Châu Giang thầm thấy khó xử, Trương Bưu là một người thiết diện vô tư, trên dưới cục cảnh sát ai mà chẳng biết chứ, đừng nói tới chuyện gã chỉ là một phó đội trưởng nhỏ nhoi của một phân cục mà thôi, cho dù có là cấp trên mở miệng cầu xin, hắn cũng không chịu bỏ qua.
Nhưng vì muốn báo đáp những ân huệ mà nhà họ Lăng đã cho gã, cuối cùng gã vẫn mở miệng nói một câu: “Đội trưởng Trương, sự việc lần này tôi nghĩ nhất định là đã có hiểu lầm, không hề có chuyện như vậy, cô gái ở cùng với Lăng thiếu gia tên là Tạ Mai Nhi, vốn là một tiếp viên. Cô ta muốn lừa gạt tiền tài của Lăng thiếu gia, kết quả là đã bị lật tẩy. Lăng thiếu gia đây muốn báo cảnh sát, cô ta mới hốt hoảng, cầm lấy chai rượu đập vào đầu Lăng thiếu gia đây… vụ án này, thật ra chỉ là một vụ án trị an bình thường thôi… thực tế không đáng để anh quan tâm đến.”
“Đừng nói nhiều nữa, tôi làm việc như thế nào, cũng không tới lượt anh dạy tôi… Tiểu Lý, dẫn nghi phạm đi, anh Bạch, lấy vật chứng…” Trương Bưu vốn không hề nể mặt Châu Giang chút nào, chân tướng của sự việc Phương Hạo Vân đã trình bày với hắn qua điện thoại rồi. Con người của Tạ Mai Nhi như thế nào hắn cũng biết, đó là một cô gái gia thế rất trong sạch, và là nhân viên của tập đoàn Thịnh Hâm. Còn về cái tên Lăng Vân Giai này, mấy năm gần đây, những cô gái đã bị hắn hủy hoại nhiều vô số kể. Lúc trước, vì không có chứng cứ, nên hắn cũng không có hơi sức đâu mà để tâm đến Lăng Vân Giai. Lần này quả nhiên đã có chứng cứ, hơn nữa còn do người anh em Hạo Vân lên tiếng nhờ cậy, hắn đâu thể dễ dàng buông tha cho cái tên xấu xa này.
“Lăng tiên sinh, xin lỗi nhé, xin hãy theo chúng tôi về cục một chuyến ?” Tiểu Lý dẫn theo hai người cảnh sát, áp chế Lăng Vân Giai, cười nói: “Yên tâm đi, nguyên tắc của chúng tôi chính là sẽ không tha cho một kẻ xấu nào, cũng sẽ không để một người tốt nào bị oan.”
“Đội trưởng Châu…” Lăng Vân Giai vùng vẫy một lúc, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Châu Giang.
Có Trương Bưu ở đây, Châu Giang còn có thể làm được gì, hắn không biết làm sao đành quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy Lăng Vân Giai… trong lòng cứ không ngừng than thở.
Liền sau đó. Được Vương Thế Phi dẫn đường, Trương Bưu đã được gặp Phương Hạo Vân và đương sự Tạ Mai Nhi.
“Hạo Vân, cô gái này không sao chứ ?” Trước tiên Trương Bưu quan tâm hỏi han một câu, sau đó nói tiếp: “Theo như quy định, hai người cũng phải theo tôi về cục cảnh sát một chuyến, chúng tôi cần phải lấy lời khai…”
Tạ Mai Nhi có chút lo lắng, ôm chặt lấy một bên vai của Phương Hạo Vân, giọng run run nói: “Chị không muốn ngồi tù… chị chỉ là lỡ tay mới đánh trúng hắn thôi.”
Trương Bưu hơi ngớ ra một lúc. Liền nói: “Cô không phải lỡ tay đánh hắn đâu, hành động của cô được gọi là phòng vệ chính đáng… bây giờ cô hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát, đem cả quá trình của sự việc nói rõ ra, ký tên xong là có thể ra về được rồi.”
Phương Hạo Vân cũng nghiêng đầu nói với Tạ Mai Nhi: “Chị Mai, nghe anh Bưu đi không sai đâu. Chị là người bị hại, chị sẽ không cần ngồi tù đâu… đi đi, em đi chung với chị”
“Uhm, chị nghe em vậy.”
Thấy Phương Hạo Vân cũng đã nói như vậy, Tạ Mai Nhi liền không từ chối nữa. Ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Khi hai ông bà nhà họ Lăng đến nơi, Trương Bưu đã dẫn theo một đám nhân viên chuẩn bị thu đội, Châu Giang cũng bảo nhân viên của mình về trước, còn bản thân thì thay bộ thường phục, một mình ngồi chờ ở Kim Bích Huy Hoàng.
“Tiểu Giang, Vân Giai nó đâu rồi… nó không sao chứ ?” Người nói chuyện chính là ba của Lăng Vân Giai, Lăng Chính Phong, vốn là chủ tịch tập đoàn Chu Giang.
Mặt Lăng Chính Phong đầy nôn nóng, giữa hai chân mày đều là vẻ lo lắng: “Sao lại không thấy Vân Giai… Tiểu Giang. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy.”
Châu Giang mặt đầy hổ thẹn, có vẻ muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng. Nhưng cuối cùng gã cũng nói lên sự thật: “Chủ tịch Lăng, Lăng thiếu gia đã bị đội trưởng Trương của cục cảnh sát thành phố dẫn đến cục cảnh sát rồi… xin lỗi, tôi không thể chăm sóc tốt cho Lăng thiếu gia, thật đáng hổ thẹn…”
Châu Giang vội vàng đem toàn bộ sự thật thuật lại một lần nữa cho hai vợ chồng nhà họ Lăng nghe, mong là họ có thể nghĩ được cách. Dù sao ông cũng đã bế tắc rồi, đã rơi vào tay của Trương Bưu, thì ông chẳng còn cách nào nữa.
Nói xong những lời này, vợ của Lăng Chính Phong là Lỗ Ngọc Phụng liền rối cả lên, chạy đến, chỉ vào Châu Giang chửi rủa như tát nước vào mặt: “Cái tên họ Châu này làm được gì chứ ? Bình thường khi ông đến nhà họ Lăng tôi lấy tiền sao ông không hề có một chút xấu hổ nào… bây giờ cần dùng đến ông, thì ông lại đòi đánh trống rút lui… đi, bây giờ ông hãy đưa con trai tôi ra khỏi cục cảnh sát đi, nếu không thì tôi sẽ không để yên cho ông đâu…”
Lỗ Ngọc Phụng năm nay cũng đã ngoài 50 rồi, tuy đã nhiều lần đại tu sắc đẹp, nhưng vẫn không thể che dấu được dấu vết của năm tháng đã để lại trên mặt bà. Lăng Vân Giai là do bà sinh ra vào năm bà 30 tuổi, năm đó có thể nói là đã rất mạo hiểm. Do đó, bà rất thương yêu Lăng Vân Giai, thường ngày đối với hắn thì, cưng như cưng trứng mỏng, hứng như hứng hoa vậy. Hôm nay nghe tin hắn bị vướng vào vòng tù tội, sao có thể không sốt ruột được.
Bị Lỗ Ngọc Phụng mắng chửi sỉ nhục một trận, sắc mặt của Châu Giang lúc này đã trở nên rất khó coi, bà già này sao chẳng hiểu chuyện chút nào cả. Những câu này có thể nói ở trước đám đông như vậy sao ?
Lỗ Ngọc Phụng thấy Châu Giang không có ý đếm xỉa đến những lời của bà, lại càng tức giận hơn. Đang tính mắng thêm một trận nữa, nhưng lại bị chồng mình ngăn lại: “Đủ rồi, bà đã mắng đủ chưa, sao chẳng có tí động não vậy… bà xéo về nhà trước đi, chuyện của thằng con, tôi và Tiểu Giang sẽ nghĩ cách…”
Lỗ Ngọc Phụng quả thật đã chọc giận chồng mình, liền im lặng, tức tối liếc nhìn Châu Giang, rồi ngoan ngoãn rời khỏi. Đi được vài bước, bỗng nhiên bà quay đầu lại, căn dặn nói: “Chính Phong, tôi đợi tin tốt lành của ông…”
Đợi sau khi Lỗ Ngọc Phụng đã đi khỏi, Châu Giang cảm thấy khó xử nên nhỏ nhẹ nói: “Chủ tịch Lăng, tôi cũng không giấu gì ông, sự việc ngày hôm nay có chút khó khăn, tôi e là không thể giúp được gì cho ông, nếu ông có cách thì, hay là thử đến tìm đội trưởng Trương xem…”
Lăng Chính Phong buồn bã thở dài một tiếng: “Đại danh của đội trưởng Trương này, tôi có nghe qua, nghe nói là đường cũng không chịu mà muối cũng chẳng ưa, khó mà qua lại được với hắn. Tiểu Giang, cậu thử nghĩ thêm cách xem, tôi không sợ tốn tiền, chỉ cần Vân Giai có thể vô tội được phóng thích, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu…”
“Vô tội được phóng thích à, khó lắm, theo như tôi biết, cứ hễ là tội phạm hoặc nghi phạm do Trương đội trưởng bắt được, viện kiểm sát và toàn án cũng không dám sơ suất, muốn lạm dụng quyền lực, cũng khó lắm… hay là ông đi cầu xin nhà họ Phương xem… chuyện này tôi cũng đã nghe ngóng rồi, quyền quyết định nằm ở Phương Hạo Vân của tập đoàn Thịnh Hâm đấy.” Châu Giang giúp Lăng Chính Phong nghĩ ra một đường gỡ.
Lăng Chính Phong suy nghĩ kỹ càng một lúc, gật đầu, nói: “Cũng được, tôi và Phương Tử Lân cũng có thể xem như có một chút giao tình, để tôi đi tìm họ nói chuyện xem sao…”
Sau khi cho lời khai ở cục cảnh sát xong, ký tên vào, Tạ Mai Nhi liền được tự do ngay, cùng lúc đó Bạch Vân Kiệt cũng tranh thủ thời gian, tìm được chất thuốc kích thích trong mẫu vật chứng, lại thêm lời chỉ chứng của Tạ Mai Nhi, tên Lăng Vân Giai lần này chắc chắn phải ngồi tù rồi.
Đương nhiên, Trương Bưu không dự định sẽ bỏ qua cho hắn như vậy. Hắn quyết định dẫn theo Tiểu Lý và cả mấy anh em cốt cán trong đội, đi thuyết phục những cô gái đã từng bị Lăng Vân Giai lăng nhục qua, xin họ cùng nhau đứng ra chỉ chứng hắn, như vậy, Lăng Vân Giai mới không có ngày trở mình.
“Hạo Vân, cô Tạ, hai người có thể về được rồi, yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý cho tốt…” Trương Bưu đích thân tiễn hai người họ rời khỏi cục cảnh sát.
Cho đến tận bây giờ, trên mặt Tạ Mai Nhi mới xuất hiện nụ cười. Lần đầu tiên cô phát hiện ra, Hạo Vân lại giao thiệp rộng đến vậy, đến ngay cả đội trưởng đội cảnh sát đỉnh đỉnh đại danh cũng phải khách sáo với hắn.
“Chị Mai, chúng ta về thẳng nhà thôi…” Phương Hạo Vân nói nhạt.
Tạ Mai Nhi nhìn Phương Hạo Vân cười cười, hai người cùng quay lưng lại. Đi về phía bãi đậu xe.
Từ khi thân phận của hắn bị Tạ Mai Nhi lật tẩy, Phương Hạo Vân đã dùng chiếc xe riêng hiệu Range Rover của nhà để đi lại. Thường ngày, từ nhà đến khu Lam Tâm Hoa Viên, hắn đều tự lái xe. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Chị Mai, sau khi về nhà thì chị đi nghỉ sớm đi nhé, ngủ một giấc cho thật ngon, đợi đến mai tỉnh dậy, chị sẽ quên đi chuyện không vui của ngày hôm nay...”
Tạ Mai Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng bỗng dâng lên một chút ngọt ngào.
Lăng Chính Phong mặt dày đến tìm Phương Tử Lân. Đem toàn bộ sự việc thuật lại một lần nữa, sau đó nhiều lần cầu xin, hy vọng Phương Hạo Vân có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai mình một lần này. Đồng thời còn hứa sẽ có hậu tạ nữa.
Phương Tử Lân và Lăng Chính Phong vốn cũng có một chút giao tế, thấy hắn đã tuổi cao sức yếu thế này rồi, cũng có chút mềm lòng, nên quyết định sẽ nói chuyện với Phương Hạo Vân.
Nhưng vào đúng lúc này, Trác Nhã không biết từ đâu chạy đến, vội vàng gọi một mình Phương Tử Lân ra ngoài, nói ra chuyện mà con gái mình đã gặp phải vào hôm lễ tình nhân, còn nhiều lần căn dặn, tuyệt đối không được mềm lòng, cái tên khốn kiếp Lăng Vân Giai này, nên vào tù từ lâu rồi.
Trước lúc đó Trác Nhã tuy đã có bàn bạc qua với Phương Tử Lân, nói là không dự định sẽ bắt con gái xem mắt nữa... nhưng, bà không hề nói ra cảnh ngộ mà con gái mình gặp phải vào hôm lễ tình nhân. Nếu không thì, sao ông có thể mềm lòng chứ.
“Sao mình không nói sớm cho tôi biết... nếu tôi biết chuyện này, thì tôi đã sớm đuổi cổ cái thằng già Lăng Chính Phong đi rồi, bây giờ còn pha trà cho ông ta nữa...” Phương Tử Lân nổi giận đùng đùng nói: “Mình cứ chờ đó, bây giờ tôi đi đuổi cổ hắn... thằng nhóc Hạo Vân này cũng khá lắm, rất giống tôi.”
“Giống cái gì, chẳng phải cũng là từ ông mà ra sao...” Trác Nhã khẽ trách móc: “Sau này mình không được thô bạo trước mặt tôi đâu đấy.”
Phương Tử Lân cười hi hi, liền đó lại quay trở vào phòng.
Biết rõ chuyện con gái mình, thái độ của Phương Tử Lân đối với Lăng Chính Phong liền thay đổi hoàn toàn: “Tôi nói ông Lăng Chính Phong này, con trai ông đã làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy, ông nên đến tìm con trai ông, chứ ông đến tìm tôi để làm gì chứ... được rồi, tôi rất bận, mỗi phút mỗi giây đều đáng giá mấy triệu bạc, không có thời gian để mà tốn hơi thừa lời với ông...”
Lăng Chính Phong như muốn ngất đi, vừa nãy không phải còn đang tốt lành sao ? Sao bây giờ lại thay đổi nhanh vậy.
“Anh Phương, anh như vậy là ý gì ? Hai nhà chúng ta tuy không phải thuộc hàng chi giao, nhưng cũng đâu phải là kẻ thù ?” Lăng Chính Phong tức tối nói.
“Ai nói là không phải kẻ thù chứ ?” Phương Tử Lân cười lạnh lùng một tiếng nói: “Hai nhà chúng ta lại vừa đúng lúc là kẻ thù của nhau. Đủ rồi, ông đi đi... chuyện của con trai ông tôi giúp không nổi.”
“Ông Phương, đừng như vậy, chúng ta hãy bàn thêm đi... tôi có thể trả tiền mặt cho ông...” Lăng Chính Phong sốt ruột, đây chính là kế sách cuối cùng của ông. Nếu Phương Tử Lân không chịu khuyên nhủ Phương Hạo Vân, e là con trai mình sẽ phải ngồi tù vài tháng rồi.
“Ông mau đi đi, tôi không có hơi đâu mà tiếp ông nữa... đúng rồi, chẳng phải ông cũng muốn biết tại sao hai nhà chúng ta lại thành kẻ thù à ? Đi mà hỏi con trai ông ấy, thì sẽ rõ cả thôi.” Nói xong, Phương Tử Lân bèn đẩy Lăng Chính Phong ra khỏi phòng.
Qua nhiều ngày đêm không ngừng nỗ lực, Trương Bưu và Tiểu Lý đã thuyết phục được 3 cô gái cùng nhau đứng ra chỉ chứng Lăng Vân Giai. Vì không muốn để người khác có cơ hội giở trò, Trương Bưu làm theo cách, án đặc thiệt thì dùng cách đặc biệt, dùng thời gian ngắn nhất chưa từng có trong lịch sử đem tội của của Lăng Vân Giai đem trình lên cơ quan kiểm tra, đồng thời còn qua bên tòa án nói vài câu nữa.
Có cái phương án vụ án đặc biệt thì xử lý theo cách đặc biệt của Trương Bưu, bên cơ quan kiểm tra và toàn án cũng tiến hành luôn vụ án đặc biệt thì xử lý theo cách đặc biệt, nên đã âm thầm chuẩn bị cho vụ án của Lăng Vân Giai.
Tội nghiệp cho tên Lăng Vân Giai vẫn đang mơ mộng là ba mình sẽ đến đón mình ra.
Châu Giang bị Lăng Chính Phong không ngừng thúc giục, chỉ đành tìm đủ mọi cách để nghe ngóng tình hình của Lăng Vân Giai, cuối cùng cũng đã nghe được chút tin tức. Một câu thôi, lần này Lăng Vân Giai ít nhất cũng phải ngồi mười mấy năm tù...
Lăng Chính Phong hay được tin này đã lập tức ngất xỉu tại chỗ phải đưa đến bệnh viên cấp cứu, cho đến tận tối mới tỉnh lại. Lỗ Ngọc Phụng thấy chồng mình đã bình an vô sự, buổi sáng sớm ngày thứ hai đã đến ngay trước cửa cục cảnh sát thành phố để vừa khóc lóc vừa kêu gào, thấy người qua lại thì nói cục cảnh sát thành phố đã ngụy tạo chứng cứ, để bức hại con trai bà...
Châu Giang biết nếu cứ gây chuyện thế này cũng chẳng có ích gì, nên đã mấy lần đến đó khuyên can, nhưng người ta cứ cố sống cố chết không thèm nghe. Cuối cùng, còn mắng chửi luôn cả gã.
Khi Trương Bưu đến làm việc, biết được chuyện này, không cần nói đến lời thứ hai đã cho người dẫn bà ta đi, để tránh ảnh hưởng đến hình tượng của cục cảnh sát thành phố. Sau đó Trương Bưu cảnh cáo, nếu bà ta vẫn cứ tiếp tục gây chuyện thì, sẽ tiến hành bắt giữ bà ta.