đối với con rất tốt."
" Con có ý gì?" Đinh Vọng Long thở hổn hển nói : " Lẽ nào con muốn tiến hành ghép tủy cho nó?"
" Không ạ....!"
Đinh Tuyết Siêu rất thành thật : " Nếu là trước đây, tất nhiên con sẽ không có chút do dự nào, nhưng bây giờ, con sẽ không làm như vậy.....bố nói đúng. Chị đã chọn đoạn tuyệt quan hệ với Đinh Gia chúng ta, vậy chị cũng đã không còn là chị gái của con nữa......Con tự nhiên cũng không cần thiết phải hy sinh bất cứ cái gì cho chị ấy cả."
" Ha Ha.....!"
Đinh Vọng Long lập tức cười lớn : " Tốt lắm, không hổ là con trai của ta."
Ánh mắt Đinh Tuyết Siêu lóe lên ánh giảo hoạt, nói : ' nếu chị vẫn còn giá trị lợi dụng, con vẫn sẽ hiến tủy cho chị....."
Đinh Vọng Long nhẹ nhàng than thở :" Tiếc là mẹ con qua đời quá sớm....."
Khuôn mặt Đinh Tuyết Siêu ngưng lại, nhìn Đinh Vọng Long, chậm chậm nói : " Bố, bố nói nếu không phải mẹ con, sáu năm trước chị có quyết liệt với chúng ta như vậy không?"
Đinh Vọng Long hiếu kì nhìn cậu con trai mình, hỏi : " Con hỏi những chuyện này để làm gì.....Tuyết Siêu, cơ thể bố mỗi ngày một yếu hơn rồi, kế thừa hương hỏa và huy hoàng của Đinh Gia, bây giờ chỉ còn dựa vào con....Bố nói với con, con không được có lòng dạ đàn bà được......Nam tử hán, đại trượng phu, muốn thành việc lớn, phải có một trái tim sắt đá."
" Con trai đã hiểu rồi ạ.......!" Đinh Tuyết Siêu cung kính đáp lại một tiếng.
Trên mặt Đinh Vọng Long lộ ra vẻ vui mừng, vừa cười vừa nói : " Tuyết Siêu, con có thể nghĩ như vậy, bố cũng rất yên tâm rồi.......Nếu con lớn hơn một chút nữa thì tốt biết mấy."
Sau hai ngày liền nhau hành động tạo giống, khiến trên khuôn mặt Trương Mĩ Kỳ không ngừng xuất hiện áng mây hồng, Bạch Lăng Kỳ
cực kỳ thông minh, tự nhiên cô biết trong đó có nguyên nhân gì, vài ngày liên tục cô đã cố ý không về khu Lam Tâm hoa viên.
Trên thực tế gần đây cô cũng vốn rất bận.
Dự án nhà bên kia Tây Hoàn mà cô phụ trác đã đến thời khắc quan trọng. Vì nhân lực ít, nên rất nhiều chuyện cô đều đích thân đi làm. Về cơ bản, bây giờ ngoài ngủ, ăn cơm, học hành, thời gian còn lại cô đều dành cho công việc. Hoa gì dưới ánh trăng, tràng tràng thiếp thiếp cô đều không quan tâm nữa.
Sau một đêm ân ái với Phương Hạo Vân, cho đến nay Tạ Mai Nhi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu, để khiến mình không quá nhớ nhung Hạo Vân, cô cũng dốc sức làm việc cả ngày lẫn đêm. Cố gắng hết sức không để cho mình có thời gian rảnh rỗi.
Tuy là như vậy, nhưng cô vẫn thường nằm mơ gặp Hạo Vân, tỉnh giấc lúc mờ mờ sáng, quần lót cũng hơi ướt.
Có nhiều lần, giữa nửa đêm cô còn khóc òa tỉnh dậy.
Cho đến nay, cô mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là nỗi đau khổ của sự nhớ nhung.
Tạ Mai Nhi là một người sáng suốt, cô hiểu rất rõ, trước khi dự án thôn Lưu Thủy vẫn chưa hoàn thành, cô vẫn không thể quay trở về bên cạnh Hạo Vân làm việc được. Cũng chính là muốn nói, trong từ một đến hai năm, thậm chí thời gia dài hơn nữa, cô cũng bắt buộc phải lặng lẽ nhẫn nhịn mà chịu lấy sự dày vò nhớ nhung này.
Vì thế, cô quyết định cố gắng làm việc. Dưới sự cố gắng để không ảnh hưởng đến chất lượng thi công công trình, cô cố gắng hết sức dút ngắn thời gian. Trước mắt cô cũng kiêm nhiệm cả chức tổng giám tài vụ của tập đoàn Đằng Phi. Có quyền điều phối tiền vốn, dưới tình hình tiền vốn đầy đủ, tốc độ dự án thôn Lưu Thủy trên cơ sở hiện có là có thể tăng lên.
Bạch Phúc tất nhiên biết suy nghĩ của Tạ Mai Nhi, vì thế vô cùng ủng hộ công việc của cô, chủ động kéo dài thời gian làm việc mỗi ngày đến hai hay ba tiếng đồng hồ.
Dưới sự dẫn dắt của những người phụ trách chủ yếu, toàn bộ công nhân của cả dự án đều cẩn trọng, cố gắng phấn đấu, khiến tốc độ công trình được đẩy nhanh hơn rất nhiều.
Như hiện nay, đà sinh trưởng của heo con của nông trường heo sinh thái tự nhiên rất tốt. Tạ Mai Nhi đã tuyển về mấy vị giáo sự chuyên gia của đại học nông nghiệp Tây Hải đến tiến hành cố vấn, ước chừng không bao lâu nữa, loạt heo con đầu tiên có thể xuất chuồng.
Công trình giai đoạn một của khu vườn sinh thái đã qua một nửa, quy hoạch toàn bộ của thôn Độ Gia cũng đã hoàn thành, công trình giai đoạn một lập tức động thổ khởi công, có xu thế rất tốt.
Vào lúc đêm, Tạ Mai Nhi thường đứng trên đỉnh tòa nhà dự án nhìn quanh tứ phia, theo kế hoạch của cô, sau này đợi tất cả các công trình hoàn thành, bầu trời đêm đen tối này sẽ dần xuất hiện những ngôi sao sáng.
Tiến triển của Kim Phi Và Kim Gia cũng rất tốt, từ sau lần ở câu lạc bộ hộp đêm Thủy Nguyệt, trong thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy ngày, bọn họ đã thu phục được mấy bang phái nhỏ. Nhưng cũng vì thế mà thu hút sự chú ý của một số bang phái trung bình, một số bang phái đã cảm thấy được điều gì, hợp tác chặt chẽ với nhau, hình thành đông minh tấn công.
Vì thế, sau khi Kim Gia và Kim Phi thương lượng bàn bạc xong, quyết định tạm hoãn hành động, đợi chỉ thị từng bước của Phương Hạo Vân.
Từ sau khi nhận được sự chỉ dạy của Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi đã mấy lần tìm Tiểu Điệp nói chuyện, nhưng mấy lần đều không kiềm chế được. Đối với Tiểu Điệp, hắn vẫn còn chút tình cảm.
Có một số chuyện đã nói ra rồi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm và quan hệ của hai người.
Nhưng không nói thì lại không được.
Trong lòng hắn rất mâu thuẫn.Mãi cho đến ngày hôm nay hắn vẫn chưa nghĩ xong phải giải quyết với Tiểu Điệp như thế nào.
Sau mấy ngày liền nhau bực bội, ý trí của Trần Thanh Thanh cũng không còn u sầu nữa, cô trở lại trường học tiếp tục học tập. Đồng thời, cô còn tiếp quản công việc của tập đoàn đầu tư Trần Thị từ tay mẹ mình là bà Lã Nguyệt Hồng.
Từ sau khi luyện tập trong quân đội trở về, phong cách của cô đã thay đổi rất nhiều, thủ đoạn cũng mạnh mẽ và cứng nhắc hơn nhiều. Gia nhập lại công ty từ đầu, ngày đầu tiên, cô đã xa thải hai nhân viên cậy lớn tuổi lên mặt của công ty bằng thủ đoạn cứng rắn, dọa cho tất cả các nhân viên một trận.
Đối với điều này, Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng tỏ ra rất ủng hộ.
Trần Thanh Thanh đã nghĩ kĩ rồi, tạm thời gác lại mọi chuyện liên quan đến tình cảm sang một bên, có lẽ lùi một bước trời yên biển rộng.
Phương Hạo Vân định bàn bạc với dì Bạch trước, hy vọng có têể dùng sức mạnh của gia tộc Thủ Hộ ở Châu Âu để đối phó với Đinh Gia.
Vào buổi tối, sau khi gọi điện liên lạc hắn liền lái xe tới đó.
Dì Bạch vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi dừa trên ghế sô pha xem ti vi, thầy Hạo Vân đến, dì nở nụ cười, nói : " Ngồi xuống đi.....!"
Phương Hạo Vân ngồi đối diện trước mặt Dì Bạch, ngước lên nhìn dì một cái, thấy dì mặc bộ quần áo ngủ, toàn thân lộ ra dáng vẻ thướt tha, trong lòng có chút động lòng.
Dường như Dì Bạch phát hiện ra ánh mắt của Hạo Vân, khé cáu lườm một cái mà không nói lời nào.
Sắc mặt Phương Hạo Vân có chút thay đổi, vừa cười vừa nói : " Dì à, dì mặc quần áo ngủ, dì chuẩn bị đi ngủ à?"
" Con nghĩ dì là loại gì chứ.....vừa ăn cơm xong lại ngủ ngay......" Dì Bạch lườm hắn một cái, trong ánh mắt yêu kiều lại có chút tức giận : " Có muốn uống chút gì không?"
" Rượu đỏ đi...!"
Rượu đỏ là thứ mà Phương Hạo Vân thích nhất trước đây, nhưng từ sau khi đổi mặt hoàn sinh, hắn đã rất ít uống rồi. Chỉ là hôm nay không biết tại sao hắn đột nhiên lại muốn uống.
Cơ thể Dì Bạch đẫy đà, mặc quần áo ngủ lại có chút hấp dẫn......Ánh mắt Phương Hạo Vân quét qua một lượt, thậm chí có thể nhìn thấy hai đỉnh nhô ra của ngực dì.
Xem ra, bên trong dì không mặc gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Hạo Vân không khỏi hướng xuống dưới nhìn sang, việc ngoài ý định đó là, phần thân dưới Dì Bạch lại mặc quần lót, màu sắc tương đồng với bộ đồ ngủ, là màu đỏ thẫm. Phương Hạo Vân cũng theo dấu vết đó mà đoán ra.
" Trước đây hầu như ngày nào con cũng uống một bình rượu đỏ, bây giờ lại không thấy con uống.....Được rồi, ở đây dì vẫn còn mấy bình mang từ Châu Âu về đây, con chờ đó dì đi lấy ra cho...." Vừa nói, Dì Bạch bèn đứng dậy rời đi, lắc lư chiếc eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng đi.
Ánh mắt Phương Hạo Vân lại dán chặt vào cặp mông của người con gái này, ánh mắt cũng lắc lư di chuyển theo cặp mông đó.
Dì Bạch cúi người xuống lấy một bình rượu đỏ từ tủ rượu ra, cùng hai chiếu ly, quay người lại thấy ánh mắt Phương Hạo Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Dì Bạch khẽ gắt lên một tiếng nói : " Hạo Vân, bây giờ con ngày càng háo sắc rồi, ngay cả đậu phụ của dì con cũng dám ăn nữa....." Dì Bạch lại không thèm quan tâm đến Phương Hạo Vân đang nhìn mình, nghĩ lại lúc đầu, thậm chí cô định hiến thân mấy lần. Nhưng tình hình bây giờ khác rồi, cô buộc phải duy trì khoảng cách với Phương Hạo Vân, tuyệt đối không thể xảy ra quan hệ nam nữ quá sớm. Sau này.......