Trần Thiên Huy vội vàng rút ra điện thoại, ngồi tại chỗ gọi cho Lã Thiên Hành, nhờ trời phù hộ, ông ta không tắt máy, rất nhanh đã nối được máy.
"Ba, Thanh Thanh đâu rồi, ba đưa điện thoại cho nó, con phải gọi nó trở về ngay... Con không cho phép nó tham gia trò chơi tử vong đó...."
Sau khi nối máy thành công, Trần Thiên Huy nói luôn vào chủ đề.
Nghe xong câu hỏi của Trần Thiên Huy, đầu dây bên kia hình như im lặng một lúc. Hồi lâu sau mới vọng sang một giọng nói đanh thép: “Thiên Huy, con cũng biết rồi à? Kì lạ, là ai nói cho con biết nhỉ?”
“Ba mặc kệ tại sao con lại biết chuyện, tóm lại ba phải lập tức đưa Thanh Thanh về đây, con và Nguyệt Hồng đều sẽ không đồng ý cho Thanh Thanh đi tham gia trò huấn luyện trò chơi tử vong gì đó.” Trần Thiên Huy gần như là gân cổ họng lên gào vào ống nghe điện thoại.
Lã Thiên Hành lạnh lùng gằn giọng: “Con điên đó à? Sao dám nói chuyện với ba vô lễ thế hả? Đừng quên ba là nhạc phụ chứ không phải con trai đâu nhé, đừng có hét lên như thế.”
“Ba còn biết ba là ba người ta hả? Có ai mà làm ba như ba không? Tại sao ba không bàn bạc chuyện này với tụi con trước? Tại sao phải giấu giếm tụi con? Trò chơi tử vong là trò huấn luyện quân sự kiểu gì ba biết rõ hơn ai hết, lính đặc nhiệm xuất sắc thế mà còn thập tử nhất sinh, ba lại cho Thanh Thanh đi tham gia trò huấn luyện quân sự khốc liệt ấy, rốt cuộc ba suy tính gì thế? Còn nữa, năm xưa rõ ràng là ba đã đồng ý với con rồi, sao bây giờ ba lại nuốt lời?”
An toàn của con gái cưng quan trọng hơn hết, còn lòng tôn kính đối với Lã Thiên Hành đã bị dẹp sang một bên.
Đối mặt với một loạt câu hỏi chất vấn của Trần Thiên Huy, Lã Thiên Hành giữ im lặng một lúc lâu không thèm lên tiếng.
Trần Thiên Huy nôn nóng, tiếp tục gào thét vào điện thoại: “Nói gì đi chứ? Ba im lặng là sao? Ba bảo Thanh Thanh nghe máy đi, con phải nói chuyện với nó…”
“Thiên Huy, tâm trạng của con hiện giờ ba có thể thông cảm, nhưng ba phải nói cho con biết, tất cả những việc này đều do Thanh Thanh tự mình quyết định, không liên quan gì đến ba…” Lã Thiên Hành dửng dưng giải thích một câu.
Sự thật cũng đúng là như thế, lần này Trần Thanh Thanh tham gia cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong hoàn toàn do cô tự nguyện, hơn nữa việc này cũng không phải do Lã Thiên Hành tiết lộ ra ngoài.
Lần trước ông nán lại nửa ngày ở Trần gia, Trần Thanh Thanh vô tình xem trộm được bản kế hoạch tuyệt mật mà người trợ lí đưa cho ông ngoại, từ tập tài liệu kia cô biết được cuộc huấn luyện quân sự mang tên Trò chơi tử vong.
Những ngày sau đó, Trần Thanh Thanh từng nhiều lần gọi cho Lã Thiên Hành vừa năn nỉ vừa dọa nạt làm nũng, thuyết phục ông ngoại đưa tên cô vào tham gia cuộc huấn luyện.
Vốn dĩ cuộc huấn luyện quân sự khắc nghiệt thế này chỉ có lính đặc nhiệm xuất sắc hoặc cảnh sát viên ưu tú được tuyển chọn kĩ mới có tư cách tham gia, người bình thường tuyệt đối không cho phép tham dự vào cuộc tập huấn.
Nhưng Lã Thiên Hành lại là người phụ trách kế hoạch huấn luyện tuyệt mật này nên đưa tên một người lạ vào không phải chuyện khó, Trần Thanh Thanh cứ bám lấy ông năn nỉ suốt, cuối cùng ông cũng đồng ý.
Tất nhiên dù sao đây cũng là cuộc tập huấn quân sự thuộc vào loại bí mật quốc gia, cho dù có Lã Thiên Hành phê chuẩn, người tham gia cũng phải đủ khả năng thích ứng mới được thông qua. Còn không thì ngay cả tư cách tự chui đầu vào chỗ chết, cơ hội thập tử nhất sinh cũng không có.
Đợi khi Trần Thanh Thanh có mặt theo lịch hẹn, ngay hôm đó các quan chức cấp cao đã tiến hành kiểm tra khả năng của cô, kết quả khiến Lã Thiên Hành vô cùng kinh ngạc, thành tích của cháu ngoại lại vượt trội hơn tất cả lính đặc nhiệm tham gia cuộc tập huấn lần này, vì lí do đó, Lã Thiên Hành mới quyết định cho cô dấn thân vào chốn nguy hiểm.
Lã Thiên Hành định thông báo cho con rể và con gái biết việc này, nhưng Trần Thanh Thanh nhất mực phản đối, cô cứ khăng khăng chuyện của cô do bản thân cô tự quyết định, không ai được xen vào.
Lã Thiên Hành cuối cùng đã phải đầu hàng, không bàn bạc với con rể và con gái.
Tỉ lệ sống sót trong cuộc tập huấn quân sự khắc nghiệt Trò chơi tử vong Lã Thiên Hành rõ hơn ai hết, thập tử nhất sinh nói không ngoa chút nào, tất nhiên không ghê rợn như lời đồn, chí ít khi tập huấn trong rừng rậm sẽ không ai bỏ mạng, một khi có đội viên không chịu nổi thì sẽ có trực thăng và nhân viên cứu hộ tới đưa người này rời đội, giai đoạn nguy hiểm thật sự chỉ là cuộc sát hạch thực tế cuối cùng. Bọn buôn heroin ở biên giới mấy năm gần đây trang bị hỏa lực càng lúc càng mạnh nên các đội viên tham gia huấn luyện phải đối mặt với cái chết là lẽ đương nhiên.
Khi hai bên giáp chiến, có đội viên hy sinh là điều khó tránh khỏi.
Đứng từ góc độ nào đó, cuộc tập huấn quân sự mang tên Trò chơi tử vong không hề vi phạm nguyên tắc hàng đầu, chính là giữ an toàn là trên hết.
“Con mặc kệ, bây giờ con phải nói chuyện với Thanh Thanh.” Trần Thiên Huy không ngừng gào to vào điện thoại.
“Xin lỗi, Thanh Thanh đã lên đường tham gia tập huấn rồi.” Lã Thiên Hành vẫn dửng dưng trả lời.
“Ba, cứ coi như con cầu xin ba, ba rút Thanh Thanh về đi có được không?” Lúc này Trần Thiên Huy hoảng loạn vì lo cho sự an toàn của con gái.
Phía kia vọng sang giọng nói kiên quyết của Lã Thiên Hành: “Thiên Huy, đã trễ mất rồi, theo như quy định, một khi đã tham gia vào tập huấn, trừ khi tử trận, bằng không sẽ không thể nào giữa chừng bỏ cuộc.”
Thật ra Lã Thiên Hành không nói đúng sự thật, ông không muốn chuyến tập huấn của Thanh Thanh vì bị ba mẹ phản đối mà phải dừng lại.
Thân làm ông ngoại của Trần Thanh Thanh, Lã Thiên Hành sao lại không thương cháu ông của mình chứ? Ông cũng rất lo cho sự an nguy của cô cháu ngoại, tâm trạng của ông thậm chí còn khó chịu hơn cả Trần Thiên Huy, chỉ là ông từng là quân nhân tham chiến ở chiến trường nước S, ông biết rõ muốn vượt qua chính mình trở nên mạnh mẽ hơn thì phải trả giá.
Tất nhiên ông có lòng tin vào thực lực của Trần Thanh Thanh, theo như các số liệu kiểm tra, với thực lực của cháu ngoại ông, muốn giành thắng lợi trở về an toàn trong chuyến tập huấn này tuyệt đối không thành vấn đề.
“Ba… ba không hiểu lí lẽ gì cả…” Trần Thiên Huy nổi giận đùng đùng, ông mặc kệ thân phận trưởng bối của Lã Thiên Hành, gào như điên vào điện thoại: “Nếu như Thanh Thanh xảy ra sự cố gì, con và Nguyệt Hồng đều không tha thứ cho ba…”
“Trần Thiên Huy, ba hiểu tâm trạng lo lắng của con nên hôm nay con dám vô lễ với ba, ba sẽ không truy cứu, nhưng con nghe rõ đây, đợi khi nào Thanh Thanh giành thắng lợi trở về, con nhất định phải xin lỗi ba… Hừ!”
Lã Thiên Hành hậm hực khiển trách Trần Thiên Huy vài câu: “Người làm cha mẹ nhất định phải biết tôn trọng con cái, đây là chọn lựa của Thanh Thanh nên ba mong con suy nghĩ lí trí hơn, về mặt này con kém xa ba, nếu khi xưa ba giống y chang thái độ của con bây giờ, chuyện gì cũng phản đối can thiệp vào, con nghĩ con có lấy được con gái của ba không hả?”
Câu này nói ra, Trần Thiên Huy không biết nên cãi lại thế nào nữa.
Hồi lâu sau, Trần Thiên Huy mới lên tiếng hỏi thăm: “Thưa ba, ba nói thật cho con biết đi, rốt cuộc Thanh Thanh có gặp nguy hiểm gì không?”
“Nguy hiểm thì chắc chắn phải có rồi, nhưng theo như kinh nghiệm của ba, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, với thực lực của Thanh Thanh, nó nhất định sẽ giành thắng lợi trở về, đến lúc đó ý chí, mưu trí và sức mạnh của nó đều nâng cao rõ rệt, rất có lợi cho tương lai phát triển của nó. Thiên Huy, việc này Nguyệt Hồng còn chưa biết đúng không? Sức khỏe của Nguyệt Hồng không được tốt, nếu nó vẫn chưa biết sự thật thì tốt nhất con đừng nói ra, đợi khi nào Thanh Thanh trở về sẽ đích thân giải thích với mẹ nó vậy.” Lã Thiên Hành dặn dò một câu.
Trần Thiên Huy chỉ còn cách chấp nhận sự thật: “Thôi được, con nghe theo ba vậy, nhưng ba phải hứa với con đảm bảo an toàn cho Thanh Thanh đó. À, sau chuyến tập huấn trong rừng rậm ba cho con nói chuyện qua điện thoại với Thanh Thanh được không?”
“Không được!”
Lã Thiên Hành kiên quyết từ chối thẳng: “Sau khi kết thúc chuyến tập huấn trong rừng, tất cả đội viên phải đến biên giới Trung Quốc – Myanma truy quét bọn buôn lậu heroin. Nếu con gọi cho Thanh Thanh sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của nó, làm như vậy càng đem nguy hiểm đến cho nó. Thiên Huy, bắt đầu từ hôm nay ba sẽ không bắt máy của con nữa, đợi 3 tháng sau, khi Thanh Thanh trở về an toàn ba sẽ chủ động gọi cho con. Như vậy đi, ba gác máy đây…” Dứt lời, Lã Thiên Hành liền đặt ống nghe xuống kết thúc cuộc gọi.
Phương Hạo Vân đang ở ngay kế bên Trần Thiên Huy, nghe hết cuộc đối thoại của ông và Lã Thiên Hành, xem ra Thanh Thanh học tỷ đã bắt đầu chuyến tập huấn rồi.
Hy vọng cô ấy có thể an toàn trở về vậy.
“Hạo Vân, cháu nghe thấy hết rồi đó, chúng ta muốn ngăn cản Thanh Thanh cũng không kịp nữa rồi, bây giờ chỉ còn biết cầu nguyện cho nó thôi, mong nó an toàn mà trở về…” Trần Thiên Huy đặt điện thoại xuống, buồn bã nói.
Phương Hạo Vân vội lựa lời an ủi: “Chú Trần, nếu Lã gia gia đã đồng ý cho Thanh Thanh học tỷ tham gia tập huấn, điều đó có nghĩa là ông ấy rất có lòng tin vào thực lực của học tỷ, chú nghĩ coi, ông ấy là ông ngoại của Thanh Thanh học tỷ mà, đâu thể nào hại cháu ngoại của mình đúng không nào?”
“Mong là vậy…” Trần Thiên Huy vẫn không yên tâm chút nào.
Đợi sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Trần Thiên Huy đưa ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, hỏi: “Hạo Vân, chẳng phải cháu đã nói có hai việc cần nói với chú mà? Còn việc thứ hai là gì vậy?”
“Vâng!” Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, nói: “Là thế này, cháu muốn tìm cái cớ gì đó tiêu diệt Hỏa Long bang của Mặt Sẹo, để nó lại sau này sẽ là hậu hoạn.”
Câu này nói ra, đôi mắt Trần Thiên Huy bỗng trở nên sáng rực, mỉm cười nói: “Hạo Vân, cuối cùng cháu đã chịu ra tay làm việc lớn rồi, tiêu diệt bọn Hỏa Long bang thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng phía Kim Gia chắc chắn không chịu bỏ qua đâu, dù gì thì Mặt Sẹo cũng là em rể của lão già đó, chúng ta đối phó với Hỏa Long bang, con cáo già kia chắc chắn nhúng tay vào. Như vậy đi, chú phụ trách Kim Gia, còn Hỏa Long bang đích thân cháu ra tay, thế nào?”
Trần Thiên Huy có ý muốn xem thử thủ đoạn của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân sao lại không hiểu tâm ý của Trần Thiên Huy được, hắn không hề suy nghĩ nhận lời ngay: “Không thành vấn đề, chú cứ phụ trách Kim Gia, Hỏa Long bang và Mặt Sẹo để cháu giải quyết.”
“Hạo Vân, cháu cần bao nhiêu người theo giúp, chú sẽ điều động từ công ty bảo an Trần thị qua giúp cháu.”
Trần Thiên Huy tính nhẩm một lát, nói: “Hỏa Long bang của Mặt Sẹo có khoảng một trăm tên đàn em, cháu thấy cháu cần mang theo bao nhiêu người?”
“Không cần đâu!”
Phương Hạo Vân mỉm cười tự tin: “Bắt cướp phải bắt tên đầu sỏ trước, phía Hỏa Long bang tuy có hơn một trăm người, nhưng chỉ cần cháu tóm Mặt Sẹo trước bọn chúng đông người cũng không dám làm gì, còn mang theo quá nhiều người sẽ dễ gây chú ý phía cảnh sát, như vậy không hay.”
“À, cháu hiện nay còn là nhân viên bảo vệ đặc biệt hợp tác với cảnh sát, nên chú ý cẩn thận thì tốt hơn, nhưng Hạo Vân này, cháu khẳng định là không cần chú phái người theo hỗ trợ chứ?”
Trần Thiên Huy tất nhiên tin tưởng vào tài năng của Phương Hạo Vân, nhưng ông vẫn lo với sức của một mình hắn khó chống lại cả một thế lực bang hội.
“Chú Trần, chú yên tâm đi, việc này cháu tự biết giải quyết.” Phương Hạo Vân vỗ ngực tự tin, khẳng định chắc nịch.
“Hạo Vân, nếu cháu đã có lòng tin như thế thì chú cũng không nói nhiều nữa, mọi sự cháu cẩn thận hơn là được… Nhỡ như, chú nói là nhỡ như, cháu gặp phải khó khăn không thể giải quyết, nhớ liên lạc ngay với chú, chú sẽ điều động người sang giúp sức.” Trần Thiên Huy cẩn thận dặn dò thêm một câu.
“Chú Trần, thật ra cháu cũng không phải đi một mình, cháu sẽ dẫn theo Vương Thế Phi và một số đàn em đáng tin cậy của hắn, chắc không có gì khó giải quyết đâu. Thôi, chúng ta cứ nói đến đây, cháu phải về nhà rồi, ngày mai đợi sau khi cháu bàn kĩ kế hoạch hành động với Vương Thế Phi xong sẽ liên lạc qua điện thoại với chú thống nhất lần cuối.”
“Cứ quyết định vậy đi!” Trần Thiên Huy gật đầu đồng ý.
……
Từ sau cái ngày xảy ra chuyện ngại ngùng giữa hai người ở khách sạn khu nghỉ mát, mỗi khi chạm mặt Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di đều cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Lúc Phương Hạo Vân về đến nhà đã hơn 8h tối, Phương Tuyết Di đang mặc váy ngủ nằm dài trên ghế sofa xem ti vi, cặp chân thon dài lồ lộ ra, đứng từ góc nhìn của Phương Hạo Vân có thể nhìn xuyên qua lớp áo ngủ mỏng tang của bà chị hớ hênh này.
“Chị…” Phương Hạo Vân không dám tiếp tục nhìn trộm, vội gọi một tiếng cảnh báo.
Phương Tuyết Di nghe tiếng gọi vội quay đầu lại, khi cô thấy Phương Hạo Vân đang đứng ngay sau lưng, sắc mặt liền ửng đỏ, vội ngồi bật dậy đưa tay kéo chiếc váy ngủ xuống một chút để che cặp đùi trắng nõn.
“Hạo Vân, sao em lại về nhà?”
Câu này vừa nói ra, Phương Tuyết Di lại cảm thấy bối rối, vội giải thích: “Xin lỗi, Hạo Vân, ý của chị là… dù gì thì em cũng không được hiểu lầm chị, đừng nghĩ chị không hoan nghênh em về nhà nhé.”
Từ sau cái hôm lễ tình nhân, Phương Tuyết Di đã ý tứ hơn rất nhiều, hễ có mặt Phương Hạo Vân là cô ăn mặc rất kín đáo, hôm nay cô không biết Phương Hạo Vân sẽ về nhà, nếu không có đánh chết cô cũng không chịu mặc váy ngủ nằm dài ngoài phòng khách xem ti vi đâu.
“Chị, chị đang nói gì vậy?” Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, hắn cảm thấy bà chị hôm nay có biểu hiện rất lạ.
“Ngồi xuống đi!” Phương Tuyết Di nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, nói với em trai.
Phương Hạo Vân bước tới ngồi vào chỗ Phương Tuyết Di vừa nằm, ghế sofa còn hơi ấm, hiển nhiên là vì nhiệt độ cơ thể của Phương Tuyết Di rồi, Phương Hạo Vân bất chợt ùa về kí ức trong đêm lễ tình nhân kia, hắn cũng trở nên bối rối.
Phương Tuyết Di nhận ra ánh mắt của em trai không được tự nhiên lắm, trong lòng thẹn thùng không biết nên nói gì.
“Chị, Lăng Vân Giai là một tên tiểu nhân, chuyện hôm đó hắn sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua đâu, nếu hắn còn tới quấy rầy chị, chị nhớ thông báo ngay cho em…” Phương Hạo Vân lên tiếng xua tan bầu không khí im lặng đáng sợ.