Chương 253: Một đôi người ngọc

" Lăng công tử yên tâm, Như Hoa vốn là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu...."

Lăng Vân Giai không biết, cái ả gọi là hộ lí này, thực ra chính là một ả cave cao cấp chính tông, hộ lí cái gì chứ. Ả là gái điếm mà bác sĩ La quen ở quán Bar, trước đó ông đã đặc biệt gọi điện gọi ả ta tới. Tất nhiên, bí mật này bác sĩ La sẽ không nói ra. Ông ta tuyên rằng, hộ lí của ông ta là nghiên cứu sinh đang học thạc sĩ của một trường đại học y nào đó.

Dưới sự hợp tác của Trần Thiên Huy và dì Bạch, ba trăm triệu đô tiền vốn đã an toàn chuyển vào tài khoản của công ty đầu tư Trần Thị, đồng thời đã đổi sang thành Nhân Dân Tệ.

Tin tức truyền đến, tập đoàn Thịnh Hâm, tập đoàn Hàn Thị.... Dường như tất cả nhân viên đều vui mừng khôn siết. Có được số tiền vốn này, sự nhiệt tình làm việc của họ đã tăng lên.

Thị trưởng thành phố Hoa Hải Dương Vọng Giang thậm chí còn đặc biệt dẫn quân đến công trình hai tập đoàn này , mở tiệc cho nhân viên. Dặn dò mọi người phải chăm chỉ, chính phủ sẽ vì họ mà ghi công.

Cùng lúc đó, người phụ trách tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Hàn Thị cũng đang tuyên bố hàng loạt những chế độ khen thưởng bằng tiền mặt, để từ đó thúc đẩy tính tích cực của nhân viên một cách tốt nhất. Khiến tiến độ và chất lượng công trình vịnh Kim Thủy có được sự đảm bảo rất lớn.

Sau khi rời khỏi công trình, Dương Vọng Giang còn hào hứng đưa mọi người đi đến tổng bộ tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Hàn Thị nghiên cứu và điều tra.

Tại phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị Phương Tử Lân, Dương Vọng Giang thuận miệng nhắc đến Phương Hạo Vân : " Chủ tịch Phương, sao công tử nhà ông không có mặt ở đây?"

Phương Tử Lân vội vàng cười trừ : "Tên tiểu tử nhà chúng tôi không hiểu chuyện cho lắm , bây giờ vẫn còn đang học đại học Hoa Hải, trong công ty cũng làm một nhân viên nhỏ, buổi gặp mặt hôm nay đều là nhân viên cấp cao, tất nhiên nó không được đến rồi."

" Không phải chứ?"

Dương Vọng Giang có chút ngạc nhiên : " Sao tôi lại nghe nói Hạo Vân công tử là một nhân kiệt tuấn tú.... Ông Trần, ông nói xem, đây rốt cuộc là sao?"

Trần Thiên Huy bước tới, vừa cười vừa nói với Phương Tử Lân : " Chủ tịch Phương, ông cũng thật là, sao lại đánh giá con trai mình như thế, Hạo Vân nhà ông trong mắt tôi, đó chính là con rồng trong đám đông. Tôi nói thật với ông nhé, sô tiền vốn ba trăm triệu đô, không thể không có công của nó.... Nếu không phải nể mặt nó, vị đại ân nhân của chúng tôi dì Bạch cũng không chắc đã giúp đỡ chúng ta đâu....."

Những lời nói này vừa nói ra, đột nhiên Phương Tử Lân có chút ngạc nhiên, ông nói : " Tên tiểu tử này dám giấu cả tôi, để xem về nhà tôi xử lí nó thế nào...."

"Ha ha...!"

Dương Vọng Giang nghe vậy, cười ha hả nói : " Chủ tịch Phương, tìm Hạo Vân đến đây, tôi muốn gặp nó."

" Các chú, để cháu đi, cháu đi gọi anh Hạo Vân đến...."

Hôm nay Hàn Tuyết Nhi đi cùng Hàn Sơn đến. Trong một đám người, chỉ có cô là con gái, trong lòng cũng rất buồn chán. Nghe nói muốn tìm Phương Hạo Vân đến, cô liền dũng cảm nói.

" Ha ha, là tiểu thư của Hàn Gia sao? Tốt lắm. Đi đi, hãy gọi anh Hạo Vân của cháu đến đây......."

Dương Vọng Giang đã gặp Hàn Tuyết Nhi vài lần, ấn tượng với cô cũng rất tốt, là một cô gái rất hiểu biết lịch sự. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng kiến thức lại không tầm thường, nếu đào tạo tốt, sau này không chừng là một đóa hoa tuyệt thế trên thương trường.

Sau khi Hàn Tuyết Nhi đi ra, trước tiên cô gọi điện cho Phương Hạo Vân, xác định vị trí của hắn xong liền vội vàng dặn dò hắn không được đi linh tinh, đợi nguyên một chỗ, cô lập tức qua gặp hắn.

Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi đã có một thời gian không gặp nhau, đặc biệt là từ ngày nhận nhiệm vụ làm bảo vệ, càng ít gọi điện liên lạc. Đột nhiên nhận điện thoại của một cô gái, hắn cảm giác rất ngạc nhiên. Tuy không biết cô tìm mình có chuyện gì, nhưng vẫn nhận lời của cô, đứng nguyên tại chỗ chờ.

Thực ra Phương Hạo Vân cũng không ở chỗ nào khác, lúc này hắn đang ở đại sảnh phía dưới phòng họp, Hàn Tuyết Nhi chỉ cần đi quanh cầu thang hình tròn của ba tầng là có thể xuống dưới gặp Hạo Vân.

" Cộp cộp.....cộp cộp"

Cùng với âm thanh vọng lại của tiếng giày cao gót, Hàn Tuyết Nhi đang đứng ở cửa cầu thang, nhìn cái là thấy ngay Phương Hạo Vân chân thật đang đứng đó. Cô vội vàng vẫy tay với Phương Hạo Vân : " Anh Hạo Vân, nhìn thấy em chưa?"

Phương Hạo Vân nghe vậy, cũng vẫy tay ra hiệu cho Hàn Tuyết Nhi, đồng thời chầm chậm bước đến : " Tìm anh có việc gì vậy?"

" Đợi lên trên em nói với anh...." Hàn Tuyết Nhi thản nhiên cười, khuôn mặt vui vẻ vội vàng đi xuống.

" Màu đen...." Phương Hạo Vân đứng ở cửa cầu thang, tùy ý ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng vô tình nhìn thấy cảnh tượng dưới váy Hàn Tuyết Nhi.

Trời xanh làm chứng, hành động của Phương Hạo Vân nhìn Hàn Tuyết Nhi tuyệt đối là vô ý. Hắn thật sự không ngờ, mình chỉ nhìn như vậy, lại nhìn trúng cảnh tượng dưới váy của Hàn Tuyết Nhi. Hơn nữa lại vô cùng rõ ràng, quần lót cotton tam giác màu đen....

" Anh Hạo Vân, anh đừng giở trò lưu manh....."

Lúc Hàn Tuyết Nhi bước xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ám muội của Phương Hạo Vân, mặt đột nhiên đỏ bừng lên, đi xuống dưới tầng. Đôi bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ vào ngực hắn : " Xấu xa, anh dám ăn hiếp em...."

Phương Hạo Vân bĩu môi, khinh thường nói : " Không được phép nói bừa, ngoài cái quần lót màu đen, anh chẳng nhìn thấy gì cả...."

" Anh....anh là đồ lưu manh...."

Ngay cả quần lót của người ta cũng nhìn thấy rồi, lại còn không biết ngượng nói là không nhìn thấy gì, thật là đáng ghét. Hàn Tuyết Nhi vô cùng ngại ngùng. Mặt đỏ bừng bừng, đưa tay véo mạnh vào eo Hạo Vân, uy hiếp nói : " Xin lỗi mau, nếu không.... Em sẽ tố cáo hành động lưu manh của anh với chú Dương...."

" Chú Dương?"

Phương Hạo Vân giật mình, Hàn Tuyết Nhi đã có thêm một chú Dương từ lúc nào không biết.

"Hừ....!"

Hàn Tuyết Nhi lau miệng, thở hổn hển : "Người ta nhận sự ủy thác của chú Dương đi tìm anh, anh lại nhìn trộm người ta. Bây giờ em đi nói chuyện này cho chú Dương, chú Trần cả chú Phương nữa....."

" Đợi đã....!"

Lúc này Phương Hạo Vân cũng đã hiểu ra. Chú Dương mà Hàn Tuyết Nhi nói, quá nửa chính là thị trưởng thành phố Hoa Hải hôm nay đến điều tra công ty Dương Vọng Giang.

" Sao vậy? Sợ rồi sao?"

Biểu hiện của Hàn Tuyết Nhi có chút trẻ con, cô cười đắc ý : " Mau xin lỗi em, nếu không.....hừ hừ"

Phương Hạo Vân cười hì hì, bước qua bắt lấy Hàn Tuyết Nhi, nhìn vào môi của cô, ám muội nói : "Tuyết Nhi, đừng quên, em vốn là của anh.... Tuy sau này giao dịch của chúng ta bị phá hỏng, nhưng anh thấy vẫn có thể...."

Nha đầu này, lại muốn làm phản hả?

Hàn Tuyết Nhi nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi nhanh chóng, trong ánh mắt có chút sợ hãi, giống như sắp khóc vậy.

Phương Hạo Vân thấy vậy, vội vàng nói : " Em đừng hiểu lầm, giao dịch đã bị phá hỏng rồi, em là tự do....Anh không lừa em... Thôi bỏ đi, phục em đó, để anh xin lỗi em. Xin lỗi, anh không nên nhìn thấy quần lót màu đen của em, còn có.... Không còn gì nữa, ánh sáng không rõ, không nhìn thấy gì rõ cả. Đợi tí nữa có cơ hội phải nhìn kĩ một chút, anh sẽ nói cho em biết anh nhìn thấy những gì...."

" Anh chết đi, còn có lần sau nữa à?" Hàn Tuyết Nhi bật cười, giơ tay đánh Phương Hạo Vân.

"Tuyết Nhi, Hạo Vân, các em vẫn còn ở đây đùa nhau à, thị trưởng Dương đã đợi lâu rồi đó....." Đúng lúc đó, bóng dáng Phương Tuyết Di đã xuất hiện trên cầu thang, cô hướng về phía hai người mà gọi.

" Chị Tuyết Di, anh Hạo Vân ăn hiếp em....anh ấy .....anh ấy...."

Hàn Tuyết Nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn không có cách nào nói ra chuyện mình bị nhìn trộm.

Phương Hạo Vân lôi lấy tay cô, cười nói : " Đi thôi, đừng đứng đây cười đùa nữa, nếu không chị anh sẽ tưởng chúng ta làm chuyện gì đó...."

"Anh Hạo Vân, anh thật đáng ghét...."

Đừng thấy miệng Hàn Tuyết Nhi nói ghét Hạo Vân, nhưng thực ra cô không một chút kháng cự hắn nắm tay cô kéo đi. Trong phòng hội nghị đều là người một nhà, tất cả mọi người đều biết thân phận thực của Phương Hạo Vân trong tập đoàn Thịnh Hâm. Thấy hắn và Hàn Tuyết Nhi nắm tay nhau bước vào mọi người đều cười nụ cời đầy hàm ý.

Hàn Sơn lại cuống lên rồi, tên Hạo Vân này rõ ràng đã có bạn gái, hắn còn gần gũi với con gái của ông, đây là chuyện gì vậy? Lúc sau nhất định phải nói rõ với chủ tịch Phương, bảo ông quản lí tốt con trai của mình, đào hoa như vậy, không được.

Dường như Phương Tử Lân đoán ra ý nghĩ của Hàn Sơn, cố ý cười với ông ta, trong mắt có chút khiêu khích. Giống như nói lại, con trai tôi đào hoa, vậy thì đã sao nào?

Phương Tử Lân luôn cảm thấy sinh con trai thật tốt. Sinh con trai có thể gây tai họa cho con gái.

Cách nghĩ của Trần Thiên Huy thì lại khác, ông cảm thấy có lúc biểu hiện của Hạo Vân rất bất cần đời, nhưng trên nguyên tắc lớn, hắn vẫn rất hiểu chuyện.

Vì thế, theo ông, Phương Hạo Vân nắm tay Hàn Tuyết Nhi cũng là chuyện bình thường. Chỉ là giống như anh trai dắt tay em gái vậy.

"Cháu là Phương Hạo Vân?" Dương Vọng Giang rất có hứng thú khi thấy đôi kim đồng ngọc nữ này dắt tay nhau đi vào, trong lòng thầm gật đầu, đúng là một đôi người ngọc.

"Hạo Vân, đây là thị trưởng Dương..." Phương Tử Lân sợ đứa con trai không hiểu chuyện, vội vàng nhắc nhở.

Phương Hạo Vân mỉm cười, buông tay Hàn Tuyết Nhi ra, rất lễ phép chào các vị cấp trên ở đó, bao gồm cả Dương Vọng Giang. Sau đó bèn đứng ở đó đợi điều tra.

" Hạo Vân, qua đây, ngồi xuống chỗ này..."

Dương Vọng Giang từ cái nhìn đầu tiên với Phương Hạo Vân đã chú ý đến ánh mắt hắn. Ánh mắt sắc bén có thần, thâm thúy mà lại cơ trí, thậm chí đầy vẻ thăng trầm. Tóm lại, ánh mắt và đôi má có vẻ non nớt, rất không phù hợp.

Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, liền cười với Dương Vọng Giang, sau đó liền bước tới, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông ta, vừa cười vừa nói : " Thị trưởng Dương, cháu có thể gọi ngài là chú không? Cháu sớm đã nghe đến đại danh của chú, trước đây cháu thường nghe bố cháu nói , chú là thị trưởng tốt nhất của thành phố Hoa Hải chúng ta...."

Những lời nói này vừa nói ra, trong lòng Phương Tử Lân liền thấy vui mừng ấm áp vô cùng, âm thầm khen ngợi con trai mình biết ăn nói. Cứ vô tư như vậy, nhưng lại đang giúp mình nịnh hót, quả thật là cao tay.

Dương Vọng Giang lạnh lùng cười, liền truy hỏi : " Vậy sao? Vậy cháu nói xem ta có điểm gì đều tốt nào?"

Ánh mắt Phương Hạo Vân nhìn Dương Vọng Giang, thành thật nói : "Chú Dương, thật sự là chú rất tốt, mọi người dân thành phố Hoa Hải đều rất coi trọng chú, luôn ghi nhớ trong lòng. Chú làm việc thiết thực, có tài, không xã giao trống rỗng, không giả tạo thành tích, một lòng muốn làm tốt công việc vì nhân dân, làm việc thiết thực. Một cán bộ giống như chú bây giờ quả là rất hiếm có......"

Phương Tử Lân nghe thấy vậy trong lòng liền vui mừng, những lời nói này của Phương Hạo Vân tuy không quá hoa lệ, nhưng lại nói trúng chỗ, đánh giá Dương Vọng Giang rất chính xác.

Mọi người vốn cho rằng Dương Vọng Giang nghe xong những câu nói này sẽ cười, nhưng Dương Vọng Giang lại không hề cười, ngược lại, trên khuôn mặt ông có chút nặng nề, thậm chí trên lông mày còn có chút ưu tư.

Hàn Tuyết Nhi thấy tình trạng như vậy, cô âm thầm lo lắng cho Phương Hạo Vân, chỉ sợ hắn nói sai điều gì đó, đắc tội với thị trưởng.

Không khí tại hiện trường trở lên rất nặng nề và gay cấn hơn. Tâm trạng của các quan chức chính quyền ủy ban thành phố cũng bất an không yên, ai cũng không dám lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Dương Vọng Giang mới mở lời nói chuyện, ngữ điệu của ông ta có chút thương cảm. Ông ta nhìn Phương Hạo Vân, như cảm khái nói : "Hạo Vân, cần tin tưởng chính phủ, cần tin tưởng vào Đảng của chúng ta...."

Phương Hạo Vân cười khẽ một tiếng, rồi không nói gì thêm.

Dương Vọng Giang đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn xung quanh tứ phía, giọng trầm xuống nói : "Các vị, các vị biết không? Những ưu điểm của tôi mà Hạo Vân đã nói ra, thực ra vốn là trách nhiệm cơ bản của một người quan chức, trong quá khứ, có thể làm được như vậy, tôi có thể coi là một quan chức có đủ tư cách, nhưng bây giờ.... Xã hội đã phát triển, quan chức của chúng ta ngay cả những chức trách cơ bản như vậy cũng không làm được...... Càng đáng đau buồn hơn đó là, những người có thể làm được những chức trách cơ bản này lại được mọi người dân coi là ông trời có mắt...... Điều này nói lên cái gì..... Ai có thể nói cho tôi biết. Các đồng chí chính ủy thành phố, các vị ai có thể nói cho tôi biết....điều này nói lên điều gì không?"

Đối diện với chất vấn của Dương Vọng Giang, những quan chức lâu năm ở đây ai cũng không dám lên tiếng, đến thở mạnh một hơi cũng không dám. Ai cũng cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy áy náy. Tất nhiên, một số người khác còn tỏ ra khinh thường.

" Đều không nói gì sao?"

Dương Vọng Giang thở ra rồi nói : " Bình thường mọi người chẳng phải rất có khả năng nói sao? Một chút việc cỏn con, các vị còn có thể mở đại hội nghiên cứu vài ngày, những bài diễn thuyết báo cáo dài hai tiếng đồng hồ các vị còn không cần nghỉ lấy hơi. Tại sao hôm nay lại không có gì để nói, tất cả đều trở nên câm như hến vậy...."