Chương 347: Cuộc gặp tình cờ (1)

Sáng sớm hôm sau, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy, dì Bạch lên xe về thành phố Hoa Hải.

Sau khi đưa dì Bạch về tiệm bán quà tặng, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy không hề có giây phút thảnh thơi nào, lại chạy đến phòng thương mại đăng kí thành lập doanh nghiệp mang tên tập đoàn Đằng Phi, số vốn điều lệ ban đầu là một trăm triệu nhân dân tệ. Trần Thiên Huy gọi điện thông báo một tiếng với Dương Vọng Giang, Dương thị trưởng lập tức chỉ đạo cho các cơ quan ban ngành có trách nhiệm gấp rút làm việc, trong thời gian ngắn nhất lo xong thủ tục cần thiết cho tập đoàn Đằng Phi đi vào hoạt động.

Được sự giúp đỡ của Dương Vọng Giang, đến đầu giờ chiều mọi thủ tục thành lập tập đoàn Đằng Phi đã lo liệu xong, trụ sở tập đoàn đặt tại tầng 26 của cao ốc Song Tử ngay đối diện tòa nhà của tập đoàn Thịnh Hâm, nơi đây là cao ốc văn phòng thuộc sản nghiệp của tập đoàn Trần thị, không cần chuẩn bị gì cả, tất cả trang thiết bị đều đã có sẵn, có thể vào làm việc ngay lập tức.

Trên thực tế nhân lực của Phương Hạo Vân hiện nay đều tập trung hết ở thôn Lưu Thủy, tổng bộ của tập đoàn Đằng Phi gần như không có nhân viên làm việc. Vì lí do đó, Phương Tuyết Di cố gắng thu xếp, rút bớt nhân viên trong mỗi bộ phận của tập đoàn Thịnh Hâm đưa qua cho Phương Hạo Vân dùng tạm, ít ra phải tạo khí thế cho công ty mới do em trai vừa thành lập chứ…

Chỉ có điều Phương Tuyết Di điều động nhân sự nhiều như thế, cuối cùng đã bị tổng giám đốc Trác Nhã để ý. Tuy bà tin tưởng con gái sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của công ty, nhưng trước hành động khác thường của con gái, bà vẫn quyết định gặp mặt Phương Tuyết Di hỏi cho ra lẽ.

“Tuyết Di, con điều động nhiều nhân sự của công ty như thế đi làm gì vậy? Sau con không bàn bạc với mẹ một tiếng nào hết, nhỡ để ba con biết hiểu lầm con thì sao?”

Trác Nhã nảy sinh nghi ngờ hỏi: “Con điều động nhiều người như thế, có phải là muốn tự lập môn hộ không hả?”

Trước lúc qua đây tìm con gái, Trác Nhã đã thông qua phòng nhân sự tìm hiểu rồi, số nhân viên Phương Tuyết Di điều động đủ để thành lập một công ty quy mô không hề nhỏ nên bà mới có mối nghi ngờ này.

Phương Tuyết Di vốn không định kinh động Trác Nhã, nhưng theo tình hình trước mắt hình như không giấu được nữa rồi. Tự lập môn hộ là sự thật, nhưng không phải là cô, mà là thằng tiểu tử Hạo Vân đáng ghét.

Phương Tuyết Di không muốn gánh chịu nỗi oan giùm người khác.

Do dự giây lát, Phương Hạo Vân nói nhỏ: “Mẹ à, thú thật với mẹ, đúng là có người muốn tự lập môn hộ, nhưng không phải là con gái của mẹ, là người khác cơ…”

“Con muốn nói là Hạo Vân?”

Trác Nhã vừa nghe Phương Tuyết Di nói liền hiểu ngay mọi việc: “Hạo Vân muốn tự lập môn hộ sao? Nó định thành lập công ty gì vậy?”

Trác Nhã đau đầu suy tính cách giải quyết, việc này mà để Phương Tử Lân biết được, không tức chết ông mới lạ. Ông một lòng hy vọng Hạo Vân thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai, thế mà Hạo Vân lại tự thành lập công ty khác, làm vậy là có ý gì chứ?

“Tuyết Di, đầu đuôi câu chuyện này thế nào? Con mau nói rõ cho mẹ nghe…”

Trác Nhã không muốn nhận định sai lầm, bà quyết định tìm hiểu rõ vấn đề đã rồi tính sau.

Phương Tuyết Di thấy Trác Nhã nôn nóng muốn biết, vội kể rõ mọi việc liên quan đến tập đoàn Đằng Phi cho mẹ nghe, không hề giấu giếm chuyện gì mà cô biết.

Kể xong, Phương Tuyết Di mỉm cười nói: “Mẹ, con thấy dự án lần này của Hạo Vân rất có tiềm năng kinh tế, tập đoàn Đằng Phi chắc chắn sẽ bay cao bay xa trong tương lai…”

Trác Nhã sau khi nghe hết Phương Tuyết Di trình bày, im lặng không nói tiếng nào mà nhíu mày nghĩ ngợi, phải công nhận dự án của Hạo Vân lần này rất có giá trị về mặt kinh tế nhưng rủi rỏ đầu tư cũng rất lớn, ít ra trước khi chưa xây dựng các công trình thu lợi nhuận đã bỏ ra số tiền 15 triệu làm đường, nhưng nói đi thì phải nói lại, đầu tư kinh doanh có vụ nào mà không tồn tại rủi ro chứ? Chỉ cần có tầm nhìn tốt thì rủi ro sẽ biến thành lợi nhuận xứng đáng.

Bây giờ Trác Nhã còn hai thắc mắc muốn làm rõ. Một là tại sao Hạo Vân lại làm vậy? Hai là hắn đào đâu ra số vốn nhiều như thế?

Theo như Phương Tuyết Di trình bày lại, số tiền đầu tư vào thôn Lưu Thủy ít nhất cũng phải con số trên một tỉ, số vốn nhiều như thế cho dù là tập đoàn Thịnh Hâm muốn điều động cũng phải tốn không ít thời gian, hiện nay toàn bộ vốn lưu động của tập đoàn Thịnh Hâm đều dồn hết vào dự án phát triển vịnh Kim Thủy rồi.

“Tuyết Di, con còn biết được thông tin gì nữa? Ví dụ là nguồn gốc số vốn của Hạo Vân từ đâu mà có?” Trác Nhã quan tâm hỏi dồn.

Phương Tuyết Di lắc đầu nguầy nguậy: “Những gì con biết đã kể hết với mẹ rồi, nhưng ngay cả con cũng rất hài lòng về dự án lớn của Hạo Vân… Mẹ, xem ra ba nói rất đúng, người nhà Phương gia trời sinh đã là thiên tài kinh doanh, thật đó, con cảm thấy Hạo Vân giỏi hơn con nhiều, khi xưa con bằng tuổi nó đâu có tài cán như nó hiện giờ…”

Trác Nhã nhíu mày im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tuyết Di, bây giờ con liên lạc với Hạo Vân giúp mẹ, bảo nó tối nay về nhà, mẹ muốn nói chuyện với nó…”

“Dạ được ạ…”

Phương Tuyết Di gật đầu đồng ý, háo hức nói: “Hạo Vân phát triển một dự án lớn như thế, chúng ta đúng là nên bàn bạc với nó, coi có thể giúp được nó chuyện gì không?”

Ngược lại với mối lo của Trác Nhã, Phương Tuyết Di lại an tâm và mang lòng mong chờ hơn nhiều, cô rất muốn xem thử thằng tiểu tử Hạo Vân rốt cuộc có năng lực gánh vác trọng trách đến mức nào…

Lúc Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Phương Tuyết Di, hắn đang đi dạo với Trương Mỹ Kỳ. Hắn không cần suy nghĩ đã nhận lời ngay, trước giờ ăn tối sẽ về nhà một chuyến.

“Hạo Vân, có phải là Tuyết Di kêu em về nhà không? Hay là em quay về đi, tối nay… Kỳ tan sở sẽ về nhà mẹ, chị chỉ có một mình ở nhà, em có thể về không?” Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ ngập tràn niềm háo hức mong chờ.

“Đến lúc đó em sẽ gọi cho chị, em sẽ cố gắng thu xếp để quay về.”

Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Vào giờ ăn cơm tối em mới đi, chúng ta đi dạo thêm lát nữa…”

“Ừm!”

Trương Mỹ Kỳ nghe xong vui mừng ra mặt, dạn dĩ khoác tay Hạo Vân, dựa đầu vào vai hắn như một cô vợ nhỏ hạnh phúc sánh đôi bên chồng.

Bước tới công viên Hoàn Thành, hai người tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, im lặng bên nhau ngắm nhìn hoa thơm cỏ lạ xung quanh, bắt chước các đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm dựa sát vào nhau.

Tuy hai người chênh lệch đến mười mấy tuổi, nhưng Trương Mỹ Kỳ không hề có vẻ già đi, người khác nhìn vào cùng lắm là nghĩ cô lớn hơn Hạo Vân hai ba tuổi thôi.