Trên mặt Phương Tuyết Di lộ ra một ít ngượng ngùng, ráng đỏ che kín hai gò má, thấp giọng giải thích: "Dì Hoàng, dì hiểu lầm rồi, đó là em trai của con, cái gì mà bạn trai với không bạn trai cơ chứ, người ta cũng đã quyết định là sẽ độc thân rồi mà..."
Phương Tuyết Di thường xuyên tới quán cà phê Lam Sơn này để uống cà phê một mình. Thường thì tới quán cà phê này đều là những cặp tình lữ, mà chỉ duy nhất Phương Tuyết Di là một ngoại lệ. Vả lại, diện mạo của Phương Tuyết Di xuất chúng chứ không phải là có khó khăn gì, đương nhiên là khiến cho bà chủ quán thích tám chuyện chú ý tới, thường xuyên qua lại, hai người cũng trở nên quen thuộc... Hôm nay bà chủ thấy cô dắt theo một chàng trai đến đây, đã sớm lưu ý, theo như ánh mắt của bà thì, bạn trai của Tuyết Di thực sự là rất không tồi, còn có vẻ đẹp trai nữa.
"Ha ha...!"
Bà chủ quán cà phê mỉm cười, nói: "Cho dù là em trai thì... Dì thấy hình như cậu ấy kém hơn con một vài tuổi... Có điều không thành vấn đề, hiện giờ không phải mọi người đều nói gái hơn hai trai hơn một à, còn lo lắng cái gì nữa?"
Phương Tuyết Di cảm thấy xấu hổ, vì vậy vội vàng chặn miệng của dì Hoàng lại, cô nói như đang giỡn: "Vâng, con biết rồi, con sẽ nắm thật chắc..."
"Thế là được rồi... Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có cái gì phải thẹn thùng kia chứ, thừa nhận sớm hơn một chút không được sao?" Bà chủ quán cười cười ám muội: "Tuyết Di, phải chủ động một chút, chàng trai tốt không thể bỏ qua được... Hiện giờ đàn ông không phải là đều thích các cô gái cởi mở hay sao?"
Phương Tuyết Di dở khóc dở cười, đầu năm nay thực khó hiểu, nói thật người ta không tin, nói dối, dì ấy lại tin bằng sạch.
Phương Hạo Vân đứng ở ngoài cửa, nhìn qua cửa kính có thể thấy được hai người đang khe khẽ thì thầm, có điều lại không nghe thấy được các cô ấy đang thì thầm cái gì. Nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, có thể là có quan hệ tới hắn.
Đến khi Phương Tuyết Di ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân đi qua đó hỏi: "Chị thường tới quán này à? Nhìn qua có vẻ như chị rất quen với bà chủ quán đó..."
Phương Tuyết Di gật gật đầu, nhớ lại những điều hai người vừa mới nói, cùng với sự hiểu lầm của dì ấy, trên mặt không khỏi liền nổi lên hai vầng ửng đỏ: "Ừm, dì Hoàng là người rất tốt, lần nào dì ấy cũng cho chị cà phê Lam Sơn chính tông đó."
"Chị, sao em có cảm giác rằng hai người vừa rồi có nói gì về em phải không?" Sau khi ngồi vào xe, Phương Hạo Vân tò mò hỏi một câu.
"Ai nói gì đến em chứ, nói bậy..."
Phương Tuyết Di trong lòng có quỷ, khẽ gắt lên một tiếng rồi không thèm nói chuyện nữa, chuyên tâm vào việc lái xe.
Sau khi tới công ty, ở phòng nghỉ của Phương Tuyết Di, Hạo Vân tiến hành mát xa cho bà chị, giải trừ đi những đau đớn ở xương sống, thắt lưng, vai của cô bởi vì làm việc lâu dài mà gây ra.
Sau khi xong việc, Phương Tuyết Di cảm giác thấy toàn thân tràn ngập sức sống, như là được hồi sinh vậy.
Vào thời điểm khi Hạo Vân mát xa cho cô, có vài lần cô như bị đắm chìm vào trong đó, môi anh đào thi thoảng phát ra những tiếng rên khẽ, trong lòng mềm nhũn...
" Hạo Vân, cám ơn em... tay của em... thật sự là rất thần kỳ... Từ hôm nay trở đi, em phải đồng ý với chị, từ nay về sau mỗi tuần đều phải mát xa cho chị một lần..."
Phương Tuyết Di cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Nói thật, vẻ mặt của cô giờ phút này rất giống như một cô gái sau khi qua cao trào vậy, chưa kể tới ánh mắt mê ly, ngay cả khuôn mặt cũng đã đỏ bừng rồi.
Phương Hạo Vân cười khổ một tiếng: "Chị, chị thật sự muốn biến em thành culi mát xa à?"
"Đi chết đi... Đừng có quên, chị vất vả như vậy là vì ai đó..." Phương Tuyết Di tức giận nói: "Còn không phải bởi vì em sao... Nhớ cho kỹ, đừng có mà quỵt nợ, về sau một tuần một lần."
Phương Hạo Vân cũng không từ chối, nghiêm túc gật gật đầu: "Chị, chị vất vả rồi, yên tâm đi, về sau mỗi tuần mát xa một lần, quyết không nuốt lời..."
"Vậy một lời đã định, em có thể về rồi..." Phương Tuyết Di cảm thấy rằng quần trong đã trở nên ẩm ướt, không hề nghi ngờ, cô cần phải đi thay ngay lập tức.
"Chị, mấy ngày này em sẽ mở máy 24/24, có việc thì nhớ gọi điện cho em nha... Nếu ba mẹ có hỏi tới, chị cứ tùy tiện ứng phó cho em là được, đừng nói ra chuyện nuôi heo đó."
Dặn dò một câu, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Hạo Vân, trong lòng Phương Tuyết Di đột nhiên có một loại thôi thúc, cô dường như muốn tiến lên ôm hắn vào trong lòng ngực... Cô hiểu rất rõ, ý nghĩ của mình là rất đáng xấu hổ, thấp hèn, nhưng mà đó là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô vào lúc này...
"Mình thực sự đã sa đọa sao?"
Trong khoảng khắc sau khi Phương Hạo Vân đóng cửa lại, Phương Tuyết Di đặt tay lên ngực tự hỏi. Đáp án khẳng định chính là, cô thực sự đã sa đọa... Bởi vì trái tim cô đã bị Hạo Vân chiếm giữ... Mỗi khi có thời gian rảnh, cô đều nhớ tới Hạo Vân... Nhớ tới những lúc hai người ở cùng một chỗ, nhớ tới những khi hắn khiến cho trái tim của cô loạn nhịp...
Ở trong giấc mơ, cô thậm chí còn ảo tưởng rằng mình là bạn gái của hắn.
Chỉ có điều, lúc tỉnh dậy, cô hiểu rất rõ, bọn họ là chị em... Cô không ngừng tự trách, không ngừng chất vấn chính mình, ý nghĩ của mình thực sự là rất tà ác, quá vô liêm sỉ. Chỉ có điều cô lại không quản lí được trái tim của mình... Mỗi khi nghĩ tới Hạo Vân, trái tim của cô lại không thể khống chế được.
Cô không biết được mình nên làm thế nào bây giờ?
.......
Màn đêm đã buông xuống, trong thôn Lưu Thủy đều đã sáng đèn. Trong thôn làng khắp nơi đều tràn ngập ánh sáng, rốt cuộc vẫn là xã hội mới, nơi này cho dù có lạc hậu đến đâu thì vẫn có điện. Nhiệt độ ở trên núi tương đối thấp, gió đêm rất mạnh, cho nên khi bầu trời vừa mới tối đen, mỗi nhà đều đóng cửa ở nhà xem TV, không có ai muốn đi ra ngoài.
Trong thôn có vẻ rất tĩnh lặng.
Ở phía Tây của thôn là nhà của Tạ Mai Nhi, giống với đại bộ phận nhà của thôn dân thôn Lưu Thủy, nhà của bọn họ cũng là nhà tường đất, có vẻ rất cũ nát. Vốn Tạ Mai Nhi sau hai năm làm việc cũng tích tụ được một ít, nhưng mà bởi vì suy xét đến khoản nợ với Lưu gia, cho nên Tạ Đại Khánh vẫn không đồng ý tu sửa lại nhà. Hai lão cứ như thế mà ở cũng được, dù sao thì những thôn dân trong thôn Lưu Thủy cũng đều ở trong những căn nhà như vậy.
Tạ gia cũng có TV, mấy năm trước Tạ Mai Nhi còn mua một cái đầu DVD từ Hoa Hải mang về. Nhưng mà lúc này, Tạ gia ba người không có ai ở trong nhà cả.
Trong nhà rất buồn chán, càng khiến cho tâm tình của con người ta trở nên căng thẳng. Ngược lại, đứng ở ngoài cửa đón gió núi, còn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tạ Mai Nhi ngồi ở trước cửa, nhìn những ngọn đèn các nhà xung quanh, tất cả mọi người đều đang hưởng thụ hơi ấm gia đình, chỉ duy nhất có nhà bọn họ là bị sự sợ hãi bao phủ.
Hết thảy mọi chuyện, đều là do tên ác bá trong thôn Lưu Nhị Khuê gây ra.
" Mai Nhi, vào nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay gió lớn, cẩn thận lại cảm lạnh..." Vu Phượng Lan đau lòng nhìn con gái, nhẹ nhàng nói.
Tạ Mai Nhi thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, mỉm cười với mẹ: "Mẹ, mẹ và ba cứ vào nhà trước đi, con đứng một mình cũng được... Sáng ngày mai, con phải tới nhà họ Lưu để tính toán cho rõ ràng."
"Không được đi...!"
Tạ Đại Khánh nhả điếu thuốc trong miệng ra, ông đứng lên nói: "Mai Nhi, con ngàn vạn lần không thể bước qua cửa nhà Lưu gia, như vậy đi, ba sẽ thay con đi tính sổ với bọn chúng."
"Có điều Lưu gia nói, tiền là do Mai Nhi mượn, họ chỉ biết Mai Nhi, không nhận của chúng ta..." Vu Phượng Lan vẻ mặt ngượng ngùng nói.
"Ba, mẹ... hai người đừng lo lắng nữa, con cũng đã nghĩ tốt rồi, ngày mai con phải đi... Ở đây con có một số điện thoại, nếu giữa trưa ngày mai con không để ra khỏi Lưu gia, ba mẹ cứ gọi theo số này, nói tình huống của con cho chủ nhân của số điện thoại này biết... để cậu ấy tới cứu con."
Tạ Mai Nhi hơi do dự, lấy ra tờ giấy đã ghi số điện thoại của Phương Hạo Vân. Nói thực, Tạ Mai Nhi cũng không muốn để bọn Hạo Vân biết được quá khứ đầy khuất nhục của cô, nhưng mà sự tình hiện tại cũng đã đến mức này rồi, cô và ba mẹ cô cũng đã hết cách giải quyết, chỉ có thể ký thác hy vọng lên Hạo Vân, mong là ngày mai sẽ không có việc gì.
Tạ Đại Khánh vội vàng đón lấy tờ giấy, cẩn thận cất vào, hỏi: "Mai Nhi, đây là số di động của ai, cậu ấy thực sự có thể cứu được chúng ta?"
"Vâng...!"
Tạ Mai Nhi nghiêm túc gật gật đầu: "Nhớ kỹ lời con nói, nhưng mà không được gọi điện quá sớm..."
"Mai Nhi, yên tâm đi, mẹ và ba con đã nhớ kĩ rồi. Vào nhà nghỉ sớm một chút đi con, ngày mai mẹ và ba sẽ tự mình đưa con tới đó..." Vu Phượng Lan kéo con gái cùng nhau vào phòng.
Đêm nay, đối với Tạ Mai Nhi nhất định sẽ là một đêm không ngủ.
Ngày mai là lành hay dữ, cô cũng không thể biết được...
........
Ôm lấy thân thể mềm mại của Kỳ, ngửi hương thơm dịu nhẹ trên người cô, Hạo Vân dịu dàng nói: "Kỳ của anh thơm quá..."
Nhìn tình ý sâu thẳm trong ánh mắt của Hạo Vân, trái tim Bạch Lăng Kỳ khẽ rung động, sắc mặt dần trở nên đỏ ửng, con ngươi nhìn chăm chú vào Hạo Vân, nhẹ nhàng nói: "Hạo Vân, mấy ngày anh mới có thể trở về?"
Lúc trước, Phương Hạo Vân cũng đã nói với cô chuyện mình phải rời khỏi Hoa Hải, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy không nỡ, cho nên cứ ôm chặt lấy hắn.
Phương Hạo Vân nhè nhẹ nói: "Chậm thì ba ngày, lâu thì một tuần... Yên tâm đi, di động của anh sẽ mở suốt 24/24, nhớ anh thì cứ gọi điện, gửi tin nhắn cho anh..."
"Vâng...!"
Bạch Lăng Kỳ khẽ gật đầu, rồi dặn dò: "Gặp chị Mai, thì phải hỏi thăm giùm em... Còn nữa, anh phải mang chị ấy về an toàn đó."
"Yên tâm đi, anh làm việc mà em còn phải lo lắng à. Kỳ, đừng nghĩ nhiều nữa, xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng, chúng ta hay là làm một chút vận động đi?"
Phương Hạo Vân nở nụ cười ám muội, đưa tay đặt lên bờ mông của Kỳ, trước khi đi, hắn phải cho con mèo nhỏ tham ăn này được ăn no.
Bạch Lăng Kỳ nghe thấy vậy thì khuôn mặt lập tức nóng lên, nhẹ nhàng lắc lắc bả vai sẵng giọng nói: "Hư hỏng... Em biết là trong lòng anh chẳng có ý nghĩ gì tốt mà... Hôm nay em sẽ không cho anh làm..."
Một lúc sau, Kỳ cũng đã bị Hạo Vân làm cho hư hỏng theo, hai người ở trên giường cũng đã bắt đầu nói những câu kích thích ám muội.
Phương Hạo Vân cười he he: "Ai sợ ai chứ..."
Đưa tay lên tắt đen ngủ, Phương Hạo Vân lập tức liền bò lên người Kỳ, bắt đầu thực hiện cuộc chinh phạt của đàn ông, trong phòng lập tức phát ra những âm thanh đồi trụy.
Cuối cùng Kỳ nặng nề đi vào giấc ngủ trong vòng tay của hắn.
Một lát sau, Hạo Vân lại mở to mắt, rời tay khỏi bờ mông của Kỳ, lặng lẽ đứng dậy tiến vào phòng của chị Mỹ Kỳ. Cho con mèo nhỏ ăn no, con mèo lớn cũng không thể bỏ qua. Hạo Vân ta là một người rất thành thực, làm việc gì cũng phải công bằng.
Sau khi tiến vào ổ chăn của chị Mỹ Kỳ, lập tức liền cảm nhận thấy thân thể lửa nóng cùng với tình cảm mãnh liệt của cô gái đó.
" Hạo Vân, Kỳ đã ngủ chưa?"
Trương Mỹ Kỳ thấp giọng hỏi, ráng đỏ trên khuôn mặt thậm chí đã lan ra tới tận cổ... Hai người ở cùng với nhau từ lâu rồi, mà mỗi lần 'hoạt động' đều giống như là đang yêu đương vụng trộm vậy.
Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra một tia cười tà, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô, dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của cô. Lúc trước sau khi đại chiến xong với Kỳ, Hạo Vân còn chưa đủ hưng phấn. Hiện giờ mỹ nhân ở trong ngực, hắn sẽ không bỏ qua, sau một trận hôn môi, Hạo Vân hung hăng đè lên người chị Mỹ Kỳ.
Trong lúc nhất thời, phòng ngủ lại tràn ngập ý xuân, tiếng rên rỉ thở dốc liên tiếp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trương Mỹ Kỳ rên lên một tiếng, thân mình lập tức trở nên căng thẳng, tứ chi như bạch tuộc cuốn chặt lấy thân thể của Phương Hạo Vân, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội một hồi, trên mặt, trên cổ, thậm chí là da thịt toàn thân đều đã biến thành màu phấn hồng, mà Phương Hạo Vân cũng đang tăng tốc động tác, rống nhẹ lên một tiếng...
Khi hết thảy đã trở về bình tĩnh, hai người liền lẳng lặng nằm ở trên giường, hưởng thụ dư vị sau khi trải qua tình cảm mãnh liệt, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào...
Một lúc sau, Trương Mỹ Kỳ giãy ra đứng dậy, nói: "Chị đi rửa ráy một chút..."
Phương Hạo Vân gật gật đầu, đặt cái gối ra sau lưng, ngồi nửa người tựa vào đầu giường, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng, cũng không biết là bao giờ thì Hilton đến Hoa Hải.
Trương Mỹ Kỳ bọc khăn tắm đi tới, thấy vẻ mặt u sầu của Phương Hạo Vân, vội vàng hỏi: "Hạo Vân, em có tâm sự à? Có thể nói cho chị nghe được không?"
"Ha ha, không có chuyện gì...!"
Phương Hạo Vân đưa tay kéo lấy cô gái ôm vào trong lòng ngực mình, cô gái vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn rúc vào trong ngực hắn, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Hạo Vân, em đừng gạt chị, trong lòng em nhất định là có việc..."
"Tự em có thể xử lý mà, tin tưởng em..."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái lên bờ mông tuyết trắng của chị Mỹ Kỳ, chuyển đề tài: "Chị có muốn một đứa nhỏ không?"
"Có...!"
Trương Mỹ Kỳ vội vàng gật đầu, có điều sau đó lại lắc đầu: "Bây giờ vẫn còn chưa được, dù sao thì em vẫn còn phải tới trường... Hơn nữa, còn cả phía Kỳ, còn cả người nhà em nữa..."
Trương Mỹ Kỳ đến nằm mơ cũng muốn có con, muốn giúp Hạo Vân sinh một đứa nhỏ. Chỉ có điều lúc này cơ hội còn chưa tới, mặc dù cô cũng không cảm thấy có gì tủi thân, nhưng mà cô không muốn cho đứa con của mình sau khi sinh ra không có danh không có phận để cho người khác xem thường.