Nói thật lòng, đề nghị của Phương Hạo Vân rõ ràng quá táo bạo nhưng cũng phù hợp với lợi ích của Trác Nhã, nên nhớ năm nay bà mới ngoài 40 tuổi, do ngày thường biết cách giữ gìn nhan sắc nên không hề tạo cảm giác già nua với người đối diện, nếu bắt Trác Nhã sống cảnh góa bụa trong nửa cuối cuộc đời hiển nhiên là hành động tàn nhẫn.
Thân là một người phụ nữ thành đạt mạnh mẽ ở chốn đô thị phồn hoa, trong thâm tâm Trác Nhã tất nhiên cũng không cam lòng sống cảnh góa bụa, chỉ là những ngày tháng qua bà không hề có cách nghĩ vượt ngoài phạm vi đạo đức như thế.
Nhưng hôm nay nghe Phương Hạo Vân nhắc đến chuyện tái giá, một mồi lửa liền nhen nhóm trong sâu thẳm trái tim cô đơn của Trác Nhã.
“Mẹ đang suy nghĩ gì thế?” Phương Hạo Vân nở một nụ cười quan tâm nơi khóe miệng, ân cần hỏi thăm.
Phương Hạo Vân nhủ thầm trong bụng, xem ra dò thám của mình là chính xác, theo như phản ứng của Trác Nhã cho thấy, nếu nói bà chưa từng nghĩ đến chuyện ấy là không thể nào.
Tất nhiên, cho dù Trác Nhã có suy nghĩ như thế, Phương Hạo Vân cũng sẽ không chỉ trích bà. Theo đuổi hạnh phúc là tự do cá nhân của mỗi người, hơn nữa hắn là con trai trưởng của Phương gia, nhưng thực chất chỉ là hàng nhái, xét từ góc độ nào đó hắn không có quyền đi chỉ trích Trác Nhã.
“Hừ!” Trác Nhã bị câu hỏi của Phương Hạo Vân làm bừng tỉnh, bà trừng mắt nhìn con trai một cái, hậm hực nói: “Cái thằng con hư đốn này nói lung tung gì đó, những lời vừa rồi mẹ xem như chưa từng nghe, nếu sau này mà con còn nhắc lại chuyện ấy nữa mẹ sẽ giận đấy…”
“Mẹ à, thật ra mẹ…” Phương Hạo Vân định lên tiếng thăm dò tiếp, đừng tưởng Trác Nhã nói có vẻ chém đinh chặt sắt, nhưng trong lòng bà tuyệt đối đã từng nghĩ đến.
“Đủ rồi!” Không đợi Phương Hạo Vân nói thêm, Trác Nhã đã ngắt lời hắn, quát mắt giận dữ, nghiêm túc gắt lên: “Hạo Vân, con còn nói tiếp nữa chính là bất hiếu.”
Quả thật trong lòng Trác Nhã có loáng thoáng dao động, nhưng nhanh chóng đã bị bà chế ngự cảm xúc, tuy Phương Tử Lân từng có lỗi với bà nhưng bà không thể bất nghĩa với chồng. Hơn nữa sản nghiệp Phương gia to lớn, lại là danh gia vọng tộc ở thành phố Hoa Hải, muốn tái giá đâu phải chuyện dễ, mặt khác bà đánh hơi được ý dò xét từ giọng điệu của Phương Hạo Vân, bà đang thăm dò chuyện giữa Hạo Vân và con gái, ai ngờ phen này con trai lại thăm dò ngược lại bà.
“Vâng!” Phương Hạo Vân không dám tiếp tục đề tài này nữa, trên thực tế mục đích của hắn đã đạt được, tâm tư của Trác Nhã hắn đã đoán biết được tám chín phần rồi.
“Hạo Vân, mẹ thấy hơi khó chịu trong người, mẹ muốn về nghỉ ngơi sớm…” Trác Nhã vốn định nói chuyện thêm một lúc với Phương Hạo Vân, nhưng bị những câu dò xét của hắn làm cho nội tâm hoảng loạn, thậm chí xuất hiện mâu thuẫn. Bà phải nhanh chóng bỏ về, bà cần yên tĩnh một mình, có những chuyện bà phải suy nghĩ cho thật kĩ.
Sau khi rời khỏi quán café, Trác Nhã không trở về nhà mà đến văn phòng làm việc ở công ty.
Phương Hạo Vân đợi Trác Nhã rời khỏi quán café, ngồi thêm một lát cũng đứng dậy ra về, nhưng hắn lựa chọn về nhà. Lúc này chắc Phương Tuyết Di đã về đến nhà rồi, hắn phải thực hiện lời hứa với Trác Nhã, nói với chị Tuyết Di về việc giới thiệu đối tượng cho chị ấy.
Nửa đường, hắn bấm số gọi cho Trương Mỹ Kỳ, thông báo cho cô biết chuyện sinh con đã được xác định.
Phía đầu dây bên kia Trương Mỹ Kỳ hạnh phúc đến nỗi bật khóc, vừa nói vừa nấc trong điện thoại, giấc mơ ấp ủ đã lâu cuối cùng đã trở thành sự thật, trong giây phút ấy, tâm trạng cô sung sướng biết dường nào thật khó có thể diễn tả.
“Chị yêu em, Hạo Vân!” Trương Mỹ Kỳ say đắm thủ thỉ vào điện thoại.
“Chị Mỹ Kỳ, em cũng yêu chị!” Phương Hạo Vân bị đánh động bởi tấm chân tình của Trương Mỹ Kỳ, cũng nói ra một câu tình tứ ngọt ngào.
Sau đó, hắn nói với Trương Mỹ Kỳ: “Chị Mỹ Kỳ, đêm nay em phải về nhà làm một việc nên có thể sẽ không về, chị nói lại với Kỳ giùm em, tối nay hai người ăn cơm sớm nhé, không cần đợi em đâu.”
Trương Mỹ Kỳ đang cực kì phấn khích vào lúc này, vốn định chờ Phương Hạo Vân về mây mưa một đêm, khao khát đêm nay có thể mang luôn đứa con giúp Hạo Vân, ai ngờ lại cụt hứng thế này, nhưng cô là một cô gái hiểu chuyện, tuyệt đối không mang thêm phiền phức đến cho người đàn ông của mình.
Ngập ngừng giây lát, Trương Mỹ Kỳ ngoan ngoãn nói: “Ờ, chị nghe theo em…”
Sau khi gác máy, Trương Mỹ Kỳ thật muốn hét to lên cho thỏa niềm vui sướng, nhưng chợt nhớ mình đang ở văn phòng làm việc của công ty nên đành từ bỏ ý định hành động điên cuồng.
Đứng bên cửa sổ, cô đưa mắt nhìn ra thế giới phồn hoa bên ngoài, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới này đến gần với cô, lần đầu tiên cô cảm thấy thành phố này không còn xa lạ.
“Mình sắp có một đứa con rồi…” Trương Mỹ Kỳ mê mẩn tự lập đi lập lại câu nói đó liên tục.
Hạo Vân đang muốn sinh đứa con như thế nào đây? Sinh vào lúc nào đây?
Về mặt lý thuyết tất nhiên là càng nhanh càng tốt, nhưng sắp tới hắn phải đi đóng vai chính trong vở diễn kinh điển mang tên “Anh hùng cứu mỹ nhân”, xét về thời gian hình như không kịp. Nếu Phương Hạo Vân tính toán không lầm, tuần này đang là những ngày đèn đỏ của Trương Mỹ Kỳ, cho dù hai người làm suốt ngày đêm không ngưng nghỉ, khả năng đậu thai cũng gần như bằng không.
Nếu đổi lại là bình thường, Phương Hạo Vân gác lại công việc mấy ngày cũng không sao, nhưng vở diễn “Anh hùng cứu mỹ nhân” liên quan đến sinh mạng của Trần Thanh Thanh, tất nhiên hắn không thể nấn ná thêm.
Phương Hạo Vân quyết định giải quyết nhanh gọn việc của Trần Thanh Thanh xong sẽ lập tức quay về, sau đó cố sức ngày đêm hoàn thành việc tạo ra một sinh linh mới cho thế giới.
Vừa đi vừa suy nghĩ, một lúc sau Phương Hạo Vân đã về đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào, hắn phát hiện trong nhà hình như không có ai, chắc chị Tuyết Di chưa tan sở thì phải.
Gặp lúc hắn cần suy nghĩ thêm một số vấn đề, bèn chui vào phòng ngủ ở lầu 2, cởi áo ngoài ra, nằm dài lên giường bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Một số người, một số việc… từ từ ẩn hiện trong luồng kí ức…
Nguyệt Như, Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ, Tạ Mai Nhi, Trần Thanh Thanh, thậm chí ngay cả hình ảnh của Hàn Tuyết Nhi cũng lần lượt xuất hiện trong đầu hắn.
Chính vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Phương Hạo Vân giật mình thoát khỏi luồng suy nghĩ, bật dậy bước tới mở cửa phòng.
Ngoài cửa, một cô gái ăn mặc rất hợp thời trang đang đứng đó, nhất là chiếc quần jeans bó sát, hiện rõ đôi chân dài mềm mại của cô gái.
Cô gái ăn mặc thời trang có khuôn mặt hồng hào dễ thương như trái đào, khiến người ta có cảm giác muốn lao tới cắn một miếng, trên tay cô đang cầm một chiếc đĩa nhạc: “Hạo Vân, đây là đĩa thu âm đầu tiên của Phòng thu âm Ngọt Ngào, tôi muốn tặng cho anh làm quà…”
Phương Hạo Vân đưa tay đón lấy chiếc đĩa nhạc theo phản xạ tự nhiên, hình như hắn vẫn chưa nhìn rõ cô gái, vẻ mặt ngây ngô nói: “Cô là…”
Cô gái ăn mặc thời trang kia thấy hắn không nhận ra mình, nét mặt trở nên buồn bã.
Sau khi quan sát thêm một lát, Phương Hạo Vân cuối cùng đã xác nhận được thân phận của cô gái mới đến, đấy chẳng phải là Đinh Tuyết Nhu, nữ hoàng ca nhạc nổi tiếng đó ư?
“Cô ăn mặc thế này, sém chút là tôi không nhận ra.”
Phương Hạo Vân nói ra sự thật, những lần trước khi gặp mặt Đinh Tuyết Nhu đều trang điểm sang trọng, khoác lên người toàn những bộ lễ phục cao quý, còn hôm nay cô không trang điểm, ăn mặc tùy ý, khác xa với phong cách quý phái kiều diễm thường ngày, tuy nhiên vẫn rất thời trang hợp mốt, trước sau khác xa một trời một vực, Phương Hạo Vân trong nhất thời tất nhiên không nhận ra.
Đinh Tuyết Nhu thoáng đỏ mặt, không biết nên nói gì thêm… Cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Hạo Vân đã đắm đuối quét qua đôi chân thon dài của mình, điều này ngược lại hoàn toàn với thái độ dửng dưng lạnh lùng trước kia của hắn đối xử với cô.
“Chẳng lẽ anh ấy thích cách ăn mặc này của mình?” Đinh Tuyết Nhu hình như nhận biết được điều gì.
“Sao cô lại xuất hiện trong nhà tôi vậy?” Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn Đinh Tuyết Nhu, nêu ra thắc mắc.
“Chẳng lẽ anh không muốn mời tôi vào phòng ngồi chơi sao?” Đinh Tuyết Nhu không trả lời câu hỏi của hắn, đưa mắt quan sát xung quanh căn phòng của Phương Hạo Vân, đây là lần đầu tiên cô vào phòng ngủ của một người khác giới.
Phòng ngủ của Phương Hạo Vân có hơi khác biệt so với tưởng tượng của cô, trong phòng không gọn gàng ngăn nắp như cô nghĩ, tuy nhiên cũng coi như sạch sẽ, chỉ có điều quần áo vứt bừa bãi tứ tung, chăn mền chưa xếp lại ngay ngắn, trong kí ức của cô, Phương Hạo Vân cô yêu là một người đàn ông ưa thích sự gọn gàng ngăn nắp.
“Có lẽ hắn cố tình làm thế cho mình xem?” Đinh Tuyết Nhu chợt lóe lên một giả thiết trong đầu.
Trên thực tế cô đã nghĩ sai, không phải Phương Hạo Vân cố tình làm thế để che giấu thân phận, mà hiện nay đúng là hắn sống như vậy, tất cả đều tùy tâm, không cần thiết quá gọn gàng ngăn nắp, chỉ cần hắn cảm thấy sống thoải mái là được rồi.
“Mời vào!” Người ta là con gái còn không sợ, hắn là đàn ông mà chặn ngay cửa không mời người ta vào phòng e rằng hơi bất lịch sự. Nghĩ thế Phương Hạo Vân bèn lách qua một bên, nhường đường cho Đinh Tuyết Nhu đi vào.
Đinh Tuyết Nhu sau khi vào phòng không cần đợi Phương Hạo Vân nói thêm câu gì, nhanh chóng ngồi cái phịch lên cạnh giường, mỉm cười giải thích: “Là chị Tuyết Di bảo tôi đến đấy, vừa rồi anh lên lầu tôi đã nhìn thấy rồi nên mới tới phòng anh xem thử. Gần đây anh bận lắm hả? Tại sao mấy lần tôi hẹn anh ăn cơm anh đều từ chối không chịu đi?”
Phương Hạo Vân trả lời thật thà: “Đúng vậy, gần đây tôi rất bận, tôi đâu có bản lĩnh như cô, chỉ mở miệng hát vài bài là tiền vô như nước.”
Nói đến đây, Phương Hạo Vân chợt nhớ đến chiếc đĩa nhạc do Đinh Tuyết Nhu mới đưa cho hắn: “Tại sao lại làm đĩa single vậy? Chẳng phải cô luôn phát hành album đó sao?”
“Không đủ thời gian, hơn nữa tôi cho rằng bài hát này là độc nhất vô nhị…” Đinh Tuyết Nhu nói thêm: “Tên của bài hát này là Hãy yêu em lần nữa…”
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, xem ra Đinh Tuyết Nhu đến đây tặng đĩa nhạc là có ý đồ với hắn đây, tên bài hát này người khác nhìn vào không thấy gì lạ, nhưng đưa cho hắn thì có quan hệ mật thiết.
Hãy yêu em lần nữa? Có cần nói thẳng thừng đến thế không? Trời ạ…
Phương Hạo Vân bực bội trong lòng, theo như tình hình này có thể thấy nghi ngờ của Đinh Tuyết Nhu đối với mình vẫn chưa chấm dứt…
Do dự giây lát, Phương Hạo Vân đưa trả lại chiếc đĩa nhạc cho Đinh Tuyết Nhu, tỏ vẻ dửng dưng: “Tên bài hát quá sến, Đinh tiểu thư, cô cũng biết tôi không thích nghe nhạc mà, cái này cô cầm về đi.”
Câu này nói ra, sắc mặt Đinh Tuyết Nhu bỗng tối sầm lại, nên nhớ đĩa single này còn chưa chính thức phát hành, ngoài đĩa gốc ra, chiếc đĩa cô đem tặng Phương Hạo Vân có thể nói là có một không hai cho đến thời điểm này, người khác có tiền cũng không mua được, thế mà hắn lại tỏ thái độ bất cần.
Đinh Tuyết Nhu có cảm giác cô bị hứng trọn một cái tát đau điếng, khuôn mặt nóng rang từng chập, thậm chí cô không biết nên làm gì vào lúc này.
Đinh Tuyết Nhu đột nhiên thấy ấm ức trong lòng, nước mắt lăn dài trên má, rơi tí tách xuống giường của Phương Hạo Vân.
“Ối, giường của tôi…” Phương Hạo Vân hoảng hốt hét lên, vội vàng lao tới bên bài lấy hộp khăn giấy đưa qua cho Đinh Tuyết Nhu.
Đinh Tuyết Nhu đón lấy hộp khăn giấy, trong lòng vừa được an ủi đôi chút, đang định nói tiếng cám ơn, ngờ đâu Phương Hạo Vân lại xát thêm muối vào tim cô: “Cẩn thận, cô đừng làm dơ giường của tôi chứ…”
“Khặc khặc!”
Tiếng cười nắc nẻ vang lên, Phương Tuyết Di đang núp ngoài cửa nghe lén hai người nói chuyện trong phòng cuối cùng đã không nhịn được bật cười, bước vào trong phòng. Đứa em trai của mình đúng là không phải tầm thường, chỉ mấy câu nói đã khiến cho nữ hoàng ca nhạc làm điên đảo toàn Châu Á bật khóc, hơn nữa điều làm người ta ngạc nhiên, hắn xem chiếc giường quan trọng hơn cả cô gái xinh đẹp quý phái kia.
“Thằng ranh con, đúng là một anh chàng đào hoa…” Phương Tuyết Di liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, bước đến gần nhỏ tiếng an ủi Đinh Tuyết Nhu.
Hôm nay Đinh Tuyết Nhu được cô mời đến nhà chơi, hai người không những chụp hình chung trong phòng, hơn nữa còn quay một đoạn clip ngắn với nhau, thỏa mãn tình cảm fan hâm mộ của Phương Tuyết Di.
Chỉ là ngay cả Phương Tuyết Di cũng không biết Đinh Tuyết Nhu mang theo một chiếc đĩa nhạc độc nhất vô nhị… Từ khi phòng thu âm Ngọt Ngào của Đinh Tuyết Nhu được thành lập, fan hâm mộ đông đảo của nữ hoàng ca nhạc đều đang mong chờ được nghe bài hát mới của cô. Mấy hôm trước, phòng thu âm Ngọt Ngào đã tổ chức buổi họp báo thông báo trong thời gian sắp tới, Đinh Tuyết Nhu sẽ đưa ra tác phẩm chấn động, đĩa nhạc ca khúc solo đầu tiên do cô tự sáng tác.
Phương Tuyết Di là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Đinh Tuyết Nhu, đương nhiên cũng háo hức mong chờ ngày phát hành đĩa nhạc single.
Chỉ có điều cô ngàn vạn lần không ngờ tới đứa em trai ngu ngốc kia lại từ chối, càng nghĩ càng thấy tức.
Tất nhiên, bây giờ không phải lúc tức giận, Phương Tuyết Di cảm thấy mình có trách nhiệm an ủi Đinh Tuyết Nhu, sau đó nghĩ cách chiếm lấy chiếc đĩa nhạc quý giá kia.
“Chị Tuyết Di, chị đến đúng lúc lắm, dẫn khách quý của chị ra ngoài khóc cho đã đi, đừng khóc ở đây làm bẩn giường của em…” Phương Hạo Vân dửng dưng yêu cầu.
Hãy yêu em lần nữa, tên bài hát cứ lởn vởn trong đầu Phương Hạo Vân, không biết tại sao, trong tim hắn xuất hiện một cảm giác hoảng loạn.
Đinh Tuyết Nhu nghe những lời vô tình của hắn, càng khóc càng thảm thương.
Thấy em trai tỏ thái độ quá đáng, liên tiếp xúc phạm thần tượng của mình, Phương Tuyết Di cuối cùng đã bùng nổ: “Phương Hạo Vân, em muốn chết hả?”