Chương 197: Quật khởi

"Con yên tâm đi, vấn đề an toàn của Hạo Vân dì sẽ phụ trách, cho dù nó thực sự không thể đối địch lại với Roberts, cũng vẫn có dì ở cạnh nó, nó sẽ không có việc gì đâu." Dì Bạch nói như vậy đã hoàn toàn giảm đi sự băn khoăn trong lòng Nguyệt Như.

" Giáo quan, con nghĩ con đã biết phải làm thế nào rồi, dì cứ yên tâm đi." Trong lòng Nguyệt Như lại trở nên thoải mái, sự xuất hiện của giáo quan, dường như là hy vọng mới và sức sống mới cho cô. Thời gian chín tháng, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi người đàn ông mình yêu, chân đạp đám mây bảy màu, tới đón mình trở về.

Sau khi Nguyệt Như rời khỏi, dì Bạch cũng không rời khỏi phòng, cũng không giải huyệt ngủ cho Phương Hạo Vân. Cô đứng ở trước cửa sổ, chăm chú nhìn vào bóng đêm, nhìn vào thân ảnh đang dần biến mất của Nguyệt Như, yếu ớt thở dài một tiếng, rồi lại im lặng không nói gì. Mãi cho tới lúc sáng sớm, khi Phương Hạo Vân thức dậy một cách tự nhiên, cô mới hơi rung động đầu vai.

Sau khi Phương Hạo Vân mở to mắt, theo bản năng liền đưa tay qua sờ soạng, lại phát hiện ra Nguyệt Như sớm đã không còn thấy tăm hơi, hắn âm thầm cười khổ một tiếng, sắc mặt ảm đạm ngồi lì tại chỗ.

Thật lâu sau, hắn mới nhìn thấy phong thư ở trên tủ đầu giường.

Đây là của Nguyệt Như viết cho Hạo Vân, dì Bạch cũng không có thu lại. Cô cảm thấy rằng Phương Hạo Vân vẫn cần phải xem qua phong thư này.

Nội dung của bức thư đó rất đơn giản, Nguyệt Như bảo với Phương Hạo Vân, cô nguyện ý tới gia tộc Morgan, cô và hắn chỉ có ba ngày duyên phận. Thời gian ba ngày khoái hoạt đã hết, duyên phận của hai người cũng hết, đời này, không gặp lại.

Nhìn thấy ba chữ cuối, Phương Hạo Vân cảm giác thấy trái tim của mình dường như bị cắt rất sâu, thực sự là đau đớn như vậy, thường thường phải tới khi mất đi mới cảm thấy trân quý. Giờ phút này, hắn mới phát giác ra, địa vị của Nguyệt Như ở trong lòng hắn cũng không nhỏ chút nào.

Xé vụn bức thư khiến cho người ta đau lòng kia, Phương Hạo Vân nhanh chóng mặc y phục, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ sang, mà thời gian đề trên bức thư lại là 12 giờ đêm. Hiển nhiên, Nguyệt Như cũng đã đi xa, cho dù hiện giờ hắn có đuổi theo, cũng đã quá muộn.

Phương Hạo Vân tự trách chính mình.

Hắn vốn không nên sơ suất như vậy, hắn tóm lại vẫn cảm thấy rằng lời nhắn của Nguyệt Như là không đúng với những gì cô nghĩ, nếu cô đã tình nguyện gả vào gia tộc Morgan, vì sao còn ngàn dậm xa xôi đến Hoa Hải, hiến thân cho chính mình?

Nghĩ đến đây, từ con ngươi của Phương Hạo Vân hiện lên một đạo sát khí, hắn không có năng lực để đối kháng với gia tộc Morgan, nhưng mà hắn có năng lực ngăn cản Nguyệt Như bị đẩy vào hố lửa, cho dù là mang theo cô cao chạy xa bay cũng được.

Trong lịch sử có rất nhiều anh hùng bởi vì nữ nhân mà phẫn nộ tới tận trời, hôm nay Phương Hạo Vân cũng không phải ngoại lệ. Có thể có người sẽ nói, vì một người con gái mà đối kháng lại với cả một gia tộc, đó là lựa chọn không sáng suốt, đó là bởi vì bọn họ vốn không hiểu được cái gì gọi là tình cảm, cái gì gọi là trách nhiệm.

Tận lực theo đuổi cuộc sống yên ổn, nhưng Phương Hạo Vân cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự hỗn loạn của trần thế, hắn âm thầm cười khổ, sợ rằng cả đời mình sẽ không thể bình an rồi.

Nhưng mà thế thì có sao? Nam tử hán đại trượng phu, sống ở trên đời, có cái nên làm, có cái không nên làm, nếu vì cái gọi là yên bình, mà một lần nữa lùi bước, lảng tránh, cho dù có thực sự được yên bình, cũng để làm gì?

Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân điều chỉnh lại tâm tình của mình, mạnh mẽ áp chết sát khí ở trong lòng mình, chuẩn bị rời khỏi cửa.

"Khoan đã...!"

Dì Bạch rốt cục nhịn không được mà mở miệng, biểu hiện của Hạo Vân hôm nay khiến cho cô thấy hơi thất vọng. Bao nhiêu lâu như vậy, hắn lại vẫn không phát hiện ra được sự tồn tại của cô. Tuy rằng cô có thu liễm lại hơi thở, nhưng mà với sự cảnh giác của hắn, cũng không thể lâu như thế mà cũng không phát hiện ra được...

Khóe miệng của dì Bạch lộ ra một nụ cười chua xót, cô đang nghĩ, liệu có phải là mình đã kì vọng hơi cao đối với Hạo Vân hay không. Kỳ thật, hắn chỉ là một con người hơi mạnh mẽ một chút thôi, hắn cũng có tình cảm của mình, có thất tình lục dục, có nhu cầu nọ, nhu cầu kia...

" Dì Bạch..."

Phương Hạo Vân vội vàng quay lại, thấy dì Bạch đang đứng sừng sững trước cửa sổ. Cô mặc một bộ sườn xám hoa văn hình rồng rất vừa người, khiến cho dáng người lả lướt uyển chuyển hiển lộ ra không thể nghi ngờ, cái eo mảnh khảnh cùng với cái mông tròn lẳn, khiến cho người ta có cảm giác tương phản thị giác rất sâu. Một người phụ nữ giống như cô, đúng là thích hợp nhất để mặc sườn xám.

" Dì Bạch, dì đến lúc nào vậy? Dì có nhìn thấy Nguyệt Như không?"

Dì Bạch khiến hắn luôn thắc mắc đột nhiên lại xuất hiện, khiến cho tâm trạng vốn đang buồn bực của hắn lại có hơn một phần vui sướng. Từ nay về sau, hắn sẽ không còn cô đơn nữa, dì Bạch sẽ lại san sẻ khó khăn với hắn.

"Khi Nguyệt Như chưa đi dì đã tới rồi..."

Một câu trả lời luôn hai câu hỏi của Phương Hạo Vân. Dì Bạch sâu kín nói: "Con muốn làm gì vậy? Đuổi theo Nguyệt Như đưa về, hay là đi lý luận với đầu lĩnh? Con cảm thấy rằng có hữu dụng không? Hạo Vân, con lẽ ra không nên bị rối loạn... từ khi con tỉnh lại đến giờ, bao nhiêu lâu như vậy mà con cũng không phát hiện ra dì, con thật sự là làm cho dì thất vọng đó..."

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, không để ý tới lời trách cứ của dì Bạch, mà lại hỏi: "Dì đã gặp được Nguyệt Như, vì sao lại không ngăn cản cô ấy?"

"Dì vì sao phải ngăn cản nó?"

Dì Bạch chất vấn lại: "Con cho rằng không để Nguyệt Như trở về, là có thể giải quyết được tất cả vấn đề?"

" Cùng lắm thì con mang theo Nguyệt Như phiêu bạt tới nơi chân trời, với thực lực liên thủ của chúng con, trên đời này không ai có thể khiến chúng con phải dừng lại..." Phương Hạo Vân tự tin nói.

" Cuồng vọng...!"

Dì Bạch lạnh lùng quát một tiếng, nói: "Xem ra sau khi rời khỏi Thiên Đạo, tâm tính của con so với trước kia đã kém đi rất nhiều. Hạo Vân, con quá tự phụ, theo như dì biết, trong thiên hạ, số người có võ công trên con cũng phải tính bằng hai con số. Hơn nữa, con đừng quên, ở niên đại này, võ công tốt, cũng chẳng đại biểu được tất cả."

Nói xong, dì Bạch phóng xuất ra một cỗ khí thế cường đại, khóa chặt chẽ Phương Hạo Vân lại, khiến cho hành động của hắn hoàn toàn bị hạn chế.

Phương Hạo Vân cố gắng thoát ra khỏi sự trói buộc của dì Bạch, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

" Hừ...!"

Dì Bạch cười lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại con hẳn đã biết mình có bao nhiêu phân lượng rồi chứ? Hạo Vân, hãy nghe dì nói, trước khi Nguyệt Như đi, dì đã thay con hứa với cô ấy, trước Trung thu, con sẽ tới Thiên Đạo đón nó. Hiện tại dì hỏi con, con có thể tới được không?"

Thần sắc của Phương Hạo Vân có hơi ảm đạm, mặc dù chỉ mới ở trước mặt dì Bạch, hắn đã không có chút cơ hội để phản kháng, càng đừng nói tới gia tộc Morgan.

Giờ này phút này, hắn đột nhiên lại không biết nên trả lời câu hỏi của dì Bạch như thế nào.

"Con sợ? Lùi bước?"

Dì Bạch lại cười lạnh, nói: "Hạo Vân, dì cũng không muốn giấu con nữa, vậy nói thật cho con nhé, Nguyệt Như giao thân thể của nó cho con, cũng đã hạ quyết tâm không lấy chồng họ Morgan. Hậu quả của việc làm như vậy, chỉ có một con đường chết."

"Sao lại có thể như vậy?" Phương Hạo Vân hơi kinh hãi.

" Gia tộc Morgan là một đại gia đình quý tộc chính tông cổ xưa nhất châu Âu, đối với trinh tiết của người phụ nữ, bọn họ luôn luôn rất coi trọng."

Dì Bạch trầm giọng nói: "Một khi gia tộc Morgan biết rằng Nguyệt Như không còn thân hoàn bích, cô sẽ bị hỏa thiêu, bị đốt sống đến chết."

"Không được, con phải đi cứu cô ấy." Phương Hạo Vân lại trở nên kích động.

" Đứng lại...!"

Dì Bạch lạnh lùng quát một tiếng, thân ảnh nhoáng lên một cái, cả người đã ngăn ở phía trước Phương Hạo Vân: "Con phải học được cách bình tĩnh, nếu không, con chẳng những không cứu được Nguyệt Như, lại còn có thể gặp phải tai họa bất ngờ."

"Vậy bây giờ con phải làm thế nào đây?" Lần đầu tiên Phương Hạo Vân cảm giác thấy mình lại vô dụng như vậy, trong lòng hắn thậm chí không còn chủ ý gì nữa.

"Con đã quên rằng, dì đã thay con hứa với Nguyệt Như, trước Trung thu, con khẳng định sẽ đưa cô ấy rời đi..."

Nói tới đây, vẻ mặt dì Bạch trở nên nghiêm túc, nói: "Nói một cách khác, trước Trung thu con phải đạt được năng lực đủ để đối thoại với gia tộc Morgan, nếu không được như vậy, con cũng khỏi phải đi làm gì."

Phương Hạo Vân cười khổ một tiếng: "Xem ra cuộc sống của con đã bị rối loạn rồi?"

" Hạo Vân, con sai rồi... không phải cuộc sống của con bị rối loạn, mà là con vốn không thể cúi thấp, con phải quật khởi, nếu không con sẽ còn gặp được càng nhiều phiền toái."

Dì Bạch nhân cơ hội đánh thức Phương Hạo Vân: "Con chỉ còn thời gian chín tháng, ở trong chín tháng này, con phải quật khởi."

"Có điều..."

Phương Hạo Vân vẫn còn chút lo lắng: "Chẳng lẽ dì cảm thấy rằng, sau chín tháng, con sẽ có đủ thực lực để đối kháng với gia tộc Morgan? Con cảm thấy rằng đây là chuyện khó xảy ra được."

"Có phải nếu không thể làm cho dì tức điên lên, thì toàn bộ niềm tin của con đều mất hết không?" Dì Bạch quát lên một tiếng: "Thế này không phù hợp với thói quen và tính cách của con."

Nói tới đây, dì Bạch đi đến gần một chút, nói với Phương Hạo Vân: "Dì sẽ giúp con."

"Con cần phải làm gì?" Phương Hạo Vân điều chỉnh lại tâm tình, thấp giọng hỏi nhỏ.

"Cái con cần làm là quật khởi... học được cách sử dụng Thiên phạt, học được cách khống chế sức mạnh mà Thiên phạt mang đến, cùng với tìm cách lớn nhất có thể để tiêu trừ đi những cảm xúc tiêu cực đang gom góp từng tí một trong cơ thể con. Những chuyện còn lại, dì sẽ giúp con giải quyết hết."

Dì Bạch nghiêm túc nói: "Chín tháng sau, nếu con có thể hoàn toàn nắm giữ Thiên phạt, hết thảy những nan đề sẽ được giải quyết dễ dàng."

"Con phải làm thế nào, mới có thể hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh và công dụng của Thiên phạt?" Từ sau khi rời khỏi tổ chức, Phương Hạo Vân mới là lần đầu tiên khát vọng có được sức mạnh cường đại hơn.

"Chủ nhân của Thiên phạt các thời trước, ai ai cũng là đại anh hùng chân chính... về phần nên làm như thế nào, con tự tìm hiểu đi, mấy thứ này, dì không thể dạy con được. Trời sắp sáng rồi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi."

" Dì Bạch, lần này dì sẽ không đi nữa chứ?" Có dì Bạch ở bên người, tâm lý của Phương Hạo Vân cũng cảm thấy kiên định hơn nhiều.

" Không đi nữa."

Dì Bạch có thâm ý khác, nói: "Dì đã nói với con, Bạch gia của dì là bộ tộc thủ hộ Thiên phạt, chức trách của dì chính là thủ hộ cho con và Thiên phạt..."

Dì Bạch vốn muốn nói toàn bộ tình huống cụ thể của gia tộc cho hắn, nhưng mà lời nói tới miệng, cô cuối cùng vẫn cảm thấy hơi do dự, quyết định tạm thời không nói chi tiết cho hắn, trước tiên cứ xem tình huống rồi tính.

Tổng thể mà nói, cô vẫn còn có lòng tin với Hạo Vân.

" Đi về trước đi, sau này chúng ta lại nói chuyện tiếp, mọi người trong nhà nghĩ rằng con đang mất tích, sắp phát điên lên rồi..." Nói xong câu đó, dì Bạch liền mở cửa phòng chậm rãi đi ra ngoài.

Trong lòng Phương Hạo Vân run lên, thầm mắng mình bị thần kinh mất rồi. Ba ngày trước, hắn vì không muốn để cho mình và Nguyệt Như bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, cho nên gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, nếu không phải có dì Bạch nhắc nhở, có lẽ hắn còn chưa tỉnh ngộ ra được.

Vội vàng mở di động, Phương Hạo Vân soạn một cái tin nhắn, gửi cho bạn bè và gia đình, báo tin bình an, hơn nữa còn biểu đạt sự áy náy của mình.

Sau đó, Phương Hạo Vân cũng rời khỏi khách sạn.

Khi Trương Mỹ Kỳ nhận được tin nhắn, cô cũng đã tới văn phòng, hai tay của cô hơi hơi run rẩy.

Sau khi xem xong tin nhắn, cô thở hắt ra một hơi, nước mắt trong con ngươi không tự giác liền nổi lên. Ba ngày, tên khốn này rốt cuộc cũng có tin tức. Cũng không biết trong thời gian ba ngày này, hắn rốt cục là ở chỗ nào, đi làm cái gì.

Phương Hạo Vân vụng trộm lẻn vào cổng sau công ty, trực tiếp tiến vào phòng của Mỹ Kỳ. Hắn biết, trong thời gian ba ngày mình mất tích, ngoại trừ người nhà và Kỳ, người lo lắng cho mình nhất chính là người đã có tình cảm vợ chồng với mình, đem cả nửa đời, thậm chí cả đời cô đặt trên người mình - chị Mỹ Kỳ.

" Chị Mỹ Kỳ, em đã về rồi...!"

Sau khi đóng cửa văn phòng, Phương Hạo Vân thâm tình hô lên một tiếng. Chị Mỹ Kỳ hôm nay mặc một bộ váy công sở màu vàng, khiến cho khí chất đặc biệt của cô được bày ra hoàn toàn, nhất là đôi con ngươi kia, như mặt nước hồ thu, linh động quyến rũ, trên người nơi nơi đều tràn ngập khí tức thành thục.

Thân mình của Trương Mỹ Kỳ run mạnh lên, vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong. Khi cô phát hiện ra ánh mắt của tên xấu xa đó đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, sắc mặt lập tức ửng đỏ, cố nén sự kích động trong lòng, khẽ gắt lên một tiếng: "Em còn biết đường về à?"

" Thực xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng rồi..."

Đi đến phía sau cô gái, hai tay Phương Hạo Vân nhẹ nhàng đặt lên bả vai mềm yếu mỏng manh của cô, một hương thơm quen thuộc lập tức phả vào mặt, khiến cho tinh thần của Phương Hạo Vân xao động.