Chương 212: Người đẹp trên xe thể thao

Phương Hạo Vân không hề do dự đi thẳng tới trước mặt Kim Phi, nhìn chăm chú vào chiếc xe thể thao ferrari màu đỏ, buộc miệng khen:

- Xe đẹp nhỉ?

- Xe đẹp đi với người đẹp. Anh cảm thấy tôi ăn mặc hôm nay thế nào?

Kim Phi cố tình chồm sát người vào Phương Hạo Vân, bộ ngực đồ sộ chà xát vào cánh tay hắn, dùng giọng điệu ẻo lả nói.

- Nói đi, đi đâu?

Phương Hạo Vân không thèm trả lời câu hỏi kia mà nhảy phốc một cái ngồi vào hàng ghế trước cạnh tay lái chiếc xe sang trọng.

Kim Phi hậm hực trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, sau đó mở cửa xe ra ngồi vào tay lái, tiện tay vuốt ve mái tóc dài buông xõa xuống.

- Hay là anh lái xe đi, đây là kiểu xe thể thao mới nhất đó, tính năng thuộc hàng đẳng cấp.

Ngồi yên vị xong, Kim Phi điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười nơi khóe môi tỏ ra vô cùng quyến rũ.

Phương Hạo Vân do dự trong giây lát, cuối cùng hắn đã gật đầu đồng ý, phải công nhận khi nhìn thấy kiểu xe thể thao mới ra lò này hắn háo hức muốn lái thử một vòng lắm rồi.

Phương gia giàu có, nhưng hiên nay vì tập trung vốn vào công trình xây dựng vịnh Kim Thủy, mấy chiếc xe hơi đắc tiền trong nhà đều đã bán hết lấy tiền mặt ném vào công trình. Tính ra đã có một thời gian Phương Hạo Vân không được thử cảm giác tự lái xe rồi, hôm nay có cơ hội tốt thế này, tất nhiên hắn không nỡ từ chối.

Đàn ông mà, có ai không thích gái đẹp và xe đẹp chứ?

- Đổi chỗ nào, anh lái xe đi!

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Phi chớp chớp mấy cái, nhổm mông dậy tính đổi vị trí mà không cần xuống xe.

Cô cố tình ngồi thẳng vào đùi Phương Hạo Vân, thậm chí còn lắc lư cặp mông cho chà xát mạnh vào phần dưới của hắn, dừng lại lâu hơn một chút mới nhích qua bên kia.

Cảm nhận được hơi ấm và độ đàn hồi của cặp mông Kim Phi, chú em của Phương Hạo Vân chựt nhổm dậy, không còn phải nghi ngờ nữa, sức kiềm chế của hắn đang tiếp tục hạ thấp đến mức không ngờ.

Cố gắng ức chế dục vọng trong lòng, Phương Hạo Vân tập trung tinh thần, điều tiết hơi thở, tự làm cho đầu óc mình trống rỗng, đưa tay tóm lấy tay lái.

- Đi đâu đây?

Sau khi khởi đông xe, Phương Hạo Vân nghiêng đầu sang hỏi.

- Đi dạo một vòng trước đã, sau đó đến khách sạn 5 sao Shangri La, tôi đã đặt sẵn một phòng ở đó...

Vừa nói Kim Phi vừa ném cho Phương Hạo Vân một ánh mắt khiêu khích, cười hí hí nói:

- Tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh.

Phương Hạo Vân không nói thêm gì nữa, đạp mạnh vào hộp số, động cơ xe gầm rú lên lướt tới trước như bay, tốc độ nhanh tựa gió cuốn, đúng là hàng chất lượng trong số các siêu xe thể thao.

Kim Phi vội thắt dây an toàn, mở miệng hét to đầy phấn khích.

Lúc này Phương Hạo Vân đã hoàn toàn tập trung tinh thần vào việc điều khiển tốc độ, mắt hắn dán chặt vào đồng hồ báo tốc độ, tay trái xoay xoay cần lái, tay phải gạt số một cách thuần thục.

Đàn ông lúc đang tập trung là đẹp trai nhất, Kim Phi trố mắt ra nhìn dáng vẻ oai phong thao tác chiếc xe của Phương Hạo Vân, cô thật không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc hắn là người như thế nào? Hình như không có gì trên đời này là hắn không biết sử dụng.

Cuộc đua tốc độ của Phương Hạo Vân nhanh chóng gây chú ý cho người dân và cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ tuần tra trên đường, nhưng sau khi nhìn thấy biển số xe thuộc quyền sở hữu của quân đội, đám cảnh sát giao thông liền giả đò ngó lơ không chặn xe xử phạt, họ biết chủ nhân của chiếc xe chắc chắn thuộc con quan quyền thế, họ không dám đắt tội với mấy cậu ấm cô chiêu này.

May cho Phương Hạo Vân không bị cảnh sát vịn, cơn phấn khích nhanh chóng qua đi, hắn giảm tốc độ xuống mức cho phép, dạo một vòng quanh thành phố rồi tới trước cửa khách sạn 5 sao Shangri La.

Giao xe cho nhân viên khách sạn xong, Phương Hạo Vân được Kim Phi dẫn đường đi qua lối dành riêng cho khách vip, bước vào thang máy tới thẳng căn phòng hạng sang được Kim Phi đặt sẵn.

Sau khi vào cửa, Phương Hạo Vân phát hiện không gian trong phòng được bài trí giống phòng tân hôn, lấy màu hồng nhạt lãng mạn làm chủ đạo, hiển nhiên đây là nơi thích hợp cho các đôi tình nhân đến đây tâm sự đêm khuya với nhau.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Kim Phi đang cố tình quyến rũ hắn.

Phương Hạo Vân khẽ chau mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô ta muốn nhân cơ hội này cắt đứt chú em nhỏ của hắn?

- Tiện nhân, tao phải xem thử rốt cuộc mày định giở trò gì với tao mới được?

Phương Hạo Vân nhếch mép cười khẩy, nhìn xoáy thẳng vào Kim Phi, sau đó ngồi vắt chân tao nhã lên ghế sofa.

Kim Phi mấp máy đôi môi chín mọng, nhỏ nhẹ nói:

- Phương thiếu gia, anh ngồi đợi một lát đã nhé, để tôi đi lấy chai rượu vang qua đây...

Nói xong, Kim Phi liền ngún nguẩy tới trước tủ rượu lấy ra một chai rượu vang ngoại nhập đắt tiền, khui nắp ra một cách thành thạo.

- Nào, Phương thiếu gia, chúng ta cạn ly, tôi sẽ nói cho anh biết tin tức mới nhất tôi vừa nhận được, tin này dám chắc anh sẽ hài lòng lắm đấy.

Kim Phi vớ lấy hai chiếc ly thủy tinh trong suốt, rót đầy rượu cho hai người.

Phương Hạo Vân không hề lo lắng Kim Phi sẽ bỏ thuốc vào rượu, hắn điệu nghệ cầm ly rượu lên, cụng ly với Kim Phi rồi uống một hơi cạn sạch, Kim Phi sau đó cũng nốc cạn ly rượu.

Đặt chiếc ly xuống, Kim Phi dựa sát vào người Phương Hạo Vân, gần như nửa thân trên đều ngả hết vào lòng hắn, cặp ngực đồ sộ cứ chà xát qua lại vào làn da thịt Phương Hạo Vân, người mù cũng biết cô ả đang muốn gì.

Về việc này, Phương Hạo Vân không hề có ý chống cự lại, nói thật lòng, sau khi Kim Phi giảm béo xong, thân hình quả thực thu hút hơn nhiều, vẫn cứ tuân thủ nguyên tắc vui chơi qua đường như Trần Thiên Huy từng dạy, đùa một chút với cô ả cũng không sao.

Tất nhiên Phương Hạo Vân phải đề cao cảnh giác, đề phòng Kim Phi trả thù, có trời mới biết cô ả có đột nhiên cắn đứt chú em của hắn không?

- Phương thiếu gia, Tần Như Phong đã rời khỏi thành phố Hoa Hải rồi, cậu con trai lai hai dòng máu Tần Tử Kiến của ông ta sắp đến Hoa Hải để phối hợp với Tần Tử Hoa chủ trì mọi sự vụ của Tần gia, hơn nữa tôi còn nghe nói sát thủ mà họ liên lạc mấy ngày gần đây cũng sẽ đến Hoa Hải để lấy mạng anh, anh phải cẩn thận nhé...

Kim Phi đột nhiên nghiêm túc thông báo.

Bàn tay của Phương Hạo Vân lúc này đã đặt lên đùi Kim Phi, lạnh lùng rít lên:

- Tôi mà bị giết chẳng phải rất hợp với ý của cô sao? Tại sao cô cứ ba lần bảy lượt thông báo tin tức cho tôi thế nhỉ? Chẳng lẽ cô đã yêu tôi rồi?

Kim Phi hứ một tiếng, đưa tay di chuyển của Phương Hạo Vân cho lệch sang một bên, để nó càng gần hơn chỗ nhạy cảm nhất của cô, sau khi khoan khoái rên rỉ vài tiếng, cô mở mắt lẳng lơ nhìn vào Phương Hạo Vân, thẳng thắn nói:

- Anh quên rồi sao? Tôi đã từng nói, tôi không có lòng tin vào thủ đoạn của lão già Tần Như Phong đó, tôi cứ cảm thấy bọn họ không phải đối thủ của anh, nếu như phải hợp tác với bọn kém cỏi đó, chẳng thà tôi tự ẩn mình bên cạnh anh chờ thời cơ ra tay, hơn nữa anh đã tướt đoạt hạnh phúc tình dục của tôi với Mặt Sẹo, tôi phải đòi lại quyền lợi đó trên người anh...

Dứt lời, Kim Phi đứng dậy, mau mắn tự cởi bỏ bộ đồ công sở, chỉ còn chừa lại chiếc quần lót mỏng tang, cố ý ưỡn mông lắc lư quyến rũ Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân quơ tay nắm lấy mái tóc dài của Kim Phi, thô bạo kéo cô ả đến trước mặt, kéo nhẹ dây kéo quần ra, thả chú em cương cứng của hắn ra ngoài.

Cái con đàn bà tiện nhân Kim Phi, tự mình tìm đến hiến thân, Phương Hạo Vân tất nhiên không từ chối, thử cách thức giải tỏa dục vọng mới kiểu này cũng hay, có lẽ sẽ giúp ích hơn cho tác dụng phụ của Thiên phạt trong cơ thể thì sao?

Vẻ mặt của Kim Phi không hề tỏ ra đau đớn, ngược lại đôi mắt điên dại của cô còn lộ rõ phấn khích mong chờ, cô cúi xuống mút liên tục vào khúc cây của Phương Hạo Vân, đồng thời bàn tay luồn vào chiếc quần lót mỏng tang thọc vào thọc ra để tự kích thích. Phải công nhận Kim Phi phối hợp từng động tác rất nhịp nhàng, chính vào lúc Phương Hạo Vân đạt đến đỉnh, cô cũng leo đến ngọn núi cao nhất của dục vọng.

Tiếp theo, tất nhiên Kim Phi không dễ gì thỏa mãn, cô ả một lần nữa ngậm chặt chú em nhỏ của Phương Hạo Vân vào miệng, bàn tay tiếp tục tự an ủi, hai người một lần nữa đạt tới cực khoái.

Cứ như thế, Kim Phi dùng cách này đòi lại quyền lợi bị Phương Hạo Vân tước đoạt sau khi biến Mặt Sẹo thành thái giám. Chỉ có điều Phương Hạo Vân không biết tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch phục thù của Kim Phi, cô là một con đàn bà mưu mô xảo quyệt biết tiến lùi vào những lúc thích hợp.

Sau khi thỏa mãn, hai người nằm dài trên chiếc sofa rộng nghỉ ngơi, Kim Phi thở hổn hển mệt nhoài, nghiêng đầu qua nhìn Phương Hạo Vân, mỉm cười khoái chí:

- Phương thiếu gia, Tần Tử Kiếm không giống với cậu ấm Tần Tử Hoa đâu, nghe nói mưu lượt của hắn thậm chí còn cao siêu hơn cả lão già Tần Như Phong, anh đừng sơ ý khinh địch nhé. Cái mạng của anh thuộc về tôi, anh không được chết dưới tay của Tần Tử Kiếm đâu đấy, sau này tôi sẽ tận tay giết chết anh để trả thù cho hạnh phúc tình dục của tôi...

Phương Hạo Vân liếc xéo Kim Phi với vẻ khinh miệt, hỏi:

- Về con người Tần Tử Kiếm, cô còn biết thông tin gì nữa không?

Kim Phi kéo tay Phương Hạo Vân đặt vào trong chiếc quần lót mỏng của cô, sau đó dẫn dắt tay hắn hoạt động rồi mới nói:

- Tôi chỉ nghe nói từ anh hai thôi, Tần Tử Kiếm có qua lại với gia tộc Morgan, ngoài ra hắn đã chiếm được trái tim của một thành viên nữ trong gia tộc Morgan, trong tương lai rất có khả năng lấy cô gái kia làm vợ, đến lúc đó hắn sẽ trở thành một phần của gia tộc hùng mạnh này...

Nói đến đây, Kim Phi đột nhiên hỏi:

- Anh có biết gia tộc Morgan đúng không?

Phương Hạo Vân giả đò không biết, vội lắc đầu chối cãi, ngón tay bắt đầu chủ động nghịch ngợm trong vùng nhạy cảm của Kim Phi, hỏi:

- Cô cứ nói hết thông tin cô biết ra đi, tôi sẽ làm cho cô sung sướng.

Kim Phi khoan khoái rên nhẹ mấy tiếng, lắc mông một cái xoay người lại đổi một tư thế thoải mái hơn nằm trên ghế sofa, từ tốn nói:

- Về gia tộc Morgan, tôi không biết nhiều lắm, chỉ nghe anh hai nói đó là một gia tộc mạnh hơn cả Tần gia gấp nhiều lần, thậm chí họ đủ sức ảnh hưởng đến chính sách quốc gia của một số nước Châu Âu, họ làm chủ nhiều tập đoàn xuyên quốc gia, tóm lại đây là một tổ chức siêu cường, nếu trở thành thành viên của gia tộc Morgan, tất nhiên cũng sở hữu quyền lực mà người thường không sao tưởng tượng.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, xem ra mình và gia tộc Morgan không tránh khỏi phải đụng độ trong tương lai rồi. Cho dù không có chuyện của Nguyệt Như, chỉ riêng mâu thuẫn với Tần gia thôi cũng chắc chắn va chạm với gia tộc Morgan.

Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang tập trung suy nghĩ, Kim Phi đột nhiên chồm tới hôn một cái chốc lên mặt hắn, nháy mắt tình tứ yêu cầu:

- Phương thiếu gia, nhanh một chút đi có được không?

Phương Hạo Vân mỉm cười khả ố, không nói thêm câu nào, chỉ là gia tăng tốc độ của ngón tay, chưa đầy một phút sau, Kim Phi đã rú lên khoan khoái.

Lần này Kim Phi mới thỏa mãn, cô ả mau chóng mặc lại quần áo, ánh mắt bắn ra tia sáng cổ quái, nói ngay không cần giấu giếm:

- Phương thiếu gia, nếu như anh không phải là kẻ thù của tôi, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ làm tình nhân của anh, anh là một người đàn ông rất mạnh mẽ, tôi rất muốn tận hưởng khoái lạc cùng với anh.

Phương Hạo Vân cười nhạt nhẽo, nói bâng quơ một câu:

- Cô cũng không đến nỗi tệ!

- Thật vậy sao?

Ánh mắt Kim Phi trở nên gian xảo:

- Phương thiếu gia, anh nói thử sau này tôi có khả năng chinh phục anh hay không nào? Nếu tôi chinh phục được anh, thì tôi sẽ bỏ ý định trả thù, tất nhiên đến lúc đó anh đã trở thành nô lệ phụ thuộc vào tôi rồi.

- Ha ha!

Phương Hạo Vân cười to mỉa mai:

- Ai chinh phục ai còn chưa biết trước được đâu.

- Hừ!

Nghe câu nói xỏ của Phương Hạo Vân, Kim Phi hậm hực gào lên:

- Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua đâu. Phương thiếu gia, chúng ta cứ chờ mà xem.

- Thôi nhé, nếu không còn việc gì, tôi nghĩ tôi phải về đây. À, tin tức hôm nay cô nói với tôi rất có giá trị, nhớ lấy, sau này hễ có thông tin quý báu như thế cô đều phải báo cho tôi biết, chỉ có như thế cô mới lấy được lòng tin của tôi, hiểu không hả?

Phương Hạo Vân đứng bật dậy dặn dò một câu.

Kim Phi cười khanh khách khoái trá, ẻo lả nói:

- Tôi sẽ làm vậy, nhưng anh cũng đừng quên phải làm cho tôi sung sướng đấy nhé, đây là thỏa thuận của hai chúng ta... Lần sau, tôi muốn thử...

Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Phương Hạo Vân réo vang.

Sau khi lấy điện thoại ra, Phương Hạo Vân nhìn vào màn hình, số gọi đến là của bà chị Phương Tuyết Di. Phương Hạo Vân bấm nút kết nối cuộc gọi, bên kia giọng nói hối hả của Phương Tuyết Di lập tức vọng sang:

- Hạo Vân, em đang ở đâu vậy? Mau về nhà đi, hôm nay ba mẹ sắp xếp cho chị gặp mặt mấy anh chàng kia kìa, chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch...

- Dạ, em biết rồi, em về liền đây.

Phương Hạo Vân trả lời xong vội vàng ngắt máy.

Kim Phi ngún nguẩy bước lại gần đặt một nụ hôn nồng cháy lên trán Phương Hạo Vân, nói:

- Phương thiếu gia, tôi rất mong chờ lần gặp mặt kế tiếp của chúng ta.

- Đủ rồi, đừng lẳng lơ nữa, ai mà biết cô muốn thật hay muốn giả?

Phương Hạo Vân giơ tay vỗ cái bạch lên mông của Kim Phi, quay lưng bước ra khỏi phòng.

............

Mùa xuân năm nay đối với một số quan chức thành phố Hoa Hải không chỉ có tin vui, cấp trên đưa tin xuống tin tức chuẩn xác, phó thị trưởng thường vụ Dương Vọng Giang sau hội nghị bầu cử nhân dân tổ chức ngay sau tết sẽ chính thức đảm nhận chức vụ thị trưởng.