Chương 411: Nỗi lòng thầm kín.

Đương nhiên 5 triệu đối với một dự án lớn ở thôn Lưu Thủy chả có gì nhiều nhặn, nhưng xin lưu ý đây chỉ là giai đoạn công trình bước đầu, quy mô của trang trại nuôi heo tuyệt đối vượt xa phạm vi xây dựng hiện nay, theo như kế hoạch của Tạ Mai Nhi và Bạch Phúc vạch ra, trong tương lai ít nhất cũng đạt gấp 10 lần quy mô hiện nay, nuôi 5 vạn con heo theo cách tự nhiên sinh thái, đến lúc đó mỗi lần xuất chuồng sẽ mang lại lợi nhuận 50 triệu tệ.

Chỉ có điều lợi nhuận từ khu nghỉ dưỡng và vườn du lịch sinh thái đến giờ vẫn chưa tính toán chuẩn xác được, nhưng theo dự tính ban đầu, nếu làm tốt chắc lợi nhuận thu được sẽ bằng mấy lần trang trại nuôi heo.

Tóm lại, tương lai kinh tế ở thôn Lưu Thủy là một màu tươi sáng, không quá hai năm thì đã thu hồi vốn, bắt đầu bước vào giai đoạn lãi ròng.

Nghe Tạ Mai Nhi giới thiệu, Phương Tuyết Di hít một hơi sâu hồi hộp, sớm biết em trai làm dự án lớn, nhưng thật không ngờ lại có thể sinh lợi cao đến thế. Cô ngấm ngầm khâm phục Phương Hạo Vân, thằng tiểu tử này đúng là có sẵn gien kinh doanh trong máu, lúc trước là tên mọt sách ngờ nghệch, bây giờ hóa thân thành rồng bay trên trời rồi.

Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ thấy Tạ Mai Nhi có thành tích xuất sắc, trong lòng một mặt vui thay cho cô bạn, mặt khác ngấm ngầm tự hứa sau khi về thành phố Hoa Hải sẽ cố gắng hơn, tuyệt đối không được để thua Tạ Mai Nhi.

Ba cô gái sống chung một nhà ở khu Lam Tâm, lại là chị em tốt, ít nhiều có ý thức ganh đua trong tim.

Phương Hạo Vân lại vui như mở cờ trong bụng, mình may mắn vớ được báu vật này, theo như tình hình trước mắt cho thấy, chỉ cần rèn luyện thêm, chị Mai không còn nghi ngờ gì nữa chính là một nhân vật nữ xuất sắc, nhân tài quản lí hiếm có của các doanh nghiệp, trong xã hội hiện nay muốn tìm một nhân tài quản lí vừa có tài vừa có đức chẳng khác nào đãi cát tìm vàng. Tạ Mai Nhi đối với Phương Hạo Vân mà nói rõ ràng là nhân tài lí tưởng có thể tin cậy, năng lực của cô đang ngày một hoàn thiện, còn về lòng trung thành càng khỏi phải nghi ngờ.

Chỉ dựa vào tình cảm của Tạ Mai Nhi đối với hắn thôi đủ thấy suốt đời này cô sẽ không mảy may sinh lòng phản bội.

Hiện nay cấp quản lí của tập đoàn Đằng Phi ngoài Tạ Mai Nhi ra còn có Bạch Phúc, về năng lực toàn diện thì Bạch Phúc so với Tạ Mai Nhi còn xuất sắc hơn, chỉ có điều hắn làm việc âm thầm nên tài năng không lộ liễu ra ngoài, hơn nữa hắn còn là người của Bạch gia, độ trung thành tất nhiên có thể tin cậy.

Sau khi rời khỏi trang trại nuôi heo, Tạ Mai Nhi dẫn theo mọi người đến thăm vài công trường đang xây dựng dang dở, thân là chủ tịch tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân đích thân hỏi thăm khích lệ các nhân viên và công nhân đang làm việc của công ty, hơn nữa còn tuyên bố tối nay sẽ có thêm thức ăn ngon thưởng cho công lao tất cả mọi người, hiện trường lập tức vang giòn tiếng vỗ tay, hồi lâu mới dứt.

Xong xuôi mọi việc, Tạ Mai Nhi dẫn Phương Hạo Vân và các chị em đến ngôi nhà mới Tạ gia, hai vợ chồng già Tạ gia thấy có nhiều khách quý đến nhà, trong lòng vui vẻ, vội chạy đôn chạy đáo chuẩn bị trà nước trái cây tiếp đãi.

Du Phụng Lan mỗi lần nhìn Phương Hạo Vân cũng đều cười tủm tỉm thích thú, rất dễ khiến người ta nhớ đến câu nói mẹ vợ xem mặt chàng rể, càng xem càng thấy thích.

Tạ Đại Khánh tuy là đàn ông, nhưng tâm tư kể cũng tỉ mỉ, ông thấy bên cạnh Phương Hạo Vân có một cô gái cùng tuổi, hai người cứ nhìn nhau tình tứ, quan hệ chắc không phải bạn bè bình thường. Vì thế, sắc mặt ông u âm trông rất khó coi.

Tạ Mai Nhi hình như cũng phát hiện ra thái độ không bình thường của ba mẹ, cô mượn cớ kéo ba mẹ ra ngoài, dặn dò: “Hôm nay nhà mình có khách quý, ba mẹ không được tỏ ra thất thường thế chứ? Mẹ đừng có nhìn chằm chằm vào Hạo Vân, còn ba đừng có tối sầm mặt như thế, giống như người ta thiếu nợ ba cả trăm triệu vậy…”

Tạ Đại Khánh mấp máy môi định lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì. Ông là dân quên chân chất nhưng lại rất hiểu lí lẽ, ông quyết định đợi qua khỏi đêm nay tiếp đãi khách quý nhiệt tình xong rồi mới nói chuyện riêng với con gái sau.

Du Phụng Lan liếc xéo con gái, hậm hực nói: “Mẹ nhìn chút thôi có gì to tát đâu? Mai Nhi, con nghe mẹ nói nè, lần này Hạo Vân đến nhà là một cơ hội tốt đó nha, cũng là duyên phận của hai đứa, mẹ đề nghị con nên sớm nói rõ mọi chuyện với Hạo Vân, định đoạt luôn chuyện của hai đứa, lúc đó người làm mẹ này yên tâm được rồi…”

“Mẹ à, mẹ nói lung tung gì thế? Cái gì mà định đoạt luôn chuyện của hai đứa?” Tạ Mai Nhi do dự giây lát, quyết định thú thật: “Ba mẹ à, Hạo Vân đã có bạn gái, chính là vị Bạch Lăng Kỳ tiểu thư đó, hai người họ tình cảm tốt lắm…”

Câu này nói ra, Tạ Đại Khánh giật thót tim, lập tức thở dài: “Xem ra tôi không có nhìn sai… Phụng Lan, bà thấy việc này nên làm thế nào?”

Du Phụng Lan ngỡ ngàng giây lát, sau đó nghiến răng nói: “Sợ gì chứ, chẳng phải họ chưa kết hôn sao? Mai Nhi, đừng sợ, hạnh phúc là phải dựa vào chính tay mình nắm bắt, con đâu có kém hơn cô gái họ Bạch kia, con phải tranh giành với cô ta mới đúng, trong tình yêu ai nấy đều bình đẳng mà…”

Nghe mẹ mình nói ra một mớ đạo lí ngang ngược, Tạ Mai Nhi trố mặt ngạc nhiên, bà mẹ xưa nay vẫn luôn chân chất, sao phen này lại…

“Mẹ à, mẹ nghe ai bày cho những lời này thế?” Tạ Mai Nhi bỉu môi phụng phịu: “Hạo Vân và Kỳ tình cảm tốt lắm, hơn nữa Kỳ là chị em tốt với con, con không thể làm ra chuyện gì có lỗi với cô ấy được, hơn nữa… có bao giờ con nói yêu Hạo Vân đâu nào?”

Câu chối cãi cuối cùng của Tạ Mai Nhi hiển nhiên là lời nói trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ.

Cô không yêu Hạo Vân, điều này không phải là sự thật.

Trước khi được giải thoát khỏi bọn ác ôn Lưu gia, Tạ Mai Nhi luôn muốn tìm một bạn trai vừa giàu có vừa tài giỏi để gắn bó suốt đời nên lúc đó cô chưa từng nghĩ đến sẽ sống chung với Phương Hạo Vân, vì cô không biết Phương Hạo Vân chính là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm.

Sau này biết được thân phận công tử nhà giàu của Phương Hạo Vân rồi, cô mới phát hiện Hạo Vân chính là đối tượng trong mơ cô hằng mong ước, nhưng vấn đề nổi bật là bên cạnh hắn đã có hai cô gái, hơn nữa cả hai đều là chị em tốt của cô.

Tạ Mai Nhi là cô gái khát khao có được một tình yêu trọn vẹn, đó cũng là lí do suốt mấy năm qua ở thành phố Hoa Hải cô liên tục nhờ bạn bè giới thiệu bạn trai, nhưng kết quả vẫn độc thân không có mối tình vắt vai.

Cô không muốn chia sẻ tình yêu của một người đàn ông với các cô gái khác, càng không muốn tranh giành gì với các cô bạn tốt nên trong khoảng thời gian này, cô đè nén tình yêu với Hạo Vân sâu kín trong tim, chỉ cố gắng làm việc để tìm quên.

Lần trước khi về nhà đối mặt với món nợ của Lưu gia, Tạ Mai Nhi mất đi niềm tin vào tương lai, cô cảm thấy cuộc đời cô sắp kết thúc nên mới lấy hết can đảm bày tỏ tình yêu với Phương Hạo Vân, thậm chí còn tỏ ý định dâng hiến thân thể cho hắn.

Nhưng lần đó cô bị Phương Hạo Vân cự tuyệt. Vì thế một lần nữa tình yêu đó được chôn giấu trong lòng, giây phút ấy cô từng nghĩ đến cả cái chết.

Sau này trong lúc cô đối mặt với nguy nan, Phương Hạo Vân như thần thánh giáng lâm giúp gia đình cô trừ đi mối họa Lưu gia, hơn nữa còn mang đến hy vọng mới cho mảnh đất quê hương của cô.

Khoảnh khắc ấy, tình yêu của cô bùng nổ, tình yêu đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của lí trí, trở nên điên cuồng say đắm, chỉ có điều cô không còn đủ can đảm tiếp tục bày tỏ.

“Mai Nhi, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghe lời mẹ là không sai đâu, bây giờ đàn ông tốt đâu có nhiều, hễ gặp được thì đừng có bỏ qua dễ dàng.” Du Phụng Lan cười tít mắt, nói: “Mẹ của con tuy ít học nhưng thường hay xem phim trên ti vi, mấy cô diễn viên trong phim vì tình yêu dũng cảm biết dường nào, con phải học tập theo họ chứ…”

Tạ Mai Nhi nghe xong cúi đầu im lặng, mẹ cô nói nhiều như thế thì ra là bắt chước ti vi… Mấy bộ phim nhảm nhí đúng là tai hại. Cô đâu thể không niệm tình chị em tốt, không quan tâm đến tiêu chuẩn tình yêu mà lao vào vòng tay của Hạo Vân được không?

Tạ Mai Nhi không tìm ra câu trả lời chính xác. Vì ngay cả bản thân cô cũng đang rất mơ hồ, không biết nên làm thế nào.

Chỉ biết chắc một điều, cô yêu Hạo Vân, trái tim cô hiện nay rất đau đớn, rối như tơ vò.

Ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ, Tạ Mai Nhi kiên quyết khẳng định: “Thưa ba mẹ, bây giờ con buộc phải nói thẳng với ba mẹ, con không thích Hạo Vân, hy vọng từ hôm nay ba mẹ bỏ suy nghĩ đó đi, con nghĩ ba mẹ sẽ không mong muốn con gái lấy một người con không thích chứ…”

Không đợi Du Phụng Lan nói thêm gì, Tạ Mai Nhi liền kết thúc câu chuyện: “Thôi, vụ này chấm dứt tại đây, chúng ta ra ngoài tiếp đón khách quý nào.”

Tạ Mai Nhi quay lưng bỏ đi, Du Phụng Lan hỏi chồng: “Lão Tạ này, ông nói thử Mai Nhi nhà mình có nói thật lòng không? Sao tôi cảm thấy con mình đang giấu giếm tình cảm thì phải?”

“Bà hỏi tôi, tôi đi hỏi ai bây giờ?” Tạ Đại Khánh cũng đang ấm ức lắm, ông hậm hực nói: “Phụng Lan, chuyện của bọn trẻ sau này chúng ta không xen vào nữa, Mai Nhi nó lớn rồi, chuyện của nó cứ để nó làm chủ, chúng ta cứ nhắc nhở khi cần thiết là được, can thiệp vào e rằng không hay đâu…”

“Ông nói cũng phải!” Du Phụng Lan thở dài: “Mai Nhi từ nhỏ đã thích tự quyết định mọi việc, khi xưa đi mượn tiền Lưu gia nó mới tí tuổi đầu, thế mà có chịu bàn bạc trước với mình đâu…”

Vào lúc ăn cơm tối, Phương Hạo Vân giữ đúng lời hứa bảo bộ phận hậu cần làm toàn thức ăn ngon, toàn thể nhân viên từ cấp quản lí cho đến công nhân đều được ăn uống no say một bữa, nhưng tất cả không được phép uống rượu, quy định này do Tạ Mai Nhi đặt ra từ trước.

Về điều này, Phương Hạo Vân rất tán thành, rượu dễ làm loạn tâm tính, hiện nay đang là lúc ra sức làm việc, không uống rượu là đúng.

Khi ăn giữa chừng, Phương Hạo Vân một lần nữa đưa ra lời hứa, đợi khi nào tất cả công trình hoàn thành, tập đoàn Đằng Phi sẽ bỏ tiền ra mời mọi người uống rượu vang ngon sản xuất năm 1982…

Mọi người lại được một phen reo hò phấn khích, ai nấy đều thích vị chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi này, ngay cả Bạch Phúc cũng gật gù tán thưởng, vị thiếu chủ của mình đúng là một nhân tài hiếm có, tương lai hưng thịnh của bộ tộc thủ hộ xem ra tràn đầy hy vọng…

Trên bàn ăn, Tạ Mai Nhi mang nặng tâm sự, tuy bề mặt vẫn nói cười vui vẻ với hai chị em tốt Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ.

Mới đầu do có mặt Phương Tuyết Di nên Tạ Mai Nhi không dám quá thả cửa, nhưng nói chuyện một hồi, cô nhận ra vị giám đốc Phương cao ngạo ngày nào thật ra cũng là một cô gái thực thụ.

Hai cô gái dễ dàng kết bạn, Phương Tuyết Di nhanh chóng thân thiết với Tạ Mai Nhi, kèm theo điều đó, quan hệ giữa cô và Trương Mỹ Kỳ cũng nhích lại gần nhau hơn.

Phương Hạo Vân nhìn thấy hết tất cả, trong lòng vui sướng.

Khi ăn giữa chừng, Tạ Mai Nhi đề nghị 4 cô gái cùng lén rời khỏi, vào phòng ngủ của Tạ Mai Nhi hàn huyên tâm sự, nói một số đề tài con gái.

Phương Hạo Vân bị bỏ quên sang một bên, vì thế trong lòng hắn hơi bực bội, tất nhiên hắn cũng chuồn ra ngoài, đi thong dong trên một con đường làng nhỏ, hít thở không khí trong lành, tùy hứng múa vài đường quyền.

“Hạo Vân!” Chính vào lúc Phương Hạo Vân múa xong bài quyền, đột nhiên nghe tiếng ai gọi hắn, nghe kĩ hơn đó là tiếng của Tạ Mai Nhi, hắn vội bước tới đáp lại: “Chị Mai, sao chị lại ra đây? Mọi người đâu?”

Tạ Mai Nhi mỉm cười trả lời: “Mọi người ngồi xe suốt mấy tiếng đến đây, lại đi tham quan hết nửa ngày nên mệt mỏi rã rời, chị đã sắp xếp cho họ đi nghỉ ngơi rồi. Từ xa chị đã nhìn thấy em đang múa quyền, thế nào? Thích nơi này chứ?”

“Vâng!” Phương Hạo Vân gật đầu, nói: “Không khí ở đây rất tốt, thích hợp để luyện công…”

“Vậy sau này em hãy thường xuyên đến đây…” Tạ Mai Nhi buộc miệng nói ra câu mong chờ.

“Em sẽ làm vậy!” Phương Hạo Vân thấy thời gian không còn sớm nữa, mỉm cười đề nghị: “Chị Mai, chúng ta quay về thôi, ban đêm gió lớn, em sợ chị sẽ cảm lạnh.”

Được Hạo Vân quan tâm, Tạ Mai Nhi cảm thấy ấm áp con tim, ngập ngừng giây lát, lấy hết can đảm yêu cầu: “Hạo Vân, chị chưa muốn về nhà, em đi dạo với chị chút nha… Khó khăn lắm chúng ta mới được gặp mặt nhau một lần, chị có chuyện muốn nói với em…”