Chương 240: Kẻ ngu xuẩn Tần Tử Hoa

Thật không?"

Trương Mỹ Kỳ rất vui vẻ, cười cười kéo Phương Hạo Vân vào trong chăn, đồng thời lấy tay che chỗ kín của mình lại, thành thật nói: "Hạo Vân, khi nãy chị đã nghe được lời bác sỹ nói, hay tối này em nhịn một chút được không..."

Thật ra, nếu làm vậy thì chính cô cũng phải "nhịn".

Tất nhiên, so sánh giữa dục vọng và sức khỏe của người đàn ông thì sức khỏe vẫn quan trọng hơn.

Phương Hạo Vân cũng không phải là kẻ thích dùng sức mạnh trong chuyện này. Ít nhất là khi đầu óc thanh tỉnh thì hắn sẽ không làm ra những hành động cuồng bạo như lần nọ.

Trương Mỹ Kỳ từ chối cũng là vì lo lắng cho sức khỏe của hắn. Tình ý này quả thật làm cho hắn động lòng. Cho nên hắn đặc biệt chiều ý cô, chỉ ôm cô vào lòng, không có thêm hành động nào nữa.

Trương Mỹ Kỳ có nhu cầu sinh lý hoàn toàn bình thường, nhưng cô cũng yêu thích cảm giác làm chủ được người đàn ông, khiến cho họ nghe lời mình, cho nên dù hai người không làm gì hết, Trương Mỹ Kỳ vẩn cảm thấy vô cùng an ủi.

Bọn họ cứ ôm nhau như vậy, cố gắng khắc chế dục vọng trong lòng, từ từ đi vào giấc ngủ.

Trong cơn ngủ say, Trương Mỹ Kỳ mở thấy một giấc mộng.

Tronng giấc mộng đó, cô và Phương Hạo Vân đang ôm nhau thắm thiết, bỗng nhiên giữa hai người xuất hiện một cái khe hở, chia cắt bọn họ ra...

Cô điên cuồng kêu tên Hạo Vân. Nhưng Hạo Vân như không nghe không thấy, cũng không hề quan tâm tới mà chỉ quay người đi.

Trương Mỹ Kỳ tuyệt vọng đứng ở đó, khóc lớn nhìn bóng lưng Hạo Vân khuất dần...

Phương Hạo Vân bị tiếng khóc của Trương Mỹ Kỳ làm cho thức giấc, hắn phát hiện trời đã sáng, ánh nắng rực rỡ xuyên vào phòng qua tấm rèm cửa sổ. Trương Mỹ Kỳ quay lưng về phía hắn, hai tay cô ôm lấy tấm chăn, không ngừng nức nở, thân thể nhỏ nhắn run rẩy liên miên.

"Gặp ác mộng sao?"

Phương Hạo Vân vội đưa tay vỗ vỗ vào bả vai cô, lớn giọng hô: "Chị Mỹ Kỳ, chị Mỹ Kỳ, mau tỉnh dậy..."

Vừa kêu vừa lay mãi một lúc thì Trương Mỹ Kỳ mới tỉnh dậy, nhưng tâm lý của cô vẫn chưa khôi phục lại như cũ. Vừa mở mắt, nhìn thấy người đàn ông mình yêu vẫn ở bên cạnh, cô liền kích động, ôm chặt lấy hắn: "Hạo Vân, đừng bỏ rơi chị, chị không thể xa em được đâu... van xin em đừng bỏ rơi chị..."

Phương Hạo Vân vội vàng ôm chặt Trương Mỹ Kỳ, khẽ nói: "Chị Mỹ Kỳ, chắc chắn chị thấy ác mộng rồi, bây giờ tỉnh lại thì sẽ không có gì nữa đâu, em không bao giờ bỏ rơi chị, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau."

Trương Mỹ Kỳ siết chặt lấy người đàn ông, trong lòng cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, cô vừa nức nở vừa nói: "Chị nằm mơ thấy em không quan tâm, không để ý tới chị nữa..."

Phương Hạo Vân khẽ mỉm cười, hôn lên trán Trương Mỹ Kỳ, sau đó vỗ nhẹ tấm lưng của cô, nói: "Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi mà."

Trương Mỹ Kỳ buông Hạo Vân ra, lấy tay dụi dụi mắt, sau đó nhìn ánh mặt trời đang chiếu qua cửa sổ, rồi lại nhìn nhìn căn phòng một chút, rốt cục mới có thể hồi phục lại tinh thần.

"Hạo Vân, hứa với chị, bất luận khi nào, bất luận có xảy ra chuyện gì thì cũng không được bỏ rơi chị, có được không?" Trương Mỹ Kỳ chân thành hỏi, đôi mắt cô chăm chú nhìn Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân trịnh trọng gật đầu: "Chị Mỹ Kỳ, em hứa!"

"Hạo Vân, em thật tốt."

Nghe được lời cam kết từ chính miệng người đàn ông của mình, Trương Mỹ Kỳ hoàn toàn yên tâm, bóng ma từ cơn ác mộng khi nãy cũng dần tan biến.

"Hạo Vân, tối hôm qua chị ngủ thế nào vậy? Chúng ta có...có làm chuyện ấy không?"

Trương Mỹ Kỳ chợt phát hiện mình vẫn mặc áo ngủ, cả cái nút thắt áo ngủ hình con bướm mình thắt đêm qua vẫn còn nguyên, không có xê dịch gì., chẳng qua bộ ngực của cô bị hở ra một khoảng lớn, để lộ hơn phân nửa cặp đào tiên ra ngoài.

Bàn tay to của Phương Hạo Vân liền cử động, lùa vào trong chiếc áo ngủ, bóp ngay vào bầu ngực trắng như sữa, hắn cười nói: "Chị Mỹ Kỳ, là do chị quyến rũ em trước đó nha..."

Trương Mỹ Kỳ trải qua một cơn ác mộng, trong lòng liền dâng lên cảm giác ham muốn cùng người đàn ông của mình. Khi thấy Hạo Vân bị thân hình của mình khêu gợi, cô liền chủ động cởi áo ngủ ra.

Phương Hạo Vân chỉ cảm thấy trước mắt một màu sáng lóa, sau đó tấm thân trắng như tuyết của cô gái đã lộ ra trần trụi trước mặt hắn, bộ ngực căng tròn, bụng thon phẳng, cặp mông no tròn, hai đùi dài thẳng tắp...toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không toát ra vẻ hấp dẫn và gợi tình.

"Hạo Vân, hôm nay em có thể làm chuyện đó chưa?"

Hơi thở Trương Mỹ Kỳ thơm như hoa lan, đôi môi anh đào khẽ cắn lên tai người đàn ông, quyến rũ không gì bằng.

Phương Hạo Vân cười cười đầy ám muội, sau đó dùng hành động trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương Mỹ Kỳ. Hắn ôm chặt lấy cô gái, há miệng hôn lên cái miệng nhỏ xinh của cô.

Trương Mỹ Kỳ nhắm mắt lại, thân thể khẽ rung động, nhẹ nhàng để cho người đàn ông thưởng thức đôi môi mình.

Sau màn khóa môi, hai người liền tiến hành một trận "kịch chiến" trên giường. Có lẽ đã lâu không làm, lại thêm ngoại cảnh kích thích tâm lý, nên cả hai đều cảm thấy chưa "lên đỉnh", lại chiến đấu quyết liệt thêm mấy lần trên chiếc giường trắng tinh.

Cuối cùng, vì không muốn làm bẩn phòng bệnh nên Trương Mỹ Kỳ đành nhận lãnh hết toàn bộ tinh hoa của Phương Hạo Vân vào người, kết thúc một màn đại chiến.

……..

Sau khi Tần Như Phong ra đi, Tần Tử Kiếm tạm thời không lui tới thành phố Hoa Hải như lúc trước nữa. Công việc của Tần gia toàn bộ do Tần Tử Hoa một mình xử lý. Hiện tại hy vọng duy nhất của gã là tổ chức sát thủ có thể kết thúc được tính mạng của Phương Hạo Vân.

Hôm nay hắn gửi bưu kiện để hỏi thăm tình hình, sau đó nhận được câu trả lời là phải sau nửa tháng mới có câu trả lời chắc chắn.

Tần Tử Hoa vô cùng buồn bực, gã Phương Hạo Vân này rốt cục là có bao nhiêu bản lĩnh, bao nhiêu năng lực, đã hao tốn 60 triệu USD mà còn chưa đạt được thành tích gì, quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Trưa hôm đó, gã lại nhận thêm một tin không hay, qua điện thoại gọi về từ nước ngoài, gã nhận được thông tin em trai cùng cha khác mẹ của mình là Tần Tử Kiếm rốt cục ba ngày sau sẽ trở lại thành phố Hoa Hải. Đến lúc đó, công việc làm ăn của Tần gia tại đây sẽ do hai anh em cùng nhau xử lý.

Qua điện thoại, Tần Như Phong còn đặc biệt căn dăn Tần Tử Hoa, muốn gã phải tự mình ra phi trường đón Tần Tử Kiếm để thể hiện phong độ và khí phách của kẻ làm anh.

Đúng lúc này thì Kim Gia đến báo cáo công việc, đang khó chịu nên Tần Tử Hoa liền phát tiết hết nỗi bực dọc của mình lên người Kim Gia.

"Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà ông cũng không quyết định được à? Sản nghiệp Tần Gia lớn như vậy, nếu như ai ai cũng giống như ông, chuyện chết tiệt gì cũng đến tìm tôi thì tôi đâu cần các người làm gì nữa? Hay ông muốn tôi mệt chết à...?"

Việc Kim Gia báo cáo chính là vấn đề đấu thầu xây dựng tại vịnh Kim Thủy. Nói thật, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu như thắng thầu thì có thể thu được những hợp đồng xây dựng trị giá cả trăm triệu. Nhưng ông ta thật sự không thể ngờ, mình báo cáo một chuyện lớn như vậy mà ngược lại còn bị mắng té tát, hơn nữa người ta còn nói đây chỉ là chuyện nhỏ!

Kim Gia không khó để nhận ra tâm tình của Tần Tử Hoa đang rất không tốt. Tuy nhiên đó cũng không phải là nguyên nhân để trút giận lên đầu mình được.

Bản thân Kim Gia ít nhiều cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong giới thượng lưu tại Hoa Hải này, xưa nay ông chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.

Đối với Tần Như Phong, Kim Gia đương nhiên hết mực cung kính, trung thành từ tận đáy lòng. Tần lão gia người ta rất hiểu câu "Anh hùng trọng anh hùng" kia mà. Nhưng đối với gã Tần Tử Hoa dám biến mình thành bao cát để trút giận thì Kim Gia lại vô cùng bất mãn.

Hôm nay ngoài việc báo cáo công việc, còn có một việc quan trọng khác mà Kim Gia muốn làm, đó là thử dò xét xem Tần Tử Hoa dự định sắp xếp công việc cho Tần Tử Kiếm như thế nào.

Trong lòng ông vốn định đứng cùng chiến tuyến với Tần Tử Hoa. Nhưng xem tình hình hiện tại thì có thể thấy thằng nhãi này còn non lắm. Hay nói trắng ra nó chỉ là một thằng ngu. Đi theo người như vậy làm sao có tiền đồ?

"Tần thiếu gia, rất xin lỗi, tôi thật sự không biết cậu đang buồn bực, nếu không tôi đã chẳng tới đây rồi. Hiện tại còn có chút việc nên tôi xin cáo từ trước, không làm phiền cậu nữa." Kim Gia cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó khách khí nói với Tần Tử Hoa.

"Đợi đã...!"

Tần Tử Hoa dường như cũng ý thức được thái độ của mỉnh rất tệ, lên tiếng gọi Kim Gia lại.

"Thật xin lỗi chú Kim, vừa rồi cháu thất lễ rồi, nhưng xin chú đừng hiểu lầm, cháu phát hỏa tuyệt đối không phải là nhằm vào chú...mong chú đừng chấp nhất."

Sau khi tỉnh táo, Tần Tử Hoa đương nhiên nhớ ra địa vị của Kim Gia, nên vội vàng thay đổi giọng điệu, đối với Kim Gia trở nên cung kính hơn nhiều, thậm chí còn gọi là chú Kim.

Nhóc con, lúc này mới tỉnh ngộ à? Cứ từ từ đã!

Kim Gia bên ngoài thì mỉm cười, nhưng nội tâm lại vô cùng chán chường. Dĩ nhiên lấy thân phận và địa vị của ông ta ở Tần gia thì còn chưa đủ tư cách trở mặt với Tần Tử Hoa, dù sao người ta cũng là Tần đại thiếu gia mà.

"Tần thiếu gia, cậu gọi một tiếng chú thì tôi làm sao gánh nổi, cậu không phải là muốn giết tôi chứ?"

Kim Gia cười nói: "Gọi tôi là A Kim được rồi."

"Chú Kim, chú đừng xem cháu là người ngoài mà, lúc trước ba cháu đã từng căn dặn cháu đối xử với chú Kim phải hết mực tôn kính, cho nên cháu mới gọi một tiếng chú, xin chú đừng khách sáo. Đúng rồi, em trai cháu sẽ tới đây trong nay mai, chú Kim có ý kiến gì không?"

Tần Tử Hoa quả thật đã rút kinh nghiệm, lời lẽ hết sức tôn kính.

Trong mắt Kim Gia hiện lên một tia kim quang, cười ha hả nói: "Nhị thiếu gia tới là chuyện tốt mà, tôi không có ý kiến gì hết, tất cả mọi việc đều nghe lời cậu thu xếp."

Kim Gia làm sao có thể không biết câu hỏi này của Tần Tử Hoa rất thâm, mục đích chính là muốn ông ta tỏ thái độ. Kim Gia làm sao dễ mắc mưu như vậy được?

Lão hồ ly! Tần Tử Hoa âm thầm cười lạnh, tự nhủ có lẽ khi nãy mình quá mức kích động nên hình như đã đắc tội lão cáo già này. Nếu để ông ta chuyển hướng sang thằng con hoang Tần Tử Kiếm thì thật sự là phiền toái rồi.

Nghĩ tới đây, Tần Tử Hoa nghiêm mặt nói: "Chú Kim, xem ra chú đang còn giận thì phải? Như vậy đi, cháu mời chú ăn cơm, coi như là để chuộc lỗi vậy."

"Không dám...!"

Kim Gia cười nói: "Tần thiếu gia suy nghĩ quá nhiều rồi, A Kim có thể có ngày hôm nay cũng là do Tần gia ban cho, cậu là đại thiếu gia của Tần gia, là chủ nhân của tôi thì sao tôi dám tức giận được... Ý của cậu thật ra tôi cũng hiểu. Đôi bên đều là người thông minh, tôi cũng không dối gạt cậu, bất luận là thế nào, người mà tôi luôn trung thành chỉ có thể là lão gia. Về phần tranh đấu giưa hai vị thiếu gia, A Kim chắc không tham dự...Tôi chỉ biết làm tốt bổn phận của mình mà thôi..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần tử Hoa lập tức biến đổi mấy lần. Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn giữ vững khuôn mặt tươi cười, đã không nhờ cậy được thì cũng không nên đắc tội.

"Chú Kim, cháu đã hiểu lập trường của chú." Tần Tử Hoa khẽ cười nói.

"Thật thông minh...!"

Kim Gia bước tới mấy bước, nói đầy ẩn ý: "Tần thiếu gia, thật ra thì...cậu cũng không cần lo lắng, cho dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà mà..."

Tần Tử Hoa là kẻ ngu, vì tránh gây ra rắc rối không cần thiết nên Kim Gia mới tạo ra một ấn tượng gần gũi cho gã.

Quả nhiên, Tần Tử Hoa nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm vui vẻ, lão già này đúng là thức thời.

"Nếu đã vậy, Tử Hoa xin cảm ơn sự quan tâm của chú Kim." Tần Tử Hoa liền lên tiếng cảm tạ.

"Tần thiếu gia, tôi có việc phải đi trước đây, khi nào máy bay của nhị thiếu gia hạ cánh thì cậu cho tôi biết một tiếng, chúng ta cùng nhau đi đón để tránh cho lão gia suy nghĩ nhiều." Kim Gia khách sáo mấy câu, sau đó liền cáo từ.

……

Sau khi trải qua một cơn cuồng loạn, Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ vội vã mặc quần áo vào, bọn họ sợ bác sỹ Hàn tới sớm để kiểm tra.

Tuy nhiên rất may chuyện này không xảy ra, bác sỹ Hàn không tới sớm như vậy mà thậm chí đến trưa ông ta mới đủng đỉnh đến. Hơn nữa, khi vào phòng bệnh, đầu tiên ông liên tục hỏi thăm Phương Hạo Vân có thấy dễ chịu hay không, cho đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Phương Hạo Vân thì ông ta mới yên tâm.

"Cậu nhóc, bây giờ tôi giúp cậu kiểm tra, nếu như các chỉ số cơ thể cậu đều bình thường thì tôi sẽ đặc cách để cậu xuất viện. Còn không thì cậu phải ở lại tịnh dưỡng tiếp mấy ngày. Chúng tôi làm bác sỹ, nhất định phải có trách nhiệm với bệnh nhân." Vừa nói, bác sỹ Hàn vừa nhấn chuông gọi cho trợ lý của mình cùng các y tá vào.

Phương Hạo Vân đối với tình hình cơ thể mình vô cùng tự tin, gật đầu cười: "Bác sỹ Hàn, xin nghe lời ông vậy, hiện tại có thể bắt đầu rồi…”

Vậy là dưới sự chỉ đạo của bác sỹ Hàn, các nhân viên y tế lập tức sắp đặt các thiết bị, dụng cụ cần thiết để tiến hành kiểm tra cơ thể Phương Hạo Vân.