Trong thời gian Phương Hạo Vân đi cứu viện Trương Bưu, dì Bạch cũng đã hao phí công lực, duy trì tính mạng cho Phương Tử Lân lần nữa, nhưng lần này đã là lần cuối cùng của ông ấy.
Một năm sau, ông sẽ không thể cứu được nữa.
Đến lúc đó, cho dù có là thần tiên xuống phàm, cũng không có cách cứu.
Lần này dì Bạch ra tay, không có hao tổn sức lực nhiều như lần trước, nhưng vẫn có chút mệt, trên trán vã đầy mồ hôi. Sau khi xong việc, dì ấy tiện tay điểm vào huyệt ngủ của Phương Tử Lân, để ông có thể nghỉ ngơi vài giờ, còn bản thân dì thì ngồi trên ghế Sofa để nghỉ ngơi.
Hai tiếng sau, dì Bạch từ từ dừng luyện công, mở to mắt ra. Hiển nhiên, công lực của dì cũng đã hồi phục lại ít nhiều, sắc mặt trắng bệch lúc nãy đã hồng hào trở lại.
Sau khi mở cửa phòng, Trác Nhã liền xông ngay vào, bà nhìn người chồng đang ngủ say của mình, vội vàng hỏi: “Dì Bạch, chồng tôi thế nào rồi ?”
Dì Bạch lạnh nhạt nhìn Trác Nhã, sau đó liền nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ông ấy bây giờ đang ngủ, 8 giờ tối nay sẽ tự động tỉnh dậy...”
Dì Bạch là do Hạo Vân giới thiệu, dĩ nhiên Trác Nhã rất tin tưởng vào dì ấy, nghe dì ấy nói thế, cũng chẳng nói gì thêm, vội vàng theo ra ngoài.
Sau đó, bà dẫn dì Bạch vào phòng làm việc của mình, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Dì Bạch, chồng của tôi thế nào rồi ? Sức khỏe của ông ấy không có trở ngại gì chứ ?”
Dì Bạch ngồi trên ghế sofa, buồn bã thở dài.
Dì Bạch nhìn chằm chằm vào bà hỏi: “Chị Trác, lúc chị đến bệnh viện, bác sĩ đã nói thế nào với chị ?”
“Bác sĩ nói... nói là, bệnh ung thư phổi của chồng tôi đã vào giai đoạn cuối, bảo tôi nên sớm chuẩn bị... chuẩn bị hậu sự... đám bác sĩ vô dụng đó chắc chắn đã chẩn đoán sai rồi.” Trác Nhã dường như không thể nào chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
“Chẩn đoán của họ không hề sai, nếu hôm nay không được tôi trị liệu, thì ngày tháng sau này của anh Phương quả thật chẳng còn lại bao nhiêu.” Dì Bạch an ủi nói: “Đều là đàn bà với nhau, dĩ nhiên tôi hiểu tâm trạng của chị, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở chị, anh Phương có thể gắng gượng được bao lâu nữa, còn phải xem tâm trạng của anh ấy thế nào, nếu chị cứ âu sầu ủ dột như thế, nhất định sẽ gây thêm áp lực cho anh ấy, như vậy, sẽ rất bất lợi đối với sức khỏe của anh ấy.”
“Dì Bạch, dì thử nghĩ thêm cách xem, ba năm... dì có thể giúp chồng tôi sống thêm 3 năm nữa không, để ông ấy được nhìn thấy Hạo Vân thành gia lập nghiệp... hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của ông ấy.” Trác Nhã nói như cầu xin.
Dì Bạch lắc đầu, nói: “Chị Trác, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và Hạo Vân, nếu quả thật có cách, sao tôi lại không đưa ra chứ... thôi , giờ đã không còn sớm, tôi cũng nên về. Nhớ nhé, nhất định phải uống thuốc đúng giờ, đồng thời phải giữ tâm trạng vui vẻ cho anh ấy.”
Trác Nhã lau đi vệt nước trên khóe mắt, đứng dậy tiễn khách: “Để tôi tiễn chị...”
Tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không dẫn theo Trương Bưu chạy như bay, cho đến khi đến cái xưởng bỏ hoang ở ngoại thành phía đông mới dừng lại.
Trương Bưu lúc này đã ngạc nhiên đến độ há hốc cả mồm ra, bây giờ hắn mới biết, mình đã quá xem thường tên cao thủ thần bí này. Cả đoạn đường dài như thế, mà dường như hắn đã bay đến, còn mang theo một người nữa chứ. Vậy mà, đến cả một hơi thở gấp cũng không có, có thể thấy võ công của hắn lợi hại thế nào.
“Tôi chỉ có thể đưa anh đến đây, đoạn đường còn lại, anh tự nghĩ cách đi... anh có thể gọi điện cho đồng nghiệp nhờ họ đến đón...” Nói xong, cũng chẳng đợi Trương Bưu kịp phản ứng lại, thì tên đó đã quay lưng đi mất.
Ánh mắt của Trương Bưu cứ chăm chú nhìn tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không, cho đến khi bóng dáng của hắn đã thật sự khuất hẳn.
Một lúc sao, Trương Bưu mới móc điện thoại từ trong túi áo ra, do dự một lúc, liền gọi cho người anh em Đại Phi, nói cho hắn biết địa chỉ của cái xưởng bỏ hoang, bảo hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải qua đây một chuyến.
Nhưng, trong điện thoại, hắn không hề nhắc đến những gì mình đã gặp với Đại Phi, chỉ nhắc đến chuyện hai quyển quyền pháp thôi.
Từ trong điện thoại Đại Phi có thể nhận thấy giọng nói của Trương Bưu có vẻ yếu ớt, đoán là hắn đã gặp chuyện. Không cần nói lời thứ hai hắn đã bỏ ngay công việc đang dang dở mà chạy xe đến đó ngay.
Chiếc xe này đã có chút cũ kỹ, Đại Phi trên đường chạy gấp, nhưng cũng phải mất hết một giờ đồng hồ, khi hắn nhìn thấy bộ dạng của Trương Bưu liền ngạc nhiên đến lặng người đi: “Anh Bưu, sao anh lại ra nông nỗi này ? Đánh nhau với ai à ? Đối phương là ai thế ? Phải cẩn thận chứ ? Hay là để em đưa anh đi...”
Trương Bưu bực bội nói: “Cậu có thể hỏi từng câu từng câu một không... hỏi một hơi nhiều câu như vậy, cậu bảo anh nên trả lời câu nào trước ?”
Đại Phi vội vàng chạy qua, đỡ Trương Bưu lên chiếc xe việt dã của mình, đưa cho hắn một chai nước, quan tâm hỏi: “Anh uống nước trước đi, nghỉ tí rồi giải thích.”
Đã đánh nhau lâu vậy, Trương Bưu cũng có chút khát nước, hắn nâng cao chai nước, tu ừng ực hết mấy ngụm liền. Lúc lâu sau, hắn thở ra một hơi: “Có hai tin, một tin vui, và một tin buồn, cậu muốn nghe tin nào trước ?”
“Lại tới nữa ?”
Đại Phi nghĩ một chút, trầm giọng hỏi: “Nói tin xấu trước đi... sức chịu đựng của em rất tốt. Anh Bưu, nói đi...”
“Đại Phi. Có thể chúng ta đã bị đồng bọn của tên sát thủ lần trước nhắm vào rồi... thế lực của đối phương đến là mạnh, chúng ta rất khó ứng phó nổi...” Trương Bưu bèn đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lần cho Đại Phi nghe.
Đại Phi nghe xong, sắc mặt bèn sa sầm lại, theo như anh Bưu nói, việc này thật sự đã phiền phức rồi, bản lãnh của tên sát thủ đó, hắn cũng đã từng thấy qua, nếu thật sự bị đồng bọn của hắn bám sát, thì khó mà thoát thân được, cứ xem chuyện mà anh Bưu đã gặp phải hôm nay, nếu đổi lại là hắn, hắn vẫn không thể nào là đối thủ của những tên đó.
“Anh Bưu, bây giờ nói tin tốt đi ? Ngoài ra, anh vẫn chưa nói với em, anh làm sao mà thoát thân được... chẳng lẽ được cao nhân cứu à ?” Đại Phi tò mò hỏi.
“Cầm lấy...!”
Trương Bưu lấy ra hai quyển quyền phổ từ trong lòng ra, ném cho Đại Phi, nói: “Còn hỏi nữa, đúng thật là anh đã được cao nhân cứu. Đây là quyền phổ mà cao nhân đã giao cho anh trước khi bỏ đi, để cho hai chúng ta đấy, mỗi người một phần.”
Đại Phi đón lấy quyển quyền phổ, mở một quyển ra, bỗng nhiên kêu lên: “Anh Bưu, em không nhìn nhầm chứ, quả nhiên là quyền phổ của Thiết Tuyến Quyền chánh tông...” Nghe nói Thiết Tuyến Quyền là thủ pháp nội công ngoại gia quyền của Thiếu Lâm, chuyên dùng để rèn luyện bàn tay, là tuyệt chiêu của Thiết Kiều Tam thủ lĩnh “Quảng Đông Thập Hổ”, sau đó do đệ tử đầu của Thiết Kiều Tam là Lâm Phúc Thành truyền lại cho Hoàng Phi Hồng. Từ sau đời Hoàng Phi Hồng thì đã bị thất truyền... Đại Phi có chút nghi ngờ, không biết đây có phải là thật không ?
“Để xem xem quyển này là quyền pháp gì ?” Trương Bưu vừa nghe đó là Thiết Tuyến Quyền, liền có tinh thần trở lại, vội vàng giục Đại Phi xem quyển còn lại.
“Là Công Tự Phục Hổ Quyền…!” Sau khi Đại Phi lật xem xong, đọc lên tên của quyển quyền phổ.
Trương Bưu hít một hơi sâu, cười nói: “Cũng không tệ, đều là Hồng Quyền chính tông, người anh em, lần này chúng ta phát tài rồi…”
Đại Phi chất vấn hỏi: “Anh Bưu, anh xác định là hai quyển quyền phổ này đều là thật chứ ? Hai bộ quyền này khác hẳn so với ngoại gia quyền, cần phải có tâm pháp hít thở phối hợp. Nếu lỡ là giả, có thể sẽ luyện đến chết người đó.”
“Yên tâm đi, ân nhân cho đó, tuyệt đối không thể giả được.” Trương Bưu nói một cách chắn chắn: “Anh có thể lấy mạng anh ra đảm bảo, hai quyển quyền phổ này đều là thật là vật vô giá cả. Ân nhân đã dặn rồi, hai chúng ta mỗi người một phần, sau khi đọc thuộc thì phải đốt đi ngay, tránh lọt vào tay kẻ khác. Đúng rồi, người ấy còn nói, đợi một thời gian nữa còn đến tìm chúng ta để kiểm tra kết quả luyện tập.” Thật ra, Trương Bưu không hề nghi ngờ hai quyển quyền phổ này là thật hay giả, dù sao thì người đó cũng là ân nhân cứu mạng hắn mà.
“Anh Bưu, em tin anh, nếu anh đã nói không có vấn đề, vậy thì em sẽ không do dự nữa, vậy đi, anh chọn trước đi ?” Đại Phi khách sáo nói.
“Sao cũng được, dù sao cũng là Hồng Quyền, chỉ là bộ võ khác nhau thôi… vậy đi, anh học Thiết Tuyến Quyền, cậu học Công Tự Phục Hổ Quyền… từ hôm nay trở đi, cứ nửa tháng chúng ta lại so tài cao thấp một lần ? Cậu thấy thế nào ?” Trương Bưu mặt đầy hưng phấn, thậm chí cũng gần như đã quên mất đau đớn trên người.
Đại Phi tán thành gật gật đầu, nói: “Em nghe theo anh… ha ha, anh Bưu, lần này chúng ta phát tài rồi, khốn nạn, chỉ cần chúng ta luyện thành công hai bộ quyền này rồi, sau này đối với việc truy bắt tội phạm hay nghi phạm, sẽ như là hổ được thêm cánh vậy.”
“Đúng vậy…!”
Trương Bưu phấn khích nói: “Giải thi đấu môn võ tự do trong giới cảnh sát toàn quốc ở cuối năm nay, anh nhất định phải giành được giải quán quân…”
Vì lo lắng sức khỏe của ba, hôm nay Phương Hạo Vân không trở về khu Lam Tâm Hoa Viên, mà trở về nhà.
Trác Nhã và Phương Tử Lân cũng vừa mới về nhà, hai người đang cười cười nói nói trong phòng khách, thật là vui vẻ, thấy Hạo Vân trở về, Phương Hạo Vân vội cười nói: “Qua đây, qua đây ngồi với ba… thằng nhóc này, gần đây ba chẳng thấy bóng con đâu hết, nghe nói dạo trước con đã bắt cái thằng súc sinh của nhà họ Lăng phải đi tù… khá lắm, rất đáng làm con của ba, thật khiến ta nở mày nở mặt.”
Phương Hạo Vân ngồi bên cạnh, gật đầu, nói: “Ba, tên Lăng Vân Giai đó vốn chẳng phải người tốt lành gì, chuyên đi gạt gẫm những cô gái ngây thơ, kết quả này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Uhm…!”
Phương Tử Lân đồng tình gật đầu, nói: “Thằng nhóc này, đúng là càng lúc càng hiểu chuyện, nhớ nhé, ác giả ác báo, con không được học theo thằng súc sinh nhà họ Lăng đâu đấy. Muốn có được đàn bà, phải dựa vào bản lãnh của mình, chứ không phải dùng những thủ đoạn bỉ ổi… đúng rồi, ba nghe nói con và Kỳ đã ở cùng nhau rồi. Hôm nào ba qua đó xem thử thế nào…”
Phương Hạo Vân nghe xong, sắc mặt có vẻ khó xử, cười nói: “Thôi đi ba, chỗ đó cũng chỉ là chỗ ở tạm thời thôi, làm sao lọt vào được mắt xanh của ba chứ.” Phương Hạo Vân đâu dám để ba mình qua đó, trong căn nhà đó đâu phải chỉ có mỗi mình Bạch Lăng Kỳ, còn có cả Tạ Mai Nhi, Trương Mỹ Kỳ nữa. Ngộ nhỡ bị ba bắt được, không chừng lại có hiểu lầm…
“Không được, ba nhất định phải đi…” Phương Tử Lân đương nhiên không biết tâm tư của con trai mình, vẻ mặt rất thích thú, ông là xuất phát từ ý tốt, thật ra ông chỉ muốn xem chỗ ở bên ngoài của con trai như thế nào, rốt cuộc là hoàn cảnh ra sao, thằng bé này từ nhỏ đã rất tiết kiệm, không thể để nó quá thiệt thòi được, dù sao cũng còn cô con dâu mà.
“Ba… cái đó… cái này.” Phương Hạo Vân có chút đau đầu, hắn cũng chẳng biết nên nói sao, mới có thể khiến Phương Tử Lân bỏ ý định đi thăm chỗ ở của hắn.
“Ba… chỗ Hạo Vân ở con đã đến qua rồi, hơn nữa căn nhà đó là do con đứng ra lo liệu cho nó, ba yên tâm đi, tuyệt đối không có thiệt thòi cho con trai cưng của ba đâu.” Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang nguy nan, Phương Tuyết Di đã bước vào, ngồi ngay bên cạnh Trác Nhã, giúp Phương Hạo Vân giải vây.
Phương Tử Lân nghe thấy thế, quả nhiên thở phào: “Nếu là Tuyết Di giúp con chọn, vậy thì ba đã yên tâm… nhưng, Hạo Vân con cũng đừng quá thiệt thòi cho bản thân mình, cứ cho là con không lo đến bản thân con, thì cũng phải biết thương Kỳ chứ.”
“Uhm, con biết rồi, ba yên tâm đi, tất cả mọi cái bên đó đều do chị giúp con chuẩn bị hết, rất tốt.” Phương Hạo Vân nhìn bà chị, nói: “Chị à, cám ơn chị.”
Trác Nhã cười nói: “Thằng bé này, đối với chị mình mà cũng khách sáo thế…”
Phương Tuyết Di lại nhìn Phương Hạo Vân với ý đồ khác, cười tươi như hoa: “Đúng là em nên cám ơn chị…” Giúp em giải vây, em không cám ơn chị thì cám ơn ai ?
Cái hàm ý trong mắt của Phương Tuyết Di, dĩ nhiên là Phương Hạo Vân hiểu. Cũng may hôm nay có chị ấy, nếu không có chị ấy thì thật chẳng biết nên làm thế nào ?
Đối với ba thì, khu Lam Tâm Hoa Viên đó, tuyệt đối là chỗ cấm vào.
Cả nhà bốn người rất khó có cơ hội được tụ tập đông đủ như vậy, vừa nói vừa cười tán gẫu với nhau một lúc. Phương Tử Lân cứ không ngừng khen ngợi con trai mình, lấy làm vinh dự vì hắn, tâm trạng rất vui vẻ.
Trác Nhã thấy vậy, len lén kéo Hạo Vân qua một bên, thì thầm dặn dò: “Hạo Vân, sau này con nhớ về nhà thường xuyên nhé, nói chuyện với ba con nhiều hơn… dì Bạch con nói, nếu tâm trạng vui vẻ, sẽ tốt cho sức khỏe của ba con.”
Phương Hạo Vân đã gật đầu nhận lời ngay: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ về thường xuyên mà.”
Cứ như vậy, cả nhà cùng vui vẻ, ngồi nói chuyện đến tận 9 giờ tối, Trác Nhã lo Phương Tử Lân sẽ bị mệt, nên đã kéo ông về phòng nghỉ ngơi.
Phương Hạo Vân cũng chào bà chị một tiếng rồi leo lên phòng mình, gọi một cú điện thoại, nói với Kỳ tối nay hắn sẽ không về nhà, bảo cô không cần chờ hắn về.
Sau khi xong việc, hắn nằm trên giường nghĩ ngợi, đã lâu rồi, bên phía Nguyệt Như cũng không có tin tức gì, trong lòng hắn có chút lo lắng, có chút mong nhớ.
Điều này càng khiến hắn biết trân trọng người trước mặt hơn.
Nhớ năm xưa khi hai người còn hợp tác với nhau trong Thiên Đạo, dường như ngày nào hai người họ cũng ở bên cạnh nhau, Nguyệt Như rất tốt với hắn, rất chăm lo cho hắn. Còn hắn thì, cứ cái vẻ mặt lạnh như băng. Bây giờ nghĩ lại, hắn của lúc đó, thật là không hiểu biết, lại vì một mối tình trong quá khứ mà từ chối tình yêu chân thật của một cô gái.
Đối với Nguyệt Như, hắn là kẻ có tội.
So với Nguyệt Như, những gì hắn đã làm, thật là khác biệt nhau nhiều quá.
“Cốc cốc…!”
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa nhỏ vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Phương Hạo Vân định thần lại, hơi chau mày, đã trễ thế rồi, ngoài người nhà ra, có lẽ không có ai khác gõ cửa. Ba mẹ nếu không phải đi giao thiệp, thì cũng ngủ rất sớm. Do đó có thể đoán ra được, người gõ cửa nhất định là bà chị Phương Tuyết Di. Nhưng đã muộn thế này rồi, bà chị đến tìm mình có chuyện gì nhỉ ?