Chương 202: Thủ đoạn tàn ác

“Trần gia, có cần tuyệt đường sống của chúng tôi không? Ông đừng quên chúng ta đều là người đồng đạo, ông làm vậy đồn ra ngoài không sợ anh em trong giới xã hội đen chê cười sao?”

Sớm muộn gì cũng chết, tâm trạng của Thái Tử bình tĩnh lại rất nhiều, lá gan cũng to hơn.

“Chú Trần, tên này cứ giao cho cháu…”

Phương Hạo Vân bước tới cười khinh bỉ nhằm vào Thái Tử, nói:

“Mày là Thái Tử hả? Tên rất đẹp nhưng tiếc là người thì không tương xứng.”

Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên giẫm chân lên cánh tay của Thái Tử, chỉ nghe “Rắc!”, một tiếng khô khốc, cánh tay của Thái Tử bị gãy xương, tiếng thét đau đớn của gã vang vọng khắp căn phòng.

Thái Tử toàn thân mềm oặt nằm lê lết dưới đất, ánh mắt đau đớn như muốn van xin nhìn vào Trần Thiên Huy.

“Trần gia, ông không được đối xử với tôi như vậy, mọi người đều là anh em trong hắc đạo.. có gì từ từ nói?”

Thái Tử oằn oại dưới đất, khuôn mặt nhăn nhó trông vô cùng thảm hại.

Trần Thiên Huy cười lạnh lùng bước tới liếc xéo Thái Tử đang nằm dưới đất, gằn giọng:

“Bây giờ mày mới nói tới giao tình với tao có trễ quá không? Vừa rồi mày còn định giết tao mà.”

“Ông chủ Trần, Phương thiếu gia, hai vị đều ở đây à… Ngoài kia có rất nhiều người kéo tới, phải làm sao đây?”

Chính vào lúc này, Vương Thế Phi hốt hoảng đẩy cửa chạy vào thông báo.

“Là người của Kim Gia hả?”

Ánh mắt của Trần Thiên Huy bắn ra tia sáng tàn bạo.

“Chắc là vậy.”

Vương Thế Phi cũng không dám khẳng định, nhưng có điều này không cần nghi ngờ, đám người kia đều mang theo vũ khí cố tình kéo đến đây gây sự.

“Nói với người của cậu giám sát chặt bọn chúng, lúc cần thiết cứ ra tay.”

Trần Thiên Huy dặn dò Vương Thế Phi, quay sang Thái Tử đá tiếp một cú vào đùi gã, hỏi:

“Mày có biết chuyện này không hả?”

Sắc mặt của Thái Tử bỗng chốc tràn đầy tự tin, cười gằn đe dọa:

“Trần gia, nếu tôi không thể an toàn rời khỏi đây, mấy trăm anh em ngoài kia sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, ông nghĩ làm thế nào coi được thì làm đi.”

Phương Hạo Vân rít lên:

“Xem ra dạy dỗ mày như thế vẫn còn chưa đủ nhỉ?”

Dứt lời, Phương Hạo Vân đón lấy khẩu súng vàng trên tay Trần Thiên Huy, dí thẳng vào trán Thái Tử nói:

“Im miệng đi, đừng nhiều lời, làm theo những gì tao bảo hồi nãy, lập tức viết giấy thú nhận tội trạng, bằng không đừng trách tao độc ác.”

Đám đàn em của Thái Tử không đáng tội chết, nhưng bản thân Thái Tử thì tội ác tày đình, có chết cũng đáng, nếu không phải có mặt Trần Thiên Huy thì hắn đã rút Thiên Phạt ra hóa kiếp cho gã rồi.

“Trần gia, thuộc hạ của ông có phải ấm đầu rồi không?”

Hiển nhiên, Thái Tử tưởng rằng Phương Hạo Vân là thuộc hạ của Trần Thiên Huy, bây giờ cứu binh đã đến, lời nói của Thái Tử cũng trở nên cứng rắn hơn.

“Pằng!”

Câu trả lời cho thái độ ngạo mạn của Thái Tử là một tiếng súng lanh lảnh, nhưng Phương Hạo Vân không bắn nát sọ gã, trong khoảnh khoắc bóp cò hắn đã di chuyển mũi súng chúi xuống, viên đạn xuyên thủng một lỗ tròn ngay đùi Thái Tử.

“Ném giấy bút cho nó!”

Phương Hạo Vân quát lên.

Trần Thiên Huy ngấm ngầm nể phục, như thế mới là đấng nam nhi chứ.

Thấy biểu hiện của Phương Hạo Vân hôm nay, Trần Thiên Huy càng thích chàng trai này hơn, cảm thấy thằng tiểu tử này rõ ràng giỏi hơn so với mình hồi trẻ, ngày thường ra dáng nho nhã thư sinh nhưng khi ra tay là không chút nể tình, đại trượng phu hành sự phải ân oán phân minh, đó mới là người làm việc lớn hội đủ trí tuệ, khí phách và tài năng.

Lúc này Thái Tử đã không còn dám vênh váo nữa, cánh tay trái bị gãy, đùi phải bị dính đạn, nếu gã còn tiếp tục kiên trì chống đối, không biết sẽ phải chịu đau đớn gì tiếp theo đây?”

Được vệ sĩ của Trần Thiên Huy giúp sức ngồi dậy, Thái Tử nhanh chóng viết xong bản thú tội, còn kí tên điểm chri vào đó, đám đàn em thấy đại ca chịu khuất phục, cũng không dám cứng đầu nữa, thi nhau viết cho xong bản thú tội, cung kính dâng lên cho Trần Thiên Huy.

Hai tên sát thủ máu lạnh do Kim Gia phái đi theo không thèm đếm xỉa, đối với bọn liều mạng này, chúng không hề quan tâm đến sống chết, bị cảnh bắt đưa ra tòa thì cũng tuyên án tử hình, chỉ bằng bây giờ chết dưới tay Trần Thiên Huy cho có vẻ hiên ngang.

“Hai đứa mày không biết chữ hả?”

Trần Thiên huy bước qua đó mỉa mai bọn chúng.

Thái Tử vội trả lời thay:

“Trần gia, chúng là thuộc hạ của Kim Gia, không liên quan gì đến tôi.”

“Người của lão Kim à, hèn chi…”

Trần Thiên Huy cười khẩy, gắt lên :

“Tao ghét nhất là bọn liều mạng như chúng mày, lăn lộn trong chốn giang hồ chẳng qua chỉ vì tiền, chính bọn rác rưởi chúng mày làm cho hắc đạo nhơ nhuốc cả lên. Hạo Vân, có cần hóa kiếp cho bọn chúng không?”

Ánh mắt Trần Thiên Huy thoáng lộ vẻ hung tợn, đưa tay làm động tác giết người.

“Vâng!”

Phương Hạo Thiên khẽ gật đầu tỏ ý tán thành, mấy tên ác ôn này chết đi đối với hắn và Trần gia, thậm chí đối với toàn xã hội đều có lợi chứ không có hại, tất nhiên hắn đồng ý làm vậy rồi.

Hai tiếng súng lanh lảnh vang lên, hai tên sát thủ máu lạnh của Kim Gia ngã gục trên vũng máu, kết thúc cuộc đời đầy tội ác của chúng.

“Ông chu Trần, Phương thiếu gia, hai cái xác này cứ giao cho tôi xử lí…”

Chứng kiến thủ đoạn tàn ác của Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi càng thêm khâm phục hai người, để lấy lòng hai vị anh hùng, nhất là Phương Hạo Vân,Vương Thế Phi bèn chủ động xin góp chút sức mọn xử lí xác chết.

“Thôi được, làm cho gọn gang sạch sẽ vào.”

Trần Thiên Huy mỉm cười gật đầu đồng ý.

Đám đông tụ tập bên ngoài cửa Kim Bích Huy Hoàng đều là thuộc hạ của Kim Gia, ông bảo chúng tới đây, mục đích chủ yếu là dò thám Thái Tử có hoàn thành nhiệm vụ giết chết Trần Thiên Huy ông giao cho không.

Thời gian hẹn trước đã đến nhưng bên trong Kim Bích Huy Hoàng không nghe xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều yên tĩnh như bình thường. Kim Gia sau khi nhận được tin báo của đám thuộc hạ, sắc mặt trầm hẳn xuống, ngay sau đó ra lệnh rút lui. Không còn nghi ngờ gì nữa, thằng Thái Tử vô dụng chắc bị Trần THiên Huy hạ gục rồi.

Trên thực tế, đối với hạng ngu đần như Thái Tử, Kim Gia cũng không có mấy hi vọng sẽ thành công, chẳng qua ông không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào mà htooi.

Khoảng nửa tiếng sau, Vương Thế Phi một lần nữa đẩy cửa bước vào đến trước Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy, trên mặt nở nụ cười tự tin báo cáo:

“Ông chủ Trần, Phương thiếu gia, xác của hai tên ác ôn đó tôi đã xử lí xong rồi,tuyệt đối không xảy ra chuyện gì rắc rối đâu. Ngoài ra đám người tụ tập ngoài Kim Bích Huy Hoàng đều đã giải tán hết.”

“Ha ha!”

Trần Thiên Sơn cười to khoái trá:

“Nhất định là lão già Kim Gia phái chúng đến xem tôi đã chết chưa đấy mà, lần này khiến mày thất vọng rùi đó.”

“Thế Phi, cậu lui ra trước đã, tôi với Hạo Vân có chuyện quan trọng cần bàn, nhớ lấy, không có dặn dò của tôi đừng cho người lạ lại gần căn phòng này.”

Biểu hiện hôm nay của Phương Hạo Vân làm Trần Thiên Huy rất vui, ngoài ra cũng cảm thấy bất ngờ. Ông muốn nói chuyện với Phương Hạo Vân, hỏi thử dự tính của hắn, nếu có thể được thì từ nay sẽ đào tạo hắn làm người thừa kế tương lai số một của ông.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết chính là hắn phải đối xử tốt với con bé Thanh Thanh, làm chàng rễ quý của ông trước.

Đợi sau khi Vương Thế Phi và cả đám đàn em lục đục kéo hết ra khỏi phòng, Trần Thiên Huy mới nghiêm túc nói:

“Hạo Vân, cháu có thể qua giúp chú, chú cảm thấy rất vui, tất nhiên cũng hơi bất ngờ.”

Nói đến đây, Trần Thiên Huy nở một nụ cười mãn nguyện, dùng ánh mắt tán thưởng dán chặt vào Phương Hạo Vân, từ tốn nói tiếp:

“Hạo Vân, cháu có hứng thú cùng làm việc với chú không? Xưa nay chú luôn tự tin vào cách nhìn người của mình, tương lai thành tựu của cháu tuyệt đối vượt xa cả chú đấy.”

Trước kia Trần Thiên Huy còn hơi lo lắng Phương Hạo Vân còn trẻ, có những chuyện không biết cách xử lí ổn thỏa, hơn nữa hắn là một sinh viên đại học, thủ đoạn chắc không đủ tàn ác để đứng vững trong chốn giang hồ.

Nhưng tận mắt chứng kiến những gì xảy ra hôm nay, Trần Thiên Huy nhìn thấy một Phương Hạo Vân hoàn toàn khác trước, hắn hoàn toàn có năng lực lãnh đạo, hơn nữa thủ đoạn và cách xử lí cũng rất ổn thỏa, thuộc loại nhân tài vừa có thể xông pha trận mạc, vừa đủ sức lui về hậu phương chỉ huy chiến đấu khi cần thiết.

“Hạo Vân, chú vất vả gầy dựng cơ nghiệp cả đời, bây giờ già rồi cần chọn một người kế thừa xứng đáng, có đủ năng lực tiếp tục sự nghiệp của chú. Chú không giấu gì cháu, mấy năm nay chú đã để ý không ít anh tài tuổi trẻ, năng lực của họ đều rất khá, chú và dì đều rất vừa lòng, chỉ là không ai trong số họ qua nổi ải của con bé Thanh Thanh, vì chuyện này mà chú lo lắng không yên, đến khi cháu xuất hiện mới mang lại hi vọng cho gia đình chú. Thật ra những lời này chú đã nói với chú một lần rồi, bây giờ chú nhắc lại chuyện cũ chính là hy vọng chúng ta xác định luôn chuyện này.”

Phương Hạo Vân mỉm cười chua chat, thành thật thú nhận:

“Chú Trần, có lẽ chú quá đề cao cháu rồi, vả lại…cháu đã có bạn gái, còn… còn có một tình nhân nữa.”

Đối với chuyện cá nhân của mình, đây là lần đầu tiên Phương Hạo Vân thẳng thắn với Trần Thiên Huy. Một là cả hai đều là đàn ông với nhau dễ nói chuyện. Hai là hắn muốn Trần Thiên Huy biết rõ tình cảnh hiện tại của hắn, đừng trao lầm hạnh phúc suốt đời của học tỷ vào tay hắn.

Tất nhiên, nếu truy xét cho cùng thì tình nhân của Phương Hạo Vân đâu chỉ có hai cô, nơi xa xôi vạn dặm còn có một Nguyệt Như đang ngày đêm mong chờ hắn. Chỉ có điều , thân phận của Nguyệt Như không thể tiết lộ ra vào lúc này.

Trần Thiên Huy nghe xong ngớ người ra giây lát, nói thật lòng, ông chưa từng nghĩ tới, Phương Hạo Vân lại có cả tình nhân. Một lúc sau, bất ngờ đã xảy ra, Trần Thiên Huy không giận mà còn cười to:

“Ha ha, đàn ông mà không phong lưu thì phí mất tuổi trẻ. Hạo Vân, cháu giỏi lắm!”

Vừa nói Trần Thiên Huy vừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn.

Phương Hạo Vân bổi rối ra mặt, sao chú ấy lại khen mình ấy nhỉ?

“Chú Trần, chú biết rồi đó, hiện tại cháu có hai người phụ nữ… có thể trong tương lai còn có…”

Câu nói của Phương Hạo Vân rõ ràng đầy ẩn ý:

“Bây giờ chú còn yên tâm giao học tỷ cho cháu nữa không?”

“Yên tâm, sao lại không yên tâm chứ?”

Trái với suy nghĩ của Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy tỏ ra thản nhiên, nói:

“Hạo Vân, cháu đang nghĩ gì sao chú lại không hiểu chứ? Nói thật cho cháu biết, chú cũng có nuôi vợ bé bên ngoài nè, thầm chí còn là nữ sinh viên đại học đó nha.”

“Dì Lã có biết không vậy?”

Phương Hạo Vân toát mồ hôi. Kỳ từng nói bọn đàn ông không một ai tốt cả, xem ra câu này khá chính xác.

“Biết chút, không biết chút…”

Trần Thiên Huy thật thà nói:

“Dì Lã cháu là một người phụ nữ thông minh, nhưng dì ấy thích giả đò ngây thơ, về những chuyện phong lưu của chú, dì ấy không bao giờ can thiệp. Tất nhiên chú cũng có nguyên tắc, chỉ chơi qua đường cho vui chứ không để xảy ra tình cảm, tình yêu chú dành cho dì Lã suốt đời không thay đổi, còn mấy cô gái bên ngoài chỉ là giải tỏa dục vọng nhất thời cho đổi khẩu vị ấy mà.”

Lần này Phương Hạo Vân xem như được dạy cho một bài học quý báu.

Vốn dĩ hắn nghĩ mình vô liêm sĩ lắm rồi, nhưng đem so với Trần Thiên Huy thì hắn vẫn còn thua kém xa, đúng là Trường Giang sóng sau chưa chắc xô nổi sóng trước, gừng càng già càng cay…

“Hạo Vân, chú có gia sản khổng lồ, tiền nhiều, thế lực mạnh, có bao nhiêu thứ để làm gì chứ? Chính là vì muốn sung sướng hưởng thụ đúng không nào? Chú không cảm thấy hành vi của chú có gì không đúng cả.”

TRần Thiên Huy có ý khai thông tư tưởng giùm Phương Hạo Vân:

“Trong giới nhà giàu đại gia, sống như chú là tốt lắm rồi, có mấy anh công tử còn ngang nhiên tam thê tứ thiếp dẫn luôn về nhà nữa kìa, đó toàn là chuyện bình thường,không có gì phải lên án.”

PHương Hạo Vân âm thầm lo lắng, xem ra ý định chọn hắn làm con rể của Trần Thiên Huy vẫn chưa từ bỏ.

“Chú Trần, đó là cách nghĩ của chú.”

Phương Hạo Vân suy nghĩ giây lát, vặn lại:

“Học tỷ tuyệt đối không chấp nhận tình trạng này đâu, hơn nữa cháu cũng không muốn làm hại hạnh phúc suốt đời của học tỷ, chuyện này cháu không thể đồng ý với chú được.”

Sắc mặt Trần Thiên Huy liền thay đổi, suy ngẫm một hồi, ngẩng đầu lên nói:

“Thôi vậy, bọn trẻ các cháu có suy nghĩ kì lạ thiệt, chuyện này khoan nói đến nữa. Có lẽ đợi sau này, hai đứa tự đến với nhau rồi lúc đó, chú cháu ta lại bàn tiếp. Hạo Vân, chú thành tâm thành ý đem giao hết sản nghiệp của chú cho cháu quản lý, bao nhiêu năm qua ngoại trừ công ty bảo an ra, tất cả sản nghiệp khác, kể cả tập đoàn đầu tư Trần thị, chú đều tẩy trắng hết rồi. Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của chú chính là trong mấy năm cuối đời, tẩy trắng luôn công ty bảo an Trần thị, sau đó làm ăn chân chính, tìm một con đường sáng sủa cho các anh em từng vào sinh ra tử với chú. Xã hội này đã khác xưa rồi, xã hội đen chẳng bao lâu nữa sẽ không còn đất sống đâu…”

Dừng lại một hồi, Trần Thiên Huy châm một điếu thuốc, rít một hơi xong nhả ra một làn khói trắng, nói tiếp:

“Công ty bảo an Trần thị hiện đang quản lý rất nhiều vũ trường, quán bar, gần đây lão già Kim Gia cứ không ngừng xúi giục một số bang phái nhỏ đến gây sự với chú, bây giờ đã đến bước không thể nhẫn nhịn được nữa, chú hy vọng cháu có thể qua giúp chú…”

Phương Hạo Vân không tỏ thái độ đồng ý cũng không tỏ lắc đầu từ chối, ngồi yên lặng nghe Trần Thiên Huy nói hết cau.

Thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân không mấy mặn mà, Trần Thiên Huy dụi mắt, tắt điếu thuốc, ra sức thuyết phục:

“Hạo Vân, cháu vẫn còn do dự sao? Hôm nay cháu chịu qua giúp chú, chú cứ tưởng cháu đã nghĩ thông suốt rồi? Nếu cháu kiên quyết không chịu giúp chú, đợi sau này chú qua đời, công ty bảo an Trần thị rất có thể sẽ giải tán, đến lúc đó, Thanh Thanh và dì Lã của cháu có thể sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm lớn. Không giấu gì cháu, những năm lăn lộn chốn giang hồ, chú đã kết thù oán với quá nhiều người…”