Chương 227: Nghĩ đến chuyện xưa thật là phiền não

Trương Bưu và Đại Phi sau khi nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, vội vàng mang theo tâm phúc đến ngay hiện trường. Sau khi pháp y Bạch Vân Kiệt kiểm tra tình hình vết thương xong và báo cáo với Trương Bưu và Đại Phi, hai người họ liền đứng lặng người đi. Thủ đoạn thật tàn nhẫn.

"Hạo Vân, cậu xác định là họ muốn giết cậu chứ?" Trương Bưu có vẻ nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên, điều này cũng có thề giả sao? Anh là cảnh sát, anh có thể dẫn họ về cục mà thẩm vấn. Còn em chắc có thể xem là tự vệ chứ?"

Trên môi Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười.

Còn Đại Phi thì không nói câu nào, ánh mắt hắn cử nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, cứ luôn có cảm giác ánh mắt hắn rất kỳ lạ, có chút quen thuộc, nhưng lại không thể xác định được.

"Anh Bạch, tứ chi của họ có thể hồi phục được nữa không?"

Trương Bưu tuy là một người chấp pháp, nhưng hắn cứ luôn phản đối chuyện lạm dụng tư hình, đối với chuyện ngày hôm nay, trong lòng hắn vẫn có chút không vui.

Bạch Vân Kiệt cười đau khổ, nói:

"E là hết cứu nổi rồi, kinh mạch của họ đều đã bị hủy hết, cho dù có thần y sống lại, cũng không làm được gì."

"Hạo Vân, với thân thủ của cậu chắc là có thể dễ dàng khống chế được họ, tại sao phải ra tay nặng thế?"

Trương Bưu bất mãn nói.

Phương Hạo Vân thầm cười đau khố, đã qua bao nhiêu năm rồi, tên này vẫn cứ rất đức hạnh. Đối với tên đàn ông nốt ruồi đen này, chẳng lẽ cũng phải nghĩ đến chủ nghĩa nhân đạo sao? Thật mắc cười.

"Đội trưởng Trương nếu anh thấy tôi đã vi phạm pháp luật, có thể dùng cách thông thường để mà bắt tôi. Nhung tôi có thể nói rõ với anh, tôi không hề sai. Anh đã nghĩ qua chưa, nếu võ công của tôi kém cỏi, bây giờ đã bị giết rồi. Đến lúc đó, có phải anh cũng sẽ chất vẩn những tên sát thủ đó, tại sao các người phải

giết nó?..."

Phương Hạo Vân thật muốn giống như lúc trước cốc một cái vào trán hắn. "Cậu..."

Trương Bưu tính nói gì đó, Tiểu Lý cầm chiếc máy vi tính trên tay đi đến nói:

"Đội trưởng, các anh xem. Đây là cục cảnh sát quốc tế gửi bảng xác nhận thân phận, 3 tên này đều là tội phạm đang bị truy nã, trong đó tên đàn ông có nốt ruồi đen gọi là Hắc Báo, can tội giết hại và cưỡng hiếp 3 trẻ em nam, ngoài ra hai tên còn lại là Hắc Xà, và Hắc Hồ, cũng đã từng giết hết mấy mạng người..."

Phương Hạo Vân hừ một tiếng, nói:

"Đội trưởng Trương, anh còn gì để nói nữa không?"

Đại Phi nhân cơ hội này ra hiệu. cười nói với Trương Bưu:

"Anh Bưu, anh đừng có tính toán nữa, những tên này tội ác tày trời. Để cho tụi nó chịu khổ chút cũng đáng thôi."

Tiểu Lý nhìn Phương Hạo Vân đầy ngưỡng mộ, đưa ngón tay cái lên khen ngợi:

"Anh hùng, giỏi lắm. Tôi thật sự đã phục cậu rồi... tài liệu trên mạng nói rõ, vào năm ngoái, cảnh sát Hằng Châu từng huy động hơn mẩy mươi cảnh sát mà cũng không vây bắt được chúng, một mình cậu đã có thể khống chế được bọn họ rồi..."

"Tiểu Lý...!"

Trương Bưu nghiêm chỉnh liếc nhìn thuộc hạ một cái, nhắc nhở thân phận của hắn.

Tiểu Lý cười hi hi, rồi không nói thêm nữa.

Trương Bưu nhìn mấy tên cướp nằm sóng xoài dưới mặt đất không ngừng rên la, trầm giọng ra lệnh:

"Đêm tất cả về cục hết, giảm đau cho họ trước, sau đó mới lấy lời khai."

Tiểu Lý dạ một tiếng, vội vàng dẫn đội lên dìu 3 tên này đi.

"Hạo Vân. chuyện này tôi sẽ ém nhẹm dùm cậu, nhưng bây giờ cậu phải đi với chúng tôi để bàn bạc về công tác bảo vệ cho cô Đinh Tuyết Nhu. Theo tình báo của chúng tôi thì có mấy tổ chức chủ nghĩa khủng bố ở nước ngoài đã bí mật lẻn vào trong nước. Có ý đồ muốn ám sát Đinh Tuyết Nhu ..."

Trương Bưu đanh giọng nói:

"Thủ đoạn của cậu xem như hôm nay chúng tôi cũng đã được chứng kiến, có cậu tham gia vào công tác bảo vệ, lực lượng của chúng ta sẽ mạnh hơn nhiều..."

Phương Hạo Vân chau mày đáp:

"Một ca sĩ như cô ấy. tại sao lại bị các tổ chức theo chủ nghĩa khủng bố truy

sát chứ?"

"Nguyên nhân sâu xa bên trong chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng việc đúng là như vậy thật."

Đại Phi cười nói:

"Đây không phải là nơi để nói chuyện. Chúng ta cứ về cục rồi bàn tiếp đi."

"Được thôi...!"

Phương Hạo Vân gật đầu đáp lại một tiếng. Trong lòng đang nghĩ, rốt cuộc trong mấy năm ở nước ngoài Đinh Tuyết Nhu đã làm gì, mà gây thù chuốc oán với mẩy tổ chức chủ nghĩa khủng bố chứ?

Nửa tiếng sau, 3 người đã đến phòng làm việc của Trương Bưu, trên lý thuyết mà nói, phòng làm việc của hắn thuộc dạng tường sắt vách đồng, là một chỗ nói chuyện rất tốt.

"Hạo Vân, cậu nói thật cho tôi biết, mức độ quen thuộc của cậu đối với súng đạn được đến mức nào? Lần này bảo vệ đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu, e là không thể thiếu súng ống được, tôi muốn giúp cậu xin giấy phép được mang súng?"

Sau khi ngồi xuống, Trương Bưu đã nói ngay với Phương Hạo Vân.

"Tôi không cần...!"

Phương Hạo Vân cười nhạt nói:

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng hay là thôi đi. Tôi chi là một sinh viên thôi, mang súng theo không nên."

Đại Phi chau mày khuyên răn:

"Hạo Vân, sự nguy hiếm lần này vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu. Vì sự an toàn của cậu. Tôi kiến nghị cậu nên mang súng đê tham gia công tác bảo an lần này.

Phương Hạo Vân mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn lướt qua hai người, nói:

"Hai vị, ý tốt của các anh tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự không cần. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo với hai anh, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì. Tuy hai vị quyền cao chức trọng, nhưng nếu giúp một sinh viên xin giấy phép mang súng, tôi nghĩ vẫn có chút phiền phức. Hơn nữa, lờ như lúc đó có đấu súng đi chăng nữa, tôi cũng có thể tìm được súng ở hiện trường."

"Ý của cậu là... cậu có thể đoạt được súng của đối phương sao?"

Đại Phi cười nói:

" Nếu cậu nắm chắc như vậy, đương nhiên là tốt."

Trương Bưu nghiêm túc hỏi:

"Cậu xác định câu có thể làm được sao?"

Sắc mặt Phương Hạo Vân trở nên nghiêm túc, nói:

"Xin các anh hãy tin tôi..."

"Vậy được, chuyện này xem như đã quyết định rồi."

Nói thật, giúp Phương Hạo Vân làm thủ tục mang súng, nếu theo cách thông thường, quả thật sê gặp phiền phức. Hơn nữa về mặt thời gian cũng đã gấp rút. Hắn lại có thể chắc chắn như vậy. Còn gì hay bằng.

Ngừng một lúc, Trương Bưu nói tiếp:

"Chúng tôi đã làm việc với người quản lý của Đinh Tuyết Nhu, hai ngày sau, chiếc máy bay được bao trọn để đưa Đinh Tuyết Nhu sẽ đáp xuống sân bay quốc tế Hoa Hài. Từ sân bay về đến khách sạn Shanari-la đoạn đường này dài tổng cộng 20 km. Theo lý thường mà suy đoán, nếu không có gì ngoài ý muốn, đi cả đoạn đường này phải mất 40 phút. Bây giờ cái mấu chốt của công tác bảo an là chính là vào 40 phút ờ trên đường đi"

Phương Hạo Vân hỏi nhạt:

"Ý của các anh là, lúc ờ sân bay và lúc máy bay đáp xuống sẽ không xảy ra chuyện gì? Cái gọi là nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất. Các anh không nên sơ suất?"

"Điểm này cậu có thê yên tâm, ở sân bay và khách sạn Shanari-la đều có 3 lớp bảo vệ, tôi có thể đảm bảo rằng không xảy ra chuyện gì. Hôm nay tìm cậu đến để thương lượng chính là vì chuyện lộ trình 40 phút này. Ý của tôi là, đến lúc đó, có 3 chúng ta cùng Đinh Tuyết Nhu tiểu thư ngồi trên cùng một chiếc xe, để đảm bảo sự an toàn cho cô ấy. Cậu có ý kiến gì không?"

Trương Bưu nói ra kế hoạch của mình.

Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, cũng không phản đối gì. Ba anh em khó mà được đoàn tụ như vậy. Trong lòng hắn cũng tự nguyện. Nhưng ngồi cùng một xe với Đinh Tuyết Nhu thì trong lòng hắn có chút không vui.

Theo suy nghĩ của hắn, Đinh Tuyết Nhu là một người đàn bà vong ân bội nghĩa. Tuy hắn đã quên tình yêu với cô ta, nhưng mối hận khắc cốt ghi tâm thì hắn vẫn chưa thể nào quên được(Đả tự: Yêu càng sâu đậm đến lúc hận càng đậm sâu).

Thời gian còn lại, Trương Bưu dùng máy tính đê mô phỏng lộ trình, đem toàn bộ kế hoạch bảo an của mình trình diễn trước mặt Đại Phi và Phương Hạo Vân, đồng thời còn tiến hành thào luận về chi tiết.

Trong thời gian đó, Phương Hạo Vân đã nhiều lần chỉ ra những điểm bất hợp lý trong kế hoạch của Trương Bưu, khiến kế hoạch bảo vệ của hắn càng hoàn thiện hơn.

Tuy trong lòng Phương Hạo Vân có chút căm hận Đinh Tuyết Nhu. nhưng hắn cũng không mong cô sẽ mất mạng trong tay của bọn chủ nghĩa khủng bố. Dù sao thì, sự giúp đỡ và cổ vũ của cô dành cho hắn năm xưa cũng rất lớn.

Khi rời khỏi cục cảnh sát thành phố đã là lúc thành phố lên đèn rồi. Trương Bưu vì muốn tỏ ý cám ơn Phương Hạo Vân, đã đích thân lái xe đưa hắn về trước cửa Hoa Viên Lam Tâm.

Trong khoảnh khắc Phương Hạo Vân xuống xe. Trương Bưu đột nhiên gọi một tiếng:

"Anh Hạo Vân...!"

Thân thế Phương Hạo Vân khẽ giật mình, liền đó mặt hắn có vẻ hoang mang: "Đội trưởng Trương, hình như anh lớn tuổi hơn tôi?" Trương Bưu sắc mặt không thay đổi nói:

"Tôi biết, nhưng hôm nay cậu đã dạy cho tôi rất nhiều điều. cho nên tôi mới gọi cậu một tiếng anh, cũng không có gì là quá đáng."

"Ồ...!"

Phương Hạo Vân ồ lên một tiếng, từ biệt Trương Bưu:

"Đội trưởng Trương, bây giờ không còn sớm nữa, anh cũng nên về nhà nghỉ đi. Mấy hôm này, anh không được bệnh đâu đấy..."

Đưa mắt tiễn chiếc xe của Trương Bưu rời khỏi, trên trán Phương Hạo Vân vã đầy mồ hôi, hắn cứ cảm thấy câu anh Hạo Vân mà Trương Bưu gọi có vẻ có ân ý bên trong. Không giống như những lời mà ông ấy đã giải thích.

"Trừ phi hắn đã phát hiện ra được điều gì?"

Phương Hạo Vân cảm thấy có chút đau đầu. Thân phận của mình tuyệt đối không thể để lộ được, nếu không sẽ gây nên rất nhiều phiền phức. Sau khi gặp được Đinh Tuyết Nhu, hắn nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, và cẩn thận hơn nữa.

Vì trong lòng có chuyện, nên sau khi Hạo Vân về không có chung giường với chị Mỹ Kỳ.

Sau khi tắt đèn, hắn nằm dài trên giường lăn qua lăn lại, hình ảnh một cô gái thắt bím cứ hiện ra trong đầu hắn... cho đến tận nửa đêm hắn mới mơ hồ mà ngủ thiếp đi.

Bình minh đã đến, Trương Mỹ Kỳ đi vệ sinh xong, thử đấy cửa phòng Phương Hạo Vân, phát hiện ra cửa vẫn để mở, do dự một lúc bèn bước vào trong.

Tối qua Phương Hạo Vân mất ngủ, cô cũng ngủ rất trễ. Cô đã từng đi qua đi lại nhiều lần trước cửa phòng Phương Hạo Vân, nghe tiếng trở mình liên tục của hắn.

Sau khi bước vào, Trương Mỹ Kỳ phát hiện Phương Hạo Vân đến cả quần áo cũng không cởi ra mà đã ngủ, cũng ko đắp mền, giữa hai đôi chân mày thậm chí còn mang một chút buồn phiền.

Cảm thấy đau lòng, Trương Mỹ Kỳ lúng ta lúng túng bước đến gần. Nhè nhẹ

đắp mền cho hắn, lại không ngờ đã đánh thức Phương Hạo Vân.

"Chị Mỹ Kỳ, chị vào lúc nào vậy?"

Từ từ mở mắt ra, Phương Hạo Vân hỏi một câu mơ hồ. Hai má Trương Mỹ Kỳ hơi ửng đỏ, lạnh nhạt nói:

"Chị vừa vào, thấy em ngủ mà không đắp mền, nên chị... không ngờ lại đánh thức em. Thật ngại quá..."

"Không sao...!"

Buổi sáng sớm chính là lúc dục vọng con người cao nhất, nhìn Trương Mỹ Kỳ đang mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ, đôi ngực trắng trẻo hiện ra rất rõ, trong lòng Phương Hạo Vân liền thấy ngứa ngáy.

"Chị Mỹ Kỳ. chúng ta ngủ cùng nhau nhé..."

Phương Hạo Vân cười hi hi, đưa tay kéo người đàn bà lên giường, đè cô nằm dưới thân người hắn. Trương Mỹ Kỳ vốn cũng đang có ý này, nên chỉ vờ đẩy ra rồi ưng thuận, đồng thời còn chủ động hôn người đàn ông mình yêu.

Sau khi được nghỉ ngơi, Phương Hạo Vân cũng tạm thời quên những chuyện không vui đi, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện mây mưa với chị Mỹ Kỳ.

Cũng không biết vào lúc nào, quần áo trên người Phương Hạo Vân cũng không còn, còn chiếc áo ngủ của Trương Mỹ Kỳ cũng đã rơi xuống đất, hai người bắt đầu vui sướng trên chiếc tấm trải giường màu trắng.

Sau màn dạo đầu, hai tay Phương Hạo Vân hẩy đôi mông của Trương Mỹ Kỳ lên bắt đầu vào sâu trong cơ thể của cô. Còn Trương Mỹ Kỳ lại không ngừng động đậy thân mình, khônggngừng rên khẽ.(Đả tự: đoạn này so với “dâm hiệp” không khác mấy a. Bất quá ta thích)

Một lúc lâu sau, theo một tiếng rên hoan lạc của Trương Mỹ Kỳ, hai người họ đã đạt đến đinh điểm của dục vọng.

Sau khi bình tĩnh trở lại, hai người bèn ôm nhau bắt đầu ngủ.

Giấc ngủ sau khi vận động quả là rất tuyệt, nhưng họ không hề biết, vì tiếng động của họ, lại dẫn đến sự mất ngủ của Tạ Mai Nhi.

Còn một giờ hơn mới đến lúc trời sáng hẳn, thường ngày thì thời điểm này chính là lúc Tạ Mai Nhi ngủ say nhất, nhưng hôm nay có làm cách nào thì cô cũng không thể ngủ được. Những tiếng động hưng phấn lúc nãy, cứ ẩn hiện trong đầu cô suốt, khiến tâm trí cô không thể bình tĩnh lại được. Bất đắc dĩ, cô chỉ đành tự an ủi mình.

Khi cơ thể cô bắt đầu run rẩy, trong lòng cô bất giác lại gào lên tên của Phương Hạo Vân, thời khắc đó, cô cảm thấy linh hồn và thể xác của mình như được chia ra, rất là nhẹ nhàng và thoải mái...

Đồng hồ báo thức reng lên. Trương Mỹ Kỳ vùng ra khỏi vòng tay của Phương Hạo Vân, mặc lại quần áo rồi lẻn về phòng mình, mặt cô vẫn cứ ửng đỏ, vẻ mặt đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Tạ Mai Nhi cũng dụi dụi mắt, đi thay chiếc quần lót mà vừa nãy tự cô an ủi đã làm ướt đi, mau chóng mặc quần áo, bắt đầu rửa ráy trang điểm.

Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân ở phòng khách, bất giác lại nhớ đến cái cảm giác trong lòng mình, mặt cô ửng đỏ, vội vàng đi khỏi.

Hành động như vậy lại càng khiến Phương Hạo Vân đau đầu hon. Hắn còn tưởng rằng mình đã đắc tội với chị Mai, khiến cô cảm thấy chán ghét hắn đến như vậy.

Trương Mỹ Kỳ vừa khéo ra cửa cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Cô là đàn bà, trong lòng càng hiểu hơn, đối với nguyên nhân khiến Mai Nhi bất thường như thế. Cô đã biết là do chuyện gì.