Phương Hạo Vân không phải kẻ ngốc, tất nhiên hắn biết Tạ Mai Nhi lúc này ngỏ ý bảo hắn ở lại là mang ý nghĩa gì…
Hắn là một người đàn ông bình thường, hơn nữa được Tạ Mai Nhi tác động, tác dụng phụ của Thiên phạt đã hừng hừng nổi dậy, tuy vẫn trong tầm kiểm soát nhưng đã ít nhiều trỗi dậy dục vọng.
Chỉ có điều hiện nay hắn đã đấu tranh tư tưởng, nên ở lại hay là kiên quyết rời khỏi?
Nếu ở lại, chắc chắn sẽ có một màn diễm phúc đến với hắn, nhưng… hắn không biết làm vậy có ý nghĩa gì đối với chị Mai, hạnh phúc hay ác mộng?
Rời khỏi ư? Chắc chắn sẽ tổn thương chị Mai… Hơn nữa hắn còn có một cách nghĩ khác, nếu xảy ra quan hệ với chị Mai, sau này chị ấy sẽ tận tâm tận lực làm việc cho hắn hơn…
Nếu đổi lại là trước kia, Phương Hạo Vân sẽ không có suy nghĩ đó, nhưng bây giờ mục tiêu của hắn là làm kẻ mạnh tuyệt đối, nên không thể nhân từ hoài được, hắn cần sự phục tùng tuyệt đối, mà giờ đây cơ hội đang bày ra trước mắt.
Cơ hội này do Tạ Mai Nhi chủ động đề ra. Nghĩ kĩ hơn, Phương Hạo Vân không phải hoàn toàn không có tình ý gì với Tạ Mai Nhi, hắn chỉ lo lắng có quá nhiều cô gái vây quanh sẽ không thể mang lại hạnh phúc hết cho họ.
Hôm nay, nút thắt tâm lí này đã được xóa bỏ. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng trong đêm đen thanh vắng, chuyện gì nên xảy ra cứ để nó xảy ra…
“Hạo Vân, ôm chặt lấy chị đi…” Tạ Mai Nhi nũng nịu yêu cầu, dựa sát người vào lòng Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân không hề từ chối, vòng tay ôm lấy tấm thân mỹ miều ấy.
“Hạo Vân, có câu này chị giấu kín trong lòng lâu lắm rồi… Hôm nay, chị quyết định nói ra. Chị yêu em… chị yêu em say đắm…” Dưới cơn kích tình, Tạ Mai Nhi gan góc hơn nhiều nói ra điều sâu thẳm trong trái tim. Câu nói tương tự thật ra cô đã từng nói với Phương Hạo Vân lúc chia tay ở bến xe, nhưng lần này khác hoàn toàn, lần này đã phản ánh suy nghĩ thực tâm của cô hơn.
Phương Hạo Vân ôm lấy chiếc eo thon của Tạ Mai Nhi, thỏ thẻ bên tai: “Chị Mai, em biết chứ, thật ra em đã sớm biết rồi, chỉ là em…”
“Hạo Vân, em không cần nói gì cả…” Tạ Mai Nhi ngắt lời hắn, dịu dàng nói: “Đêm nay chị sẽ thuộc về em…”
Toàn thân Tạ Mai Nhi mềm nhũn không còn chút sức lực, đưa lưỡi liếm môi quyến rũ, nheo mắt: “Hạo Vân, mặc cho sau này có xảy ra chuyện gì, đêm nay chị muốn trao cho em tất cả, hãy yêu chị đi…”
Bị cám dỗ như thế, Phương Hạo Vân mà còn chịu đựng được thì đồng nghĩa với hắn là thái giám rồi. Ngay lập tức, bàn tay to bè của hắn đã men theo tấm lưng dọc xuống vùng mông căng đầy bắt đầu nhào nặn.
“Hạo Vân, nhẹ một chút, đây là lần đầu tiên của chị, chị sợ đau…” Tạ Mai Nhi đã hưng phấn cực độ, lúc này cô đã không còn thỏa mãn dưới tác động từ đôi tay của Phương Hạo Vân nữa, cô chủ động nằm dài ra giường, hai chân dang rộng ra khiêu khích hắn.
“Chị Mai, em cho vào nha!” Phương Hạo Vân cũng hết chịu nổi, vội vã xé toạc quần áo, đè tấm thân lực lưỡng xuống.
Căn phòng nhỏ vang lên khúc nhạc thần tiên, thậm chí còn lảnh lót hơn khúc nhạc ở bụi cỏ khi nãy.
Phương Hạo Vân tỏ ra khá mạnh bạo, dục vọng của hắn vốn đã điên cuồng hơn người thường, còn Tạ Mai Nhi tuy chỉ mới lần đầu tiên, nhưng do dồn nén đã lâu nên cũng thả sức mây mưa.
Cơ thể hai người quấn chặt vào nhau, tiếng rên rỉ sảng khoái vang cao vang xa trong đêm tối vắng vẻ…
Vì là lần đầu tiên của Tạ Mai Nhi nên Phương Hạo Vân xong lần đầu tiên đã dừng lại, Tạ Mai Nhi toàn thân kiệt sức nằm trong vòng tay hắn như con mèo nhỏ ngon ngoãn, bàn tay nhỏ nhắn mơn trớn tấm ngực trần vạm vỡ của Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân cũng đưa tay vuốt ve nhè nhẹ ngay bên dưới cô gái…
Ngoài kia bỗng một cơn mưa nhỏ lất phất đổ xuống. Tạ Mai Nhi đỏ mặt thẹn thùng, nũng nịu: “Hạo Vân, đêm nay em thuộc về chị, không được nhớ đến người khác…”
Phương Hạo Vân cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô gái, mùi thơm của cơ thể xộc vào mũi, dục vọng lại trỗi dậy, ngón tay của hắn nghịch ngợm mạnh hơn.
Tạ Mai Nhi rên khẽ một tiếng, không hề kháng cự, bàn tay nhỏ nhắn của cô cũng không chịu thua kém, nắm lấy khúc cây cứng ngắc của Phương Hạo Vân xoa mạnh.
Một lúc sau, khúc nhạc uyên ương lại vang lên lần nữa, lần này hòa nhịp cùng tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ…
Cuộc mây mưa qua đi, Tạ Mai Nhi bình tĩnh trở lại, lí trí trở về, đối với hành vi vừa rồi, cô không biết là đúng hay sai nữa…
Phương Hạo Vân ôm chặt Tạ Mai Nhi vào lòng, âu yếm: “Chị Mai, có mệt không? Nghỉ ngơi sớm nha…”
“Đi tắm cái đã…” Bên dưới máu đỏ hòa quyện cùng tinh dịch của hắn nhầy nhụa làm Tạ Mai Nhi cảm thấy không thoải mái lắm.
Phương Hạo Vân gật đầu, hai người leo xuống giường cùng vào phòng tắm rửa ráy, sau đó quay vào nằm dài lăn ra ngủ, khoái lạc hết 2 lần, lúc này Tạ Mai Nhi mệt lả, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Đợi khi Tạ Mai Nhi thức dậy đã tờ mờ sáng, Phương Hạo Vân không biết biến đi đâu, Tạ Mai Nhi cảm thấy trong lòng hụt hẫng, cô đang nghĩ có khi nào Hạo Vân chỉ xem chuyện đêm qua là tình một đêm?
Nghĩ đến đây, Tạ Mai Nhi trĩu nặng tâm sự, sắc mặt hồng hào thay bằng một màu trắng bệch, cô cắn chặt môi, trong lòng ấm ức khó chịu.
Cô đã dâng hiến thứ quý giá nhất của người con gái cho hắn, thế mà…
Trên thực tế, Tạ Mai Nhi cũng không hề định bắt Phương Hạo Vân chịu trách nhiệm, chuyện xảy ra đêm qua do cô tự nguyện, nhưng cách hành xử của Phương Hạo Vân khiến cô ít nhiều nổi đóa.
Tạ Mai Nhi không thể hiểu nổi, tại sao Hạo Vân vô tình vô nghĩa với cô như vậy?
Tạ Mai Nhi nhớ lại quá khứ tiếp xúc với Hạo Vân, cô vẫn cảm thấy hắn không phải loại đàn ông xấu xa đó, nếu không sao hắn lại đối xử tốt với chị Mỹ Kỳ chứ?
Đột nhiên một cảm giác hối hận dâng lên, Tạ Mai Nhi cảm thấy không nên hành động dại dột như thế, nhưng tình yêu của cô, cộng thêm hoàn cảnh đưa đẩy, chuyện ấy xảy ra là lẽ đương nhiên.
Con gái phức tạp là thế, vừa đêm qua thôi bất chấp tất cả dâng hiến, không cần biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng sau khi đạt được ý nguyện rồi thì bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, Tạ Mai Nhi đau nhói trong tim, cô mong muốn được suốt đời suốt kiếp sống bên cạnh người đàn ông cô yêu.
Tạ Mai Nhi ai oán nhìn ra bên ngoài, trong lòng vẫn mang một nỗi hoài mong.
Đêm qua trải qua hai lần leo dốc, Tạ Mai Nhi mệt đứt hơi, tuy đã nghỉ ngơi một đêm nhưng bên dưới hãy còn rất đau. Nói cho cùng cô chỉ mới lần đầu tiên, còn Phương Hạo Vân thì quá mạnh mẽ.
Tạ Mai Nhi định bước xuống giường, nhưng cố thử một lần đã bỏ cuộc, chỉ cần hơi dùng sức, vết thương nơi đùi bắt đầu nhói đau.
Tạ Mai Nhi chỉ còn cách nằm trên giường đợi Phương Hạo Vân lương tâm thức tỉnh quay lại. Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, mình trao thân cho hắn, chẳng lẽ đã thừa nhận mối quan hệ tình một đêm sao?
Trằn trọc hồi lâu, Tạ Mai Nhi mặc lại quần áo chỉnh tề, tránh có người đi vào nhìn thấy cảnh hớ hênh của cô.
Chính vào lúc này, điện thoại đặt ngay đầu giường réo vang, hình như là chị Mỹ Kỳ gọi đến, ổn định lại tinh thần, Tạ Mai Nhi bấm nút kết nối cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vọng sang tiếng của Trương Mỹ Kỳ: “Mai Nhi, em đang ở đâu vậy? Đêm qua Hạo Vân nói hai người đang bàn bạc kế hoạch phát triển bước tiếp theo của trang trại nuôi heo ở tòa nhà văn phòng, sáng nay em có gặp Hạo Vân không?”
Nghe Trương Mỹ Kỳ hỏi thế, Tạ Mai Nhi giật thót tim, đêm qua hiển nhiên Phương Hạo Vân đã nói dối với mọi người trong nhà.
Còn sáng nay Tạ Mai Nhi chưa nhìn thấy hắn, đêm qua chiến đấu mệt mỏi nên cô ngủ một giấc say.
“Đêm qua bàn xong công việc Hạo Vân đã đi khỏi rồi, em mệt quá ngủ trong văn phòng luôn giờ mới thức dậy…” Tạ Mai Nhi ngấm ngầm tự trách, mình thật là xấu xa, đã ăn vụng mà còn nói dối.
“Ờ, thời gian hãy còn sớm, nếu em mệt thì ngủ thêm một chút vậy…” Trương Mỹ Kỳ quan tâm dặn dò thêm một câu rồi ngắt máy.
Đặt điện thoại xuống, Tạ Mai Nhi thấp thỏm không yên, trong lòng lo lắng lỡ mọi chuyện đổ bể, cô phải đối mặt ra sao với cô bạn tốt nhất chị Mỹ Kỳ đây?
Càng nghĩ càng thấy sợ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tạ Mai Nhi…
Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một chiếc bình giữ ấm. Hắn thấy Tạ Mai Nhi khóc lóc, vội vàng bước tới quan tâm: “Chị Mai, có phải là vết thương đau không?” Cũng chả biết là vết thương nào, vết thương ở đùi hay vết thương giữa hai chân?
Tạ Mai Nhi cúi đầu lí nhí: “Chị không sao…”
“Chị Mai, em biết chị sức khỏe yếu nên đi tìm bộ phận hậu cần bảo họ nấu cho chị một chén canh gà bồi bổ, chị uống đi cho nóng?” Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa mở nắp chiếc bình giữ ấm, bưng ra một chén canh gà nghi ngút khói.
Tạ Mai Nhi lập tức ngưng nước mắt: “Hạo Vân, em đi khỏi… chính là vì đi tìm canh gà cho chị?”
“Uhm!”
Tạ Mai Nhi đưa tay lên lau sạch nước mắt, cảm thấy trái tim lạnh giá được sưởi ấm, mỉm cười hạnh phúc, nũng nịu: “Hạo Vân, em qua đây đưa chị uống nào?”
“Vâng!” Phương Hạo Vân đóng cửa lại, bước tới ngồi trên cạnh giường, cẩn thận múc từng thìa thổi nhẹ cho nguội rồi mới cho Tạ Mai Nhi uống.
Tạ Mai Nhi thẹn thùng uống từng thìa canh, đây là món canh gà ngon nhất từ trước đến nay cô được thưởng thức.
“Chị Mai, chị nằm nghỉ một chút đi, em đi rửa chén…” Phải mất nửa tiếng sau, chén canh mới uống cạn, Tạ Mai Nhi tiếc nuối muốn tận hưởng cảm giác đó hoài.
“Đợi đã!” Tạ Mai Nhi đột nhiên hôn một cái lên môi Phương Hạo Vân: “Được rồi, em đi đi…”
Phương Hạo Vân cười hi hí, quay lưng bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Hạo Vân, Tạ Mai Nhi lại rơi nước mắt, buồn bã thốt lên: “Hạo Vân, chị hối hận rồi…”
Chỉ một lúc sau, Phương Hạo Vân đã rửa chén xong quay lại, hắn cười hí hí hỏi: “Chị Mai, có thể bước xuống đất tự đi không?”
Tạ Mai Nhi đỏ mặt ngoảnh đầu đi nơi khác không trả lời câu hỏi của Hạo Vân.
Hồi lâu sau, cô mới quay lại nhìn vào hắn, ảm đạm nói: “Hạo Vân, chị hối hận rồi… chúng ta không nên có hành động rồ dại đêm qua… chúng ta sai rồi…”