Chương 219: Lời thỉnh cầu của Thanh Thanh

Cách ngày nhập học chính thức sau kì nghi tết của trường đại học Hoa Hải vẫn còn gần nửa tháng, nhưng tất cả sinh viên của trường đều gần như có mặt đông đủ, nguyên nhân tất nhiên là vì buổi biểu diễn của nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu.

Lợi thế sân nhà mà. Buổi biểu diễn lần này được tổ chức ờ trường đại học Hoa Hải, là sinh viên của trường đại học Hoa Hải, dĩ nhiên cũng sẽ được ưu ái hơn, cho dù không cách nào mua được vé vào cửa, đến lúc đó cũng có thể nghe được tiếng hát du dương thánh thót của nữ hoàng ca nhạc.

Hơn nưa, hội học sinh cũng đã lên tiếng nói rõ, buối biêu diễn lần này phát hành đến 50.000 tấm vé vào cửa. Ít ra cũng sẽ giữ lại 10.000 tấm vé cho sinh viên trường đại học Hoa Hải.

10.000 tấm vé vào cửa đó có nghĩa là gì. Có nghĩa là cả trường đại học Hoa Hải, sẽ có khoảng một phần tư sinh viên có thể đến tham dự. Lấy ví dụ như vậy. tuy không thể nói là tuyệt đối. nhưng đó cũng là điều chưa từng xảy ra.

Theo thống kê sơ bộ, trên toàn thành phố Hoa Hải, có ít nhất là 100 trường đại học các loại. Giờ đây. sinh viên các trường khác đã bắt đầu ngưỡng mộ sinh viên trường đại học Hoa Hài. Thậm chí một số fan cuồng nhiệt đã bắt đầu thấy hối hận, sao mình lại thiếu sáng suốt không nghĩ tới điều này trước chứ, nếu biết sớm vậy thì lúc trước đã đăng ký vào trường đại học Hoa Hải rồi.

Tiếc là trên đời này làm gì có bán thuốc hối hận. ôm sự hối hận trong lòng, họ chỉ đành dùng cách thức thông thường đó chính là dậy sớm xếp hàng để mua vé vậy.

Trái với những biêu hiện cuồng nhiệt đó chính là thái độ lãnh đạm của Phương Hạo Vân, phòng bào vệ của trường sau khi nhận được điện thoại của cục cảnh sát thành phố, thậm chí đã cố tình tìm Phương Hạo Vân đê bàn bạc một lần. Nhưng hắn vẫn khăng khăng từ chối lời đề nghị tham gia công tác bảo an.

Do vậy, cục cảnh sát thành phố và phòng bảo vệ của trường chỉ đành gửi gắm hy vọng vào người đẹp hội trưởng Trần Thanh Thanh, hy vọng cô có thể thuyết phục được Phương Hạo Vân, đồng ý tham gia nhiệm vụ bào an lần này.

Thật ra, phòng bảo vệ của trường không mấy hiếu rõ về bản lãnh của Phương Hạo Vân. nếu không phải do cục cảnh sát thành phố xem trọng đến sự tham gia của Phương Hạo Vân, họ cũng sẽ không chịu cầu toàn một cách thiệt thòi như vậy. Trước mắt, mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh tự tiến cử mình, vừa kêu gào vừa khóc lóc đòi tham gia công tác bào an cho bằng được.

Trần Thanh Thanh sau nhiều lần do dự, đành gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân. hẹn hắn ra gặp mặt. Cho dù cô có thể thuyết phục được Phương Hạo Vân hay không, cô vân quyết định thử xem sao. Theo như cách nói của phòng bào vệ thì cơ hội lần này đối với hội võ thuật mà nói. là một cơ hội hiếm có.

Trần Thanh Thanh cử luôn mơ ước muốn cho hội võ thuật được lớn mạnh, nên cô không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này.

Hai giờ trưa, hai người hẹn gặp nhau ờ một quán trà gần trường học. Trần Thanh Thanh đã gọi một bình hồng trà. Liền đó nói rõ nguyên nhân cô đến:

"Hạo Vân, chị hy vọng em có thê lấy danh nghĩa của hội võ thuật mà tham gia công tác bảo an... tuy chị không biết vì sao mà em từ chối. nhưng chị hy vọng rằng em có thể nề mặt chị mà đồng ý tham gia..."

Hội võ thuật mang theo mơ ước của Trần Thanh Thanh, nếu không thì. cô cũng đâu cần nóng lòng như vậy.

Phương Hạo Vân hơi do dự. Không phải nói hắn không có chủ kiến của mình, xét về mặt nào đó mà nói, công tác bảo an lần này quả thật có ý nghĩa trọng đại đối với hội võ thuật. Như Trần Thanh Thanh nói, đây là một cơ hội. Nếu hắn gật đầu đồng ý, từ đây danh tiếng của Hội võ thuật sẽ càng vang xa hon. Và sẽ bắt đầu bước vào một quá trình phát triển mới.

Nhưng, hắn cũng có cái khó của hắn.

Đinh Tuyết Nhu là người con gái mà cả đời này hắn không muốn gặp lại.

Không biết tại sao, trong lòng hắn có một nỗi sợ, hắn lo rằng khi mình gặp lại Đinh Tuyết Nhu thì sẽ mềm lòng. Tim sẽ đập nhanh... dù sao, đó cũng là người đàn bà hắn từng yêu tha thiết.

Từng yêu. từng hận, và đã từng quên... hắn thật sự không muốn gặp lại cô ấy.

"Hạo Vân. Chị biết em là người thích sống kín đáo, nhưng lần này đối với chị mà nói thật sự rất quan trọng... chẳng lẽ em không thể giúp đỡ chị sao?"

Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân hồi lâu không có thái độ gì, trong đôi mắt xinh đẹp của cô đã ngân ngấn nước mắt, trông vẻ mặt thật đáng thương thật khiến người nhìn cũng phải đau lòng.

Phương Hạo Vân do dự một hồi, thờ dài một tiếng nói:

"Thôi được, em hứa với chị..."

Đôi mắt Trần Thanh Thanh nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân. Cứ cảm thấy hắn đồng ý một cách rất gượng ép. Vả lại. dựa vào trực giác của con gái. Cô cũng cảm nhận được Hạo Vân có tâm sự.

"Hạo Vân. nói thật với chị đi, chuyện này đối với em mà nói. có phải rất khó xử không?"

Trần Thanh Thanh hỏi một câu rất tâm lý.

Phương Hạo Vân cười nhạt:

"Không có chuyện gì, dù gì thì em cũnf đã hứa với chị rồi thì sẽ không nuốt lời. Nhưng... em không dám chắc có thê tham gia công tác bảo vệ đến cùng. Nghe nói, người quàn lý cùa nữ hoàng ca nhạc và nhóm trù bị buổi biểu diễn còn tiến hành tuyển chọn lần cuối nữa... nếu em không qua được, chị không được trách em đâu đấy?"

Trần Thanh Thanh nghe xong. miệng khẽ mỉm cười. đê lộ hàm răng trắng và đều, nói:

"Không sao đâu. chị biết em nhất định làm được mà. Hạo Vân, chị rất tin vào em."

Phương Hạo Vân thầm cười đau khổ. Con gái đúng là phiền phức.

Sau khi tạm biệt Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân đi đến nhà của dì Bạch ờ đường Phúc Nguyên. Chuyện nhờ dì ấy đã qua mấy ngày rồi, tối qua, dì ấy bảo sẽ cho hắn tin tức. Phương Hạo Vân đoán là, bây giờ qua chắc cũng tương đối rồi

Dì Bạch đã sớm biết Phương Hạo Vân sẽ đến. cố tình trang điểm cho thật đẹp, mặc một chiếc áo sườn xám có hoa văn hình rồng khiến thân hình tuyệt mỹ của dì càng trở nên đẹp hơn. Có trước có sau, trông rất thích mắt.

"Hạo Vân, ngồi đi, đây là trà Phổ Nhĩ do dì pha, con uống thử xem tay nghề cùa dì ra sao?"

Dì Bạch lịch thiệp ngồi đối diện Phương Hạo Vân. miệng nỡ nụ cười, đôi mắt không rời khỏi hắn.

Trà ngon, người càng xinh hơn.

Mỗi lần đến chỗ dì Bạch, Phương Hạo Vân đều có cảm giác vui tai vui mắt, tâm trạng cũng rất thoải mái, hon nưa còn có một chút cảm giác ngọt ngào trong lòng.

"Uhm, trà ngon...!"

Phương Hạo Vân nâng chén trà nhỏ lên, nhè nhẹ ngửi qua, không kềm được liền khen một câu.

"Hạo Vân, chuyện mà con nhờ dì điều tra, dì đã có chút manh mối. Suy đoán sơ bộ, là Kim Phi đã dùng tên nặc danh gửi thư tiết lộ bí mật của con."

Đợi khi Phương Hạo Vân đã thường thức xong chén trà thơm, dì Bạch nói ra điều mà hắn muốn biết.

"Kim Phi?"

Phương Hạo Vân có chút bất ngờ, hắn còn tưởng sẽ là Tưởng Đại Phát chứ.

"Đúng vậy, là Kim Phi, người của dì đã điều tra được cô ấy từng gửi một bức thư nặc danh cho nhà họ Bạch."

Dì Bạch cười nói:

"Hạo Vân, chuyện giữa con và Kim Phi dì cũng đã biết rồi. Người đàn bà này chịu nhục chịu khổ cũng chi vì muốn báo thù con, bán thân con phải tự biết cẩn thận một chút."

Phương Hạo Vân mặt mày nhăn nhó, cười khô khan nói:

"Dì Bạch. dì yên tâm đi, con biết chừng mực mà."

"Đúng rồi, con tính khi nào đi đón Kỳ. Lần này về nhà, e là con bé phải chịu khổ rồi, cũng chẳng biết con bé ăn nói thế nào với gia đình nữa?"

Nói đến đây. dì Bạch liếc nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý. nói:

"Hạo Vân. dì phát hiện ra là, từ sau khi con đổi mặt, số đào hoa của con hình như cứ tới hoài... thôi, khoan nói đến chuyện này. Roberts đã đến Hoa Hải rồi, cũng vừa khéo hắn nhận nhiệm vụ đi ám sát con. Mấy ngày gần đây. Tay chân của hắn là Diêm La Song Vệ và Hắc Bạch Vô Thường đã bắt đầu âm thầm điều tra về con, con phải cẩn thận nhé..."

Phương Hạo Vân cười khổ sở:

"Robertss đến Hoa Hải. chắc là vì nguyên nhân cái chết của Hạo Thiên, tiếc là hắn không ngờ bản thân hắn nhận đại một nhiệm vụ, mà lại tìm đến đúng kẻ thù của mình."

"Đối phó với Roberts, con có nắm chắc phần thắng không?" Dì Bạch đột nhiên hỏi.

Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, liền tự tin nói:

"Bây giờ con vẫn chưa biết. Chỉ đến lúc thật sự giao chiến với nhau, con mới biết được thực lực thật sự của Roberts. Nhưng nếu muốn giết con không phải là một chuyện dễ đâu."

"Có cần dì giúp con đuổi Roberts đi khôi Hoa Hải không?" Dì Bạch hỏi một câu với có ẩn ý.

"Không cần...!"

Phương Hạo Vân không kịp suy nghĩ đã vội nói:

"Những ngày tháng rời khỏi Thiên Đạo, tình trạng của con đã không được như trước nữa rồi. sự xuất hiện của Roberts, đối với con mà nói là một sự khiêu chiến, và cũng là một cơ hội tốt."

"Ý của con là... con muốn nhân nguy hiểm lần này Roberts mang đến cho con, để bản thân tìm lại được tình trạng như thời kỳ đinh cao lúc trước?"

Nói đến đây. dì Bạch cười:

"Con có thể nghĩ như vậy dì rất vui. Thật ra, dì cũng có cách nghĩ như con. Hạo Vân, cuộc sống yên ổn sẽ khiến con dần dần mất đi huyết tính... Con cần phải nhớ kỹ, sau này con phải chống lại gia đình Moraan... con cần phái lợi dụng thời gian này để hồi phục phong độ trước kia. Hơn nữa, con phải học cách làm một vị vua..."

"Con sẽ cố gắng...!" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu.

"Hạo Vân, con cũng đừng tạo áp lực với bản thân mình quá lớn, mọi chuyện còn có dì. Cái con cần làm là, phải có khả năng nắm giữ được toàn cục, trờ thành một vị vua. Rồi điều binh khiển tướng."

Nói đến đây, Dì Bạch căn dặn nói:

"Thuốc mà dì cho con không được ngưng uống, chi cần loại trừ được ảnh hường của tâm trạng tiêu cực. con mới có thể triệt để phát huy được sức mạnh thực sự của Thiên Phạt.”

"Dì Bạch nhưng mà cách để giải phóng tâm trạng đó…”

Lấy cách thôngqua dục vọng để mà giải thoát tâm trạng tiêu cực, Phương Hạo Vân cảm thấy không được quen lắm.

Lời của Phương Hạo Vân vẫn chưa nói xong, nhưng dì Bạch đã hiếu tâm tư của hắn. Dì cười nói:

"Hạo Vân, ý của con dì hiểu, nhưng chi là trước mắt thôi. dì vẫn chưa tìm được phương pháp nào hiệu quà hon."

"Ừm...!"

Phương Hạo Vân không biết làm sao đành ừ một tiếng đồng tình.

"Hạo Vân, con cứ bận việc của con đi, dì biết bây giờ con đang gấp muốn đi dạy dỗ Kim Phi..."

Dì Bạch suy nghĩ một lúc, nói:

"Kim Phi không phải là một phụ nữ tầm thường, điểm này có thể thấy được ờ sự chịu nhục chịu khổ của cô ấy. Nếu con thật có thể chinh phục cô ấy, sau này sẽ giúp ích cho con rất nhiều."

"Con biết nên làm sao mà."

Sau khi rời khỏi đường Phúc Nguyên, Phương Hạo Vân đón xe đi thẳng đến tập đoàn Hồng Tinh nằm ờ trung tâm thương mại của thành phổ Hoa Hải.

Ở trước cửa, hắn bị bảo vệ chặn lại, nói là nếu không có hẹn trước sẽ không có quyền vào gặp chủ tịch Kim Phi. Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, liền gọi điện cho Kim Phi, nói là mình đang ở trước cửa công ty cô ấy.

Kim Phi đâu hề biết Phương Hạo Vân đến để hỏi tội mình, vội vàng ra lệnh cho bảo vệ cho hắn vào, thậm chí còn đích thân ra cửa đón. rồi dẫn hắn vào phòng làm việc của mình.

Sau khi càn dặn thư kỷ rời khỏi. Kim Phi khóa trái cửa phòng làm việc lại, liền đó rót cho Phương Hạo Vân một ly whisky, mỉm cười nói:

"Thật không ngờ là, anh lại chủ động đến tìm tôi... sao nào? Nhớ tôi sao? Nhớ sự muôn màu muôn vẻ của tôi à? Muốn làm luôn ờ phòng làm việc không?"

Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, cầm ly rượu trên tay, hắt hết toàn bộ rượu trong ly vào mặt Kim Phi, khinh thường nói:

"Hôm nay đến tìm cô, không phải vì những chuyện phong lưu đó."

Cũng may hôm nay Kim Phi chi trang diêm nhạt thôi. nếu không thì lúc này đã trở thành mặt mèo rồi. Cô bị hành động này của Phương Hạo Vân khiến cho hồ đồ, không biết hắn đang phát điên vì cái gì đây?

Đưa tay lau đi những giọt rượu trên mặt, vẻ mặt đau buồn:

"Ý gì đây? Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn sỉ nhục tôi sao, chẳng qua tôi chỉ muốn làm anh vui lòng thôi... tôi có gì sai chứ?"

Phương Hạo Vân lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, hắn chầm chậm tiến về phía Kim Phi, đưa tay nâng cằm cô lên, khiến khuôn mặt cô ngước lên ,hắn lạnh lùng hói:

"Lá thư nặc danh gửi cho nhà Họ Bạch là cô làm phải không? Tại sao phải làm vậy chứ? Chẳng lẽ đó cũng là thủ đoạn báo thù của cô sao?"

Vừa nghe xong, cơ thê Kim Phi liền khẽ rung. Cô thật không ngờ việc mà cô cho rằng không hề có sơ sót gì, đã bị lộ nhanh đến vậy.

"Nếu anh đã biết. tôi cũng chẳng còn gì để nói. Tùy anh muốn xử trí sao thì

xử?"

Thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã có ý muốn hắn phải chịu nhục, cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý để mà gánh hậu quả này.

Phương Hạo Vân nâng khuôn mặt cô lên, thấy trong mắt cô đầy sự bất cam tâm và oán hận:

"Cô đang hận bản thân cô? Hay đang hận tôi? Nếu đã sớm biết có ngày này, sao còn phải làm chứ?"

'Tôi hận bản thân tôi. đã làm không được cân thận..."

Kim Phi mím chặt môi, lạnh lùng nói:

"Anh muốn đối xử với tôi thế nào đây? Sỉ nhục tôi sao? Hay là giết tôi cho xong?"

"Giết cô?"

Phương Hạo Vân buông chiếc cổ của Kim Phi ra, bước đến ngồi vào chiếc ghế ông chủ vốn dành cho Kim Phi, cười khinh thường nói:

"Cô mong tôi giết cô đến thế sao?"

Kim Phi mím răng nói:

"Tôi đã sớm biết anh là một ác ma, nếu phải chịu khổ. chi bằng để anh giết tôi cho xong... dù gì thì bây giờ tôi có sống cũng chẳng có hạnh phúc."