Chương 243: Huy động vốn

"Đợi chút đã…!"

Phương Tuyết Di vẫn không coi trọng lời nói của Phương Hạo Vân, cô không tin hắn có thể xoay được vốn: "Lát nữa hẵng đi, giờ thì xoa bóp giúp chị chút…"

Kể từ lần trước được xoa bóp thì Phương Tuyết Di luôn muốn hắn làm vậy lần nữa. Bởi lẽ tay nghề Phương Hạo Vân quá hay, hiệu quả cũng rất tốt. Sau mỗi lần xoa bóp, cả cơ thể đều cảm thấy vô cùng thoải mái, đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn.

Phương Hạo Vân dừng bước, xoay đầu lại, nói: "Được rồi, dù sao em cũng còn thời gian, để sớm mai đi xoay vốn cũng được…"

Vừa nói, hắn vừa tiến tới sau lưng Phương Tuyết Di, đưa tay đặt lên vai của cô, nhẹ nhàng xoa bóp

Phương Tuyết Di hình như đang rất hưởng thụ, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đầy thích thú. Công việc mệt mỏi thế này, ít khi nào được thả lòng như bây giờ.

Phương Hạo Vân âm thầm vận hành nội gia chân khí trong quá trình xoa bóp để giúp chị gái khơi thông kinh mạch bị tắc nghẽn ở đầu vai do vất vả lâu ngày.

Ước chừng hơn nửa tiếng sau, tất cả các kinh mạch trên vai Phương Tuyết Di đều đã được đả thông. Được Hạo Vân xoa bóp, cô cảm thấy thoải mái dị thường, thậm chí trong miệng cũng đã không kìm được phát ra tiếng ngâm khẽ.

"Hạo Vân, tiếp tục đi, đừng ngừng lại…"

Phương Tuyết Di sợ Hạo Vân ngừng tay nên vội dặn dò một câu.

Phương Hạo Vân thầm cười khổ, bà chị này lại coi mình như thợ đấm bóp rồi. Nhưng có thể giúp chị bớt mệt mỏi nên hắn cũng vô cùng hài lòng.

Thế là sau hơn nửa giờ miệt mài xoa nắn, Phương Hạo Vân mới ngừng tay, nói: "Chị, kinh mạch trên vai chị bị tắc nên máu huyết không lưu thông được, em đã khai thông rồi, trong khoảng nửa tháng tới cổ của chị sẽ không đau nhức gì nữa...Vài ngày sau em sẽ tiếp tục xóa bóp cho chị..."

Trường hợp của Phương Tuyết Di giống như là bệnh nghề nghiệp vậy, dù hôm nay đã trừ tận gốc rồi thì qua một thời gian ngắn sẽ lại tái phát trở lại, nên chỉ có thể dựa vào vận động và xoa bóp mới có hiệu quả.

"Ừm, lúc đó nhất định chị sẽ báo cho em. Được rồi, em có bận gì thì cứ đi trước, chị cũng phải giải quyết ít công việc..."

Sau khi được Phương Hạo Vân xoa bóp, Phương Tuyết Di cảm thấy rõ trạng thái của mình đã tốt hơn rất nhiều.. Nhưng nó cũng mang đến cho cô cảm giác kích thích đến mức… chảy cả ra ngoài cho nên đành phải đi thay quần lót. Cứ mỗi lần được Phương Hạo Vân xoa bóp thoải mái đến cực điểm là toàn thân của cô lại tê dại, khiến cho quần lót cũng bị ướt...

Nói thật, chuyện này làm cho Phương Tuyết Di rất xấu hổ, cũng may không có ai biết được bí mật này của cô.

Cũng vì thế mà cô đã từng suy nghĩ rất nhiều để xem có phải mình bị bệnh hay không. Phải biết rằng, Phương Hạo Vân là em trai của cô, thế nhưng khi được hắn xoa bóp thì cô lại xuất hiện tình trạng như vậy, thật sự là đáng xấu hổ mà.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phương Tuyết Di bổng dưng hồng lên.

"Chị, sao chị đỏ mặt vậy?" Phương Hạo Vân thấy chị mình hơi lạ nên ân cần hỏi thăm một câu.

"Em mới đỏ mặt đó... đi nhanh đi, chị còn phải làm việc." Phương Tuyết Di sợ Hạo Vân nhìn ra điều gì nên vội vàng đẩy hắn ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng làm việc lại.

"Thật là khó hiểu mà...!"

Phương Hạo Vân bất mãn hừ một tiếng rồi mới quay người đi. Lúc này hắn không có thời gian để tìm hiểu sự khác thường của chị gái nữa. Hắn muốn tới Kim Bích Huy Hoàng để nói chuyện cùng Vương Thế Phi để xem có mượn được tiền của Vương gia không.

Sau khi khóa trái cửa phòng làm việc, Phương Tuyết Di vội vàng đi tới phòng nghỉ, tháo bỏ giầy, sau đó thay chiếc quần lót đen đã bị ướt bằng chiếc quần lót màu xanh biếc.

Phương Hạo Vân chủ động tới tìm khiến cho Vương Thế Phi rất vui vẻ, vừa nhận được thông báo của nhân viên là hắn liền đích thân ra đón.

"Phương thiếu gia, anh đã tới...!"

Vương Thế Phi lên tiếng hỏi thăm: "Anh có chuyện gì sao? Hay là muốn tìm trò tiêu khiển? Chỗ này của tôi dạng con gái nào cũng có, thân hình đều rất không tệ..."

"Thôi đi...!"

Phương Hạo Vân tức giận nói: "Anh vẫn không thể thay đổi được một tí nào. Hôm nay tôi đến tìm anh là vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc."

"Phương thiếu gia thật khách khí, có việc gì anh cứ trực tiếp giao phó cho tôi là được rồi mà?"

Vương Thế Phi hết sức tôn kính Phương Hạo Vân, lời này là phát ra từ tận tim gan, một chút giả dối cũng không có.

"Chuyện này phải bàn kỹ với anh mới được, hơn nữa... chưa chắc anh có thể quyết định được. Như vậy đi, chúng ta đến phòng làm việc của anh nói chuyện..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Vương Thế Phi củng có cảm giác đây lả chuyện hệ trọng nên không dám chậm trễ, vội vàng đưa Phương Hạo Vân tới phòng làm việc.

Sau khi đóng cửa phòng, Vương Thế Phi vội hỏi: "Phương thiếu gia, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Anh cứ lên tiếng, chỉ cần tôi có thể làm được thì tuyệt đối không nề hà chi cả."

Bây giờ Phương Hạo Vân đã xem Vương Thế Phi là người của mình nên không giấu diếm, cũng không quanh co mà trực tiếp đem vấn đề thiếu hụt vốn của tập đoàn Thịnh Hâm kể cho Vương Thế Phi nghe. Sau đó, hắn chân thành nói: "Vương thiếu gia, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi thu gom một ít vốn...giúp tập đoàn Thịnh Hâm qua được cơn nguy khốn này."

Vương Thế Phi nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Phương thiếu gia, anh đã mở miệng thì chuyện này nhất định tôi sẽ giúp. Có điều anh phải cho tôi con số cụ thể là bao nhiểu? Với quyền hạn của tôi thì có thể rút được nhiều nhất là 50 triệu thôi, nếu tính cả tiền riêng 50 triệu nữa thì tôi có thể huy động được 100 triệu. Còn nếu muốn nhiều hơn nữa...thì phải tìm ba tôi thương lượng. Vả lại, theo tôi được biết thì gần đây việc đầu tư của Vương gia chúng tôi ở thị trường châu Âu bị thất bại, tổn thất không nhỏ, cho nên trong nhất thời cũng không điều động được nhiều tiền...nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng thương nghị với ba tôi để xem có thể rút thêm được nữa không..."

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Vương thiếu gia, 100 triệu là đủ, đừng tăng thêm gánh nặng cho cha anh nữa, số tiền còn lại tôi sẽ có cách."

"Tốt lắm, tôi sẽ đến công ty ngay, trước hết rút 50 triệu đó ra, ngày mai sẽ chuyển đến tài khoản của công ty anh đủ 100 triệu." Vương Thế Phi sảng khoái nói.

"Tôi sẽ viết giấy vay nợ cho anh, khi nào xong việc sẽ trả lại anh theo đúng lãi suất ngân hàng..."

Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa thuận tay cầm lấy giấy bút trên bàn, sau đó viết một tờ biên lai vay tiền rồi ký vào tên của mình.

Vương Thế Phi kiên quyết không nhận: "Phương thiếu gia đây làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi không tin tưởng anh được sao? Giấy nợ này không cần đâu, chuyện lãi suất cũng đừng bàn nữa, Vương Thế Phi tôi mặc dù không phải là người tốt lành gì nhưng cũng biết cái gọi là nghĩa khí. Còn nhớ ngày đó tôi làm biết bao chuyện đồi bại nhưng anh vẫn khoan dung đối với tôi, chút chuyện này có tính là gì? Nếu như Phương thiếu gia anh cảm thấy Vương Thế Phi tôi xứng đáng làm bạn anh thì giấy nợ này tôi sẽ xé..."

"Cảm ơn...!"

Phương Hạo Vân lên tiếng cảm tạ, sau đó đích thân xé nát phiếu nợ mình vừa viết.

Vương Thế Phi lúc này mới nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi."

Ngừng giây lát, Vương Thế Phi lại hỏi: "Phương thiếu gia, hình như tâm tình của anh không được tốt, hay để tôi mới anh uống một chén?"

"Để sau đi, hiện tại tôi còn phải đi huy động vốn từ nơi khác, lúc đó để tôi mời..." Phương Hạo Vân từ chối.

"Suýt tí nữa là quên mất...vậy anh cứ đi trước đi, khi nào rảnh rỗi thì quay lại đây, chúng ta hẹn lần sau."

Phương Hạo Vân giống như đi "chạy sô" vậy, vừa mới rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng là lập tức chạy tới chỗ dì Bạch. Đúng lúc sắp đến giờ cơm, dì Bạch đang chuẩn bị dọn lên bàn mấy món ăn.

Mắt thấy Hạo Vân vào cửa, dì Bạch liền nhiệt tình chào đón: "Hạo Vân, con đến rồi...con ăn cơm chưa, thật đúng lúc, tới đây, chúng ta cùng ăn."

Dì Bạch đang ở nhà nên vô cùng thoải mái, chỉ mặc một bộ áo len rộng, để lộ ra cả một đoạn bắp chân trắng nõn hết sức khả ái. Bầu ngực căng tròn, thậm chí còn thấy hai hạt đậu nhô ra. Hiển nhiên, bên trong áo len không có nội y gì cả.

Phương Hạo Vân không hề khách sáo, đặt mông ngồi xuống đối diện với dì Bạch, vừa nói vừa cầm đũa: "Ha ha, xem ra con có lộc ăn rồi."

"Nhìn con kìa, nếu con đến mỗi ngày thì dì cũng sẽ nấu cho con ăn mà, chỉ sợ con không chịu đến thôi...Hạo Vân, đây là món gà kho tàu mà con thích ăn nhất nè."

Dì Bạch nhiệt tình gắp thức ăn cho Phương Hạo Vân đến nỗi quên cả gắp cho mình.

Phương Hạo Vân quả thật rất đói bụng, cộng thêm tay nghề dì Bạch không tệ nên hắn cũng không cự tuyệt. Dì Bạch gắp bao nhiêu là hắn ăn bấy nhiêu.

"Dì Bạch, dì cũng ăn đi."

Mãi một lúc sau hắn mới phát hiện dì Bạch vẫn chưa ăn miếng nào, nên vội vàng lên tiếng.

Dì Bạch khẽ mỉm cười, lúc này mới gắp mấy miếng vào trong chén của mình. Cô ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, hôm nay rồng đến nhà tôm, nhất định là có chuyện gì cần tìm dì phải không? Đúng lúc dì cũng có chuyện muốn nói với con. Hay là như vầy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé..."

"Vâng...!"

Phương Hạo Vân gật đầu, sau đó ăn ngấu nghiến, không có nói già nữa.

Cho đến khi ăn xong thì hắn mới buông bát đũa xuống, nghiêm túc hỏi: "Dì Bạch, tài khoản ngân hàng của con lúc còn ở Thiên Đạo, Nguyệt Như có giao cho dì phải không? Con muốn biết trong tài khoản đó còn bao nhiêu tiền?"

Dì Bạch cũng buông bát đũa xuống, cười nói: "Dì đã đoán trước con nhất định vì chuyện này mà tới. Tình huống nguy cấp của tập đoàn Thịnh Hâm dì cũng biết. Nếu tính cả tài khoản riêng của dì và con trong ngân hàng thì ít nhất cũng khoảng 300 triệu USD!"

"300 triệu USD?"

Phương Hạo Vân nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng, vội hỏi tới: "Thật sao? Dì Bạch, ở đâu mà dì có nhiều tiền như vậy?"

Dì Bạch bình thản cười, giài thích với Phương Hạo Vân: "Tài khoản trong ngân hàng của dì và con có 100 triệu USD, số còn lại, một nửa là Nguyệt Như cho, một nửa là rút từ công ty tại Châu Âu, tổng cộng được 300 triệu. Dì đã xem xét kỹ, nếu có 300 triệu USD này thì trong vòng 1 năm tập đoàn Thịnh Hâm sẽ không xuất hiện vấn đề thiếu hụt tài chính. Hơn nữa, dì đoán khoảng mấy tháng sau, tiền đầu tư của chính phủ cũng sẽ tới. Hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, đám tham quan phía trên cũng phải giữ kẻ, không dám trực tiếp ăn chặn..."

"Dì Bạch, dì còn có công ty ở Châu Âu sao?" Phương Hạo Vân có chút kinh ngạc

"Con quên rồi sao?"

Dì Bạch duyên dáng cười, nói: "Lần trước dì đã nói với con rồi mà? Người của dì đã đi Châu Âu để phát triển lực lượng. Đến khi đó, việc chống lại Edward Morgan hoàn toàn là nhờ vào bọn họ. Con yên tâm, qua vài tháng nữa, dì sẽ kể hết mọi chuyện cần thiết cho con biết. Sản nghiệp Bạch gia, nói trắng ra cũng là sản nghiệp của con mà."

Phương Hạo Vân vội vàng khoát tay, nói: "Dì Bạch, dì đừng nói vậy, con nào có tài đức gì?"

"Con lại quên rồi, con là chủ nhân của Thiên Phạt, cũng chính là chủ nhân của Bạch gia thủ hộ nhất tộc, mọi thứ của chúng ta đều là của con...Nhớ kỹ, con nhất định phải học làm một vương gia đó." Dì Bạch nhân cơ hội dặn dò mấy câu.

Lần này Phương Hạo Vân không có từ chối nữa mà gật đầu: "Vâng, con sẽ cố gắng."

"Ừm, con nói vậy dì cũng yên tâm. Vấn đề của tập đoàn Thịnh Hâm, dì đã giúp con giải quyết, bây giờ dì muốn nói với con chuyện của Roberts."

Dì Bạch chuyển đề tài, nói: "Mấy hôm trước lúc con bị thương, Roberts muốn đi tìm con nhưng nửa đường thì bị dì ngăn lại."

"Gã có nhận ra không?" Phương Hạo Vân vội hỏi.

"Có lẽ không…!"

Dì Bạch tự tin nói: "Dì đã che giấu thân phận nên gã không thể nào nhận ra được đâu. Dì cũng đã giao thủ mấy chiêu với gã, thực lực của gã không tệ, xem như có thể làm đối thủ của con được."

Nói tới đây, vẻ mặt dì Bạch bỗng nghiêm túc hẳn lên: "Hạo Vân, tu vi võ học của Robertss hiện tại đang gặp phải chướng ngại, không thể tăng tiến nên dì định chỉ điểm để gã thoát khỏi tình huống đó. Nếu quả thật có thể đột phá được thì coi như gã sẽ đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới. Đến lúc đó lấy võ công hiện tại của con mà đấu cùng Robertss thì chưa biết ai thắng ai bại…"

"Sao dì lại làm vậy?" Phương Hạo Vân có chút khó hiểu, dì Bạch lại sao lại muốn trợ giúp cho địch thủ của mình.

"Tại sao ư? Con tự suy nghĩ đi!" Dì Bạch bình thản đáp.

Phương Hạo Vân khẽ cau mày, cúi đầu trầm tư giây lát, sau đó hắn ngẩng đầu lên, cười nói với dì Bạch: "Con biết rồi, dì muốn để Roberts làm động lực thúc đẩy cho con sớm trở lại trạng thái đỉnh điểm?"

"Không sai, dì đúng là có ý này. Nếu con đã hiểu nỗi khổ tâm của dì thì càng phải cố gắng hơn. Hạo Vân, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Edward Morgan dù không đại biểu cho cả gia tộc Morgan nhưng bản thân gã vẫn có thực lực, nên chúng ta không thể khinh thường…"

"Con biết, dù thế nào đi nữa thì con cũng không để cho Nguyệt Như phải chịu khổ…suốt nhiều năm qua, cô ấy lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cho con, làm nhiều việc như vậy vì con nên con sẽ không để cô ấy thất vọng đâu. Dì Bạch, nhờ dì chuyển lời của con tới Nguyệt Như rằng trước Trung thu, con nhất định sẽ đến đón cô ấy." Phương Hạo Vân mạnh miệng hứa.

"Dì sẽ nói." Dì Bạch vui vẻ cười.

Sau đó, hai người tiếp tục bàn bạc thêm về mối đe dọa từ Edward Morgan. Cho đến khi kết thúc cuộc trò chuyện thì sắc trời cũng đã tối.

Phương Hạo Vân thấy thời gian không còn sớm nữa nên liền cáo từ: "Dì Bạch, con đi trước, lần này thật cảm ơn sự giúp đỡ của dì."

"Người một nhà mà, đâu cần nói như vậy. À đúng rồi, Hạo Vân, từ nước ngoài chuyển về một số tiền lớn như vậy cần phải có một chút thời gian, dì phải lần lượt chuyển 300 triệu này về trong nước. Có điều chúng ta phải đăng ký dưới danh nghĩa một công ty nào đó, nếu không rất khó trực tiếp chuyển vào tài khoản của tập đoàn Thịnh Hâm."

Dì Bạch đề nghị: "Hay là con và Trần Thiên Huy bàn bạc xem có thể để Trần thị của ông ta tiếp nhận nguồn tài chính này không? Nếu được thì có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối."

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Được rồi, con sẽ đến thương nghị cùng ông ấy, sau đó sẽ điện thoại cho dì."