Chương 337: Giải Cứu Mỹ Nhân

Tạ Đại Khánh là người nhà quê chậm hiểu, đến giờ mới lên tiếng hỏi: “Phương thiếu gia là ai? Là đại thiếu gia của nhà nào vậy?”

Tạ Mai Nhi vội giải thích: “Ba, Phương thiếu gia là con trai của ông chủ công ty con đang làm, cũng là ông chủ tương lai của con, cậu ấy tốt với con lắm… Yên tâm đi, giờ cậu ta đến rồi, chúng ta sẽ không sao đâu…”

Phương Hạo Vân, Hồng Lượng, A Bảo đã bước xuống xe đi vào trong nhà.

“Chị Mai, chị không sao chứ?”

Phương Hạo Vân nhìn thấy Tạ Mai Nhi nước mắt trực trào, cảm thấy đau lòng, nếu không phải chốn đông người, nhiều khả năng hắn đã ôm cô vào lòng an ủi, tuy rằng giữa hai người không có tình yêu, nhưng quan tâm lẫn nhau của tình bạn thân thiết thì chắc chắn có, bằng không Phương Hạo Vân cũng không vượt đường xá xa xôi đến giúp Tạ Mai Nhi.

“Hạo Vân, cám ơn em, chị không sao…”

Tạ Mai Nhi lau sạch nước mắt, kéo tay Phương Hạo Vân lại gần, nói với ba mẹ: “Hạo Vân, qua đây nào, chị giới thiệu một chút với em, đây là ba mẹ của chị…”

“Chào chú, chào dì.” Phương Hạo Vân lễ phép chào hỏi hai bậc trưởng bối.

“Ba mẹ, vị này chính là Phương thiếu gia, Phương Hạo Vân, là cậu chủ của con, cũng là bạn tốt của con…” Tạ Mai Nhi chính thức giới thiệu Phương Hạo Vân với ba mẹ cô.

Vu Phụng Lan vội vàng quan sát Phương Hạo Vân, thằng bé này tướng mạo rất khá, đạo mạo chững chạc, điều quan trọng là nó tốt với Mai Nhi con bà.

Tạ Đại Khánh chân chất thật thà, ông không suy nghĩ nhiều như vợ, nói ngay: “Đại thiếu gia, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã làm chủ cho Tạ gia chúng tôi.”

“Chú đừng gọi cháu là thiếu gia gì đó nghe khách sáo quá, cứ gọi cháu là Hạo Vân đi ạ.”

Phương Hạo Vân thấy Tạ Đại Khánh định cúi mình hành lễ với mình, vội bước tới đỡ lấy ông.

Tạ Mai Nhi đứng bên cạnh cũng góp lời: “Ba, Hạo Vân tuy là cậu chủ của con, là đại thiếu gia, nhưng cũng là bạn tốt của con, ba đừng khách sáo nữa, cứ gọi tên là được.”

Tạ Đại Khánh thế mới chịu gật đầu đồng ý: “Tốt, tốt lắm. Mai Nhi, con có thể gặp được Hạo Vân là phúc đức tám đời của con đấy.”

“Phải đó.”

Vu Phụng Lan càng nhìn Phương Hạo Vân càng thấy thích, tươi cười hớn hở nói: “Hạo Vân, lần này đến nhà thì cứ ở lại thêm vài hôm nhé.”

“Mẹ, mẹ nói lung tung gì thế, người ta bận lắm, đợi giải quyết xong việc này còn phải về gấp nữa…”

Tạ Mai Nhi đỏ mặt e thẹn, cô hiểu ý của mẹ muốn nói gì.

Phương Hạo Vân cũng bối rối ra mặt, dân quê chân chất thịnh tình tiếp đãi khách phương xa là điều đương nhiên, nhưng mẹ của Tạ Mai Nhi hình như có ẩn ý gì khác, cứ như mẹ vợ chọn con rể mà quan sát hắn làm hắn không tự nhiên…

Tất nhiên Phương Hạo Vân không nổi giận, hắn hiểu tính cách của người già, họ cứ thích liên tưởng lung tung, nhất là khi nhìn thấy con cái ở chung với bạn khác giới.

Cả nhà họ Tạ đang nói cười vui vẻ trong nhà, bên ngoài người nhà họ Lưu bực bội thấy rõ, chỉ là có thêm vài người trên thành phố xuống thôi mà, cộng lại còn chưa tới 10 người, so với Lưu gia vẫn còn kém xa.

Lưu Nhị Khuê hùng hổ múa gậy bước lên phía trước, ngang tàng nói: “Tạ Đại Khánh, mau giao con gái ra đây, không thì sẽ cho ông biết lễ độ.”

Tạ Đại Khánh đang định lao ra cửa cãi lí, bị Phương Hạo Vân ngăn lại: “Chú và dì cứ ở trong nhà chờ đợi, việc này giao cho cháu xử lí là được.”

Sau đó, Phương Hạo Vân quay sang Hồng Lượng nói: “Bắt đầu từ bây giờ quay phim, nhớ kĩ chỉ cần quay những cảnh đáng quay thôi…”

“Phương thiếu gia yên tâm, tôi biết nên làm gì mà…”

Phương Hạo Vân lần này đến đây không chỉ để giải quyết khó khăn giúp Tạ Mai Nhi, mục đích của hắn là trừ khử Lưu gia luôn, một là diệt trừ hậu họa cho Tạ gia, hai là trừ hại cho dân, coi như tiện tay làm một việc tốt tích chút âm đức.

Được lệnh của Phương Hạo Vân, Hồng Lượng bắt đầu bật máy quay HD cầm tay quay lại rõ nét cảnh Lưu gia tụ tập đám đông gây rối.

“Hạo Vân, để chị ra ngoài cùng em.”

Có Phương Hạo Vân bên cạnh, Tạ Mai Nhi không còn mảy may sợ hãi, cô nắm lấy tay Hạo Vân, hai người kề vai nhau đi ra. A Bảo, An Đại Toàn cũng nối bước sau lưng, Hồ Vi ở lại trong nhà lo cho ba mẹ Tạ Mai Nhi, đề phòng bất trắc.

Thấy cô vợ tương lai nắm tay tên mặt trắng đi ra, Lưu Nhị Khuê tức muốn phun máu, xưa nay chỉ có hắn là có quyền chơi vợ người khác, hôm nay cuối cùng đã bị báo ứng, vợ mình dám đi theo người ta. Mối nhục này không thể chịu đựng được nữa, Lưu Nhị Khuê giơ gậy nhắm đầu Phương Hạo Vân bổ xuống một cú mạnh.

Hồng Lượng nhanh nhảu đưa máy quay HD lên quay lại cảnh này, đây là tội chứng quan trọng của tên ác ôn kia.

Phương Hạo Vân vẫn hiên ngang đứng yên không thèm né tránh, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu. Trong nhà hai vợ chồng Tạ Đại Khánh sợ hết hồn, vội thét lên cảnh báo: “Hạo Vân, mau tránh đi cháu!”

Trong mắt của Tạ Đại Khánh và Vu Phụng Lan, thằng bé Hạo Vân nho nhã lịch sự, một công tử nhà giàu chân yếu tay mềm làm sao mà chống lại gã du côn Lưu Nhị Khuê được chứ? Hai người vốn không cùng đẳng cấp.

Đúng vậy, Lưu Nhị Khuê và Phương Hạo Vân quả thật không cùng đẳng cấp.

Tất nhiên, người cấp thấp hơn gấp nhiều lần là tên ác ôn Lưu Nhị Khuê chứ không phải anh công tử thư sinh Phương Hạo Vân. Khi cây gậy của Lưu Nhị Khuê sắp phang vào đầu Phương Hạo Vân, chuyện lạ đã xảy ra, một sức mạnh vô hình bật tung cây gậy, Lưu Nhị Khuê chỉ cảm thấy hai cánh tay tê rần, cây gậy tuột khỏi tay bay tới phang thẳng vào đầu Lưu Ma Tử.

“A…”

Một tiếng rú đau đớn vang lên, Lưu Ma Tử bị đập bể đầu, máu tươi loang lỗ, tất nhiên chỉ là vết thương ngoài da không nguy hiểm đến tính mạng. Phương Hạo Vân hôm nay muốn giải quyết triệt để mối họa này cho dân làng chứ không phải đơn thuần là giết người.

Lưu Ma Tử bị thương, đám đông nhanh chóng tản ra.

Lưu Nhị Khuê trố mắt ngạc nhiên, hắn không thể hiểu nổi tại sao cây gậy lại đánh bể đầu ông già hắn được, hắn nhắm vào tên mặt trắng cướp vợ hắn mà.

“Yêu quái… mày nhất định là yêu quái…”

Cái đầu ngu dốt của đám thất học chỉ biết dùng cách này giải thích chuyện lạ, Lưu Nhị Khuê nghĩ mình lỡ tay đánh trúng ông già, nhất định là do tên mặt trắng này sử dụng phép thuật.

Lưu Đại Khuê túm tụm bàn bạc một hồi với mấy tên đàn em, quyết định năm sáu người cùng ùa lên đánh hội đồng Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân ngao ngán quay sang ra lệnh: “A Bảo, dọn dẹp mấy tên cặn bã này giùm tôi…”

Thật tình Phương Hạo Vân không muốn ra tay với đám người kém cỏi này, làm mất thân phận của hắn.

Nhận lệnh Phương thiếu gia, A Bảo không nói tiếng nào lao lên phía trước, vài ba chiêu đã hạ gục hết đám du côn hung hăng này, A Bảo đều đánh vào chân chúng, chỉ bắt chúng tạm thời mất đi khả năng đi lại, không hề nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy vài tên đầu sỏ bị hạ, vài chục tên du côn còn lại của Lưu gia liền chùn bước.

Mấy tên du côn suốt ngày phá làng phá xóm làm cho dân làng ai cũng sợ hãi tránh xa giờ bị hạ gục dễ dàng, nằm lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết, những người còn lại biết làm gì đây…

Dù sao thì không ai dám manh động, không kẻ nào ngu xông lên để chịu chung số phận nữa…

Lưu Nhị Khuê vỗ trán một cái, hét lên: “Chị dâu, mau gọi người của thị trấn xuống đây, thông báo với sở cảnh sát cho người tới trừng trị mấy thằng điên này.”

Thật ra Hà Phụng Liên đã sớm quay số gọi cho ba và cậu của ả, nhân viên thị trấn và cảnh sát viên của sở cảnh sát địa phương đang trên đường kéo đến, chắc khoảng nửa tiếng sau họ sẽ tới nơi.

Phương Hạo Vân quay sang A Bảo nói: “Chúng ta cũng báo cảnh sát đi…”

Tạ Mai Nhi tận mắt nhìn thấy Phương Hạo Vân như có thần linh hộ thể, đao thương bất nhập, đang trố mắt kinh ngạc, nghe hắn nói muốn báo cảnh sát mới bừng tỉnh: “Hạo Vân, báo cảnh sát vô ích thôi, thị trấn này toàn là người quen của Lưu gia…”

Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Chúng ta báo cảnh sát ở đây là cảnh sát của chi đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Hải…”

Trên đường tới đây, Phương Hạo Vân đã sớm gọi điện nhờ đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố Hoa Hải Trương Bưu liên lạc với đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố Tây Hải Vương Phú Quốc, đồng thời Trần Thiên Huy cũng liên lạc với thị trưởng thành phố Hoa Hải Dương Vọng Giang, nói rõ đầu đuôi câu chuyện, nhờ ông ra mặt bảo chính phủ bên thành phố Tây Hải giúp đỡ.

Dương Vọng Giang sau khi nghe xong yêu cầu của Trần Thiên Huy, ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, dù sao cũng là hành động trừ hại cho dân. Thị trưởng thành phố Tây Hải La Gia Sơn là bạn học cũ của ông, ông ra mặt liên hệ với phía Tây Hải, bảo họ phối hợp giải quyết nhanh chóng vụ việc này không có gì khó khăn.

Lúc này Lưu gia vẫn còn đắc ý tưởng mình có trấn trưởng và cảnh sát trưởng địa phương chống lưng là oai phong lắm. Ai ngờ Phương Hạo Vân đã sớm nhận được sự giúp đỡ của các quan chức cấp cao nhất của thành phố Tây Hải rồi.

Phương Hạo Vân nói là báo cảnh sát, thật ra chỉ là thông báo cho Vương Phú Quốc đến bắt người trừ hại cho dân thôi.

Lưu Nhị Khuê đứng gần Phương Hạo Vân nhất, nghe hắn nói muốn báo cảnh sát, lập tức cười phá lên khoái chí: “Cảnh sát trưởng thị trấn là cậu của chị dâu tao, trấn trưởng là ba ruột của chị ấy… Chúng mày cứ đứng đó chờ vào tù đi, dám đánh bị thương anh hai tao hả?”

Hà Phụng Liên không có tình cảm vợ chồng sâu nặng lắm với Lưu Đại Khuê, khi xưa cô vào Lưu gia hoàn toàn vì thấy Lưu gia giàu có và Lưu Đại Khuê mạnh khỏe.

Nhớ lại khi xưa, Lưu Đại Khuê kể cũng nho nhã đẹp trai, nhưng suốt mấy năm qua bị ả Hà Phụng Liên hút hết sinh lực trên giường, nay đã trở nên yếu đuối bệnh hoạn như một tên nghiện.

Hôm nay Lưu Đại Khuê bị người ta đánh ngã ra đất, ả không ló đầu ra giúp chồng mà trốn trong đám đông, trực giác phụ nữ mách bảo đám người kia đều là thứ dữ, hay là đợi người nhà của mình tới rồi mới tính.

Một lát sau, cán bộ chính phủ và cảnh sát viên của sở cảnh sát địa phương cùng tới nơi, trên xe cảnh sát nhảy xuống năm sáu tên mặt mũi bặm trợn hùng hổ xông vào nhà.

Người dẫn đầu là phó cảnh sát trưởng Trương Đức Toàn, hắn thấy người nhà Lưu gia bị đánh lăn ra đất, vội hỏi: “Là ai làm đó, rõ ràng là vô pháp vô thiên… Mẹ kiếp, tao nhất định thộp cổ nó vào tù…”

“Vị đồng chí cảnh sát này, phán xét ai có tội vào tù hay không là quyền lực của tòa án, hình như anh không có tư cách ấy thì phải?”

Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói: “Anh muốn xử lí công bằng hay là cố tình bao che cho tội ác hả?”

Phương Hạo Vân hỏi câu này thật ra là muốn cho tên phó cảnh sát trưởng này một cơ hội.

Trương Đức Toàn hậm hực liếc xéo Phương Hạo Vân, gầm lên: “Tiểu tử, mày đừng tưởng ăn mặc sang trọng, là người thành phố thì tao không xử tội mày được nhé. Đây là trấn Hà Hoa, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế đắc tội với Lưu gia đều bị xui xẻo… Các anh em, bắt người…”

Trương Đức Toàn vừa ra lệnh, mấy cảnh sát viên cấp dưới liền moi còng tay ra tiến về phía Phương Hạo Vân. Tạ Mai Nhi trở nên căng thẳng, nép sát vào Phương Hạo Vân, siết chặt tay hắn hơn.

Tạ Đại Khánh và Vu Phụng Lan ngấm ngầm lo lắng, thôi rồi, lũ cảnh sát xấu xa này cũng đến giúp Lưu gia, phen này chắc khó vượt qua…

Hồ Vi nhỏ tiếng trấn an: “Không sao đâu, có Phương thiếu gia ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Phương thiếu gia là ai chứ? Cho dù là ở thành phố cấp quốc tế như Hoa Hải cũng có thể một tay che trời, đừng nói là cái làng quê nhỏ bé như hạt đậu này. Hồ Vi đã bắt đầu xót thương cho đám người kia, Lưu gia, mấy tên cảnh sát hủ bại, xem ra các ngươi sắp tiêu đời rồi, chọc giận Phương thiếu gia thì ngay cả cơ hội hối hận cũng không có đâu.

Hai vợ chồng Tạ gia thấy anh bạn vệ sĩ tự tin như thế cũng yên tâm hơn nhiều, ở yên trong nhà im lặng theo dõi tình hình.

“Đợi đã!”

Phương Hạo Vân cười gằn, quay sang Trương Đức Toàn nói: “Anh định bắt ai ấy nhỉ? Bắt người phải có chứng cứ đúng không? Chúng tôi đều là công dân tốt giữ gìn kỉ cương phép nước, còn người nhà Lưu gia thì tụ tập đám đông phá rối trật tự, còn cố tình cưỡng ép con gái nhà lành nữa, đây là trọng tội đó nha… Anh không tin chứ gì? Tôi đã ghi hình lại hết rồi…”

Phương Hạo Vân vừa nói vừa chỉ vào chiếc máy quay HD trên tay Hồng Lượng.

Trương Đức Toàn nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, ngấm ngầm suy tính đối sách, xem ra đám người của thằng mặt trắng này không hề đơn giản, lại còn ghi hình lại chứng cứ nữa chứ. Nếu là người bình thường chắc không nghĩ chu toàn như thế, xem ra Lưu gia hôm nay gặp rắc rối to rồi, cũng không biết lũ ôn thần này từ đâu chui ra…

Dừng lại giây lát, Trương Đức Toàn trở nên nghiêm túc, hét hỏi: “Vậy mấy người này là do anh đánh bị thương đúng không?”

Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt: “Chúng ấy hả? Anh cảm thấy bọn rác rưởi kia có cần tôi ra tay không? Nhưng làm một công dân tốt, tôi thấy mình có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho cảnh sát các anh. Lưu Ma Tử, chính là lão súc sinh đó, là bị con trai lão đánh bị thương, toàn bộ quá trình tôi đã ghi hình lại. Còn đám người kia, tôi hỏi anh nè, chúng bị thương ở đâu nào? Chẳng qua chúng giả bộ để tống tiền thuốc men của tôi thôi…”

“Nói bậy, người của mày đã đánh bị thương tao…”

Lưu Đại Khuê nhảy dựng lên từ dưới đất chỉ tay vào Phương Hạo Vân chửi rủa.

Trương Đức Toàn thấy Lưu Đại Khuê bình an vô sự đứng dậy, nhíu mày sầu não, hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”

“Thương ở chân, bị chúng đánh gãy rồi, bây giờ tôi không đi lại được nữa…” Lưu Đại Khuê hậm hực nói.

Câu này nói ra, cả Trương Đức Toàn cũng lắc đầu bó tay, trấn trưởng đại nhân của tôi ơi, sao ông lại có một thằng con rể ngu ngốc như thế? Rõ ràng đang đứng sừng sững ở đó mà nói bị người ta đánh gãy chân, đấy chẳng phải là thiếu sức thuyết phục hay sao?