Chương 28: Băng đảng Thập Nhân bang

Hiện trường đang rất hỗn loạn, Phương Hạo Vân thừa lúc mọi người không để ý tóm lấy một bộ cảnh phục, sau đó ra một góc khuất mặc vào, tuy có hơi chật chội nhưng miễn cưỡng chấp nhận được.

Rất nhanh, với thân phận một cảnh sát và cơ trí của mình, Phương Hạo Vân thành công vượt qua hàng rào kiểm soát của cảnh sát.

Xung quanh đều là cảnh sát vũ trang và đặc nhiệm đến duy trì trật tự, ngay cả cảnh sát giao thông cũng có mặt… Tất cả nhân viên cảnh sát chưa chắc quen mặt nhau hết nên Phương Hạo Vân mặc sắc phục cảnh sát xuất hiện không khiến bất kì ai nghi ngờ.

Lúc lại gần khu nhà ở, Phương Hạo Vân thấy mấy chuyên gia bom mìn của cảnh sát đang mặc áo bảo hộ cồng kềnh, tay cầm máy dò tiến lên từng bước một cách cẩn thận.

Phương Hạo Vân chau mày suy tư, bọn bắt cóc này không hề đơn giản, rốt cuộc là kẻ nào có thù oán sâu nặng với tập đoàn Hàn thị nhỉ?

Chính vào lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân run lên, hắn biết cuộc gọi đến vào thời điểm này không phải là Trần Thanh Thanh thì chỉ có dì Bạch.

Phương Hạo Vân vội lấy máy điện thoại ra, trên màn hình không hiển thị số gọi đến, hắn biết cuộc gọi này chắc chắn do dì Bạch gọi đến, che giấu đi số máy chỉ là chuyện con nít so với tài năng của dì Bạch.

Đầu dây bên kia vọng sang giọng nói của dì Bạch: “Hạo Vân, hiện trường bị bọn bắt cóc gài mìn hạng nặng rồi, phải cẩn thận đó! Hiện giờ dì đã xâm nhập vào hệ thống camera theo dõi của sở cảnh sát Hoa Hải, dì đang theo dõi sát hành động của cháu. Nghe dì nói, bọn bắt cóc và Hàn Tuyết Nhi đang ở trong căn nhà lớn cách 100m phía trước, cháu tìm cơ hội lẻn vào đó cứu người, dì sẽ nghĩ cách xóa đi hình ảnh của cháu trong hệ thống camera.”

Cuộc gọi chấm dứt, Phương Hạo Vân dựa vào thân thủ tuyệt vời và tài quan sát nhạy bén của mình tránh khỏi tầm mắt của tất cả cảnh sát có mặt, thành công lọt vào khu nhà mà bọn bắt cóc đang trú ẩn.

……

Trong lúc này, bên trong khu vườn căn nhà rộng, Hàn Tuyết Nhi vì quá sợ hãi sắc mặt trắng bệch, cô hừng hực nhìn vào mấy tên bắt cóc, run rẩy thét lên: “Giữa ban ngày ban mặt, các người… các người dám giở trò bắt cóc… các người không sợ cảnh sát sao?”

“Ha ha!”

Một gã vạm vỡ mặc áo đen cười to, ánh mắt sắc lạnh ném cho Hàn Tuyết Nhi một tia nhìn khinh bỉ, nói: “Con bé này im miệng cho tao, cảnh sát chưa chắc cứu được mày đâu, mấy tên vệ sĩ vốn là lính đặc nhiệm xuất ngũ của mày còn giỏi hơn bọn cảnh sát gấp mấy lần, chẳng phải đã bị bọn tao trừ khử dễ dàng rồi sao? Mày đừng tưởng cảnh sát bao vây mà mừng, bọn vô dụng kia không bắt được bọn tao đâu.”

“Các ngươi là ai, tại sao phải bắt cóc tôi?” Hàn Tuyết Nhi sợ sệt hỏi.

“Đêm nay mày sẽ biết thôi!” Một gã mặc áo da cười dâm ô với Hàn Tuyết Nhi, nói: “Cô bé, tất cả đều do ông già của mày gây ra họa, mày muốn oán trách thì oán trách ông già Hàn Sơn của mày đi. À phải, tao lao vào chỗ hiểm nguy chỉ để bắt cóc mày, tối nay mày phải ngủ với tao để sưởi ấm cho tao mới được.”

Hàn Tuyết Nhi nghe xong run lên bần bật, sợ đến nỗi muốn phát khóc, tuy cảnh sát đã bao vây kín khu vực này nhưng cô không thấy có tia hy vọng nào được cứu thoát. Sự lợi hại của bọn bắt cóc này cô tận mắt chứng kiến rõ, ngay cả những vệ sĩ vốn là lính đặc nhiệm xuất ngũ mà Hàn Sơn sắp xếp bảo vệ cho cô cũng bị chúng hạ gục, những cảnh sát bình thường ngoài kia chắc không làm được gì đâu. Cô hiểu rõ hôm nay mình coi như xong đời, tên ác ma kia còn chưa tới bắt cô thực hiện lời hứa trao thân, đêm nay sự trong trắng của cô sẽ bị một gã đàn ông còn ghê tởm hơn chiếm đoạt mất rồi.

“Hô hô, nhìn dáng vẻ sợ hãi tột độ của mày đáng yêu thật đấy, nếu không phải là tiếng còi của cảnh sát hú to quấy nhiễu làm tao mất hứng, thật muốn nuốt chửng mày ngay bây giờ.” Gã mặc áo da khoái chí nói.

Liền sau đó, gã vội hét to lên ra lệnh: “Lão ngũ, Lão lục, 2 người ra ngoài cảnh giới đi, chúng ta nhất định phải kéo dài thời gian đến khi trời tối. Chỉ cần màn đêm buông xuống, chúng ta sẽ có thể thuận lợi vượt vòng vây chạy thoát.” Hiển nhiên bọn bắt cóc này khá tự tin vào kĩ năng tác chiến vào ban đêm của chúng.

“Cô bé à, cô đừng trông mong gì vào đám cảnh sát ngoài kia nữa, cô suy nghĩ kĩ đêm nay phục vụ cho ta thế nào làm ta vui đi… Nói không chừng đại gia thỏa mãn rồi nổi lòng từ bi thả cho cô về nhà.”

Hàn Tuyết Nhi tím tái mặt mày, tức giận sôi gan, nếu có thể làm được cô rất muốn lao tới xé xác tên súc sinh đồi bại này ra cho hả cơn giận.

Bây giờ nghĩ tới tên ác ma từng giao ước sẽ đến lấy đi lần đầu tiên của cô, nếu so với đám bắt cóc này thật không đáng được coi là người xấu chút nào, thậm chí còn hiền lành như một đứa trẻ là đằng khác.

……

“Đứng im, không được cử động, nhúc nhích là tao bắn nát sọ mày ra!” Chính vào lúc Phương Hạo Vân tiếp cận khu nhà dân, đột nhiên nghe tiếng một người thét to.

“Khá lắm, mày có thể vượt qua khu vực bố phòng của bọn tao, xem ra tên cảnh sát nhà ngươi có thân thủ không tệ…” Phương Hạo Vân đang mặc bộ cảnh phục trên người, bọn bắt cóc cảnh giới bên ngoài đương nhiên tưởng nhầm hắn là cảnh sát.

Ngẩng đầu nhìn lên, Phương Hạo Vân thấy cách trước mặt không xa, có 2 khẩu súng nhắm chính xác vào trán và tim của hắn.

“Tao muốn gặp đầu sỏ của tụi bây.” Phương Hạo Vân không hề tỏ vẻ sợ hãi, lạnh lùng gằn từng tiếng: “Thả Hàn Tuyết Nhi ra, khai ra ai đứng sau lưng vụ này, tao có thể tha cho chúng mày một con đường sống.”

Câu này nói ra, hai tên bắt cóc bật cười khanh khách, sát khí toát ra từ ánh mắt chúng dịu lại, dõi mắt quan sát từ đầu đến chân Phương Hạo Vân, chúng không thể hiểu nổi tại sao một tên cảnh sát nhỏ nhoi mà dám ngông cuồng nói ra lời khiêu khích kia. Chúng thậm chí bắt đầu cảm thấy thú vị, chưa từng có ai dám nói chuyện ngạo mạn như thế trước mặt “Thập nhân bang”.

“Muốn lập công nên không muốn giữ tính mạng nữa à?” Hiển nhiên, 2 tên bắt cóc đã nghĩ rằng Phương Hạo Vân là thằng nhóc mới tốt nghiệp trường cảnh sát hấp tấp muốn lập công để được lên chức. Hai người nhìn nhau mỉm cười chế giễu, dự định đùa cợt với tên cảnh sát này một chút cho vui, dù sao hiện giờ đang không gì làm, buồn chán quá rồi. Đương nhiên đối với tên cảnh sát có thể vượt qua khu vực chướng ngại, chúng cũng không thể quá xem thường.

Phương Hạo Vân đứng yên tại chỗ, không thèm lên tiếng đáp trả.

“Tiểu tử, đứng yên đó, mày không muốn sống nữa rồi.” Một tên bắt cóc gào to, bật chốt an toàn của khẩu súng, chuẩn bị xả đạn vào Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cười khinh bỉ nói: “Tuy trên tay mày có súng, nhưng chưa chắc có thể bắn trúng tao.”

Câu này nói ra, tên bắt cóc còn lại nổi giận hét lên: “Huynh đệ, khoan nổ súng vội, thằng cảnh sát này nói nghe có vẻ nó là người luyện võ, để tao xuống tiếp vài chiêu với nó. Mẹ kiếp, tao lâu lắm rồi không đánh nhau với người khác, đang ngứa ngáy tay chân đây.”

Vừa nói tên bắt cóc vừa nhẹ nhàng đặt khẩu súng xuống, chầm chậm bước ra ngoài, đưa ngón tay giữa ngoắc ngoắc Phương Hạo Vân, khoái chí nói: “Tiểu tử, hy vọng mày đừng để tao thất vọng.”

Phương Hạo Vân liếc mắt khinh miệt nhìn vào tên bắt cóc, khinh khỉnh nói: “Tuy mày có cầm súng cũng không mấy tác dụng đối với tao, nhưng mày buông súng xuống thì đúng là một hành động ngu ngốc.”

“Thằng ranh con, mày mới tí tuổi đầu mà khẩu khí khá lắm, nói thật cho mày biết, tao là sát thủ xếp thứ 6 trong Thập nhân bang, những năm gần đây giao đấu với người khác chưa từng để thua, giờ tao đánh với mày không phải tao xem trọng mày, mà vì tao đang chán thôi biết chưa… Mẹ kiếp, nhị ca hôm nay làm quái gì không hiểu nổi, bắt chúng ta đợi đến trời tối mới được đột phá vòng vây, nếu tao là nhị ca, tao sẽ hạ lệnh xông ra ngoài ngay, như thế mới tận hưởng được cảm giác mạnh…” Tên bắt cóc cứ lải nhải dong dài như đàn bà làm Phương Hạo Vân bực bội.

Trên thực tế, Phương Hạo Vân có thể hiểu tâm trạng của tên bắt cóc này, bọn chúng ngày nào cũng sống trong cảnh máu me chém giết, nội tâm khó tránh đã bị ám ảnh, rất nhiều khi chúng sẽ khao khát được giết chóc, được nhìn thấy máu, nếu không tâm trạng của chúng bức rức khó chịu, thậm chí sẽ mất luôn lý chí kiểm soát bản thân.

Lúc trước khi còn phục vụ trong tổ chức sát thủ, Phương Hạo Vân không hề hiếm gặp những người có trạng thái tâm lí bất thường như vậy.

Phương Hạo Vân biết rõ, tên bắt cóc này muốn dùng hắn làm đối tượng thỏa mãn cơn thèm khát của gã. Vậy cũng tốt, nếu bọn chúng không dùng súng tấn công, hắn có thể tránh sử dụng Thiên phạt.

“Phải xưng hô mày sao đây?” Phương Hạo Vân lạnh lùng rít lên: “Tao không muốn giết một tên vô danh.”

“Tao là sát thủ đứng hàng thứ 6 trong Thập nhân bang, biệt hiệu là Cọp núi Lão lục.” Tên bắt cóc liền vênh mặt tự giới thiệu.

“Hay lắm, Lão lục, mày chết đi nhé!” Phương Hạo Vân vừa nói dứt lời đã lập tức xông tới tấn công. Lão lục không ngờ tên cảnh sát này nói đánh là đánh, tốc độ còn nhanh đến khó tin, gã chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng gió rít từ quả đấm ập tới mang tai, gã vội vàng lăn ra sau muốn tránh cú đấm mãnh liệt của Phương Hạo Vân.

Nhưng gã chậm mất một chút, cú đấm của Phương Hạo Vân tuy chưa thụi trúng vào trán gã, nhưng cũng giáng một cú mạnh vào ngực, gã cảm thấy cổ họng đắng ngắt, một ngụm máu tươi rỉ ra từ mép môi.

Lúc này gã không còn chút thời gian để nghỉ ngơi, Phương Hạo Vân nhón chân xuống đất bay lên không trung lao tới, thế tấn công tiếp theo lại ập đến, bàn tay hắn đổi thành thế chém, mục tiêu chém xuống là cổ của Lão lục.

Lão lục ngấm ngầm lo lắng, vội điều tiết hơi thở, hét to lấy khí thế, múa song quyền hộ thân, dồn hết sức lực tiếp chiêu với Phương Hạo Vân, nhưng chỉ mấy chiêu gã đã bị Phương Hạo Vân đá lăn ra đất.

Đưa tay áo lên lau máu trên miệng, Lão lục hằn học nhìn vào Phương Hạo Vân, ánh mắt đỏ rực, hiển nhiên gã đã tức giận sôi gan lắm rồi.

“Lão lục, thằng nhóc này có cách đánh rất lạ, không nên sơ ý, để tao hợp sức với mày đối phó hắn.” Tên bắt cóc đang theo dõi trận đánh cũng buông khẩu súng xuống, nhảy xuống tham gia vào cuộc chiến. Tuy gã biết dùng súng bắn chết tên cảnh sát này sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng gã cũng không muốn dùng tới súng, gã có tâm trạng giống Lão lục, muốn tận hưởng cảm giác phấn khích trong quá trình đánh nhau.

“Chúng mày nên sớm cùng xông lên mới phải!” Phương Hạo Vân lạnh lùng nói, ánh mắt như con dao sắc bén quét vào mặt đối phương, hỏi: “Còn mày đứng hàng thứ mấy? Tốt nhất là gọi đủ cả mười thằng ra đây, tao tiện thể tiễn hết chúng bây lên đường cho bè lũ chúng mày xuống suối vàng có bè có bạn…”

“Tiểu tử, tao là Lão ngũ trong Thập nhân bang, biệt hiệu Tiếu diện hổ, hôm nay mày chết chắc rồi.” Lão ngũ nhếch mép khinh bỉ, hình như muốn chế giễu Phương Hạo Vân không biết trời cao đất dày.

Phương Hạo Vân không có nhiều thời gian nói nhảm với chúng, hắn buộc phải giải quyết hết bọn bắt cóc trước khi cảnh sát phá xong khu vực bom mìn xông vào đây, nếu không hắn rất dễ để lộ thân phận.

Nghĩ đến điều này, hắn không thèm che giấu sát khí ngùn ngụt phát ra từ ánh mắt nữa.

“Lão ngũ, Lão lục, chúng mày dừng tay!” Khi sắp bắt đầu đánh nhau, gã vạm vỡ mặc áo da đang trông giữ Hàn Tuyết Nhi trong nhà bước ra, hắn quay sang nói với Lão ngũ Lão lục: “Chúng mày không phải là đối thủ của nó, mau lui vào trong cùng Lão tam Lão tứ canh chừng con bé kia, tên cảnh sát này giao cho tao.”

Lão ngũ Lão lục tỏ vẻ không bằng lòng khi bỏ qua cơ hội đọ sức hiếm có này, nhưng người kia là Lão nhị của Thập nhân bang, chức vị cao hơn 2 người, lệnh của gã 2 người buộc phải nghe theo.

……

Đợi sau khi Lão ngũ Lão lục lui vào trong nhà, gã áo da thản nhiên hỏi: “Rốt cuộc mày là ai? Mày tuyệt đối không phải là cảnh sát.”

“Tao là một cảnh sát chính nghĩa diệt trừ kẻ ác đây.” Đang khoác trên mình bộ cảnh phục, Phương Hạo Vân đương nhiên vỗ ngực nhận mình là cảnh sát, hơn nữa lần này hắn đúng là đang làm việc chính nghĩa, ra tay diệt trừ kẻ ác.

“Không thể nào!” Gã kia cười lạnh lùng: “Trên người mày có sát khí và mùi máu tanh rất nồng, đội ngũ cảnh sát sao có thể xuất hiện người như mày được, chắc mày đã từng giết rất nhiều người rồi.”

Phương Hạo Vân hơi cảm thấy ngạc nhiên, thật thà thừa nhận: “Đúng vậy, xem ra mày phải là một đối thủ xứng tầm với tao đấy.”

Dừng lại một lát, hắn lên tiếng nói tiếp: “Mày nói rất đúng, quả thật tao đã giết rất nhiều người, nhưng tất cả bọn chúng đều là thứ cặn bã trong xã hội giống như mày, là những kẻ đáng chết.” Phương Hạo Vân là một sát thủ máu lạnh, điều đó không sai, nhưng chưa từng có sinh mạng vô tội nào chết dưới tay hắn, tất cả nhiệm vụ giết người hắn nhận làm đều đi giết những kẻ đáng tội chết.

“Hay lắm, tao là Lão nhị Kim mao hổ của Thập nhân bang, không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?” Gã mặc áo da bắt đầu ngấm ngầm đề phòng Phương Hạo Vân bất ngờ phát động tấn công.

Phương Hạo Vân vẫn khẳng định chắc nịch: “Tao là cảnh sát.” Vừa nói hắn vừa chỉ vào bộ cảnh phục của mình.

Sắc mặt Lão nhị của Thập nhân bang đanh lại, dẹp bỏ ý coi thường, ánh mắt cũng toát ra sát khí đối chọi với Phương Hạo Vân.

Mới đầu Lão nhị còn giữ thế cân bằng được với Phương Hạo Vân, nhưng thời gian kéo dài gã chịu đựng không nổi, chính vào lúc quyết định, gã đột nhiên hét to: “Giết con bé kia cho tao!”

Phương Hạo Vân giật mình, chỉ trong khảnh khắc phân tâm đó, Lão nhị chớp lấy thời cơ lao tới tấn công, chân phải của gã đá một cú vào hạ bộ của Phương Hạo Vân với tốc độ kinh hoàng.

Phương Hạo Vân biết mình bị lừa, gã Lão nhị này đúng là nham hiểm, gã muốn lợi dụng tích tắc phân tâm ngắn ngủi của hắn để ra đòn chí mạng, muốn 1 chiêu kết thúc trận đấu.

Nếu đổi lại là người khác, với tốc độ cú đá nhanh như thế chỉ còn biết đứng yên chờ chết mà thôi, nhưng đối với Phương Hạo Vân cú đá này không đáng là gì, hắn nhảy phốc ra phía sau tránh né cú đá của Lão nhị trong gang tấc.

Vừa tiếp đất, Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, lập tức lao lên đá một cú trả đòn.

Lão nhị không ngờ tốc độ tấn công của Phương Hạo Vân còn nhanh hơn cả gã nhiều, trong lúc vội vàng chỉ còn cách bắt chéo hai tay ra đỡ, “binh” một tiếng vang lên, Phương Hạo Vân và tay của Lão nhị va chạm nhau một cú mạnh.

Cả cánh tay của Lão nhị tê rần, gã ngấm ngầm lo lắng, gã biết đã nhìn nhận sai về đối thủ, tên cảnh sát nhóc con này là cao thủ giỏi hơn gã gấp nhiều lần.

“Hứ, sức mày cũng chỉ có thế!” Sát khí trên người Phương Hạo Vân toát ra ngùn ngụt, hắn lạnh lùng nhìn vào Lão nhị, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt.

Lão nhị vã mồ hôi như tắm, dưới ánh nhìn sắc nhọn của Phương Hạo Vân gã đã bắt đầu run sợ, niềm tin vào chiến thắng liền dao động.

Phương Hạo Vân trừng mắt, xoay người đá tiếp 1 cú vào Lão nhị, cách nhau mấy mét nhưng chỉ chớp mắt mũi chân của hắn đã điểm tới trước ngực đối phương.

Lão nhị cũng đã sớm đề phòng, nhưng gã cảm nhận được cú đá của Phương Hạo Vân có sức mạnh kinh hồn như một quả núi đè xuống.

Lão nhị bắt đầu hoảng loạn, Phương Hạo Vân nhanh nhạy nắm bắt sơ hở của gã, hét to một tiếng, đưa tay chém thẳng vào cổ họng Lão nhị.

“Binh!” Lần này Phương Hạo Vân ra tay với tốc độ sấm chớp, mà Lão nhị đã không còn tập trung, gã không kịp tránh né, hứng phải cú đánh của Phương Hạo Vân ngã lăn ra đất, cổ gã ứa ra máu tươi.