Chương 312: Giao Đấu

Roberts từ tốn nói: “Tao biết mày rất quan tâm Trương Bưu nên tao mới phái người mời Trương đội trưởng đến đây, bây giờ xem ra suy đoán của tao là chính xác, mày quả nhiên rất lo cho sự an nguy của nó.”

“Tần Tử Kiếm đâu? Vụ này là do hai chúng mày cùng bày mưu đúng không?” Phương Hạo Vân đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài căn phòng nhỏ đóng kín cửa ra không còn chỗ nào khác để ẩn náu.

Phương Hạo Vân không biết trên đường hắn đến đây, Tần Tử Kiếm đã cho thuộc hạ dọn dẹp toàn bộ nhà kho rộng lớn, bây giờ chúng đang tụ tập cả trong căn phòng nhỏ kia tra tấn Trương Bưu hỏi một số câu, sức chịu đựng của Trương Bưu đã vượt ra ngoài dự liệu của chúng, bây giờ Phương Hạo Vân đã đến, thời gian dành cho Tần Tử Kiếm không còn nhiều nữa.

Tất nhiên Tần Tử Kiếm có niềm tin hơn vào Roberts, dù gì Roberts cũng là sát thủ đẳng cấp thế giới, xưa nay chưa từng bại trận.

Roberts mỉm cười lạnh nhạt: “Đúng vậy, tin tức tình báo của mày rất chính xác, đúng là tao và Tần Tử Kiếm bày ra vụ này… Hơn nữa tao không sợ nói luôn cho mày biết, Tần Tử Kiếm hiện đang ở cùng Trương Bưu trong căn phòng kia, tra hỏi hắn một số điều.”

Dừng lại giây lát, Roberts đột nhiên kêu lên: “Thân phận của tao cực kì bí ẩn, mày có thể nói ngay ra lai lịch của tao, có hai khả năng, một là sau lưng mày có một tổ chức tình báo hùng mạnh, khả năng thứ hai, mày chắc là người quen cũ của tao… Tao rất muốn biết dưới lớp mặt nạ Tôn Ngộ Không kia rốt cuộc là ai?”

Phương Hạo Vân ngửa cổ cười to: “Tiếc rằng mày không có cơ hội đó đâu.”

Roberts rít lên: “Nói nhảm như thế đủ rồi, chúng ta phân thắng bại đi thôi. Hy vọng mày đừng làm tao thất vọng quá nhanh, tao không muốn trong vòng mười chiêu kết thúc trận chiến này.”

“Á!” Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân nghe một tiếng rú đau đớn vọng vào tai, âm thanh phát ra từ căn phòng nhỏ, chắc là do Trương Bưu kêu lên, không còn nghi ngờ gì nữa, người anh em tốt của hắn đang bị lũ đê tiện này hành hạ.

Tâm trạng tập trung đối địch của Phương Hạo Vân lập tức bị quấy nhiễu, đôi mắt trong xanh nhanh chóng thay bằng một màu đỏ ngầu như máu, hắn giận dữ quát lên: “Vô liêm sỉ, mày muốn dùng cách này để quấy nhiễu tâm trí của tao, Roberts, mày làm tao thất vọng quá, xem ra trận chiến giữa hai chúng ta, mày không hề có chút lòng tin nào thì phải.”

“Đây không phải là ý của tao!” Ánh mắt Roberts cũng đột nhiên trở nên hung tợn, hắn vội vàng giải thích: “Hãy tin tao, tao không phải là hạng người đó, đây là trò bỉ ổi của Tần Tử Kiếm, tao sẽ tìm nó tính sổ.”

Dứt lời, Roberts quay đầu về phía căn phòng nhỏ quát to: “Không muốn chết thì dừng tay lại ngay…”

Tần Tử Kiếm đang ở trong căn phòng kia tất nhiên nghe ra cơn tức giận của Roberts, hắn chửi thầm trong bụng, đúng là một thằng ngu, không biết mình làm vậy là giúp hắn giành chiến thắng dễ hơn sao?

Nhưng nói gì thì nói, Tần Tử Kiếm biết rất rõ về tính khí của Roberts, hắn là một tên si mê võ thuật, một cao thủ như Roberts luôn trọng chữ tín, lời nói của tên sát thủ máu lạnh này không thể không nghe.

Tần Tử Kiếm chỉ còn cách tạm thời không tra tấn Trương Bưu, chuyển sang dùng thuật thôi miên tra hỏi, nhưng Trương Bưu ý chí kiên định hơn người thường nên nhất thời thuật thôi miên không phát huy tác dụng.

Bây giờ hy vọng duy nhất của Tần Tử Kiếm chính là mong Roberts có thể giết chết người đeo mặt nạ Ngộ Không, có như thế mọi chuyện mới được giải quyết, đến lúc đó hắn sẽ có đủ thời gian từ từ tra tấn Trương Bưu.

Đôi mắt Phương Hạo Vân ánh lên một tia sáng sắc bén, nói: “Cám ơn!”

“Để coi mày có đủ tư cách làm hiệp sĩ bóng đêm của thành phố Hoa Hải không nhé?” Dứt lời, Roberts đứng bật dậy khỏi ghế, trên tay xuất hiện một thanh đao bén nhọn đỏ như máu, một luồng sát khí ngùn ngụt ngay lập tức bao trùm lấy không gian xung quanh.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, Thiên Đạo Diêm La quả nhiên không phải hạng tầm thường.

Roberts xưa nay luôn có thói quen tấn công phủ đầu, hắn hét lên một tiếng, thanh đao trên tay vung lên sáng loáng, nhằm thẳng Phương Hạo Vân chém tới.

Phương Hạo Vân đối mặt với cao thủ như Roberts vẫn không hề nao núng, ánh mắt trở nên tập trung cao độ, Thiên phạt nhanh chóng xuất hiện trên tay, thi triển bộ pháp điêu luyện tránh né với tốc độ tia chớp.

Thanh đao của Roberts chém không trúng mục tiêu, tốc độ di chuyển của Phương Hạo Vân quá nhanh rồi.

“Hay lắm!” Roberts ngay chiêu đầu tiên gặp phải bất lợi nhưng hắn không hề chán nản, ngược lại còn tỏ ra phấn khích, kẻ đeo mặt nạ Ngộ Không càng mạnh hắn càng muốn chinh phục thử thách.

Võ công luyện đến cảnh giới như Roberts đã xuất hiện ý nghĩ phải tìm đối thủ xứng tầm để thử sức, nhất là gần đây hắn được vị cao thủ thần bí kia chỉ bảo, võ công tiến bộ vượt bậc nên hào hứng muốn kiểm tra thử mình tiến bộ đến mức nào, nên mới nói, đối thủ càng mạnh, Roberts càng thích.

Tất nhiên, Roberts vẫn cho rằng người giành chiến thắng sau cùng là mình. Ngấm ngầm vận chân khí, Roberts cũng thi triển khinh công, bắt đầu đuổi bắt Phương Hạo Vân, hắn tung chiêu sát thủ đầy uy lực tấn công vào sau lưng đối phương.

Phương Hạo Vân trừng mắt giận dữ, bất ngờ quay lưng lại, chuyển thủ thành công, cao thủ quyết đấu, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất, thanh đao Thiên phạt trên tay hắn quét một đường ánh sáng trắng, khí thế dũng mãnh đâm thẳng vào Roberts.

“Keng…” Vũ khí hai cao thủ chạm nhau, một tiếng nổ long trời lở đất làm rung chuyển cả nhà kho, hai người tách nhau ra, ai nấy lùi lại vài bước.

“Tiếp tục nào!” Ánh mắt phấn khích của Roberts càng lúc càng hiện rõ, hắn trụ vững chân phải, nhún một cái toàn thân bay lên không trung, thanh đao trên tay chém từ trên cao xuống đầu Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân khấp khởi mừng thầm, thi triển bộ pháp đến cực hạn, thân hình di chuyển lướt nhanh như chiếc bóng, khoảng cách hơn 10m chỉ trong chớp mắt đã tìm đúng mục tiêu, một luồng khí lạnh tỏa ra từ Thiên phạt, đâm thẳng vào cổ họng Roberts.

Roberts đã quá sơ ý, tốc độ di chuyển của Phương Hạo Vân hình như vượt qua ngoài dự đoán của hắn, chỉ cần nhát đao kia đâm tới, hắn không chết cũng bị trọng thương, trong lúc hết cách, hắn vội lực chọn phương án tránh né.

Roberts tuy mất thế chủ động nhưng không hề hoảng loạn, tốc độ di chuyển của hắn cũng rất nhanh, lui về sau, né sang một bên… ra đòn phản công, 3 động tác phối hợp nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, thật khiến người xem vỗ tay khâm phục.

Tất nhiên, tốc độ của Phương Hạo Vân cũng nhanh không kém, hắn lo lắng cho an toàn của Trương Bưu nên muốn kết thúc trận chiến sớm nhất có thể, đối đầu với cao thủ như Roberts, hắn không còn che giấu thực lực nữa, mỗi một chiêu đều nhằm lấy mạng đối phương.

Chính vào lúc Roberts lui lại, Phương Hạo Vân nhanh chóng áp sát, sát khí phát ra từ Thiên phạt đeo dính vào Roberts. Roberts nhíu mày lo lắng, tính sai một nước, thua cả bàn cờ, trước đòn đánh liên miên bất tận của Phương Hạo Vân, Roberts không còn cơ hội phản công, chỉ còn cách chuyển sang né tránh phòng thủ.

“Giết!” Để lấy lại khí thế trước áp lực kinh hồn của đối phương, Roberts hét to một tiếng, trong lúc lui lại thừa cơ vận sức đạp mạnh, một miếng đá hoa cương lót nền rắn chắc đã bị hắn giẫm nát, những mảnh vụn như ám khí bắn về phía Phương Hạo Vân.

Roberts muốn tranh thủ thời gian giành lại thế chủ động nhưng Phương Hạo Vân sớm đoán được ý đồ của hắn, Thiên phạt trên tay quét một vòng tròn, những mảnh đá vụn lập tức bị đao khí ngăn lại.

Đồng thời Phương Hạo Vân không hề cho Roberts có cơ hội nghỉ ngơi, chiêu thức vẫn không ngừng đánh tới, Roberts bắt đầu trở nên căng thẳng, áp lực mà hắn phải chịu đựng trước đây chưa từng xuất hiện.

Roberts quá tự cao tự đại, mới vừa nãy hắn còn khoác lác với Tần Tử Kiếm trong vòng mười chiêu sẽ lấy mạng người đeo mặt nạ Ngộ Không, nhưng mười chiêu qua đi, người giữ thế thượng phong lại không phải là hắn.

Đến lúc này Roberts mới tỉnh ngộ, mình đã quá khinh địch rồi, tính tự phụ đã làm hại hắn, tuy lần này cảnh giới võ học của hắn được nâng cao nhưng đồng thời hắn trở nên ngạo mạn và coi thường đối thủ hơn.

Lúc này, Thiên phạt trên tay Phương Hạo Vân vẽ một đường cong trên không, Roberts không còn đường lui, chỉ còn cách đưa vũ khí ra tiếp chiêu.

“Keng…” lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, binh khí hai cao thủ một lần nữa va chạm, cánh tay Roberts tê rần, sém chút là để vuột thanh đao, tương tự Phương Hạo Vân cũng không khá hơn, tuy Roberts bị hắn dồn ép vào thế bị động, nhưng sức mạnh của Roberts cũng không phải hạng tầm thường, Phương Hạo Vân cũng cảm thấy tê rần cả cánh tay.

“Á…” Chính vào lúc này, trong căn phòng lại phát ra tiếng rú thảm thiết của Trương Bưu. Tần Tử Kiếm mở cửa bước ra, hét lớn: “Kẻ đeo mặt nạ Ngộ Không, Trương Bưu không chịu hợp tác, tao đã chặt đứt một ngón tay của nó rồi.”

Thì ra là vậy, hèn chi ngay cả một quân nhân cứng cỏi như Trương Bưu cũng rú lên đau đớn.

Phương Hạo Vân giận dữ gầm lên: “Tần Tử Kiếm, tao nhất định sẽ giết chết mày!”

Tiếng kêu của Trương Bưu đã làm Phương Hạo Vân mất tập trung, chiêu thức của hắn liền để lộ sơ hở.

Roberts chớp thời cơ lui lại ra sau, thừa lúc đối phương phân tâm đã hoàn toàn thoát khỏi sự đeo bám của Phương Hạo Vân. Sau đó, hắn cũng quay sang Tần Tử Kiếm quát lớn: “Đồ khốn! Đóng cửa lại, không được quấy nhiễu trận quyết chiến của bọn tao, bằng không tao sẽ không tha cho mày đâu.”

Tần Tử Kiếm kiên quyết thuyết phục: “Roberts thân mến ơi, cái chúng ta cần là chiến thắng, anh làm ơn dẹp tinh thần thượng võ sang một bên đi, nếu anh mà thua thì chúng ta chết hết đó, tất cả mọi thứ đều sẽ tiêu tùng theo. Nhớ lấy, chúng ta cần chiến thắng, thắng làm vua thua làm giặc, vinh quang chỉ dành cho kẻ chiến thắng thôi. Cố lên, Roberts thân mến, anh là người mạnh nhất mà.”

Sắc mặt Roberts đanh lại, tuy hành vi của Tần Tử Kiếm có hơi bỉ ổi nhưng có một câu hắn nói rất đúng, thắng làm vua thua làm giặc, nếu hôm nay mình thất bại thì tất cả đều mất theo, không ai nhớ đến kẻ bại trận làm gì.

Được Tần Tử Kiếm khích lệ, khí thế chiến đấu trong lòng Roberts được phát huy tối đa, hét to một tiếng, Roberts dùng cả hai tay nắm chặt thanh đao lao vào Phương Hạo Vân.

Lần này Roberts không còn khinh địch nữa, hắn phải chiếm lại thế chủ động bị mất.

Tuy Phương Hạo Vân bị quấy nhiễu làm mất tập trung nhưng hắn là cao thủ có kinh nghiệm đối mặt với nguy hiểm, chỉ trong nháy mắt đã ổn định lại tinh thần, đem tất cả cơn giận trong lòng đều hóa thành sát khí, xông tới tiếp chiêu với Roberts.

Tần Tử Kiếm chỉ huy thuộc hạ tiến hành thôi miên Trương Bưu, nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy có hiệu quả, tên cứng đầu này đúng là khó thôi miên thật.

Trương Bưu tuy bị hành hạ đến mức khắp người mang đầy thương tích nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, Tần Tử Kiếm mấy lần hành hạ mình là vì cái gì, Trương Bưu biết rõ.

Trương Bưu đã biết người đeo mặt nạ Ngộ Không đã tới cứu mình nên tràn ngập hy vọng trong tim, hắn không ngừng tự nhủ, nhất định phải kiên trì, tiếp tục kiên trì… người đeo mặt nạ Ngộ Không sẽ nhanh chóng giải thoát cho mình thôi.

Tần Tử Kiếm tức tối mắng chửi: “Mày cứng đầu chứ gì, có mấy câu mà cũng không chịu khai ra? Mày chịu khổ thế này có đáng không hả?”

Trương Bưu mở to mắt nhìn hằn học vào Tần Tử Kiếm, nghiến răng keng kéc, yếu ớt nói: “Tao tuyệt đối… sẽ không tha… cho chúng mày.”

“Hừ!” Tần Tử Kiếm lạnh lùng rít lên: “Ai không tha cho ai còn chưa nói trước được đâu? Mày cứ đợi đó, đợi sau khi Roberts lấy mạng kẻ đeo mặt nạ Ngộ Không rồi, đến lúc đó tao có đủ thời gian để tiếp tục tra tấn mày.”

Roberts phấn chấn tinh thần, khát vọng chiến thắng mãnh liệt đã nâng cao sức chiến đấu của hắn, trong tích tắc hắn nhanh chóng tung ra vài chiêu sát thủ, thanh đao trên tay vung lên sáng loáng vẽ ra vài đường sắc lạnh trong không khí, mục tiêu tấn công đều nhằm vào tim của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân tập trung tinh thần dùng Thiên phạt chống đỡ.

Tiếng binh khí va nhau khô khốc, Phương Hạo Vân bị chấn động lui ra sau vài bước, cánh tay phải cầm Thiên phạt thậm chí đau lên từng chập. Không còn nghi ngờ gì nữa, trải qua bài học lúc nãy, Roberts không còn chủ quan khinh địch nữa, xuất chiêu toàn vận hết sức.

Phương Hạo Vân ngấm ngầm lo lắng, theo như tình hình trước mắt, trận chiến này e không thể dễ dàng kết thúc, thắng thua chia đều cho cả đôi bên.

Phương Hạo Vân không phải không có lòng tin vào bản thân, chỉ là đối đầu với kẻ địch mạnh như Roberts, có lòng tin thôi là không đủ, kết quả cuối cùng phải được phân định bằng sức mạnh.

Tương tự về phần Roberts, tuy lúc này hắn dồn toàn lực chiến đấu nhưng trong lòng đã không còn tin tưởng tuyệt đối vào chiến thắng như trước nữa, giao chiến khá lâu, trong lòng hắn lúc này vừa mừng vừa lo.

“Tiếp chiêu!” Roberts hét lớn, lao vào tấn công Phương Hạo Vân, khí thế dũng mãnh hơn lúc trước rất nhiều.

Phương Hạo Vân giơ Thiên phạt lên đỡ đòn tấn công của Roberts, binh khí va nhau, một luồng khí lạnh truyền từ thanh đao xâm nhập vào cơ thể.

Phương Hạo Vân cảm thấy toàn thân lạnh toát, chân khí hình như bị gián đoạn.

Roberts chớp lấy cơ hội ra đòn mạnh hơn, thanh đao trên tay nhắm thẳng trái tim Phương Hạo Vân đâm mạnh tới.

Roberts tin tưởng chiêu này nhất định sẽ lấy mạng kẻ đeo mặt nạ Ngộ Không, chí ít cũng làm đối phương trọng thương, khóe môi hắn nở một nụ cười đắc thắng…