Chương 204: Nguy cơ

Hàn Tuyết Nhi cũng bừng bừng lửa giận gào lên:

"Anh là cái thứ gì chứ? Tôi thấy anh mới là không biết xấu hổ đó, đồ mò nhọn lẻo mép, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp rồi. Nói cho mà biết, anh Hạo Vân đây là..."

"Tuyết Nhi!"

Phương Hạo Vân không muốn đê lộ thân phận của mình nên vội lên tiếng ngắt lời Hàn Tuyết Nhi.

Hứa Mộc Bạch không ngờ Phương Hạo Vân còn chưa nổi điên, hai cô sái xinh đẹp đã xúm vào chi trích hắn kịch liệt. ngôn từ rõ ràng là muốn hắn biến đi mau cho khuất mắt.

Sắc mặt Hứa Mộc Bạch thay đổi trắng bệch. hắn không dám cãi lại Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi. quyền thế tài lực cùa nhà họ Trần mạnh hơn nhà họ Hứa của hắn nhiều, tập đoàn Đông Hải của nhà họ Hứa ờ thành phố Hoa Hải cũng là một doanh nghiệp có chút tiếng tăm, nhưng so với tập đoàn Trần thị của nhà họ Trần vẫn còn kém xa. tất nhiên hắn tự biết thân biết phận không đi đắc tội với đại tiểu thư Trần Thanh Thanh.

Nhưng đối với Phương Hạo Vân thì khác, Hứa Mộc Bạch không hề ngán ngại, hắn đã đoán chắc Phương Hạo Vân chi là thằng mặt trắng thích dính vào mẩy cô gái nhà giàu để đào mò, nên trong lòng không ngừng này sinh cảm giác khinh bỉ Phương Hạo Vân.

"Hạo Vân. cậu hay thật đấy. cậu đối xử với Kỳ như thế đó hả?"

Hứa Mộc Bạch mỉa mai nhìn vào Phương Hạo Vân. đắc ý nói:

"Nếu như tớ đem hết những gì thấy hôm nay nói cho Kỳ biết. cậu nghĩ cô ấy còn một lòng một dạ đi theo cậu không nào?"

"Lóp trưởng à, dù gì chúng ta đêu là bạn học cũ, có cân thiết dồn người ta vào đường cùng không?"

Phương Hạo Vân cố tình sắp đặt một chiếc bầy cho Hứa Mộc Bạch giẫm vào nên hắn giả đò sợ sệt, hôm nay hắn muốn nhân cơ hội này cho Bạch Lăna Kỳ nhìn rõ bộ mặt thật của tên lóp trưởng mà xưa nay cô vẫn xem là bạn.

"Anh Hạo Vân, anh không cần sợ hắn, em đi giải thích với chị Kỳ giùm anh."

Hàn Tuyết Nhi không hiểu tâm ý của Phương Hạo Vân, tưởng Phương Hạo Vân sợ tên khốn kia nên lên tiếng nói giúp.

'Tuyết Nhi. ngồi xuống."

Trần Thanh Thanh lại hiếu rõ con người Phương Hạo Vân nên tin tường hắn làm vậy là có lí do. Trước kia dù đứng trước mặt Tần Tử Hoa hắn còn chưa chau mày ngán ngại thì tên Hứa Mộc Bạch này có đáng là gì chứ.

"Bây giờ cậu van xin tớ đấy à? Vừa rồi ai mới nói là chúng ta không thân ấy nhỉ?"

Hứa Mộc Bạch cười khoái chí tường mình đã chiếm thế thượng phong, liền moi điện thoại ra bấm sổ gọi cho Bạch Lãng Kỳ, kể lại chuyện Phương Hạo Vân đang ngồi ăn cơm với hai cô gái trong nhà hàng Pháp cho Bạch Lăng Kỳ nghe. Không quên thêm mắm thêm muối nói Phương Hạo Vân là tên mặt trắng sống nhờ vào con gái.

Ai ngờ phía đầu dây bên kia vọng sang tiếng sào thét giận dừ của Bạch Lăng

Kỳ:

"Hứa Mộc Bạch, cậu đi chết đi, cậu mới là thằng mặt trắng sống dựa vào con gái đó."

Hứa Mộc Bạch càng thêm quê độ, mình có lòng tốt báo tin cho cô ấy, sao cô ấy lại nổi giận mắng cho mình một trận té tát thế nhi? Chắc là Kỳ bị tên khốn Phương Hạo Vân này làm cho mê muội đầu óc rồi.

Nghĩ vậy nên Hứa Mộc Bạch không chịu bó cuộc, hắn nói tiếp:

"Kỳ, cậu nghe tớ nói, những gì tớ vừa nói đều là thật đẩy. tớ bắt quả tang nó ngay tại trận luôn nè."

"Hứa Mộc Bạch, cậu nghe cho rõ đây. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta không còn là bạn, sau này cậu đừng gọi điện đến cho tôi nữa nghe chưa?"

Nói xong. Bạch Lăng Kỳ liền ngắt máy.

Phương Hạo Vân là ai chứ? Người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm. Nói hắn sống dựa vào con gái có ma mới tin. Hơn nữa quan hệ của Phương Hạo Vân với Trần Thanh Thanh, Hàn Tuyết Nhi thì Bạch Lăng Kỳ cũng biết rõ, họ chi là bạn bè, bừa cơm này Phương Hạo Vân cũng đã báo cáo trước với cô. Hạo Vân đang trà công cho Trần gia, nói cho cùng cũng tại cô. nếu lần trước cô không bỏ đi thì Hạo Vân đã không nợ món nợ ân tình với Trần gia rồi.

Hứa Mộc Bạch điên tiết lắm. hắn không sao hiểu nồi. Mấy cô gái này đều bị ma nhập hết rồi hay sao? Họ chẳng biết phân biệt tốt xẩu gì cả, mình đang muốn tốt cho họ đây mà...

"Hứa Mộc Bạch. tôi nghĩ bây giờ cậu biến được rồi đó."

Mục đích đã đạt được, Phương Hạo Vân không còn khách sáo với Hứa Mộc Bạch nưa, sắc mặt đanh lại. Một tia sáng lạnh lùng bắn ra khỏi mắt.

Hứa Mộc Bạch lập tức cảm thấy như rơi xuống hầm băng, tia nhìn lạnh lùng của Phương Hạo Vân xoáy thẳng vào tim, một nỗi sợ vô hình len lỏi tận đáy lòng.

"Cút mau!"

Phương Hạo Vân thu lại ánh mắt, quát nhẹ lên một tiếng.

Chi một chữ "Cút!" đối với Hứa Mộc Bạch như lệnh đặc xá ban xuống, hắn thậm chí không dám nán lại nói vài câu hăm dọa, nhanh chóng quay lưng chạy đi.

"Mộc Bạch. đợi em với. không ăn ờ đây nữa à?"

Chính vào lúc Hứa Mộc Bạch vừa bước ra khôi cửa nhà hàng, Lã Vân Vân mặc chiếc váy dài hờ hang gợi cảm đứng dậy từ một chiếc bàn nằm trong góc khuất hối hả vừa gọi vừa đuối theo sau.

Sự xuất hiện của Hứa Mộc Bạch không làm giảm không khí tươi vui của bữa

ăn.

Hàn Tuyết Nhi lè lười, mỡ to đôi mắt xinh đẹp, nói:

"Anh Hạo Vân, em hiểu rồi. anh cố ý đề mặc hắn gọi điện tố cáo với chị Kỳ đúng không?"

Phương Hạo Vân mĩm cười đáp lời:

"Cái thằng đó trước kia là lớp trưởng trung học của anh. Kỳ có ấn tượng khá tốt về hắn, hôm nay anh muốn cô ấy nhìn rõ bộ mặt thật của tên này."

"Anh Hạo Vân. anh và chị Kỳ khi nào mới đám cưới vậy? Đến lúc đó nhất định phải để em làm phù dâu nha."

Hàn Tuyết Nhi nâng ly uống một ngụm rượu vang, đột nhiên hói một câu khó trả lời.

Phương Hạo Vân nghệch mặt ra. về vấn đề hôn nhân đại sự hắn còn chưa nghĩ tới. Yêu nhau là một chuyện, lập gia đình lại là một chuyện hoàn toàn khác, hon nữa hắn còn phải đối mặt với nguy hiêm trước giờ chưa từng gặp.

Phương Hạo Vân giơ tay nựng vào chiếc mũi dễ thương của Hàn Tuyết Nhi. nói:

"Sao em mới có tí tuổi đầu mà trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện này thế hả? Mau ăn tiếp đi..."

Trần Thanh Thanh vốn đang dỏng tai chăm chú lắng nghe. thấy Phương Hạo Vân không trà lời câu hỏi của Hàn Tuyết Nhi. trong lòng tuy hơi hụt hẫng nhưng lại rất vui. Phương Hạo Vân không trả lời có nghĩa là lúc này hắn vẫn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn.

Không khí tươi vui của bừa ăn kết thúc, Trần Thanh Thanh vốn định nhân cơ hội này nói chuyện riêng với Phương Hạo Vân, nhưng kế bên có cô em họ không biết điều cử lẽo đẽo bám theo nên cô chỉ còn cách tạm thời gác lại, tìm cơ hội khác mới nói vậy.

Ngoài trời bắt đầu lất phất bông tuyết, tiết trời càng lúc càng lạnh, trong tòa biệt thự lớn của Tần gia, hai cha con Tần Như Phong và Tần Tử Hoa vui mừng khôn xiết như mờ hội.

Một tiếng đồng hồ trước, cuối cùng Tần Như Phong đã thỏa thuận xong điều khoản hợp đồng giết chết Phương Hạo Vân với tồ chức sát thủ đẳng cấp quốc tế. Tần gia trả trước 5 triệu USD đặt cọc, đợi sau khi Phương Hạo Vân chết sẽ trả luôn một lần hết 65 triệu USD còn lại, so với lúc trước đối phương nâng giá lên thêm 10 triệu USD. Tần Như Phong tuy tiếc tiền nhưng ông muốn sớm trừ khử Phương Hạo Vân, chi cần Phương Hạo Vân chết đi, muốn đối phó với Trần gia thì dễ dàng hơn rất nhiều, đến lúc đó thâu tóm tập đoàn Trần thị rồi thì vài chục triệu USD chỉ là con số nhỏ. có đáng là bao đâu chứ?

Tần Tử Hoa cũng tươi cười hớn hở, chi cần Phương Hạo Vân biến khỏi cõi đời này. hắn có lòng tin tuyệt đối sẽ cưa đổ Trần Thanh Thanh, đến lúc đó người đẹp gia tài đều có hết, hắn muốn làm luôn gia chủ Tần gia cũng dễ hơn nhiều, nghĩ vậy nên không vui sao được?

"Ba, hôm nay là ngày vui đáng chúc mừng, con kính ba một ly."

Trong lúc vui mừng, Tần Tử Hoa khui một chai rượu vang rót vào hai chiếc

ly

Tần Như Phong hôm nay vô cùng đắc ý, ông đón lẩy ly rượu con trai đưa qua, hào hứng nói:

“Tử Hoa, đợi khi nào Phương Hạo Vân chết đi là con có thể mặc sức trố tài rồi”

"Con cám ơn ba!"

Tần Tử Hoa thừa lúc ba hắn đang vui. hỏi:

"Ba, ba coi hay là đừng bảo Tử Kiếm về đây. Phương Hạo Vân mà chết thì mọi việc ờ thành phố Hoa Hải con hoàn toàn lo liệu được."

"Hừ!"

Tần Như Phong lạnh lùng gắt lên. sắc mặt trờ nên nham hiểm. ông đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ngồi phịch xuống ghế sofa, tức giận nói:

'Tử Hoa, chẳng lẽ trong đầu con ngoài việc tranh giành công lao với đứa em trai thì không còn việc nào khác ư? Ba bảo Tử Kiếm về đây tuyệt đối không phải để nó tranh giành với con thứ gì, ba chi muốn hai anh em con dành thời gian tiếp xúc nhiều hơn, học hỏi bố sung cho nhau, con có sở trường của con, Tử Kiếm có ưu điểm của nó. Ba nói vậy con có hiểu không hà?"

"Ba, con biết lỗi rồi ạ."

Tài xuôi theo chiều gió của Tần Tử Hoa rất khá, hắn thấy Tần Như Phong không vui liền tự kiểm điểm:

"Con nhất định sẽ họp tác tốt với Tử Kiếm."

"Ờ, con nghĩ vậy là ba yên tâm rồi, mấy ngày nữa ba phải rời khỏi Hoa Hải đi Châu Âu có chút chuyện, sự vụ ờ Hoa Hải cứ giao cho con, Tử Kiếm và A Kim xử lí vậy.”

Nói đến đây, sắc mặt Tần Như Phong bỗng trở nên nghiêm túc:

"Tử Hoa, trước mặt A Kim con đừng làm ra vè đại thiếu gia, tuy chúng ta là chủ nhân, nó là đầy tớ nhưng kinh nghiệm của con còn non kém, trước mặt nó con phải khiêm tốn một chút, gặp phải chuyện gì cứ tìm A Kim bàn bạc cách giải quyết."

"Ba, xin ba cử yên tâm. con cứ đối xử với A Kim như chú ruột là được chứ

gì"

Tần Tử Hoa vội vàng tó thái độ ngoan ngoãn nghe lời.

"Nhảm nhí!"

Tần Như Phong gắt lên:

"A Kim dù sao cũng là đây tớ của Tân gia chúng ta, sao con có thể đối xử với nó như chú ruột được chứ hả?"

Tần Tử Hoa ấm ức trong lòng. lão già này điên rồi chắc? Thế cũng không được, kia cũna không xong, rốt cuộc ông muốn tôi làm gì mới vừa lòng đây?

"Con phải biết vừa cứng vừa mềm. Chỉ cần... Thôi đi, nhất thời ba cũng không biết nói sao cho con hiểu, đợi Tử Kiếm về con cứ học hỏi em con. về mặt này nó giỏi hơn con nhiều."

Tần Như Phong xua tay, nói:

"Được rồi. con đi làm việc của con đi, đê ba yên tĩnh một lát."

………………

Phòng làm việc của chi đội cảnh sát hình sự thành phố Hoa Hải.

Năm hết tết đến, theo kế hoạch phân công trong đội là thực hiện nghỉ luân phiên, đê các đồng chí đều được về nhà đoàn tụ với gia đình người thân, nhưng mấy hôm nay hết vụ án này tới vụ án khác liên tiếp xảy ra, hon nữa phần lớn đều đến tự thú, trong đó không thiếu nhưng kẻ đầu sỏ tội phạm đang bị truy nã đặc biệt trên toàn quốc.

Trải qua mấy naày điều tra chi tiết. Đội trường cảnh sát hình sự Trương Bưu phát hiện điểm giống nhau ờ tất cả các vụ án này, chính là số tội phạm đến đầu thú đều là thành viên của các băng nhóm xã hội đen.

Trong lúc thẩm vấn lấy khẩu cung, đám người này đều thành thật khai nhận hết tất cả tội lỗi chúng từng vi phạm, không dám giấu giếm điều gì.

Vì thế. Trương Bưu không thể không hủy bò kế hoạch nghỉ luân phiên, bảo tất cả đồng đội đều ra sức làm việc. cố gắng xử lí hết hồ sơ các vụ án với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trong quá trình thẩm tra vụ án, các đồng đội của Trương Bưu hỏi rò cặn kẽ còn thu hoạch thêm nhiều thông tin tình báo có giá trị khác, nhờ đó bắt thêm không ít tội phạm đang ẩn náu trong thành phố.

Cuối cùng được sự phê chuẩn của phó thị trường thường vụ Dương Vọng Giang, sở cảnh sát thành lập tô chuyên án diệt trừ tội phạm xã hội đen, tiến hành chiến dịch quy mô lớn truy quét tội phạm xã hội đen trên toàn thành phố Hoa Hải.

Tất cả đều nằm trong dự liệu của Trần Thiên Huy, đêm hôm đó, được sự phối hợp của cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát trị an khu vực. đội cảnh sát hình sự của Trương Bưu tổng cộng diệt trừ được 8 băng nhóm tội phạm mang khuynh hướng xã hội đen. bắt giữ sổ bị can hơn cả trăm người, ngoài ra còn thu giữ nhiều vũ khí súng đạn, hàng trắng thuốc lắc và tiền mặt dùng trong giao dịch phi pháp.

Nói tóm lại, thời gian tiến hành cuộc truy quét lần này tuy ngắn nhưng kết quả đạt được vô cùng to lớn. Vì thế, bộ công an phái ngay mấy chuyên gia điều tra đến giúp sức. Muốn mau chóng hoàn tất hồ sơ đưa ra xét xử các vụ án, để nhân dân có thể an tâm đón một cái tết yên bình.

Trương Bưu đích thân chi huy cuộc truy quét đến thâm vẩn tội phạm. đã hơn ba mươi mẩy tiếng đồng hồ chưa chợp mắt, nhưng hắn không hề tò ra mệt mỏi. Mấy hôm nay nhìn thấy bọn ác ôn kia cúi đầu nhận tội trước pháp luật, Trương Bưu cảm thấy rất an ủi, nhưng một mối nghi vẩn luôn xuất hiện trong đầu hắn, rốt cuộc là vì lí do gì mà bọn tội phạm kia chủ động đến đầu thú, hơn nữa còn kéo cà một lũ đến. chuyện như thế có thể nói là lần đầu tiên xảy ra từ khi hắn vào phục vụ trong ngành cánh sát.

Reng... reng...

Chính vào lúc Trương Bưu đang chau mày suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại trên bàn réo vang. Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia vọng sang giọng nói của Đại Phi:

"Anh Bưu, báo cho anh một tin tốt nè. em biết đám người kia vì sao đến tự thú rồi."

"Cậu biết à?"

Trương Bưu lập tức phấn chấn tinh thần, đứng bật dậy khói ghế, hỏi dồn: "Rốt cuộc là vì lí do sì vậy? Cậu mau nói cho tôi nghe nào."

"Đừng vội. bây giờ em gọi đến nói với anh đó." Đại Phi từ tốn nói:

"Em cũng vừa mới biết thôi. đám người kia đều bị Trần Thiên Huy ép đến sở cảnh sát đầu thú nhận tội, nhưng có một điều em dám khẳng định, bọn tội phạm này đều đáng tội cả..."

'Trần Thiên Huy?"

Cái tên này đối với Trương Bưu không hề xa lạ. Người này là tỉ phú giàu có trong thành phổ, gần đây có quan hệ mật thiết với Dương phó thị trường công ty đầu tư của ông ta đang tham gia dự án xây dựng phát triên vịnh Kim Thủy. Nghe nói người này có dính dáng tới xã hội đen, Trương Bưu cũna từng ngấm ngầm để ý, công ty bảo an Trần thị thực chất là một bang hội hắc đạo, toàn quàn lí mấy tụ điếm ăn chơi như quán bar, vũ trường, sòng bạc ...... Nhưng nói tóm lại người này vẫn biết tuân thủ pháp luật, ít ra trong địa bàn hoạt động của ông ta đến nay chưa phát hiện được vụ mua bán hàng trắng nào.