" Đứng lại, nếu không tôi nổ súng thật đó."
Hai tay cầm súng của Trương Bưu lần đầu tiên xuất hiện sự run rẩy, hiện tượng này trong kiếp cầm súng trước kia của hắn chưa từng xuất hiện. Cô gái này là sát thủ, nhưng cũng là ân nhân của bọn họ. Lần trước ở trường bắn của cục, nếu không phải có cô ta, bọn họ sớm đã chết rồi. Lại nói tới bây giờ, cũng là do cô ta quá thiện tâm, mới không khiến cho những huynh đệ của cục cảnh sát phải uổng mạng. Chỉ có điều, thân làm một người bảo vệ pháp luật, hắn không thể ngồi xem mà mặc kệ được.
Đại Phi hơi do dự một chút, thấp giọng nói: "Anh Bưu, bình tĩnh một chút, không nên xúc động."
" Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn tội ác phát sinh mà không ngăn cản." Hai tay Trương Bưu nắm chặt khẩu súng, nhắm vào cánh tay của Nguyệt Như.
Hoa Thiên Minh bị sát khí của Nguyệt Như bao phủ, toàn thân thể đã ngã hoàn toàn xuống đất, ngay cả khí lực để dập đầu cũng không còn.
Nguyệt Như chậm rãi giơ lên đoản đao trong tay, chém một phát lên cổ của Hoa Thiên Minh. Cùng lúc đó, Trương Bưu cũng đã bóp cò súng, mục tiêu cũng là cánh tay nắm đao của Nguyệt Như.
"Bùm!" một tiếng, viên đạn của Trương Bưu đã bắn ra ngoài, khoảng cách gần như vậy, vốn là phải bách phát bách trúng, chỉ có điều chuyện lạ đã xảy ra, bóng hình của Nguyệt Như lập tức biến mất không thấy đâu nữa, viên đạn mất đi mục tiêu, bắn thẳng vào ngọn đèn treo tường, phát ra một tiếng vỡ giòn tan.
Mà ngay trong nháy mắt Trương Bưu đang sững sờ, Nguyệt Như đã giơ tay chém xuống, gọn gàng chém bay đầu của Hoa Thiên Minh, máu tươi văng lên khắp nơi.
Nhìn cái đầu người máu chảy đầm đìa đó, Trương Bưu biết rằng mình đã thất bại rồi, hắn cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được tội ác phát sinh.
"Vì sao... Vì sao cô lại không tin tưởng vào tôi, tôi thật sự có thể khiến cho hắn phải đền tội, cô làm như vậy, cũng là phạm tội, cô có biết không?" Trương Bưu cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nguyệt Như khinh thường cười lạnh: "Được rồi, thu hồi lại cái ý tưởng buồn cười đó của anh đi. Anh và tôi đều rõ ràng, đối với người như Hoa Thiên Minh, nếu đi theo trình tự pháp luật, hắn không chắc đã phải chết. Hơn nữa, tôi là sát thủ, giết chết Hoa Thiên Minh là chức trách của tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng anh?"
Ngừng một chút, Nguyệt Như không khách khí nói: "Hôm nay là các anh may mắn mà gặp được tôi, nếu là sát thủ khác, Hoa Thiên Minh phải chết, các anh cũng sẽ chết, tuyệt đối không lưu lại một ai còn sống."
Đại Phi cảm kích nhìn Nguyệt Như, nhè nhẹ nói: "Cám ơn cô!"
"Nhớ kỹ, hôm nay các anh không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì hết, nếu không, các anh sẽ còn chết thảm hơn cả Hoa Thiên Minh." Nguyệt Như dặn dò một tiếng.
Trương Bưu cười khổ một tiếng: "Các người rốt cục là ai? Lực lượng mà các người có được thật sự là rất đáng sợ.
"Biết quá nhiều, đối với các anh cũng không có gì là tốt."
Nguyệt Như đi được một bước, đột nhiên xoay người lại nói: "Bên ngoài còn có một trận đại chiến, tôi phải hạn chế sự tự do của các anh thôi."
Nói xong, bóng người chớp lên, Trương Bưu và Đại Phi lập tức đã bị phong bế huyệt đạo.
" Một giờ sau, huyệt vị của các anh sẽ tự được tháo ra, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không..." Trong đôi mắt của Nguyệt Như hiện lên một đạo sát khí.
…………
Hạo Thiên tuy rằng bị thương, nhưng dưới sự kích thích của huyết tinh, hắn ngược lại vẫn có thể giữ được thế hòa.
Ít nhất là ở mặt ngoài, lực lượng của hai người vẫn có vẻ ngang bằng nhau.
Nguyệt Như ra khỏi biệt thự, chiếm cứ một điểm cao, một đôi mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào người đàn ông mình yêu, lúc nào cũng có thể xông lên trợ chiến.
Nguyệt Như có niềm tin với Hạo Vân, nhưng mà cô vẫn không hy vọng có việc ngoài ý muốn phát sinh.
" Cẩn thận một chút!" Nguyệt Như chân thành thâm tình nói với Phương Hạo Vân một tiếng.
"Con tiện nhân đáng chết, chờ tao giết xong Quỷ Thủ, tao xem mày còn chàng chàng thiếp thiếp thế nào nữa..."
Nguyệt Như xuất hiện, khiến cho sự phẫn nộ trong lòng Hạo Thiên lại tăng lên. Hắn oán hận nhìn Phương Hạo Vân, sát khí trong ánh mắt như đã trở thành bản chất.
"Tâm của hắn đã rối loạn!"
Phương Hạo Vân mừng rỡ trong lòng, khẽ quát một tiếng, vận khởi công lực toàn thân, Thiên phạt trong tay hiện lên một màu máu, một đao thế vô cùng cường đại thổi quét về phía Hạo Thiên.
Vẻ mặt của Hạo Thiên đại biến, tự thấy rằng không có cách nào đối kháng lại đao thế kia, vội vàng lấy đà chuẩn bị lui về phía sau.
Phương Hạo Vân thần sắc lạnh lùng, tìm đúng cơ hội, điều khiển Thiên phạt rời khỏi tay, lấy tốc độ như tia chớp đâm tới, đâm trúng vào mắt cá của Hạo Thiên.
Hạo Thiên đau đớn hô lên một tiếng, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Phương Hạo Vân dưới chân hơi trượt, thân hình giống như quỷ mỵ, trong nháy mắt đã tiến lên đuổi theo tới.
Hạo Thiên rơi xuống mặt đất, chưa kịp chữa thương, đã phải đón nhận thêm đợt công kích thứ hai của Phương Hạo Vân, ngực của hắn bị dính một quyền rất mạnh.
"Bốp!" Thân mình của Hạo Thiên lập tức bị quăng lên, khi rơi xuống đất, từ miệng đã phun ra máu tươi, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Phương Hạo Vân chậm rãi đi tới, thu hồi lại Thiên phạt, lạnh giọng nói: "Thiên Đạo Tu La, cũng chẳng hơn thế này!"
Mắt thấy Phương Hạo Vân đã thắng, trong lòng Nguyệt Như vừa mừng vừa kinh ngạc, mừng chính là vì hắn đã thắng lợi, kinh ngạc là vì thân thủ của hắn thật sự là sâu không lường được. Cô không nghĩ tới Hạo Thiên dưới tình huống đã tăng gấp đôi lực lượng của mình mà vẫn dễ dàng bị đánh bại bởi hắn, thậm chí không có một chút thương tổn nào.
Trên thực tế, Nguyệt Như vẫn xem nhẹ một ít vấn đề. Hạo Thiên sở dĩ thua toàn diện như vậy, kỳ thật cũng có một phần công lao của cô. Đó là bởi tình ý của cô với Phương Hạo Vân, đã làm nhiễu loạn tâm tư của Hạo Thiên, khiến cho tâm tính của hắn bất ổn, đó là cơ hội để Phương Hạo Vân giành chiến thắng. Nếu không phải như vậy, cho dù Phương Hạo Vân có thể giành thắng lợi cuối cùng, cũng không có khả năng thắng được thoải mái như vậy.
Cho dù là như vậy, cũng phải công nhận Phương Hạo Vân đích xác chính là sát thủ mạnh nhất Thiên Đạo.
"Võ công của anh hình như lại tăng tiến!" Thân hình của Nguyệt Như nhảy lên, lên xuống vài cái đã tới bên cạnh Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân thản nhiên cười cười: "Là do tâm tính của hắn bất ổn, công kích có trăm ngàn chỗ hở, nếu không phải như vậy, anh cũng không có khả năng dễ dàng dành phần thắng."
"Anh định xử trí hắn như thế nào?" Nguyệt Như hỏi.
Hạo Thiên nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, trong lòng phẫn nộ càng lúc càng tăng, chỉ có điều hắn lại không thể làm gì được. Một quyền lúc trước của Phương Hạo Vân đã nện trúng ngực hắn, dường như đã đánh tan toàn bộ công lực của hắn. Thêm vào mắt cá chân bị Thiên phạt đánh trúng, giờ này phút này, hắn ngay cả khí lực để đứng dậy cũng không còn.
Mất đi sự chống đỡ của công lực, vài chỗ miệng vết thương của Hạo Thiên lại bắt đầu chảy máu tươi.
Theo sự mất máu không ngừng, hắn cảm thấy rằng thân mình càng lúc càng nặng nề, ý thức dường như đang rơi xuống một cái động đen ngòm vô biên vô hạn.
"Võ công của hắn đã bị anh phế đi!"
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, nói: "Vốn anh cũng không muốn quá nặng tay, có điều là do hắn bức người thái quá..."
Hạo Thiên cảm thấy rằng hô hấp của mình cũng đã đình trệ, hắn khó khăn hớp từng ngụm khí, muốn bảo trì cho ý thức của mình thanh tỉnh, nhưng mà hắn đã mất máu nhiều quá rồi, ý thức lúc tỉnh lúc mê.
"Ta thua rồi, ta lại có thể bị đánh bại..."
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho ý thức của hắn dần dần tỉnh táo lại nhiều, hắn biết mình đã bị đánh bại, bị đánh bại hoàn toàn, thậm chí ngay cả cơ hội để lật ngược cũng không có.
Phương Hạo Vân đạp lên mặt đất đầy tuyết, chậm rãi đi về phía Hạo Thiên, tiếng bước chân bộp bộp, trong bóng đêm yên tĩnh phát ra vô cùng rõ ràng.
Hạo Thiên biết mình sắp chết, Quỷ Thủ giống như tử thần đang chậm rãi tới gần hắn, lúc nào cũng có thể lấy đi sinh mạng của hắn.
Hạo Thiên cảm thấy vận mệnh thật bất công, hắn không muốn chết, hắn không muốn chết vì khinh địch.
"Không, ta không muốn chết!"
Dưới tình thế cấp bách, không ngờ Hạo Thiên lại la lên thành tiếng, hắn oán hận nhìn Phương Hạo Vân nói: "Quỷ Thủ, cho tôi một cơ hội nữa, lần sau, tôi nhất định sẽ giết anh. Nhân sinh trên đời, nếu không có đối thủ, chẳng phải là không còn gì thú vị sao?"
Phương Hạo Vân lắc đầu: "Anh đã tìm ra tôi rồi, anh nhất định phải chết. Hạo Thiên, đi tới ngày hôm nay, chính là sự lựa chọn của anh."
"Không... Anh không thể giết tôi, sở tài phán sẽ không buông tha cho anh, Thiên Đạo Diêm La cũng sẽ không bỏ qua cho anh..."
Hạo Thiên cố hết sức mở lớn miệng nói: "Buông tha cho tôi, hãy vì tình bạn lúc trước của chúng ta mà buông tha cho tôi."
Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh đã sớm phản bội lại tổ chức, người giết anh là tôi, không liên quan gì đến Quỷ Thủ, sau khi anh chết, tôi sẽ giải thích với sở tài phán."
Phương Hạo Vân gật gật đầu, nói: "Không sai, Nguyệt Như nói đúng, giết chết anh là Thiên Đạo Yêu Cơ, cô ấy thay tổ chức giết một tên phản đồ, không có liên quan đến tôi."
"Vô liêm sỉ!" Hạo Thiên tâm như tro tàn, hắn biết rằng hôm nay mình chết chắc rồi.
"Nói nhiều nữa làm gì, anh phải chết thôi, là một sát thủ, anh nên sớm chuẩn bị tâm lý chứ. Giết nhiều người như vậy, anh cũng xứng đáng, vốn anh có lẽ sẽ không chết ở Hoa Hải, đáng tiếc là anh lại bị lòng ghen tị hủy hoại..."
Từ trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên sát ý, Thiên phạt lại hiện lên trong tay, chuẩn bị giải quyết hoàn toàn hắn.
"Chờ đã!"
Hạo Thiên cũng không biết làm thế nào mà sinh ra được lực lượng, ngoài dự đoán của mọi người, hắn dùng mũi đao nhọn chống đỡ run rẩy đứng lên. Mặt hắn không biến sắc, nói: "Vì chúng ta đã từng là đồng bạn, hãy để cho tôi tự mình giải quyết được không?"
Được làm vua thua làm giặc, sau khi Hạo Thiên nghe thấy Quỷ Thủ đã thoái thác, trong lòng lập tức trở nên rõ ràng hơn nhiều. Hắn nói đúng, đi tới bước đường hôm nay, đều là do mình tạo ra, chẳng trách ai được.
Phương Hạo Vân hơi giật mình, rồi gật đầu: "Được rồi!"
Trong đêm đen, Hạo Thiên tận lực làm cho thân hình đứng thẳng tắp, lưỡi đao sắc trong tay cắm xuống mặt đất, chống đỡ cho thân mình của hắn.
"Con người cuối cùng cũng phải chết. Quỷ Thủ, tôi hy vọng anh có thể đem lại hạnh phúc cho Nguyệt Như."
Hạo Thiên cố gắng nở ra một nụ cười: "Đầu lĩnh muốn gả Nguyệt Như cho gia tộc Morgan ở châu Âu."
Nói tới đây, Hạo Thiên quay sang nói với Nguyệt Như: "Em nói không sai, tôi thật sự là không bằng Quỷ Thủ."
Nói xong, Hạo Thiên cầm lấy lưỡi đao sắc bén trong tay, trực tiếp đâm vào tim mình...
Phương Hạo Vân và Nguyệt Như cũng không để cho thi thể của Hạo Thiên và Tu La song vệ ở chỗ đó, mà đưa tới một vùng ngoại ô, tìm một vùng núi không người để chôn cất.
Trương Bưu và Đại Phi sau khi khôi phục được tự do, trước tiên tiêu hủy toàn bộ dấu vết của bọn họ lưu lại ở hiện trường, thừa dịp còn chưa có ai tới, kịp thời rời khỏi biệt thự của Hoa Thiên Minh.
Vào lúc hừng đông, Trương Bưu tại văn phòng nhận được nhiệm vụ khẩn cấp.
Trung tâm chỉ huy thành phố đã nhận được báo án, cục trưởng phê chỉ thị xuống dưới, vụ án này để Trương Bưu toàn quyền phụ trách, người ngoài không được điều tra.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Trương Bưu bảo Tiểu Lý mang theo một đội cảnh sát hình sự tới đó trước, còn hắn thì đi tới gõ cửa văn phòng của cục trưởng.
Hắn quyết định sẽ nói một ít tình huống của Hoa Thiên Minh cho cục trưởng, đối với vụ án này, hắn định nhanh chóng chấm dứt, không nên để mở rộng ra.
Cục trưởng sau khi nghe Trương Bưu hội báo xong, quả nhiên đồng ý với đề nghị của hắn, đồng thời cũng dặn hắn phải xử lý vụ án này cho cẩn thận, ngàn vạn lần không nên khiến cho người ngoài sinh ra hoài nghi.
Sau khi rời khỏi văn phòng cục trưởng, Trương Bưu liền gọi điện thông tri cho Tiểu Lý, dặn dò cậu ta một chuyện, sau đó hắn cũng mang theo Bạch Vân Kiệt chạy tới đó.
Từ vùng ngoại ô trở về, Phương Hạo Vân cũng không để cho Nguyệt Như rời đi, mà chính mồm giữ lại, hy vọng cô có thể lưu lại ở Hoa Hải vài ngày. Lúc trước đã nói là không gặp lại, nhưng kế hoạch đã có thay đổi, nếu đã gặp lại, thì sẽ không lảng tránh. Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Để không gây ra những phiền toái không cần thiết, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như cũng không trở về Lam Tâm Hoa Viên, mà đi thuê một căn phòng xa hoa của đại khách sạn Shangri-La.
Sau khi đóng cửa phòng, hai người song song ngồi xuống, nhưng mà không ai mở miệng ra nói trước, không khí lúc này có hơi trầm mặc. Nguyệt Như lúc trước khi nhìn thấy Phương Hạo Vân, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng khi đã thật sự gặp mặt, thì cô lại không biết phải mở lời như thé nào.
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không thể nói nên lời.
Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là Nguyệt Như mở miệng trước: "Hạo Vân, em hối hận rồi, sớm biết như vậy, em sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ Hoa Thiên Minh. Nếu không tiếp nhận, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống yên ổn của anh."
"Anh biết em vì sao lại tới Hoa Hải!" Phương Hạo Vân nhè nhẹ nói.
"Anh không biết đâu..."
Nguyệt Như cắn môi nói: "Kỳ thật em thực sự không nên tới tìm anh. Chỉ có điều nếu lần này em không tới gặp anh, có lẽ về sau chúng ta thật sự sẽ không còn cách nào gặp mặt nữa."
"Nguyệt Như, đầu lĩnh thật sự muốn em tiến vào gia tộc Morgan sao?"
Phương Hạo Vân dịu dàng nói: "Anh muốn giúp em, anh sẽ không trơ mắt nhìn em nhảy vào hố lửa."