“Cô bé gái…” Trần Thanh Thanh yếu ớt thốt lên một tiếng, sau đó im bặt. Cho đến giờ cô vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt hung ác của cô bé kia trước lúc phát nổ, cô không thể lí giải nổi một đứa trẻ mới mấy tuổi mà làm ra chuyện khó dám tưởng tượng. Hôm nay, cô vừa đối mặt với thần chết, nếu không nhờ Hoạt bộ do Phương Hạo Vân truyền dạy cho cô trước kia, vừa rồi cô đã chết chắc rồi.
“Mẹ kiếp, chính là một trái bom người cảm tử…” Văn Diệp nghe vậy là đoán được ngay nguyên nhân vụ việc, hậm hực nói: “Thanh Thanh, rốt cuộc cô vẫn không có tư chất của một quân nhân.”
“Đội trưởng, đừng nói nữa, Thanh Thanh đã bị thương rồi…” Hác San San nghe đội trưởng trách mắng cô bạn thân, lấy hết can đảm, nhăn mặt trả treo: “Nội tâm Thanh Thanh bây giờ đã khó chịu lắm rồi, anh còn mắng cô ấy…”
Văn Diệp điên tiết gầm lên: “Cô im miệng cho tôi, lo băng bó vết thương đi… Thanh Thanh, hôm nay tôi buộc phải trách phạt cô nghiêm túc mới được. Cô quên mất những lời căn dặn của tôi trước lúc xuất phát rồi hả? Chiến đấu trong rừng rậm kiểu này, ngoại trừ đồng đội của mình ra, tất cả những người khác đều là kẻ địch, cho dù đó là phụ nữ hoặc trẻ con.”
Trần Thanh Thanh cúi đầu buồn bã, ngầm hối hận trong lòng, đúng là đội trưởng có nói những lời này, khi đó cô không hề ý thức được tầm quan trọng của những lời dặn, chỉ nghĩ đó là dặn dò thủ tục trước khi lên đường hành động thôi.
Một là cô ỷ vào năng lực vượt trội của mình nên không để ý một cô bé gái, hai là khi cô nhìn thấy cô bé gái bị thương, phản ứng đầu tiên là thôi thúc bản tính tình thương người phụ nữ và động lòng trắc ẩn.
Sắc mặt Trần Thanh Thanh vô cùng ảm đạm, hồi lâu sau mới nói khe khẽ: “Đội trưởng, xin lỗi, tôi sai rồi…”
“Cô sai rồi… Cuối cùng cô cũng biết mình phạm sai lầm nghiêm trọng đấy hả?”
Văn Diệp vốn chẳng phải là người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc, hắn gần như quát ầm lên vang vọng cả khu rừng: “Cô có biết sai lầm của cô có thể dẫn đến hậu quả gì không? Hôm nay sém chút là cô đã bỏ mạng, thậm chí tan tành xác pháo không có đất chôn thân nữa đấy, đừng tưởng có chút ít võ nghệ thì không xem ai ra gì. Nói cho cô biết, trong quân đội chúng tôi chú trọng hợp đồng tác chiến chứ không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân…”
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Văn Diệp, Trần Thanh Thanh không mở lời biện bạch, sự thật thì Văn Diệp trách mắng cô rất đúng, lần này cô đã nhận được một bài học tàn khốc trong giao chiến thực tế.
“Đội trưởng, chạy thoát mất bảy tám tên, những phần tử vũ trang khác đã bị chúng tôi tiêu diệt gọn…” Chính vào lúc này, máy bộ đàm của Văn Diệp có tiếng báo cáo của các đội viên khác.
“Rút lui theo hướng cũ, đến vị trí số 3 đợi chúng tôi đến tập hợp…” Văn Diệp ra lệnh rất quyết đoán, không vì thành tích huy hoàng đạt được hôm nay để lộ mảy may vui mừng. Trần Thanh Thanh tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương ngoài ý muốn, đáng lí ra sai lầm này không nên để xảy ra, thế mà hiện nay…
“Trần Thanh Thanh, cô nhớ kĩ giùm tôi. Trước chiến dịch hành động lớn, chúng ta còn có 3 cuộc hành động nhỏ để tập dợt, nếu cô còn hành động theo ý mình như thế, tôi sẽ kiến nghị với cấp trên hủy bỏ tư cách tham gia hành động của cô.” Văn Diệp tức tối gào to.
Câu này nói ra, không chỉ Trần Thanh Thanh biến đổi sắc mặt, ngay cả Hác San San cũng nhíu mày căng thẳng, ai cũng biết chiến dịch hành động lớn kia mới là cuộc sát hạch thật sự, nếu bị mất đi tư cách tham gia, đồng nghĩa với không vượt qua được cuộc sát hạch, bao nhiêu ngày tháng dầy công khổ luyện coi như đổ sông đổ biển.
“Đội trưởng, xin anh yên tâm, sau này tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối.” Trần Thanh Thanh nghiêm túc khẳng định.
“Mong là như vậy!” Văn Diệp ý nhị liếc nhìn Trần Thanh Thanh, nhủ thầm trong bụng, may mà cô ta chỉ bị thương ở vai, nếu quả thật cô ta bị nổ banh xác, chắc đời lính của mình cũng kết thúc theo từ đây quá.
Ở cách xa ngàn dặm, Phương Hạo Vân không hề hay biết việc Trần Thanh Thanh đã bị thương.
Những ngày này hắn vẫn bận tối tăm mặt mũi. Trước khi rời khỏi Hoa Hải, hắn phải xử lí ổn thỏa hết mọi công việc ở tập đoàn Đằng Phi, dù sao tập đoàn Đằng Phi cũng là tâm huyết đầu tiên hắn khởi nghiệp.
Chiều nay, khó khăn lắm Phương Hạo Vân mới nhính ra được chút ít thời gian hẹn mẹ Trác Nhã ra ngoài uống café, dự định nói rõ quan hệ giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ cho mẹ biết.
Trác Nhã vốn cũng rất bận, nhưng con trai mời uống café, bà không thể không tới. Trên thực tế, cá nhân Trác Nhã cũng rất bằng lòng giao hảo với đứa con trai không phải do mình sinh ra này. Phương Tử Lân không còn sống được bao lâu nữa, trong tương lai người làm chủ Phương gia chính là Phương Hạo Vân, Trác Nhã về công hay tư đều cần thiết giữ mối quan hệ tốt với con trai.
“Có thêm đường không ạ?” Bây giờ là 4h chiều, Phương Hạo Vân và Trác Nhã ngồi đối diện nhau trong quán café, thân là đàn ông, Phương Hạo Vân đương nhiên tỏ ra lịch thiệp, ân cần phục vụ phụ nữ.
“Không cần đâu, mẹ thích uống kiểu này hơn…” Trác Nhã mỉm cười đưa tách café lên môi hớp một ngụm, nói: “Thật ra café vốn không đắng, nếu con thưởng thức tỉ mỉ sẽ phát hiện nó càng uống càng trở nên ngọt ngào…”
“Vâng!” Phương Hạo Vân đang để tâm đâu đâu, hôm nay hắn mời Trác Nhã đến uống café là giả, nói chuyện quan trọng mới là thật, bây giờ hắn đang suy ngẫm nên bắt đầu câu chuyện như thế nào cho ổn.
“Con có tâm sự à?”
Trác Nhã ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, vẻ mặt thân thiện, nói: “Có phải là gần đây công việc quá bận không? Nếu không đủ nhân lực thì mẹ giúp con nghĩ cách. Hạo Vân, hiện nay con còn trẻ, đừng nên quá nôn nóng, ngày dài tháng rộng, tương lai còn nhiều thời gian dành cho con thi triển hoài bão mà…”
Thời gian ở đâu mà ra?
Phương Hạo Vân không có nhiều thời gian, hắn hiểu rõ trong lòng hơn ai hết về điều này. Trung thu năm nay chính là một cửa ải sinh tử, nếu bình an vượt qua thì mọi sự tốt lành, còn nếu xảy ra sơ sót thì hắn mãi mãi không còn cơ hội làm lại từ đầu nữa.
Phương Hạo Vân thấy Trác Nhã quan tâm đến mình, trong lòng cảm động, bèn tươi cười trấn an: “Mẹ không cần lo lắng, con không sao… Thật ra hôm nay con hẹn mẹ ra đây là có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Hở?” Trác Nhã đặt tách café xuống mặt bàn, lộ rõ nét nghi hoặc trên khuôn mặt tươi tắn, lập tức dò hỏi: “Có chuyện quan trọng gì thế? Mẹ thấy con tỏ ra rất lo lắng”
Trải qua một thời gian tìm hiểu Phương Hạo Vân, Trác Nhã nhận ra đứa con trai này vô cùng lợi hại, không những thừa kế gien kinh doanh làm giàu của ông bố Phương Tử Lân, hơn nữa trong đối nhân xử thế cũng rất xuất sắc.
Bà cảm thấy Hạo Vân sẽ không có chuyện gì không tự mình giải quyết được.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, Trác Nhã đều bất chợt nhớ đến Phương Hạo Vân, bà luôn cảm thấy đứa con trai này trưởng thành quá nhanh, so với trước khi vào đại học cứ như hai người khác nhau hoàn toàn.
Bà thậm chí nghi ngờ trên người hắn đang ẩn chứa bí mật gì đó?
Thời gian Trác Nhã lăn lộn trong chốn thương trường cũng không phải là ngắn, tự tin có con mắt tin tường đánh giá người khác, nhưng bà không nhìn thấu được con trai mình, Hạo Vân. Trác Nhã đang rất hồi hộp không biết Hạo Vân có vấn đề gì cần mình giúp giải quyết đây?
“Rốt cuộc là chuyện gì? Con nói ra đi.” Trác Nhã mấp máy môi, nôn nao chờ con trai mở miệng.
Phương Hạo Vân mỉm cười nhạt nhẽo, trong lòng hãy còn chưa suy tính xong, không biết nên mở lời thế nào mới phải. Sau khi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Mẹ à, chẳng phải ba luôn muốn có cháu nội để bồng bế đó sao? Con muốn sinh một đứa cháu nội cho ba, con không muốn ba có điều gì đáng tiếc…”
Việc sinh con không thể chậm trễ được, nên nhớ 10 tháng mang thai mới sinh được một đứa bé, cho dù Trương Mỹ Kỳ mang thai ngay lập tức cũng phải đợi 10 tháng sau mới thuận lợi hạ sinh đứa con được, mà ngày tháng của Phương Tử Lân không còn nhiều nữa, thời gian gần đây Phương Hạo Vân và dì Bạch từng thảo luận vấn đề này nhiều lần, nhỡ như Phương Tử Lân không chịu đựng nổi nữa, dì Bạch sẽ ra tay thêm một lần dùng chân khí kéo dài thêm mấy tháng tuổi thọ cho ông.
Trác Nhã rõ ràng cảm thấy hơi kinh ngạc, bà không hề nghĩ tới Hạo Vân lại muốn nói đến chuyện này, bà vừa suy nghĩ rất nhiều chuyện có khả năng con trai sẽ nói ra, nhưng lại bỏ qua chuyện sinh con.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Trác Nhã từ tốn hỏi: “Con dự định làm thế nào? Kỳ có đồng ý không?”
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra giây lát, quyết định thật thà thú nhận: “Mẹ à, Kỳ hãy còn đi học, sinh con vào lúc này tất nhiên không thích hợp, ý của con là…”
Trác Nhã nghe xong, hình như đã hiểu ra chuyện gì, sắc mặt lập tức tối sầm lại, nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân, nghiêm giọng hỏi: “Ý của con là con muốn sinh con với người phụ nữ khác để hoàn thành tâm nguyện của ba con?”
“Đúng là con có ý này đấy ạ.” Phương Hạo Vân vội vàng xác nhận.
“Con…” Trác Nhã không biết nên nói thế nào cho phải. Nói thật lòng, đề nghị của Phương Hạo Vân trong lòng bà không tán thành, nửa đời trước bà đã vấp phải một cuộc hôn nhân bất hạnh, chia cách lâu ngày với Phương Tử Lân, sau này tuy tái hợp với nhau, nhưng lại xuất hiện mẹ đẻ của Phương Hạo Vân ở giữa.
Nếu như thế, tình cảm đã trở nên có khiếm khuyết, không còn hoàn mỹ nữa, có cô gái nào mà không mong ước một tình yêu trọn vẹn chứ? Trác Nhã cũng là phụ nữ, bà đương nhiên không hy vọng Phương Hạo Vân sinh con với cô gái khác ngoài vợ, hơn nữa Phương gia cũng không chấp nhận xuất hiện con riêng.
“Mẹ khoan nóng giận đã, có một số việc con nghĩ đã đến lúc nói cho mẹ biết rồi…”
Chuyện đã đến nước này, Phương Hạo Vân chỉ còn cách tiến tới cùng thôi, đem toàn bộ sự việc nói với Trác Nhã, còn thuyết phục thành công hay không tính sau, trên thực tế hắn đã nhận ra thái độ phản đối của Trác Nhã về vụ này rồi.
Tất nhiên, mọi thứ điều có thể thay đổi.
Trác Nhã cố gắng chế ngự cơn giận trong lòng, nhưng nét mặt vẫn hậm hực thấy rõ, gằn giọng: “Cô gái kia là ai? Con mau kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho mẹ biết.”
Trác Nhã tuy tức giận nhưng vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, bà phán đoán với tính cách của Phương Hạo Vân, nếu không có lí do chính đáng, hắn tuyệt đối không nói ra những lời này.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, tiếp sau đó đem chuyện giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ kể lại hết toàn bộ cho Trác Nhã nghe. Kể xong, Phương Hạo Vân dùng giọn điệu kiên quyết nói: “Mẹ à, dù có nói gì đi chăng nữa con cũng phải cho chị Mỹ Kỳ một đứa con, nếu không vì ba con cũng không thể đối xử tệ với chị ấy, chị Mỹ Kỳ đã chịu thiệt thòi quá nhiều vì con rồi…”
“Là Mỹ Kỳ à?” Trác Nhã không nói nên lời, nhớ lại khi xưa Tuyết Di có mối lo ngại này nhưng bà không hề để tâm, thật không ngờ mối lo ngại của Tuyết Di lại trở thành sự thật, mặc dù có nguyên nhân khác, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Trác Nhã cảm thấy đầu óc quay cuồng, bà vội đưa tách café lên miệng uống vài ngụm cho tỉnh táo, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nghiêm giọng hỏi: “Con có biết Mỹ Kỳ năm nay mấy tuổi rồi không? Con làm vậy sẽ hủy hoại cuộc đời cô ta đấy… Bây giờ không giống thời phong kiến, có cô gái nào chịu vô danh vô phận làm tình nhân suốt đời đâu chứ? Hạo Vân, con phải suy nghĩ cho kĩ trước khi quyết định đó.”
“Mẹ, con đã suy nghĩ rất kĩ rồi ạ…” Phương Hạo Vân cũng nhìn thẳng vào mắt Trác Nhã, lựa lời giải thích: “Con và chị Mỹ Kỳ đã không còn cách nào tách rời nhau được nữa, chuyện đã phát triển đến bước này, cho chị ấy một đứa con chính là cách giải quyết tốt nhất…”
“Ài…” Trác Nhã thở dài một tiếng, hỏi tiếp: “Việc này còn ai biết nữa không? Chị con và Kỳ có biết không?”
“Chị Tuyết Di biết, Kỳ cũng biết, ngay cả cha mẹ của Kỳ cũng biết hết rồi ạ…” Phương Hạo Vân lại vội vàng kể ra thái độ của Bạch gia, chỉ là giấu đi hai điều kiện của Bạch Văn Sơn, tránh để Trác Nhã suy nghĩ lung tung.
“Cái thằng con hư đốn này, xem ra mẹ và ba con là người cuối cùng biết chuyện rồi, con giỏi che đậy sự thật đấy nhỉ?” Phen này Trác Nhã hết lời phản đối, vốn dĩ bà còn lo lắng làm cách nào để ăn nói với Bạch gia, ai ngờ đứa con tài giỏi của bà đã thu xếp ổn thỏa luôn rồi.
“Mẹ à, con xin lỗi, việc này dù sao cũng không hay lắm, đều là tội lỗi của con nên con luôn giấu giếm không cho ba mẹ biết…” Phương Hạo Vân thành khẩn tạ lỗi.
Dừng lại giây lát, hắn nói tiếp: “Mẹ giúp con thỏ thẻ thuyết phục ba khi ba mẹ đi ngủ nha…”
Thỏ thẻ khi đi ngủ?
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trác Nhã đau nhói trong lòng, ở đâu ra mà thỏ thẻ, bà và Phương Tử Lân không ngủ chung giường đã lâu lắm rồi.
Nhắc đến việc này quả thật là chua xót, vì sức khỏe của Phương Tử Lân gần đây ngày càng xấu đi, Trác Nhã vừa mới bước qua tuổi 40, thế mà phải sống cảnh góa bụa nửa đời còn lại rồi.
“Mẹ, có phải mẹ cảm thấy khó thuyết phục được ba không ạ?” Phương Hạo Vân thấy Trác Nhã nhíu chặt lông mày, vội vàng dò hỏi một câu.
Nghe Phương Hạo Vân hỏi thế, Trác Nhã chợt đỏ mặt, đang nói tới chuyện sinh con của con trai, không biết tại sao lại dính dáng tới chuyện riêng vợ chồng của mình, làm Trác Nhã toát cả mồ hôi.
Đợi khi ngẩng đầu lên, nét ửng đỏ trên khuôn mặt Trác Nhã đã tan biến, bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường đã rèn luyện cho bà một tinh thần thép biết che giấu cảm xúc.
Trác Nhã hỏi nhỏ: “Hạo Vân, mẹ hỏi lại con lần nữa, có thật là con đã quyết định làm vậy?”
“Vâng!” Phương Hạo Vân gật đầu, khẳng định chắc nịch.
Cách này tuy không phải là cách làm tốt nhất, nhưng theo như tình hình hiện nay thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi, đối với Phương Tử Lân và chị Mỹ Kỳ đều tốt cả.
“Mẹ hình như không có lí do gì phản đối con…” Giọng điệu của Trác Nhã vẫn thắm đượm nỗi ưu uất, nhưng bà không biết ưu uất vì chuyện gì…
“Thế còn phía ba thì sao?” Phương Hạo Vân nhắc lại thắc mắc của mình.