Chương 332: Lão Ta Bất Nhân Thì Chúng Ta Bất Nghĩa

Sau mười một giờ, những vị khách tới ủng hộ đều đã lục đục ra về. Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi, cùng một vài nòng cốt ở tầng trung của Kim Bích Huy Hoàng tiến hành đánh giá sơ qua về tình hình kinh doanh hôm nay. Kết quả đúng là ngoài dự đoán của mọi người, cho dù là thành phần trí thức, hay là học sinh, cùng với tầng lớp cao thích tiêu tiền, đều vô cùng vừa lòng với sự thay đổi phong cách của Kim Bích Huy Hoàng. Có thể là do hôm nay mới là ngày khai trương nên một vài người vẫn còn đang giữ thái độ ngóng xem thế nào, cho nên, Kim Bích Huy Hoàng vẫn chưa đạt được đến tầm kỳ vọng của Phương Hạo Vân. Nhưng mà ngạch kinh doanh vẫn tăng hơn so với khi trước tới 40%, bỏ qua những vị khách mời, tỉ lệ tăng trưởng hẳn là cũng được khoảng 30%.

Trần Thiên Huy và Vương Thế Phi vô cùng vừa lòng với con số này.

Bởi vì tỉ lệ tăng trưởng đã vượt xa dự đoán của bọn họ.

Sau khi tổng kết đúc rút kinh nghiệm, Phương Hạo Vân đề nghị, phải tuyên truyền nhiều hơn một bước nữa, làm tốt công tác phục vụ, đồng tời còn phải tích cực ứng phó với sự đả kích với những đối thủ cạnh tranh.

Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân liền cáo từ, hắn là người đã có gia có thất, đêm không về ngủ tuyệt đối là không được, có trời mới biết được cô bé Kỳ ngốc nghếch sẽ còn chờ mình đến bao giờ nữa.

Sau khi rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, Phương Hạo Vân cảm thấy được Thiên phạt ở bên trong cơ thể hơi hơi xao động, hắn lập tức sinh tâm lý cảnh giác, có người đang theo dõi hắn, vì thế, hắn không lái xe mà đi bộ về nhà.

Hắn cố ý đi vào trong một ngõ nhỏ không người.

Sau khi xác định rằng phía sau vẫn có người đang theo dõi, Phương Hạo Vân mới dừng bước, rồi nói chuyện giống như đang tự nói với mình: "Xuất hiện đi, đi theo tao lâu như vậy, mày cũng nên hiện thân rồi..."

Lúc này ở cửa ngõ cách hắn không xa lóe lên một thân ảnh màu đen, đó là một người đàn ông mặc áo đen, gã trầm giọng hỏi: "Sao mày có thể phát hiện ra tao?"

Phương Hạo Vân thản nhiên cười: "Sát khí ở trên người mày..."

Người đàn ông cười nhàn nhạt: "Xem ra vụ này không dễ nhằn rồi... Người có thể cảm nhận được sát khí ở trên người tao, nhất định là không đơn giản, nếu lúc này tao đổi ý rời đi, mày có buông tha cho tao không?"

"Mày rất biết mình biết người, cũng biết thức thời..." Phương Hạo Vân lạnh giọng hỏi: "Là Tần Tử Kiếm phái mày tới?"

"Thực có lỗi, tao sẽ không bán đứng chủ nhân của mình... Tao làm việc luôn là làm theo khả năng, từ lúc mày phát hiện ra được tao, tao đã biết, tao không giết được mày. Nhưng mà tao cũng có nguyên tắc của mình..."

Người đàn ông dứt lời, định rời đi, theo gã thấy, Phương Hạo Vân không có khả năng có thể ngăn được gã...

Có điều, Phương Hạo Vân lại gọi gã lại: "Chờ đã... Mày cho là, mày bỏ đi là sẽ không có chuyện gì sao... Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì không thể tha..."

Nói xong, cước bộ của Phương Hạo Vân hơi trượt, trong nháy mắt đã hiện tới trước mặt người đàn ông đó, ra tay nhanh như điện, điểm một cái lên huyệt Khí Hải của gã.

"A...!"

Người đàn ông kêu thảm một tiếng, lập tức buông mình té xuống mặt đất. Phương Hạo Vân đã phế bỏ đi công phu của gã, từ nay về sau gã có muốn tiếp tục kiếp sống sát thủ, e rằng là không có khả năng nữa rồi.

"Mày quá độc ác... Mày làm như thế, còn không bằng giết tao đi..." Người đàn ông khóc không ra nước mắt, sớm biết rằng sẽ rơi vào kết cục như vậy, thà rằng mình không tới còn hơn, đều là do lòng tham gây họa mà.

"Không nên oán tao, đây là do tự mày tìm tới thôi. Nếu mày không tới giết tao, nếu mày chịu trả lời câu hỏi của tao, tao cũng sẽ không làm như vậy. Biến thành cái dạng này, là do một tay mày tạo thành, không trách người khác được, mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của chính mình... Thực ra tao biết, mày khẳng định không phải là do Tần Tử Kiếm phái tới, hắn sẽ không thiếu kiên nhẫn đến như vậy... Có lẽ, mày có thể là do Tần Tử Hoa phái tới... Tần gia cũng chỉ có hắn là kẻ ngu xuẩn không đủ kiên nhẫn nhất, tao nói có đúng không?” Phương Hạo Vân khinh thường nở nụ cười.

"Ai...!"

Người đàn ông kia cởi bỏ khăn che mặt, ngửa mặt lên trời than một tiếng: "Cũng thế thôi, hôm nay xem như tao được giải thoát rồi... Không sai, tao đã hiến dâng tính mạng cho một kẻ tên là Tần Tử Hoa."

"Thế nào vậy, không còn giữ nguyên tắc nữa sao?" Phương Hạo Vân nở nụ cười khinh miệt.

"Võ công đã bị phế, tao cũng không còn là sát thủ nữa, còn nguyên tắc cái rắm gì nữa... Tưởng ta anh hùng một đời, nào ngờ rằng lại bị người ta lợi dụng, trở thành kết cục như vậy."

Người đàn ông có hơi cảm khái: "Có điều cũng tốt, tao cũng mệt mỏi rồi, mày phế đi võ công của tao, cũng là khiến cho tao được hoàn toàn giải thoát... Tần Tử Hoa đã gặp phải một người không nên dây vào."

Phương Hạo Vân lạnh như băng nói: "Có biết không? Trước đây Tần gia cũng đã xuất ra 60 triệu đô la Mỹ để mua lấy cái mạng tao..."

"Sau mươi triệu đô la Mỹ?" Người đàn ông nghe thấy thế, đột nhiên cười to ra tiếng: "Không oan, không oan... Bị thua ở trong tay mày, tao thấy không oan chút nào."

"Trở về nói cho Tần Tử Hoa, nếu mà hắn còn muốn làm gia chủ Tần gia, thì thành thật một chút cho tao..." Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng, liền xoay người rời đi.

.........

Thành phố Tây Hải, huyện Thiên Nam, thị trấn Hà Hoa, thôn Lưu Thủy.

Đây là một thôn làng xây dựa vào sông, bốn phía là núi non trập trùng, cửa thôn có dòng chảy róc rách, phong cảnh rất tươi đẹp. Chỉ có điều giao thông ở nơi này cực kỳ khó khăn, đi ra phía ngoài chỉ có một đường, lại còn là một con đường núi quanh co khúc khuỷu, vô cùng khó đi.

Tục ngữ nói, muốn làm giàu, phải xây đường trước.

Như là ở thôn Lưu Thủy thị trấn Hà Hoa đó, bởi vì giao thông không được tiện lợi, bốn bề bị núi vây quanh, cho nên kinh tế văn hóa cũng tương đối lạc hậu.

So sánh với những nông thôn kiểu mới, nơi này lạc hậu giống như ở xã hội cũ vậy. Phòng ở của người dân trong thôn vẫn còn được xây bằng đất, ở trong thôn cũng chẳng tìm được bao nhiêu nhà được xây bằng gạch.

Nhà của Lưu Nhị Khuê ở thôn đông là đặc biệt nhất, nhà của bọn họ chẳng những được xây bằng gạch, mà còn được xây theo kiểu nhà lầu ba tầng theo phong cách châu Âu. Ở trong mắt người thôn làng, đó không hề nghi ngờ chính là không khác biệt lắm so với Kim Loan điện của hoàng đế, những khuê nữ của từng nhà trong thôn đều trông ngóng có thể được hưởng phúc ở Lưu gia.

Thế hệ của Lưu Nhị Khuê tính cả anh trai của hắn Lưu Đại Khuê tổng cộng chỉ có hai người. Lưu Đại Khuê mấy năm trước cũng đã kết hôn với khuê nữ của trưởng trấn, xem như là đã có chủ.

Chỉ còn lại có Lưu Nhị Khuê, những cô nương ở trong thôn đều mở to mắt, muốn đặt quan hệ với Lưu Nhị Khuê. Lại nói tới Lưu Nhị Khuê, cũng vô cùng bác ái, ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ có điều kết quả cuối cùng cũng chỉ là chơi đùa, căn bản là không thèm để ý tới. Nhiều nhất là cho mấy ngàn, thậm chí là cho mấy trăm rồi đuổi đi là xong.

Có lần một là có lần hai, những cô nương bị Lưu Nhị Khuê đùa bỡn cũng ngày càng nhiều thêm. Thằng ngu cũng phải có mắt, đã biết được thái độ của Lưu gia, dần dần nhà họ Lưu ở trong mắt thôn dân đã trở thành cấm địa, ngày thường nếu không có việc gì cũng không có ai dám đi trêu vào.

Lưu Nhị Khuê mấy năm nay chơi đùa quen rồi, đột nhiên lại không có đàn bà xông tới tận cửa, đương nhiên là sẽ thấy không quen. Ỷ vào nhà mình có tiền có quyền, hắn liền đi cưỡng bức các cô gái. Sau khi xong việc, chỉ ném lại mấy trăm đồng tiền rồi bỏ đi. Ở trên núi thông tin bế tắc, đại bộ phận thôn dân đều thất học, không biết dùng vũ khí của pháp luật để bảo vệ cho quyền lợi của chính mình. Bị Lưu Nhị Khuê bắt nạt, cũng chỉ có thể cam chịu số phận.

Đối mặt với tiền quyền, những thôn dân chân chất này gần như không có ai dám phản kháng.

Hôm nay, bọn họ rốt cục cũng nghe được một tin tức tốt, Lưu Nhị Khuê tuyên bố muốn kết hôn.

Lưu Nhị Khuê kết hôn, toàn bộ mọi người trong thôn đều rất cao hứng, vì sao lại như thế?

Bởi vì mọi người nghĩ rằng nếu Lưu Nhị Khuê kết hôn, về sau khuê nữ của nhà mình không phải là sẽ được an toàn sao? Vì thế, thôn dân của thôn Lưu Thủy còn tổ chức một đoàn đại biểu đến Lưu gia để chúc mừng.

Đại bộ phận thôn dân của thôn Lưu Thủy đều đang cao hứng, chỉ có nhà Tạ gia ở thôn tây là không cao hứng, bởi vì, người vợ mà Lưu Nhị Khuê muốn lấy chính là khuê nữ của Tạ gia, Tạ Mai Nhi.

"Ba, mẹ, hai người đừng lo lắng nữa, con cũng đã mang đủ tiền về rồi... Con trả tiền cho Lưu gia là được, con sẽ không gả cho tên ác bá kia đâu... Hắn nếu dám dính vào con, con sẽ đi tố cáo hắn." Tạ Mai Nhi nhìn vẻ mặt u sầu của ba mẹ, cố gắng an ủi.

"Con gái ngốc... Con thực sự nghĩ rằng mang tiền tới là sẽ hết chuyện hay sao... Lưu gia cũng đã tung ra lời đồn, nói rằng con đã đồng ý... Điều đó nói lên cái gì? Nói lên rằng, Lưu gia đã muốn cưới con về, trả lại tiền cũng không được... Mai Nhi, nếu không thì con chạy đi, mau chạy đi, con không thể có biện pháp gì với Lưu gia được đâu..."

Người nói chuyện chính là ba của Tạ Mai Nhi Tạ Đại Khánh. Tạ Đại Khánh tuy rằng không có văn hóa, không nhìn được chữ lớn, nhưng mà ông hiểu rõ, nếu gả con gái cho Lưu gia thì chính là đã hủy đi cả đời của nó.

"Ông à, Lưu gia đã sớm phòng bị rồi, Mai Nhi hiện giờ cho dù là có muốn chạy, cũng không chạy được nữa rồi..."

Bà mẹ Vu Phượng Lan nãy giờ không nói gì chợt lên tiếng, vẻ mặt tự trách: "Mai Nhi, đều là do mẹ con không tốt, sớm biết chuyện sẽ đến mức này, mẹ lẽ ra không nên viết thư gọi con về..."

Lúc trước khi Vu Phượng Lan viết thư, gọi điện thoại giục con gái trở về, người nhà họ Lưu nói rằng chỉ cần trả một triệu là việc này sẽ xong xuôi. Lúc ấy, Tạ Mai Nhi cũng tỏ vẻ một triệu cũng không phải là vấn đề, cho nên Vu Phượng Lan mới thúc giục cô mau trở về. Chỉ có điều theo tình huống này mà xem, mục tiêu của Lưu gia chính là muốn cưới Tạ Mai Nhi vào gia môn, điểm này đúng là không thể nghi ngờ, bọn chúng đã bắt đầu truyền tin đồn, hiện giờ chẳng những toàn bộ thôn Lưu Thủy biết, mà ngay cả thôn Thượng Thủy, thôn Liên Hoa... phỏng chừng là cả một nửa cái trấn Hà Hoa cũng đều đã biết. Người Lưu gia là những kẻ sĩ diện nhất, tin đồn đã thả ra ngoài, khẳng định là sẽ không bỏ qua.

"Ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi, bây giờ đã là xã hội có pháp luật rồi, con không sợ."

Tạ Mai Nhi dù gì cũng là người lớn lên ở thành phố, gặp phải chuyện gì đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới vũ khí pháp luật. Chỉ có điều cô lại xem nhẹ một vấn đề rất lớn, đội trật tự thôn Lưu Thủy, cùng với đồn công an của trấn Hà Hoa đều có người của Lưu gia. Cô cho dù là có xin bọn họ giúp đỡ cũng không có hiệu quả, ở trong cái thôn nhỏ mà giao thông, tin tức bế tắc này, Lưu gia dường như là có thể lấy thúng mà úp voi.

"Ài...!"

Tạ Đại Khánh thở dài một tiếng, nói: "Hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước thôi... Mai Nhi, con yên tâm đi, ba cho dù có phải liều cái xương già này cũng sẽ không để cho người nhà họ Lưu bắt nạt con đâu."

" Đúng vậy Mai Nhi, con cứ yên tâm đi, còn có mẹ con ở đây... Trừ phi người nhà họ Lưu giết mẹ, nếu không, bọn họ đừng hòng có thể bắt nạt được con..." Vu Phượng Lan cũng tỏ thái độ giống như chồng mình.

Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ.

Nhìn song thân già cả vì chuyện của mình mà tính cả đến chuyện sống chết, Tạ Mai Nhi cảm thấy chua xót, lập tức nước mắt rơi đầy, đây đều là tội lỗi do cô gây ra, nếu không phải vì muốn đến trường đi học, cô cũng sẽ không có chuyện trêu vào bọn hung thần Lưu gia đó...

..........

Dưới sự đốc thúc, việc kinh doanh của các hộp đêm Trần gia, Vương gia giống như là hoa nối tiếp hoa nở, ngạch kinh doanh luôn là hướng lên trên, hơn nữa còn được đại bộ phận khách hàng khen ngợi. Hiện giờ ở trong hộp đêm của hai nhà bọn họ, những khách hàng chính cũng không cần người phục vụ phải phục vụ theo cách 'đặc thù', cho nên kế hoạch trả lương cao để câu kéo của Tần Tử Kiếm cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến hai nhà bọn họ.

Ngược lại, danh tiếng câu lạc bộ đêm của hai nhà lại không ngừng được nâng lên, một vài khách hàng quen của những hộp đêm Tần gia giờ đều quay lưng lại với chúng. So sánh với nhau, vẫn là không khí ở bên đây tốt hơn, ít nhất, bọn họ có thể quang minh chính đại mà ra vào, rốt cuộc không cần phải lo lắng bạn bè, đồng sự, vợ con ở sau lưng nữa. Từ nay về sau, bọn họ có thể vỗ ngực mà nói với vợ mình rằng: "Không hề có chuyện gì, ở chỗ đó, tất cả đều là thành phần trí thức, nơi tụ hội của học sinh, anh tới đó cũng chỉ để nghe một chút nhạc, uống một ít rượu, thảo luận một vài việc kinh doanh nhỏ mà thôi..."

Có những bà vợ không yên tâm, thậm chí còn vụng trộm tới ngó xem, phát hiện ra thật sự giống như lời chồng mình nói, trong đại sảnh đều là những thành phần trí thức. Lại nhìn những nhân viên phục vụ, trang phục tiếp khách cũng tương đối quy củ, không xẻ tà, không lộ đùi, lộ ngực, khiến cho các bà đều an tâm.

Các bà vợ đã yên tâm, các ông chồng có tiền lại càng tới siêng năng.

Các bà vợ nào đâu biết rằng, Kim Bích Huy Hoàng bọn họ bây giờ là phục vụ 'theo yêu cầu', tuy rằng khách hàng chính yếu cũng khá ý nhị, nhưng mà những phục vụ 'đặc thù' trước kia, bây giờ là vẫn còn, chỉ có điều người bình thường không biết mà thôi.

Nhìn bảng báo cáo tài chính của mấy hộp đêm, Phương Hạo Vân cao hứng từ trong ra ngoài, không thể không nói, ánh mắt định vị phân tích thị trường của hắn cũng không tồi đi.

Đương nhiên, những chỗ này dù sao cũng đều là sản nghiệp của nhà người khác, Phương Hạo Vân hiện giờ cũng cần phải phát triển sự nghiệp của riêng mình, thực lực của chính mình... Tuy rằng Trần Thiên Huy đã từng ám chỉ qua vài lần, tương lai của Trần Thị là của Trần Thanh Thanh, cũng chính là của Phương Hạo Vân hắn, nhưng mà Phương Hạo Vân vẫn muốn trải nghiệm lạc thú của việc phát triển sự nghiệp của chính mình.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn chú ý nghiên cứu phát triển hạng mục.

Cuối cùng, hắn đưa ra một quyết định lớn mật: Nuôi heo.