Chương 249: Kẻ đùa với lửa tự thiêu

Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Giai, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong con ngươi đang hiện lên vài tia sát ý, khiến trong lòng Lăng Vân Giai không khỏi rùng mình.

" Mày.......Mày muốn làm cái gì?"

Lăng Vân Giai bắt đầu thấy sợ hãi, khi nói giọng nói của gã có chút run lên.

Phương Hạo Vân lạnh lùng cười một tiếng , sắc mặt đã trở nên tàn khốc, hắn vừa nhìn Lăng Vân Giai vừa nói : "Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."

" Mày đừng có qua đây, nếu không........ Nếu không tao sẽ gọi người đến...!"

Lăng Vân Giai bị áp bức trước khí thế của Phương Hạo Vân, hiện ra một bộ dạng nơm nớp lo sợ, nhìn sắc mặt, giống như sắp khóc vậy.

Phương Tuyết Di cướp lời nói trước : " Anh hét đi, anh hét rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu..... Tên họ Lăng kia, đây chả phải là lời nói của anh lúc nãy thôi, bây giờ tôi trả lại đủ cho anh."

Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?

Tình cảnh của Lăng Vân Giai lúc này chính là khắc họa chân thật của gậy ông đập lưng ông.

Trước đó, gã còn cố chấp hét lên như bò rống với Phương Tuyết Di những câu nói này, bây giờ mới chưa bao nhiêu lâu, báo ứng đã đến rồi. Để yên tĩnh làm việc, Lăng Vân Giai sớm đã sắp xếp quân của mình tạm thời tránh đi, chưa đến lúc trời tối, bọn chúng sẽ không xuất hiện. Về ba mẹ gã tối nay cũng không về nhà. Trước đó gã đã gọi điện thoại đường dài cho ba gã, vốn không phải là ba gã mà là gã đã cố ý sắp xếp một người cấp dưới đóng giả.

"Tao liều mạng với mày...."

Đúng là chó rơi vào đường cùng sẽ cắn lại người. Lăng Vân Giai hét to một tiếng, cố nhiên không thèm quan tâm gì hết, bất chấp mọi thứ xông vào Phương Hạo Vân, vung nắm quyền đấm thẳng vào ngực Phương Hạo Vân.

Đây là một chiêu cực kỳ đơn giản của hắc hổ đào tâm. Về cơ bản, chỉ cần là người luyện qua võ thuật đều biết chiêu này. Thấy Lăng Vân Giai tung chiêu kiểu như thế, cũng giống như đã luyện qua mấy ngày rồi.

Nhưng trong mắt của Phương Hạo Vân, chút tài mọn này của hắn lại chẳng khác nào mấy đứa trẻ ba tuổi tập võ.

" Hạo Vân, cẩn thận....!"

Phương Tuyết Di thấy Lăng Vân Giai lao vào khí thế hùng hổ đầy nanh ác như vậy, trong lòng hoảng hốt, gấp gáp liền hét lên cảnh báo. Phương Hạo Vân lại khẽ hừ một tiếng lạnh lùng trong cổ họng, cơ bản đây là một chiêu không đáng quan tâm, vào lúc nắm quyền của Lăng vân Giai đến trước ngực hắn, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của gã:

" Trừng phạt sẽ bắt đầu từ cánh tay này......."

Lời nói vừa dứt, Phương Tuyết Di liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết , cùng với tiếng kêu thảm thiết đó còn kèm theo âm thanh xương cốt gãy.

Sau đó, Phương Hạo Vân một chân đá bay Lăng Vân Giai trở lại chỗ cũ, ngã đúng vào trước bàn ăn lúc nãy cùng Phương Tuyết Di ăn cơm trưa. Cổ tay bị gãy khiến Lăng Vân Giai không ngừng kêu thét, giống như chọc tiết lợn vậy.

Phương Tuyết Di thấy Lăng Vân Giai đau đớn như vậy, trong lòng cũng vô cùng hả giận. Nhưng cô cũng lo lắng em trai mình nếu để sự việc bị vỡ lỡ, nhỡ may kinh động đến cảnh sát sẽ khó giải quyết. Do dự một chút, cô nhẹ giọng nói : " Hạo Vân, sơ sơ mà dạy cho hắn một bài học là được rồi, đừng để xảy ra án mạng.....Vì cái thứ bẩn thỉu như vậy mà xảy ra chuyện phải ra tòa thì không đáng đâu."

Phương Hạo Vân lạnh lùng gật đầu rồi đi thẳng qua, đưa tay tóm lấy cổ lăng Vân Giai, dùng chút sức lực, nói như báo cho gã biết : " Nhớ cho kỹ, giết chết mày, đối với tao mà nói, chẳng khác gì dẫm chết một con kiến....nhưng giết mày rồi, tao còn sợ bẩn tay tao. Tạm thời hôm nay tao dạy cho mày một bài học này . Nếu sau này mày còn dám làm bậy như vậy, nếu muốn trả thù nhà họ Phương chúng ta, vậy mày hãy chuẩn bị sẵn quan tài cho cả người nhà họ Lăng bọn mày luôn đi là vừa ?"

Cổ họng Lăng Vân Giai bị nghẹt lại, hai mắt trợn lên trắng dã. Gã muốn nói vài câu kêu cứu nhưng cũng không nói được thành lời, chỉ rủ rỉ kêu được mấy tiếng giống như quạ kêu vậy.

Phương Tuyết Di khuyên Phương Hạo Vân một lần nữa : " Hạo Vân, bỏ đi...."

Lần này Phương Hạo Vân nới lỏng tay ra : " Tên họ Lăng kia, hôm nay coi như là may mắn cho mày, nếu không phải chị gái tao từ bi đại phát, tao sẽ cho mày sống không bằng chết... Nhớ kỹ lấy, những lời ta nói trước đây không phải là đùa đâu..."

Vừa nói, Phương Hạo Vân một tay đập xuống bàn, mặt bàn bằng đá cẩm thạch phút chốc vỡ vụn ra. Lăng Vân Giai cũng ngã theo xuống đất.

Trong chốc lát Lăng Vân Giai bị dọa chết khiếp, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một suy nghĩ, tên tiểu tử này không phải người...

" Tạm biệt...!"

Thấy thủ đoạn đe dọa của mình có hiệu quả. Phương Hạo Vân kéo tay chị gái mình quay người rời khỏi : " Nhớ kỹ, tao chưa từng đến đây, chị tao cũng chưa từng đến đây, vết thương trên người mày chẳng có liên quan gì với chúng tao...."

Lăng Vân Giai vội vàng gật đầu, gã còn không dám thở mạnh ra.

Kẻ đùa với lửa tự thiêu mình, câu nói này dường như được viết ra để dành riêng cho gã.

Thời gian bất lợi thoáng qua, dù thế nào thì gã cũng không thể ngờ được đại công tử nhà họ Phương lại là tên hung ác như vậy. Sớm biết như vậy, gã đã không dám nảy sinh ý đồ xấu xa với Phương Tuyết Di rồi.

Sự việc đã xảy ra như vậy rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Lăng Vân Giai nhìn chằm chằm hai chị em nhà họ Phương rời đi, phủi phủi vạt áo, không đem theo một chút tro bụi nào.

Một lúc lâu, Lăng Vân Giai mới có thể miễn cưỡng đi ra khỏi phòng ăn, gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Lăng, thông báo cho ông ta mau chóng đến chữa trị vết thương cho mình.

Gã cảm thấy cổ tay mình chắc đã bị gãy, nỗi đau đớn thấu xương này khiến hắn không ngừng kêu khóc ầm ĩ. Đối với những lời uy hiếp của Phương Hạo Vân trước lúc đi, lúc đầu còn có chút nhút nhát sợ hãi , nhưng bây giờ nỗi đau đớn mãnh liệt này khiến đầu óc gã bắt đầu nóng ran lên, gã thầm thề rằng nhất định phải báo thù, nếu không, uổng công gã làm người.

Trong nội tâm dục vọng bị thuốc men kích thích, cũng vì thế nên nỗi đau thấu xương cũng không còn lại chút nào. Đây cũng coi là trong bất hạnh có may mắn? Ít nhất, gã cũng không bị dục vọng dày vò.

Hai chị em dắt tay nhau từ từ rời khỏi biệt thự nhà họ Lăng.

Hạo Vân nắm lấy bàn tay bé nhỏ, trong lòng Phương Tuyết Di có một cảm giác thân thiết không nói lên lời, trong lòng ấm áp vô cùng, thậm chí có chút cảm giác ngọt ngào.

" Hạo Vân, sự việc hôm nay, thật cảm ơn em. Nếu không có em kịp thời đến, chị cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa?"

Trên đường đi, Phương Tuyết Di nắm chặt lấy bàn tay của Hạo Vân, trong lòng như có chút không muốn rời xa.

Phương Hạo Vân lạnh lùng cười : " Chị, nhân chi sơ tính bản ác, con người vốn ác độc, sau này chị cần phải cẩn thận hơn, cần học được cách bảo vệ mình. Em có thể bảo vệ chị lần này , nhưng không thể bảo vệ chị cả đời được.... Sau này....... Bỏ đi, tạm thời không nói những chuyện này."

Đối với những lời nói của Hạo Vân, Phương Tuyết Di lại không đồng ý, cô vội thốt lên : " Chúng ta là người một nhà, sao em lại không thể bảo vệ chị suốt đời chứ.... Chị muốn em cả đời đều bảo vệ chị.."

Đột nhiên Phương Hạo Vân bật cười, hắn nói như đùa : " Chị, cả đời cả kiếp bảo vệ chị nên là chồng chị chứ....."

Lời nói vừa dứt khỏi miệng, Phương Hạo Vân đột nhiên hiểu ra, liền hai câu lại thì có chút gì đó hơi ám muội, hắn vội vàng giải thích : " Cái này.... cái đó... chị, chị đừng có hiểu lầm ý của em đó nhé, em muốn nói là, chị nên tìm một người chồng đi."

" Hạo Vân, khoan hãy nói những chuyện này, hôm nay tâm trạng của chị không tốt, rất không thoải mái, chị muốn đi uống vài chén, em đi cùng chị chứ?"

Phương Tuyết Di vốn không có thiện cảm lắm với bọn đàn ông, xảy ra chuyện ngày hôm nay, trong lòng cô càng xuất hiện sức phản kháng đối với việc kết bạn với đàn ông. Ngược lại, cô lại cảm thấy ở cùng với Hạo Vân, trong lòng cô luôn thấy rất yên tâm, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ. Thậm chí cô đang nghĩ, cả nhà nếu có thể mãi mãi sống bên nhau thì tốt biết mấy.

Phương Hạo Vân do dự một lúc, hắn khuyên nhủ : " Uống rượu hại người, phương pháp giải tỏa tâm trạng buồn bực đâu chỉ có cách uống rượu.... Chị, em đưa chị về nhà nhé. Chị cần phải nghỉ ngơi."

" Chị không muốn về nhà....!"

Phương Tuyết Di giống như một cô nương bé bỏng làm nũng, lắc lắc cánh tay Phương Hạo Vân, nũng nịu nói : " Hôm nay em chắc chắn phải đi với chị....Nếu không em không phải em trai ruột của chị...."

Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, câu nói này quả thật là nói đúng, mình đâu phải là em trai thật sự của chị.

Tất nhiên, lời nói này chỉ là âm thầm nói trong lòng mà không dám nói ra sự thật . Trước kia Phương Hạo Vân cũng cân nhắc qua, mình không thể cả đời khoác bộ mặt của người khác mà sống được? Sau này, nếu có cơ hội, hắn còn muốn khôi phục thân phận của mình nữa. Tất nhiên, đó là chuyện rất lâu rất lâu sau này. Hơn nữa, bắt buộc phải có thời cơ thích hợp. Đồng thời, hắn cũng phải có đủ năng lực, để gánh vác những nguy hiểm sau khi thân phận của hắn bị bại lộ.

Sau cuộc thỏa thuận ngắn ngủi, Hạo Vân đưa chị gái đến một nhà nghỉ (đúng ra là khách sạn nhưng ta dịch nhà nghỉ cho nó máu, dễ liên tưởng) cao cấp có khu sinh thái riêng cách biệt thự Lăng gia không xa, phong cảnh ở đây rất tuyệt, chắc chắn sẽ có tác dụng làm giải tỏa tâm trạng buồn bực.

Phương Hạo Vân dùng chứng minh thư của mình đặt một phòng mà phía sau là rừng, đứng bên cửa sổ là có thể ngắm nhìn một mảng màu xanh mênh mông, khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Phương Tuyết Di đi vào liền chiếm lấy một chỗ quan sát lí tưởng nhất bên cửa sổ, hai mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đứng bất động, cũng không biết trong lòng đang nghĩ điều gì.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Phương Tuyết Di vẫn ngẩn ngơ đứng bên cửa sổ, Hạo Vân lo lắng cử chỉ bất thường của chị mình, hắn bước đến nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói : " Chị, đang nghĩ gì vậy, nghĩ gì mà mất hồn ra thế?"

Phương Tuyết Di nghe vậy, quay người lại, mỉm cười đầy sức mê hoặc với Hạo Vân, đưa tay lên trán nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang rối tung, hiện rõ vẻ phong tình vạn chủng.

Thần sắc Phương Hạo Vân có chút không thoải mái : “Chị, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? Hít thở chút không khí trong lành, em nghĩ tâm trạng của chị sẽ nhanh chóng tốt lên thôi?"

" Hạo Vân, em vẫn còn lo lắng cho chị sao? Có em bên cạnh chị rồi, thực ra tâm trạng chị đã tốt hơn nhiều rồi......"

Phương Tuyết Di thản nhiên cười. Bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng theo tiếng cười, tràn đầy hương vị đàn bà.

Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đưa tay ra véo mũi Hạo Vân một cái, cô cười : " Đừng tiếp tục lo lắng cho chị nữa, uống rượu cùng chị đi, không khí ở đây rất tuyệt, nếu không uống cạn một vài ly rượu nhỏ, quả là lãng phí quá...."

Bất tri bất giác, hành động của Phương Tuyết Di dừng lại, đã có chút liệng siệng không vững . Hiển nhiên chất trong rượu vang uống ở Lăng gia trước đó đã bắt đầu dần dần phát huy tác dụng rồi.

Tất cả đều là vô tình mà thôi.

Cơ bản ngay cả Phương Tuyết Di cũng không cảm nhận được sự khác thường của chính mình. Thuốc mê đã kích thích dục vọng chân thật nhất trong nội tâm của cô, cô muốn ở bên Hạo Vân không muốn chia xa.

Còn Phương Hạo Vân cũng không nghĩ nhiều, thấy chị mình kiên quyết đòi uống rượu, hắn cũng không tiện tiếp tục từ chối : " Được, em uống cùng với chị một chút, nhưng không được uống nhiều quá...... rượu rất hại cho cơ thể."

Sau khi uống vài ly rượu vang, khóe mắt Phương Tuyết Di bỗng nhiên đỏ lên, cô cảm khái nói : "Hạo Vân, nếu chị sinh ra trong một gia đình bình thường thì tốt biết mấy, nếu như vậy, chị sẽ không có nhiều phiền muộn trong đầu. Chị tình nguyện sống một cuộc sống của một cô gái bình thường, đi học, kết hôn, sinh con... Sau đó cùng chồng nuôi dạy con cái....."

Phương Hạo Vân nghe thấy , lạnh lùng trả lời : " Chị, thực ra chị bây giờ cũng có thể, do chị đã tự nhốt mình vào một cái lồng, là chị đã tự mình làm khổ mình . Chị đã trả giá quá nhiều cho cái còi của chị rồi." (vụ cái còi có ai còn nhớ ko )

Nghe thấy lời nói của Hạo Vân, Phương Tuyết Di đột nhiên cười khanh khách : "Hạo Vân, câu cuối cùng của em nói rất có lí....nhưng em biết không? Chị buộc phải cố gắng hơn nữa, nếu không, chị sẽ bị thương trường, bị thị trường.....thậm chí bị ba đào thải ra khỏi cục diện này..."

Nói đến đây, Khóe mắt Phương Tuyết Di lại đỏ lên. Trong đôi mắt đẹp đẽ thậm chí đã dâng lên một dòng nước lấp lánh.

Phương Hạo Vân thấy chị gái mình sắp khóc lên, liền vội vàng an ủi khuyên nhủ : " Chị, đều là do em là đứa em trai bất tài, gánh nặng công ty lớn như vậy đã đè nặng lên đôi vai chị.....chị yên tâm, sau này công việc ở công ty, em cũng sẽ học cách làm, em sẽ có gắng hết sức chia sẻ gánh nặng với chị."

Phương Tuyết Di nghe vậy trong lòng vui sướng, cô bỗng bật cười : " Hạo Vân, em có thể nghĩ như vậy, trong lòng người làm chị này rất vui, ba mẹ nói rất đúng, em đúng là đã lớn rồi."

Hai chị em cứ như thế vừa nói chuyện vừa uống rượu.

Cứ như vậy, hai người nói chuyện từ trưa cho đến chiều. Hôm nay trời âm u nhiều mây, tuy mặt trời vừa mới xuống núi, nhưng sắc trời đã ảm đạm rồi. Đèn điện xung quanh nhà nghỉ cũng đều bật sớm hơn, đèn điện neon bảy màu chiếu sáng lấp lánh, từ trong cửa sổ nhìn ra, mọi vật xung quanh đều hiện lên vừa thực vừa ảo, nó giống như thế giới truyện cổ tích rực rỡ những sắc màu.